Chủ đề tương tự
- Status
- Không mở trả lời sau này.
Bác thay giùm em cái avatar được không ạ ? Nhìn thấy nó "ghê ghê" sao á, ở CNL thì avatar này vô tư nhưng vào đây nói chuyện nghiêm chỉnh em thấy nó kỳ kỳ
Em chưa kinh doanh online thực sự, nhưng kinh doanh online dạng retail hiện giờ em thấy chỉ có 2 dạng sống sót:
-1 là bé, bé hơn con rận, bé đến độ người ta chẳng buồn bỏ công đập mình vì bé quá đi kiếm mệt.
- 2 là to, to đến độ ai cũng nhẵn mặt, to đến mức vung tiền quảng cáo online như nước mưa mùa bão lũ.
Bước vào kinh doanh online này chưa có kinh nghiệm thì em cầm chắc 99% bác sẽ chọn làm thằng số 1. Mà kiểu số 1 thì mặt bằng-nhân viên- thuế- chi phí abc phải làm sao kéo xuống thấp. Để làm gì ?
Chẳng có gì khó đoán, để cho bác kéo dài sự sống đủ để xây dựng uy tín thương hiệu ở 1 mức độ coi được. Do đó cách thông thường mọi người hay đi là: tận dụng, lợi dụng và chiếm dụng. He he, nói nghe ghê hén. Thực ra nó không đến nỗi xấu xa !!
- Bác tận dụng mặt bằng nhà làm kho hàng
- Bác lợi dụng đòn bẩy của ngân hàng, uy tín của các nick cũ của bác và người nhà trên các diễn đàn có đông thành viên của các mặt hàng bác muốn bán.
- Bác chiếm dụng vốn nsx càng lâu càng tốt. Cái này chính xác nó là công nợ, nhưng em khoái sỉ vả nó là chiếm dụng vốn để mình nhột mình có tâm lý trả cho dứt điểm mà thôi.
Các món PR, customer services, data entry, QA và delivery ... chỉ là râu ria lông lá vây cánh ... mọc ra sau cùng khi bác đã xây dựng được cái sườn chính là: website đủ thông tin ( đừng rườm rà, đơn điệu) - sự đa dạng/xuất xứ tin tưởng của hàng hóa - độ phủ sóng thương hiệu - uy tín giao/nhận hàng - kiểm soát tốt kho và dòng tiền.
Khi bác sống sót và tự chủ các bước trên thì bác bắt đầu thành lập cty hay cái khỉ gì đó, chiêu mộ tuyển nhân viên gì đó tùy ý, vì lúc đó tiền của bác nó đã có đà vận hành để sinh sôi chút chút rồi chứ không hoàn toàn là vốn tự có mà mang ra ứng hết, thí hết. Lúc đó bác muốn nhận order hàng hay bày đủ trò dẫn dắt khách hàng mua cái mà họ-chưa-biết-họ-có-nhu-cầu là chuyện trong bàn tay.
P/s: em nói thiệt bác đừng dứt hẳn việc đang làm nha, em thấy nhiều người bỏ việc nhảy ra kinh doanh riêng, nhưng sau 1-2 năm là lại quay về công việc cũ, vì thấy kinh doanh không như là mơ. Đời ai học được chữ ngờ !!!
Em chưa kinh doanh online thực sự, nhưng kinh doanh online dạng retail hiện giờ em thấy chỉ có 2 dạng sống sót:
-1 là bé, bé hơn con rận, bé đến độ người ta chẳng buồn bỏ công đập mình vì bé quá đi kiếm mệt.
- 2 là to, to đến độ ai cũng nhẵn mặt, to đến mức vung tiền quảng cáo online như nước mưa mùa bão lũ.
Bước vào kinh doanh online này chưa có kinh nghiệm thì em cầm chắc 99% bác sẽ chọn làm thằng số 1. Mà kiểu số 1 thì mặt bằng-nhân viên- thuế- chi phí abc phải làm sao kéo xuống thấp. Để làm gì ?
Chẳng có gì khó đoán, để cho bác kéo dài sự sống đủ để xây dựng uy tín thương hiệu ở 1 mức độ coi được. Do đó cách thông thường mọi người hay đi là: tận dụng, lợi dụng và chiếm dụng. He he, nói nghe ghê hén. Thực ra nó không đến nỗi xấu xa !!
- Bác tận dụng mặt bằng nhà làm kho hàng
- Bác lợi dụng đòn bẩy của ngân hàng, uy tín của các nick cũ của bác và người nhà trên các diễn đàn có đông thành viên của các mặt hàng bác muốn bán.
- Bác chiếm dụng vốn nsx càng lâu càng tốt. Cái này chính xác nó là công nợ, nhưng em khoái sỉ vả nó là chiếm dụng vốn để mình nhột mình có tâm lý trả cho dứt điểm mà thôi.
Các món PR, customer services, data entry, QA và delivery ... chỉ là râu ria lông lá vây cánh ... mọc ra sau cùng khi bác đã xây dựng được cái sườn chính là: website đủ thông tin ( đừng rườm rà, đơn điệu) - sự đa dạng/xuất xứ tin tưởng của hàng hóa - độ phủ sóng thương hiệu - uy tín giao/nhận hàng - kiểm soát tốt kho và dòng tiền.
Khi bác sống sót và tự chủ các bước trên thì bác bắt đầu thành lập cty hay cái khỉ gì đó, chiêu mộ tuyển nhân viên gì đó tùy ý, vì lúc đó tiền của bác nó đã có đà vận hành để sinh sôi chút chút rồi chứ không hoàn toàn là vốn tự có mà mang ra ứng hết, thí hết. Lúc đó bác muốn nhận order hàng hay bày đủ trò dẫn dắt khách hàng mua cái mà họ-chưa-biết-họ-có-nhu-cầu là chuyện trong bàn tay.
P/s: em nói thiệt bác đừng dứt hẳn việc đang làm nha, em thấy nhiều người bỏ việc nhảy ra kinh doanh riêng, nhưng sau 1-2 năm là lại quay về công việc cũ, vì thấy kinh doanh không như là mơ. Đời ai học được chữ ngờ !!!
dandi nói:Hanh.Pham có cái tật: ai hỏi gì cũng nói hết, chỉ hết và chỉ rất đúng, nhưng sau đó lại quay ra đá đít một phát
Cho Bác chủ 1 ví dụ sinh động nè, Bác vào go gồ gõ "mua55". Tay bày ra cái này, trước là 1 anh kế toán quèn, chưa làm ra nổi sổ sách thuế năm. Cứ nghĩ đi lụm bạc cắc từ những Cty mà tay làm thuê kế toán và chạy hoá đơn hàng tháng - cái tư tưởng không đành, nhưng thực ra thu nhập hàng tháng không hề thấp so với trình học và vốn liếng ra đời của anh ta, và tư tưởng mở ra cái bán online thì sẽ ngồi mát ăn bát vàng. Đến giờ này đã rõ, sau 8 tháng tính từ ngày khai trương, chính thức dẹp tiệm với thiệt hại gần nửa tỷ vnđ, Cộng thêm một Đống nợ do lấy hàng sỉ. Khi lao vào canh bạc này tay bỏ bê hết tất cả những Cty đã làm thuế, thậm Chí khong bàn giao sổ sách. Đến giờ phút này tay trắng và lại từ đầu
Ở Việt Nam kinh doanh online thuần túy xác suất thành công cực nhỏ. Quá nhiều người đã thử và đã... sai, đơn giản vì VN là thị trường không hề giống Mỹ, Nhật, Trung hay bất kỳ chú nào. Một nước "mạnh" về dân số nhưng lại cực yếu về mọi mặt từ thu nhập đến sức tiêu thụ; từ thói quen tiêu dùng, nề nếp văn minh đến niềm tin.
Bên trong thì nhân viên giở trò (lấy cắp, tráo hàng, bán khách hàng cho đối thủ, kéo người thân làm khách hàng ảo kiếm doanh số...), bên ngoài thì khách hàng củ chuối (đặt hàng số lượng lớn cọc xong biến mất, hối thúc giao hàng rồi không mua mà chỉ để "trải nghiệm" thử...). Cổng thanh toán, internet banking, giới thạo kỹ thuật còn ngại dùng nữa là dân lúa nước.
Nếu muốn làm trước hết em nghĩ bác phải đầu tư công sức nghiêm túc gạch đầu dòng hàng trăm tình huống Nếu ... Thì, dân lập trình chắc bác hiểu vụ này. Và với truyền thống lúa nước thì đừng dại rập khuôn các business model Mỹ Nhật Trung vào đây, nên đi từ offline như một chuỗi cửa hàng bình thường, lúc đầu nhỏ sau lớn dần, chỉ dùng online làm phương tiện hỗ trợ (tất nhiên đó là phương tiện cực tốt, TheGioiDiDong, VienThongA là hình mẫu khá thành công). Online thuần túy dù nhập hàng như Amazon hay làm trung gian như Alibaba đều khó sống (Lazada, Vatgia, Chodientu hầu hết vẫn sống bằng tiền quỹ đầu tư); bán lẻ truyền thống như Coop, NguyenKim... với năng lực quản trị rối rắm và dịch vụ online yếu kém cũng sẽ dần khó sống; đám sống khỏe tại Việt Nam sẽ là đám bán lẻ truyền thống có hệ thống quản trị và dịch vụ online tốt như Aeon, Walmart.
Bên trong thì nhân viên giở trò (lấy cắp, tráo hàng, bán khách hàng cho đối thủ, kéo người thân làm khách hàng ảo kiếm doanh số...), bên ngoài thì khách hàng củ chuối (đặt hàng số lượng lớn cọc xong biến mất, hối thúc giao hàng rồi không mua mà chỉ để "trải nghiệm" thử...). Cổng thanh toán, internet banking, giới thạo kỹ thuật còn ngại dùng nữa là dân lúa nước.
Nếu muốn làm trước hết em nghĩ bác phải đầu tư công sức nghiêm túc gạch đầu dòng hàng trăm tình huống Nếu ... Thì, dân lập trình chắc bác hiểu vụ này. Và với truyền thống lúa nước thì đừng dại rập khuôn các business model Mỹ Nhật Trung vào đây, nên đi từ offline như một chuỗi cửa hàng bình thường, lúc đầu nhỏ sau lớn dần, chỉ dùng online làm phương tiện hỗ trợ (tất nhiên đó là phương tiện cực tốt, TheGioiDiDong, VienThongA là hình mẫu khá thành công). Online thuần túy dù nhập hàng như Amazon hay làm trung gian như Alibaba đều khó sống (Lazada, Vatgia, Chodientu hầu hết vẫn sống bằng tiền quỹ đầu tư); bán lẻ truyền thống như Coop, NguyenKim... với năng lực quản trị rối rắm và dịch vụ online yếu kém cũng sẽ dần khó sống; đám sống khỏe tại Việt Nam sẽ là đám bán lẻ truyền thống có hệ thống quản trị và dịch vụ online tốt như Aeon, Walmart.
Cám ơn bác Hanh.Pham nhiều. Bài viết hay nhất mà em từng đọc ở OFIHanh.Pham nói:Bác thay giùm em cái avatar được không ạ ? Nhìn thấy nó "ghê ghê" sao á, ở CNL thì avatar này vô tư nhưng vào đây nói chuyện nghiêm chỉnh em thấy nó kỳ kỳ
Em chưa kinh doanh online thực sự, nhưng kinh doanh online dạng retail hiện giờ em thấy chỉ có 2 dạng sống sót:
-1 là bé, bé hơn con rận, bé đến độ người ta chẳng buồn bỏ công đập mình vì bé quá đi kiếm mệt.
- 2 là to, to đến độ ai cũng nhẵn mặt, to đến mức vung tiền quảng cáo online như nước mưa mùa bão lũ.
Bước vào kinh doanh online này chưa có kinh nghiệm thì em cầm chắc 99% bác sẽ chọn làm thằng số 1. Mà kiểu số 1 thì mặt bằng-nhân viên- thuế- chi phí abc phải làm sao kéo xuống thấp. Để làm gì ?
Chẳng có gì khó đoán, để cho bác kéo dài sự sống đủ để xây dựng uy tín thương hiệu ở 1 mức độ coi được. Do đó cách thông thường mọi người hay đi là: tận dụng, lợi dụng và chiếm dụng. He he, nói nghe ghê hén. Thực ra nó không đến nỗi xấu xa !!
- Bác tận dụng mặt bằng nhà làm kho hàng
- Bác lợi dụng đòn bẩy của ngân hàng, uy tín của các nick cũ của bác và người nhà trên các diễn đàn có đông thành viên của các mặt hàng bác muốn bán.
- Bác chiếm dụng vốn nsx càng lâu càng tốt. Cái này chính xác nó là công nợ, nhưng em khoái sỉ vả nó là chiếm dụng vốn để mình nhột mình có tâm lý trả cho dứt điểm mà thôi.
Các món PR, customer services, data entry, QA và delivery ... chỉ là râu ria lông lá vây cánh ... mọc ra sau cùng khi bác đã xây dựng được cái sườn chính là: website đủ thông tin ( đừng rườm rà, đơn điệu) - sự đa dạng/xuất xứ tin tưởng của hàng hóa - độ phủ sóng thương hiệu - uy tín giao/nhận hàng - kiểm soát tốt kho và dòng tiền.
Khi bác sống sót và tự chủ các bước trên thì bác bắt đầu thành lập cty hay cái khỉ gì đó, chiêu mộ tuyển nhân viên gì đó tùy ý, vì lúc đó tiền của bác nó đã có đà vận hành để sinh sôi chút chút rồi chứ không hoàn toàn là vốn tự có mà mang ra ứng hết, thí hết. Lúc đó bác muốn nhận order hàng hay bày đủ trò dẫn dắt khách hàng mua cái mà họ-chưa-biết-họ-có-nhu-cầu là chuyện trong bàn tay.
P/s: em nói thiệt bác đừng dứt hẳn việc đang làm nha, em thấy nhiều người bỏ việc nhảy ra kinh doanh riêng, nhưng sau 1-2 năm là lại quay về công việc cũ, vì thấy kinh doanh không như là mơ. Đời ai học được chữ ngờ !!!
- Em cũng bắt đầu từ cái nhỏ à. Ko dám bắt đầu từ cái gì to to đâu (em cũng tích lũy đc ít vốn nhưng ko máu đến mức chơi hết đâu). Mặc dù vẫn máu take risk hơn đi làm công hoài. Hehe
- Em có kho hàng riêng (nhà cũ em sửa lại, ko ai ở nên làm kho hàng, khoảng 200m2).
- Em cũng ko dự định đi spam lung tung để lấy rank cao cho website nhưng thực tế chả có gì ngoài việc vào truy cập rồi đi ra.
- Website em làm đúng theo tiêu chí bác nói, đơn giản, hiện nội dung chính xác người mua muốn xem (cái này em có bỏ thời gian nghiên cứu gần 2 tháng). Các quy trình làm 1 website e-c uy tín chất lượng chứ ko làm kiểu website mấy trăm nghìn VND màu mè nhiều hoa lá mà mấy bác thiết kế website hay quảng cáo.
- Em muốn làm mọi thứ chuẩn ngay từ đầu, từ thông tin đăng trên website, hàng hóa mình bán, giao hàng, chất lượng hàng hóa, em ko muốn website của mình như 1 trang rao vặt.
- Em có nghiên cứu chút ít về quy trình mua hàng OL ở VN. Phần lớn (chính xác là rất lớn) người mua call cho người bán sau khi đọc thông tin chứ ít ai mua hàng online (cart). Nhóm người khác call xong hỏi địa chỉ đích thân đến xem. Do đó thông tin đến từng chi tiết của sản phẩm là điều cần phải có nhưng cái này tốn khá nhiều $$$ cho data entry.
- Em cũng chưa có ý định nghỉ làm hẳn để take risk nên vẫn sống sót nếu việc take risk của mình thất bại.
Đã chấp nhận take risk là chấp nhận rủi ro mà bác. Biết trước có thể thất bại nhưng ko thử sao biết được. Chứ nếu ai cũng thành công hết thì còn gì thú vị nữa.ThaoLinh nói:Cho Bác chủ 1 ví dụ sinh động nè, Bác vào go gồ gõ "mua55". Tay bày ra cái này, trước là 1 anh kế toán quèn, chưa làm ra nổi sổ sách thuế năm. Cứ nghĩ đi lụm bạc cắc từ những Cty mà tay làm thuê kế toán và chạy hoá đơn hàng tháng - cái tư tưởng không đành, nhưng thực ra thu nhập hàng tháng không hề thấp so với trình học và vốn liếng ra đời của anh ta, và tư tưởng mở ra cái bán online thì sẽ ngồi mát ăn bát vàng. Đến giờ này đã rõ, sau 8 tháng tính từ ngày khai trương, chính thức dẹp tiệm với thiệt hại gần nửa tỷ vnđ, Cộng thêm một Đống nợ do lấy hàng sỉ. Khi lao vào canh bạc này tay bỏ bê hết tất cả những Cty đã làm thuế, thậm Chí khong bàn giao sổ sách. Đến giờ phút này tay trắng và lại từ đầu
@bác acom: "đám sống khỏe tại Việt Nam sẽ là đám bán lẻ truyền thống có hệ thống quản trị và dịch vụ online tốt như Aeon, Walmart." cái này bác nói đúng do văn hóa mua sắm của người VN nó vậy. Quản lý bán lẻ truyền thống thì ko khó nhưng cạnh tranh rất lớn bác à. Nếu bác mở 1 cửa hàng bán tạp hóa, shop quần áo, ... bán được hàng, bảo đảm bác trong vòng 3 tháng có ít nhất 2 đến 3 cái tương tự xung quanh bác. Cái này gọi là văn hóa "buôn có bạn, bán có phường" ở VN. Vì mọi người cứ nghĩ 100 người bán, vạn người mua cho nên bán hàng nhỏ lẻ phát triển khắp nơi và rất tiện lợi cho người mua, nhưng do việc quản lý của họ kém, họ chỉ có thể quản lý được 1 vài cái shop của họ. Bán hàng niche thì ít cạnh tranh hơn nhưng thị trường nhỏ và rủi ro cũng ko nhỏ.
Mấy cái kia thuộc về quản lý chung nên em xin chưa bàn tới vì em mới bắt đầu à. Hehe
Bây giờ KD cái gì cũng cạnh tranh rất cao, nên em nghĩ cái quan trọng là quản lý dịch vụ của mình tốt, khác biệt thì từ từ sẽ tạo được uy tín
Last edited by a moderator:
Em nghĩ bác chủ khá cứng cỏi, nếu em dùng từ chợ búa tí thì là "cứng đầu", cho nên nếu bác quyết thì cứ làm.
Em thì kinh doanh cứ kiếm cái nitch market mà chui, sau bao năm vỡ mặt vì mộng tự tay làm tất, giờ em cứ dựa lên vai người khổng lồ, đó chính là Facebook. Vì khả năng dễ dàng tương tác với khách hàng tiềm năng và không lo bất kỳ chi phí nào khác, từ bảo mật đến băng thông. Nửa năm nay em thấy rất hiệu quả cho 1 dựa án đã bắt đầu từ 4 năm trước, và nhờ may mắn em đã start 1 cái được 2 tháng thấy cũng khá ổn, tuy nhiên nó mới quá nên em đang dò dẫm chưa chia sẻ được gì nhiều thêm. Em chỉ nói 1 điều là về mảng online em cực kỳ hài lòng với việc dựa vào 1 cái có sẵn, hi sinh quyền lợi của mình ( tiền) để tiết kiệm tài nguyên của minh ( nhân sự, thời gian). Sau 1 thời gian nếu khởi sắc thì em sẽ share kinh nghiệm sau, vì cái này không chỉ online marketing quyết định mà cái suppy chain nó cũng hơi lùng nhùng em chưa đầu tư được thời gian nên nó cứ xìu xìu ểnh ểnh khoe ngại lắm.
Rủi ro cũng có, đó là FB bị chặn. Nhưng em nghĩ xác suất đó bé lắm, đến Laos mà kênh tivi truyền thông chính thức của 1 quốc gia còn có link Facebook, hay thủ tướng Thái cũng có 1 page chính thức cập nhật hằng ngày ... thì VN chỉ có muốn nhảy xuống vực mới đi chặn FB thôi.
Chia sẻ của em với bác chủ đến đây là hết, câu cuối cùng: Chúc bác may mắn. Sau 1 năm nữa dù thất bại hay thành công cũng nhớ lên chia sẻ thêm với anh em nhé.
Em thì kinh doanh cứ kiếm cái nitch market mà chui, sau bao năm vỡ mặt vì mộng tự tay làm tất, giờ em cứ dựa lên vai người khổng lồ, đó chính là Facebook. Vì khả năng dễ dàng tương tác với khách hàng tiềm năng và không lo bất kỳ chi phí nào khác, từ bảo mật đến băng thông. Nửa năm nay em thấy rất hiệu quả cho 1 dựa án đã bắt đầu từ 4 năm trước, và nhờ may mắn em đã start 1 cái được 2 tháng thấy cũng khá ổn, tuy nhiên nó mới quá nên em đang dò dẫm chưa chia sẻ được gì nhiều thêm. Em chỉ nói 1 điều là về mảng online em cực kỳ hài lòng với việc dựa vào 1 cái có sẵn, hi sinh quyền lợi của mình ( tiền) để tiết kiệm tài nguyên của minh ( nhân sự, thời gian). Sau 1 thời gian nếu khởi sắc thì em sẽ share kinh nghiệm sau, vì cái này không chỉ online marketing quyết định mà cái suppy chain nó cũng hơi lùng nhùng em chưa đầu tư được thời gian nên nó cứ xìu xìu ểnh ểnh khoe ngại lắm.
Rủi ro cũng có, đó là FB bị chặn. Nhưng em nghĩ xác suất đó bé lắm, đến Laos mà kênh tivi truyền thông chính thức của 1 quốc gia còn có link Facebook, hay thủ tướng Thái cũng có 1 page chính thức cập nhật hằng ngày ... thì VN chỉ có muốn nhảy xuống vực mới đi chặn FB thôi.
Chia sẻ của em với bác chủ đến đây là hết, câu cuối cùng: Chúc bác may mắn. Sau 1 năm nữa dù thất bại hay thành công cũng nhớ lên chia sẻ thêm với anh em nhé.
- Status
- Không mở trả lời sau này.