tháng 7 vừa rồi cty em đi long hải chơi, ở long hải beach resort. em xếp ở cùng với ông bạn đồng nghiệp cùng phòng ban. 2 thằng đều bợm như nhau. tối đó gala xong, phòng em tổ chức nhậu bãi. gặp sự cố nho nhỏ làm em mất hứng thế là ngồi chơi nhâm nhi nhấp môi nướng đồ ăn chứ ko uống mạnh. ngồi hồi mệt em cáo về nghỉ trc. đâu tầm 11 giờ mấy.
về cũng thao láo mắt chơi game các kiểu vì có uống mấy đâu. sau hồi lim dim thiu thiu ngủ đc lát thì ông kia về, cũng 12 giờ mấy. rõ là em biết ổng về vô phòng đi ngủ, em ngóc đầu dậy nói chuyện mấy câu nữa mà. rồi 2 thằng lăn quay ngủ. mà rõ là em ngủ sau, vì trc khi ngủ em còn dòm qua giường ông kia thấy nằm chèo queo xỉn tê tái ngáy khò rồi đấy.
đâu tầm 2-3 giờ sáng, em lơ mơ tỉnh giấc. đô em 7-8 chai mà uống 3-4 lon nghỉ thì sừng sừng khó ngủ và ngủ tỉnh lắm. lơ mơ nhìn thì thấy có ng đi ngang qua chân giường em vòng lên đầu giường, chỗ đèn ngủ, em để thuốc lá với gạt tàn. em cũng lơ mơ nên ko quan tâm lắm, nghĩ chắc ông nội kia dậy lấy thuốc hút. rõ là em cảm giác bóng người đi qua lấy thuốc bật quẹt hút. mà đi qua em còn vỗ vai em nữa cơ. cái vỗ ko có cảm giác physical, but rõ là có tác động.
em lúc đó cũng thật bụng *éo quan tâm. ờ thì lấy thuốc hút có cm gì đâu mà hỏi. mình cũng thắc mắc trong đầu sao cha nội kia nãy về ngủ rồi còn mò dậy hút thuốc, rõ ràng mình thấy hắn ngủ mà. phản xạ tự nhiên quay đầu qua giường bên kia dòm thì đậu phộng tên kia vẫn nằm đấy ngủ!
thật sự lúc đấy thấy thế mà mình cũng ko nghĩ mình gặp ma, mình nghĩ chắc mơ hay ảo giác gì. mà đúng ra lúc đấy cũng chả suy nghĩ gì, ờ thôi kệ cmn ngủ tiếp. đíu quan tâm.
sáng ra cũng quên luôn. tới lúc ăn sáng cfe xong em ngồi nhớ lại rồi mới suy nghĩ. ô vãi thế ko lẽ phòng đấy có ma à!? nghĩ thế but cũng ko quan tâm lắm. ờ thì chắc vậy but ko phá gì mình thôi cũng ko có cảm giác sợ.
về phòng cbi đi mua hải sản đem về sg (em đi xe riêng để đi chợ chứ ko đi với xe cty). trong lúc nằm chờ anh em báo đặt hàng thì 2 thằng ngồi tán dóc, em mới kể chuyện lúc khuya. mà trc khi kể còn hỏi ông kia có dậy hút thuốc ko. hắn trả lời không. rồi vậy hiểu luôn, thế là kể lại chuyện lúc tối rồi 2 thằng cũng cười thôi chứ cũng ko để bụng.
nói chung là em nghĩ sợ hay ko sợ ko quan trọng, mà là như ông bà dạy có thờ có thiêng có kiêng có lành. trc khi tranh luận có ma hay ko thì bản thân cứ kính trọng ng khuất mặt khuất mày cái đã, đừng làm gì hay nói năng xúc phạm ng quá cố hay mồ mả ngta. nhiều khi đi đường gặp ma đấy mà có biết là ma đâu. chỉ khi nào để bụng sợ rồi cứ chăm chăm lo lắng sợ gặp cái này ma làm, gặp cái kia ma phá thì mới dễ gặp ma. còn hỏi em có sợ ma ko hả? em thưa em sợ chứ. còn hỏi tin có ma ko thì em thưa em cũng tin ạ. trực tiếp chứng kiến khi tỉnh táo thì chưa thôi, but tin vẫn tin, và nếu gặp đc thì sợ vẫn sợ
về cũng thao láo mắt chơi game các kiểu vì có uống mấy đâu. sau hồi lim dim thiu thiu ngủ đc lát thì ông kia về, cũng 12 giờ mấy. rõ là em biết ổng về vô phòng đi ngủ, em ngóc đầu dậy nói chuyện mấy câu nữa mà. rồi 2 thằng lăn quay ngủ. mà rõ là em ngủ sau, vì trc khi ngủ em còn dòm qua giường ông kia thấy nằm chèo queo xỉn tê tái ngáy khò rồi đấy.
đâu tầm 2-3 giờ sáng, em lơ mơ tỉnh giấc. đô em 7-8 chai mà uống 3-4 lon nghỉ thì sừng sừng khó ngủ và ngủ tỉnh lắm. lơ mơ nhìn thì thấy có ng đi ngang qua chân giường em vòng lên đầu giường, chỗ đèn ngủ, em để thuốc lá với gạt tàn. em cũng lơ mơ nên ko quan tâm lắm, nghĩ chắc ông nội kia dậy lấy thuốc hút. rõ là em cảm giác bóng người đi qua lấy thuốc bật quẹt hút. mà đi qua em còn vỗ vai em nữa cơ. cái vỗ ko có cảm giác physical, but rõ là có tác động.
em lúc đó cũng thật bụng *éo quan tâm. ờ thì lấy thuốc hút có cm gì đâu mà hỏi. mình cũng thắc mắc trong đầu sao cha nội kia nãy về ngủ rồi còn mò dậy hút thuốc, rõ ràng mình thấy hắn ngủ mà. phản xạ tự nhiên quay đầu qua giường bên kia dòm thì đậu phộng tên kia vẫn nằm đấy ngủ!
thật sự lúc đấy thấy thế mà mình cũng ko nghĩ mình gặp ma, mình nghĩ chắc mơ hay ảo giác gì. mà đúng ra lúc đấy cũng chả suy nghĩ gì, ờ thôi kệ cmn ngủ tiếp. đíu quan tâm.
sáng ra cũng quên luôn. tới lúc ăn sáng cfe xong em ngồi nhớ lại rồi mới suy nghĩ. ô vãi thế ko lẽ phòng đấy có ma à!? nghĩ thế but cũng ko quan tâm lắm. ờ thì chắc vậy but ko phá gì mình thôi cũng ko có cảm giác sợ.
về phòng cbi đi mua hải sản đem về sg (em đi xe riêng để đi chợ chứ ko đi với xe cty). trong lúc nằm chờ anh em báo đặt hàng thì 2 thằng ngồi tán dóc, em mới kể chuyện lúc khuya. mà trc khi kể còn hỏi ông kia có dậy hút thuốc ko. hắn trả lời không. rồi vậy hiểu luôn, thế là kể lại chuyện lúc tối rồi 2 thằng cũng cười thôi chứ cũng ko để bụng.
nói chung là em nghĩ sợ hay ko sợ ko quan trọng, mà là như ông bà dạy có thờ có thiêng có kiêng có lành. trc khi tranh luận có ma hay ko thì bản thân cứ kính trọng ng khuất mặt khuất mày cái đã, đừng làm gì hay nói năng xúc phạm ng quá cố hay mồ mả ngta. nhiều khi đi đường gặp ma đấy mà có biết là ma đâu. chỉ khi nào để bụng sợ rồi cứ chăm chăm lo lắng sợ gặp cái này ma làm, gặp cái kia ma phá thì mới dễ gặp ma. còn hỏi em có sợ ma ko hả? em thưa em sợ chứ. còn hỏi tin có ma ko thì em thưa em cũng tin ạ. trực tiếp chứng kiến khi tỉnh táo thì chưa thôi, but tin vẫn tin, và nếu gặp đc thì sợ vẫn sợ