Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Ở trong Mẹc bọn Thiết bị của em trực đêm bị ma nhát hoài. Có thằng trực máy phát nằm trên bàn sắt cao nhỏng ngủ, sáng mai dây thấy mình nằm dưới đất mà hoàn toàn chẳng có thương tích hay đau đớn gì. Thằng thì chạng vạng sửa ống hơi ở nhà D & E thì bị lính Công hòa mắt như đèn ló đứng dựa cửa nhìn. Trong góc xưởng lúc em còn làm vẫn còn bia khắc là Trung sĩ X.
Sau này xe cuốc của em đào hầm container gặp được nguyên cả ống xương chân kèm them vớ màu xanh quân đội nữa nhưng mà chỉ thấy được vậy thôi.
Ngay cty cũ của em ở ĐBP, tổ BV nằm ngủ mà bị nó ném ra đường hết!
Tuần tra sau 12h, lên tầng 2, có 1 bà ngồi nhìn cười họ...
Nên giờ BV cty cũ hết dám ngủ, mở kinh tụng trên máy ĐTDD, còn cả tổ dọn ra trước cửa cty ngồi gật gù đến sáng, tội lắm! :3dbuonngu:
 
  • Like
Reactions: nttanmam
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Nếu em đi xa một mình thì cũng ráng kiếm thêm người ngủ chung cho đỡ sợ :D
Em thì khác bác, chinh chiến đi khắp nước lẫn các nước, 14 năm hơn rùi, em ghét ngủ có ai khác trong phòng, nên em ngủ 1 mình không hà! Thi thoảng vẫn cảm giác này nọ, mà em mặc kệ ngủ! Hahaha... :D

Me tu....ngủ một mình ở ks...có bi nhiêu đèn..là mình mở tất...hehehe...

Tật em ngủ có ánh sáng em không ngủ đc, nên ở nhà hay đi ctac đều tắt đèn tối thui mới ngủ ngon! :p
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Mấy năm rồi mới vào lại diễn đàn mà cái thớt này vẫn còn, mợ Nắng thiệt là có duyên với OS

E thì chưa thấy ma khi tỉnh táo bao giờ, nhưng khi nữa mê nữa tỉnh thì thấy rất nhiều lần. Ông thầy Đ coi phong thủy nổi tiếng nói e là người rất gần âm, nên e tin những gì e đã thấy là sự thật
Xin hầu các bác vài câu chuyện thời thanh niên mà e đã trải qua, đọc chơi cho "run " :D

Câu chuyện thứ nhất :
Lần đầu tiên e bắt đầu tin vào cõi âm là câu chuyện này.Hồi đó là năm 1991 , khi e còn làm việc ở Daklak bên lực lượng TNXP TPHCM,đơn vị e đóng tại km82, huyện Eahleo.
Khu nhà văn phòng và chỗ ăn ngủ của anh em là hai dãy nhà trệt lợp ngói cũ kỹ có từ thời trước 1975. Hồi đó khu này còn hẻo lánh chưa có điện, buổi tối phải thắp đèn dầu. Chiều chiều trời lúc nào cũng âm u và có vài cơn mưa phùn rỉ rả. Phía trước nhà chỉ thấy nguyên một cánh rừng cao su bên trong tối om và tiếng lá cây xào xạc suốt ngày khi có những cơn gió mạnh thổi qua. Con đường phía trước nhà canh chạng vạng thì đầy sương mù, thỉnh thoảng mới có tiếng xe máy đơn độc hay xe đò cũ kỹ ì ạch bò qua
Đêm đó e ngủ trên một chiếc giường cũ ọp ẹp, đầu giường nằm ngay cạnh cửa sổ có song sắt như kiểu nhà tù, hôm đó trời có vẻ ngột ngạt nên e mở cửa ngủ cho thoáng. Nhìn qua khung cửa sổ chỉ thấy một màu tối đen vì chung quanh cây cối um tùm, chỉ nghe được tiếng gió rít từng cơn. Đang thiu thiu ngủ đến khoảng nửa đêm e thấy chừng 3,4 đứa nhỏ , trai có gái có, tầm dưới 10 tuổi, chúng đu mình tay bám vào cửa sổ cố nhìn vào trong phòng , miệng cười khúc khích giống như chọc phá không cho e ngủ. Đang mơ màng e tự nhủ mấy đứa nhỏ này ở đâu ra mà nữa đêm tới đây quậy, tính cho tụi nó một trận thì bừng tỉnh giấc. Ngoái đầu nhìn lại cửa sổ thì chỉ thấy một màu tối đen và vẫn chỉ tiếng gió rít từng cơn !E run rẩy thò tay ra ngoài và đóng kín cửa lại. May mà kế bên có ông anh ngủ chung phòng, e mới bò qua giường ổng nằm ké , mặc cho ổng càm ràm vì chật chội, và trằn trọc cho tới sáng
Sáng hôm sau ngồi cafe với bác bảo vệ già , đã từng làm việc ở đây từ sau 1975, e kể lại câu chuyện.Bác bảo vệ trầm ngâm một lúc rồi kể " Hồi chiến tranh khu này là khu gia binh, dãy nhà con đang ngủ là dành cho vợ con của lính cộng hòa ở. Chú nghe nói có năm bị mấy ổng pháo kích vào chết sạch, nghe nói con nít chết nhiều lắm" ! Nghe tới đây e lạnh hết sống lưng !
Khi đi làm xa ba má e có dặn " Hễ tới nơi nào mà thấy có gì đó bất thường là phải mua đồ về cúng nghen con " .Nhớ lời dặn chiều hôm đó e mua ít bông chuối trái cây, làm một con gà trước cúng sau nhậu, van vái rất chân thành, rằng " tụi tui lên đây chỉ ở tạm chứ không có ý chiếm chỗ ở lâu dài, các vị đừng phá giấc ngủ của tui tội nghiệp để tui còn sức mà làm việc " Ngoài ra e còn để thêm dưới đầu giường một con dao bầu theo như lời mấy người lớn quanh đó chỉ bảo
Những đêm sau đó khi ngủ e không còn thấy mấy đứa nhỏ bên cửa sổ nữa

Hết năm đó bọn e chuyển về lại Ban Mê Thuộc
( Còn tiếp )
Hóng...chuyện bác đọc thích lắm! :)
 
Hạng D
21/3/08
4.886
4.592
113
hcm
Kể về chuyện anh bảo vệ. Khoảng 1995, khi Mẹc tiếp nhận đất của Isamco thì bắt đầu cải tạo công trình và xây mới. Tất cả các hàng hay quách gì đào thấy đều gom về 1 góc. Góc đó là một chỗ rất kỳ lạ, nó được xây tường theo hình chữ U, kiểu như là né nó vậy. Khi vào làm em có tìm hiểu thì biết là né cái lô cốt mà Mẹc nói gì sân bay cũng ko giao. Do vậy khu đất gần đó thuộc Mẹc chỉ trồng cỏ vây quanh khu máy phát điện thôi.

Góc trong hình hẻ bác?
Kể chuyện ma có thật trên đường thiên lý
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Em thì chỉ ngại cho người nhà, trẻ nhỏ, vật nuôi....... nói chung là chung quanh mình. Còn bản thân em thuộc hàng nặng ký, tất cả các cánh cửa đều đã đóng nên chắc không sao. Tuy nhiên khi đi đám do trên người mình cũng hầm bà lằng đồ vật mang theo, cả quần áo đang mặc, nên cẩn tắc vô áy náy!
Hoặc nếu đi từ nhà, bác báo thổ địa đi sao về vậy, không dẫn ai về thì khi bác về có ai theo cũng bị chặn lại.... he he nếu thổ địa có thấy! :3dcuoi:
Em cũng nặng kí nè, nhưng vẫn kiêng & tin 1 tí, vì em 14 năm công việc phải đi công tác tùm lum, trong & ngoài nước, ở những Ks đồn đại ma cỏ nhiều! Hihi... :)
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Nhiều trang quá, lâu rồi em cũng không nhớ mình kể câu chuyện này chưa. Nếu trùng các bác bỏ quá cho.
Số là khoảng 2001 em mới được vô Mẹc làm nên siêng lắm, lúc nào cũng rời công ty sau 18h. Làm maintenance về xây dựng có mỗi em nên việc nhiều kinh. Bữa đó cũng tầm giờ đó em rời công ty. Nói là làm culi cho cả nhà máy nhưng lại được đi xe 2 bánh trong nội bộ coi cũng oai, trời nhá nhem tối. Em rời vp bằng cửa hông bld 1.1 tà tà chạy xe ra cổng. Lúc tới đầu nhà 1.1, em thấy như có một thằng bé mặc áo trắng đang cầm cành cây ngồi trên cục gạch ngay trước nhà. Do chạy lướt wa ko để ý, đến chừng thắc mắc ngoái nhìn thì mất tiêu.
Ra tới cổng em hỏi bảo vệ có cho đứa nhỏ nào vào ko. BV hỏi có phải thấy thằng nhỏ ốm nhom ngồi trên cục gạch đầu nhà 1.1, mặc cái áo trắng dơ dơ tay cầm cây phải không. Em cũng xác nhận giống giống vậy, mấy ổng kiu: mày thấy ma rồi đó !!!!
Sao bác hem quay lại hát bài hát kinh điển với nó "Hello, its me youre looking for?" :3dcuoigif::3dcuoigif::3dcuoigif:
 
  • Haha
Reactions: tuanrobo666
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
trời vẫn mưa, trong đầu vẫn còn nghĩ những vụ cướp ở đèo mà báo chí vẫn nói, thiên hạ vẫn đồn, người quen vẫn hay nhắc. nghĩ mà run.
sao bây giờ cái run sợ cướp còn hơn cả run sợ ma nữa. thoáng nghĩ bây jo có khi ma lại phù hộ mình không?.
nãy giờ đứng mà chả có chiếc xe chở xăng dầu nào qua để mình liều mình đi theo. chứ đứng đây kiểu này có khi nó thịt mình vứt xuống vực thì toi.
cơn mưa có vẻ tạnh dần. 2 người đàn ông đó vẫn bình thản đứng rít thuốc.
Nghĩ lần này quyết tâm đi. thế là nói với vợ:" trời tạnh chút rồi. đi thôi em ".
Vẫn không quên nói với 2 người đàn ông :" tụi em đi trước nha a ".
Xe tăng ga, sương mù bắt đầu trườn xuống , lạnh và làm cho tầm nhìn hạn chế, cứ canh theo tim đường mà chạy.
Vừa chạy leo qua 2 cung đường, ôi trời mưa khủng khiếp hơn, cơn mưa như đổ ụp xuống đầu, cũng ráng mà chạy, cố gắng lên tới đỉnh đèo chắc có chỗ núp. vì ở đó người ta có vài cửa hàng bán đồ lưu niệm.
khoảng 3 cung nữa thì đến đỉnh, mừng 1 phần vì có chỗ để trú mưa. những cửa hàng này người ta không thu dọn hàng vào, mà chỉ dùng lưới B40 rào chung quanh lại thôi. nghĩ lên đây chắc có người cũng an tâm 1 phần.
đứng trú 1 lúc. đi tìm xem thử cửa hàng nào có người xem thử chỗ nào có bán áo mưa để mặc đỡ không. chứ jo này vừa lạnh và mưa kiểu này chịu sao nỗi.
1 buổi tối trời mưa mà đứng trên đỉnh đèo ngắm cảnh kiểu này chắc chỉ có 2 vc em.
đi lanh quanh 1 lúc, nghe có vài tiếng chó sủa, và có ánh đèn pin quơ lạng quạng.
biết là có người. e liền mừng rỡ. tiến lại gần hỏi:" tụi con bị mắc mưa, cô có áo mưa không bán con vài cái ".
Cô ấy nói :" chờ chút ". đứng đợi cô chút cô cầm ra vài cái trên tay. mà chả biết sao lại cầm 4 cái.
cô nói :" còn 4 cái lấy luôn không?"
chả biết sao em nói:" lấy luôn". 4 cái áo mưa phương tiện trên đó ng ta bán 10k /1 cái.
cầm trong tay 4 cái áo mưa. vợ em hỏi :" sao a mua 4 cái áo mưa luôn vậy ".
e hơi ngớ người. e liền nói với vợ rằng :" mình quay lại chỗ lúc nãy, đem cho 2 người đó 2 cái áo mưa, chắc người ta dưới đó chưa tạnh mưa đâu, với lại có người đi cùng vẫn hơn e ơi. giờ a chạy a cũng sợ ".
thế là 2 vc liều quay lại chỗ mấy am thờ lúc nãy, trời vẫn mưa nhưng có vẻ đã tạnh dần.
chả biết lần này quay lại e chạy có vẻ tự tin hơn.
khi đến nơi thì 2 người vẫn còn đó , em liền nói :" tụi em gửi a 2 cái áo mưa, chứ bây giờ đứng đợi biết bao giờ mới tạnh ".
2 người đàn ông liền cầm áo mưa, mặc vào nhanh chóng. đạp xe nổ máy và chạy. em cũng chạy theo vì họ về hướng quảng nam.
lúc này e chạy theo cũng có vẻ tự tin hẳn. bởi vì 2 người đàn ông đó có vẻ quen đường hay sao mà chạy nhanh khiếp, em bám theo khoảng cách 5m. khi đi qua những khúc vắng mà em cũng run kinh khủng. ngẫm trong đầu, đi lần này về có cho tiền lần sau cũng chả dám đi đêm ở đèo.
trải nghiệm kiểu này có ngày mất mạng.
xe bắt đầu xuống vài cua dốc cuối cùng. thấy được ánh đèn từ tp đà nẵng từ xa, tới đến đây sao chả có giọt mưa nào. 2 vc mừng quá trời,
Chạy đến đoạn có những khúc có đèn, và có người dân ở lưa thưa, thật sự đã an tâm, thế là em liền tiến đến 2 người đàn ông nói cảm ơn và nói lời tạm biệt.
2 người đàn ông chỉ nói :" ừ, không có gì ?"
Phù !!!! thế đã về tới đà nẵng. tắm xong, không còn tâm trạng để ăn. thế là leo lên giường ngủ.
mà sao trằn trọc không ngủ được. trong đầu cứ suy nghĩ sao lại trùng hợp còn đúng 4 cái áo mưa, và sao mình liều quay lại chỗ cái am thờ như thế.
đến bây giờ viết vẫn còn nỗi da gà.
em xin hết ở đoạn đèo hải vân.
bữa nào rãnh em viết ở đèo lò xo. tỉnh quảng nam

Bác giúp người nên dù người hay ma vẫn kính nể bác! :D
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
cái này ko phải có kiêng có lành, mà là rất nhiều trường hợp bị rồi đó bác. Nếu trẻ sơ sinh là nó khóc suốt cho xem. Bạn em và vài người quen biết bị con quấy sợ luôn mà.
Dạ, cảm ơn bác! Em sẽ chiến dữ dội hơn ! :D
 
  • Like
Reactions: michealhn
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Những người trong tổ Thiết bị chúng em đều biết rõ chỗ đó ko bao giờ dám ...ái khu đó cho dù là góc khuất và cũng hay thắp nhang lén (vì Đức nó ghét vụ này lắm, sau này khi tụi nó tận mắt nhìn thấy làm công trình đào chỗ nào trong Mẹc cũng coffin ko thì nó mới lơ cho) . Tổ bảo vệ cũng không ngoại lệ vụ nhang khói.
Hôm đó, chả biết sao, có anh BV mới vào được mấy ngày tự nhiên 11h trưa đem nhang đèn trái cây đến ngay chổ đó thắp rồi khóc lóc lảm nhảm một mình. Lúc đầu ko ai để ý, sau cứ khoảng tầm 11-12h trưa là ảnh lại đến thắp nhang và khóc lóc. Mấy anh trong tổ BV phát hiện ra lôi ảnh về thì ảnh chả biết gì!
Cứ vậy chừng 3 tháng thì ảnh rạc người ra, ốm nhom. Công ty cho nghỉ đi chữa bệnh hết 6 tháng về bình thường trở lại. Vô công ty làm mới mấy ngày lại tái phát. Tháng sau Mẹc giải quyết cho nghỉ việc luôn!
Lần đầu tiên em thấy có trường hợp vì thế mà mất việc đấy các bác ạ!!!
Vía anh ấy nhẹ quá...