Bò Hóng
13/12/06
8.361
75.944
113
cái này làm cái bè là được rồi chứ lấy cái thuyền chòng chành lắm Voi nó nhát éo dám đi xuống đâu. Với lại cái bè thì nó cân bằng so với mặt nước hơn.
Thực ra cách cân voi, đo giấy chỉ nói lên phương pháp, chứ kết quả khó kiểm chứng lắm.
Nói tới kết quả thì phải nói tới dân TQ ( nghĩ ra số pi) dân trung đông, ai cập nó chơi hình học, số học mới là thứ dữ, kiểu như lượng giác, tích phân,...
 
Hạng D
5/4/07
1.809
5.490
113
bravia nói:
cái này làm cái bè là được rồi chứ lấy cái thuyền chòng chành lắm Voi nó nhát éo dám đi xuống đâu. Với lại cái bè thì nó cân bằng so với mặt nước hơn.
Thực ra cách cân voi, đo giấy chỉ nói lên phương pháp, chứ kết quả khó kiểm chứng lắm.
Nói tới kết quả thì phải nói tới dân TQ ( nghĩ ra số pi) dân trung đông, ai cập nó chơi hình học, số học mới là thứ dữ, kiểu như lượng giác, tích phân,...
Vấn đề là cái bè nó luôn ngang với mép nước nên rất khó đánh dấu bác ạ, gần như ko xi nhê gì
còn tàu có mạn thì nó ko thể có khoảng trống cho con voi cỡ 3,5 tấn bước lên
 
Hạng D
13/1/11
2.365
26.561
113
thành Phiên An - Gia Định
cụ Lương Thế Vinh chở Voi lên thuyền cũng lô-gíc mà quý vị : hiện nay cứ đi Đại lộ Nguyễn Văn Linh Nam SG lên mấy cái cầu ngó xuống là thấy ghe bự cả chục tấn bằng gỗ vẽ 2 mắt trước mũi rất "truyền thống" à mà phải lơn tơn 2 bánh mới ngó xuống thấy được vì lane xe hơi NVL ở giữa khó thấy
Hiện miền Tây sông nước các ghe bự bằng gỗ cũng còn nhiều chở được cả chục Voi bự luôn cũng còn được (cỡ con Beckham tèo ở Lâm Đồng) xưởng đóng ghe gỗ miền Tây nhóc
Còn cái phà gỗ (trẹt) chở máy suốt lúa, xe máy cày ... thì bao la

Như vậy ghe bầu bằng gỗ miền Tây có lẽ có từ thời cụ Lương rùi (hoặc xưa hơn nữa)

@ Cụ Sonokal đâu rùi cho cái relpy ghe tàu đi :D
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.552
113
Dạ, cháu cũng nghĩ đây đích thực là con voi. Bởi như sau:
1. Lúc này voi rất hay được dùng trong quân đội của nước Đại Việt, hồi đánh thành Đa Bang quân đội Nhà Hồ cũng dùng tượng quân để thủ thành và xem chừng đã rất thuần thục trong việc này. Nên có thể nói tượng quân là 1 "vũ khí" chủ lực của các tướng quân Việt Nam.
2. Chiến thuyền hồi này đã rất phát triển, thậm chí có cả thuyền 2 tầng, đánh nhau ở biển lớn, tầng dưới có thể chèo và tầng trên có đại pháo (Hồ Nguyên Trừng vẽ và thiết kế cho quân đội nhà Minh). Như vậy cái thuyền đủ lớn để con voi lên là chuyện nhỏ. Chính cái bè voi mới không lên được, mức đâu mà đo.
3. Thực chất việc đo cân con voi này là do Tào Xung con của Tào Tháo, đã làm ở xứ tàu, do chu Hy chưa đọc hết sử nước mình nên mới sợ như vậy. Lương Thế Vinh có trí nhớ tuyệt vời nên mới dùng cách này lại để trị sứ giả nước Tàu, tức là "dùng gập ông để đập lưng ông vậy"
4. ông nội Couto này chuyên gia "chọt bánh xe", cháu sợ thằng cha đó bắt lỗi viết nhầm sứ giả nhà Minh là sứ già nhà Thanh, chứ bắt lỗi con voi là con trâu thì cháu hổng sợ.........hahaha. Nói vậy thôi chứ hổng có thằng cha Couto này thì mất vui, hổng có hứng thú mà cãi nhau, post bài nữa ấy chứ.
 
Last edited by a moderator:
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.552
113
4) Với vua Lê Thánh tông:
a) Một cách khen vua
Lương Thế Vinh thuở bé nghịch ngợm nổi tiếng. Ông hay tắm sông hồ thành thử bơi lội rất giỏi. Lê Thánh Tông biết rõ chuyện ấy, nên một hôm đi chơi thuyền có Lương Thế Vinh và các quan theo hầu, Vua liền giả vờ say rượu ẩy Vinh rơi tòm xuống sông, rồi cứ cho tiếp tục chèo thuyền đi.

Không ngờ Lương Thế Vinh rơi xuống, liền lặn một hơi đi thật xa, rồi đến một chỗ vắng lên bờ ngồi núp vào một bụi rậm chẳng ai trông thấy. Lê Thánh Tông chờ mãi không thấy Vinh trồi đầu lên, bấy giờ mới hoảng hồn, vội cho quân lính nhảy xuống tìm vớt, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu. Vua hết sức ân hận vì lối chơi đùa quá quắt của mình, chỉ muốn khóc, thì tự nhiên thấy Vinh từ dưới nước ngóc đầu lên lắc đầu cười ngất. Khi lên thuyền rồi, Vinh vẫn còn cười. Thánh Tông ngạc nhiên hỏi mãi, cuối cùng Vinh mới tâu:

"Thần ở dưới nước lâu là vì gặp phải một việc kỳ lạ và thú vị. Thần gặp cụ Khuất Nguyên (*), cụ hỏi thần xuống làm gì?. Thần thưa dối là thần chán đời muốn chết. Nghe qua, cụ Khuất Nguyên tròn xoe mắt, mắng thần: "Mày là thằng điên!. Tao gặp Sở Hoài Vương và Khoảng Tương Vương hôn quân vô đạo, mới dám bỏ nước bỏ dân trầm mình ở sông Mịch La. Chứ mày đã gặp được bậc thánh quân minh đế, sao còn định vớ vẩn cái gì?". Thế rồi cụ đá thần một cái, thần mới về đây!".

Lê Thánh Tông nghe xong biết là Lương Thế Vinh nịnh khéo mình, nhưng cũng rất hài lòng, thưởng cho Vinh rất nhiều vàng lụa.

(*) Khuất Nguyên - nhà thơ nổi tiếng, một vị trung thần nước Sở - do can ngăn vua Hoài Vương không được, đã uất ức ôm đá gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn. Hôm ấy đúng ngày mồng Năm tháng Năm. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân Trung Quốc xưa làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (chủ ý khiến cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên.

b) Ứng đáp với vua
Vua Lê Thánh Tông đi kinh lý vùng Sơn Nam hạ, ghé thăm làng Cao Hương, huyện Vụ Bản, quê hương của Trạng Nguyên Lương Thế Vinh, lúc bấy giờ cũng đang theo hầu Vua.
Hôm sau vua đến thăm chùa làng. Khi ấy, sư cụ đang bận tụng kinh. Bỗng sư cụ đánh rơi chiếc quạt xuống đất. Vẫn tiếp tục tụng, sư cụ lấy tay ra hiệu cho chú tiểu cúi xuống nhặt, nhưng một vị quan tùy tòng của Lê Thánh Tông đã nhanh tay nhặt cho sư cụ. Vua Lê Thánh Tông trông thấy vậy, liền nghĩ ra một vế đối, trong bữa tiệc hôm đó đã thách các quan đối.
Vế ấy như sau:

Ðường thượng tụng kinh sư sử sứ...

Nghĩa là: Trên bục tụng kinh sư khiến sứ ( nhà sư sai khiến được quan)

Câu nói này oái ăm ở ba chữ sư sử. Các quan đều chịu chẳng ai nghĩ ra câu gì.

Trạng nguyên Lương Thế Vinh cứ để họ suy nghĩ chán chê. Ông ung dung ngồi uống rượu chẳng nói năng gì. Vua Lê Thánh Tông quay lại bảo đích danh ông phải đối , với hy vọng đưa ông đến chỗ chịu bí. Nhưng ông chỉ cười trừ.

Một lúc ông cho lính hầu chạy ngay về nhà mời vợ đến . Bà trạng đến, ông lấy cớ quá say xin phép vua cho vợ dìu mình về.
Thấy Vinh là một tay có tài ứng đối mà hôm nay cũng đành phải đánh bài chuồn, nhà vua lấy làm đắc ý lắm, liền giục:

" Thế nào? Ðối được hay không thì phải nói đã rồi hẵng về chứ?"
Vinh gãi đầu gãi tai rồi chắp tay ngập ngừng:
- Dạ... muôn tâu, Thần đối rồi đấy ạ!
Vua và các quan lấy làm lạ bảo Vinh thử đọc xem. Vinh cứ một mực:" Ðối rồi đấy chứ ạ!" hoài. Sau nhà vua gạn mãi, Vinh mới chỉ tay vào người vợ đang dìu mình, mà đọc rằng:

Ðình tiền túy tửu, phụ phù phu.

Nghĩa là: Trước sân say rượu, vợ dìu chồng.

Nhà vua cười và thưởng cho rất hậu.

c) Lời tiên đoán
Một hôm, lúc chầu trong triều, vua hớn hở nói với Vinh:
- Trẫm có nhiều con trai, việc thiên hạ không việc gì phải lo ngại nữa!
Lương Thế Vinh tâu:
- Lắm con trai là lắm giặc. Không lo sao được!
Vua lấy làm lạ hỏi:
- Ta không rõ sao lại thế?
Trạng tâu không úp mở:
- Ngôi báu chỉ có một. Bệ hạ có nhiều con trai càng có nhiều sự tranh giành ngôi báu. Như vậy phải lo lắm chứ!

Đúng như lời tiên đoán của ông. Sau đó con cháu nhà vua tranh giành ngôi thứ, chém giết lẫn nhau, làm cho triều chính đổ nát, trăm họ lầm than. Chỉ ba chục năm sau khi Thánh Tông mất, Mạc Đăng Dung đã nhân cơ hội mà cướp ngôi nhà Lê.

5) Răn dạy các quan
Lương Thế Vinh rất ghét những viên quan hống hách, hà hiếp nhân dân. Ông có nhiều học trò giỏi đỗ cao, làm quan lớn. Với học trò nào ông cũng dạy về lòng yêu dân, đức khiêm tốn. Có lần, một viên quan huyện hách dịch đã bị ông cho một bài học, làm trò cười cho thiên hạ.

Bữa ấy, ông đi thăm bạn bè, ngồi nghỉ chân ở quán nước bên đường. Bỗng thấy một đoàn rước quan huyện đi qua. Dân trong vùng đều biết viên quan này thường hay bắt người dọc đường khiêng cáng, bèn bảo nhau trốn chạy cả. Vì không biết lệ đó nên ông cứ ung dung ngồi nghỉ đến khi tên lính hầu của quan huyện bắt ra khiêng cáng.

Lương Thế Vinh khúm núm bước lại ghé vai khiêng cáng. Khi cáng quan đi đến chỗ bùn lội, ông làm như vô tình trượt chân văng cáng, hất quan huyện ngã chỏng gọng giữa vũng, áo, mũ, cân đai bê bết bùn.

Quan huyện đỏ tím mặt mày vì giận, đang toan định đổ cơn thịnh nộ lên đầu kẻ hầu hạ mình thì trạng vẫy người đi đường, nói lớn:
- Bác gọi hộ anh học trò tôi là thám hoa Văn Cát ra khiêng hầu võng quan huyện thay thầy.

Quan huyện xanh xám mặt mày, cuống quýt quỳ mọp xuống bùn lạy như bổ củi, xin quan trạng tha tội cho.

Lương Thế Vinh nhẹ nhàng lấy lời răn dạy, từ đó viên quan huyện chừa thói hống hách với dân.
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.552
113
Chú bé láu lỉnh</h2>
[blockquote]Trạng nguyên Lương Thế Vinh thuở còn nhỏ đã tỏ ra hài hước, hóm hỉnh và khôn ngoan. Có lần, người bố là Lương Thế Thiện đi vắng, chủ nợ đến đòi tiền, thấy cậu bé Vinh đang chơi trò nặn đất ở sân, liền hỏi:

- Bố mẹ đi đâu?

Vinh làm thinh không trả lời. Chủ nợ hỏi lại, cậu mới đáp:

- Bố, mẹ tôi đã đi khắc có việc, ông hỏi làm gì?

Chủ nợ cứ gặng hỏi đi đâu, bao giờ về... Cuối cùng, Vinh mới trả lời, giọng tỉnh khô:

- Bố tôi đi giết một người sống. Mẹ tôi đi cứu một người chết.

Chủ nợ ngơ ngác, không hiểu đầu đuôi thế nào, nên cứ hỏi mãi. Thấy Vinh im lặng, chủ nợ dỗ:

- Nếu mày nói thật, ta sẽ trừ cho khoản nợ trước kia bố mẹ mày vay.

Bấy giờ Vinh mới vui vẻ đáp:

- Nếu vậy thì ông in ngón tay vào bánh đất này để làm bằng.

Người chủ nợ vì tò mò muốn biết, nên cũng thử chiều ý cậu bé xem sao.

Lúc ấy Vinh mới vừa mỉm cười, vừa nói:

- Bố tôi đi nhổ mạ. Mẹ tôi đi cấy lúa!

Lúc này chủ nợ mới vỡ lẽ, trong lòng thầm thán phục Lương Thế Vinh là đứa trẻ khôn ngoan.

Ngày hôm sau chủ nợ lại đến đòi. Bố mẹ Vinh chưa biết nói sao, thì Vinh đã giơ đồ chơi bằng đất cho mọi người xem và nói:

- Hôm qua ông đã hứa xoá nợ cho nhà tôi rồi kia mà? Dấu tay ông in còn đây này?

Người chủ nợ giật mình, nói với ông Thiện:

- Tôi mừng cho ông bà có cháu bé rất thông minh. Tôi xin biếu khoản nợ để gia đình lo cho cháu học sớm, sau này chắc thế nào cũng chiếm được khôi nguyên.[/blockquote]
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.552
113
Nhà toán học</h2>
[blockquote]Khi đỗ đạt ra làm việc quan, ông đã viết cuốn sách nhan đề “Đại thành toán pháp” (2) nhằm tổng kết kiến thức tính toán của thời đó và cả những phát minh của chính bản thân ông. Lương Thế Vinh đã viết đề tựa, nêu mục đích của cuốn sách như sau:

“ Trước thời cho biết cách đo lường
Tính toán bình phân ở cửu chương
Thông hay mọi nhẽ điều vinh hiển
Học lấy cho tinh giúp thánh vương!”

Tương truyền rằng thuở còn nhỏ, một lần Lương Thế Vinh cùng chúng bạn ngồi hóng mát dưới một gốc cây cổ thụ. Cả bọn thách đố nhau làm thế nào để biết được cây cao - thấp. Một số cho rằng chỉ có cách là trèo lên ngọn cây, rồi dùng dây thòng xuống đất mà đo. Riêng Lương Thế Vinh cho rằng không cần trèo, đứng dưới đất vẫn có thể đo được. Cậu lấy chiếc gậy cầm ở tay đo xem dài ngắn bao nhiêu, đoạn dựng gậy lên mặt đất và đo chiều dài bóng gậy. Tiếp đến cậu đo bóng cây và sau một lát nhẩm tính, cậu đã tìm được chiều cao của cây. Bọn trẻ không tin bèn dùng thừng nối lại, buộc hòn đá phía dưới, rồi trèo lên tít ngọn cây dong thừng xuống đất để đo. Kết quả, đúng như Vinh đã tính.

Ngày nay, cách tính chiều cao của cây mà Lương Thế Vinh đã áp dụng, chắc chắn các bạn học sinh chúng ta không lấy gì làm lạ. Nhưng cách đây gần 5 thế kỉ, khi ở châu Âu số người hiểu được định lí Pitago về cạnh tam giác vuông a2 + b2 = c2 chỉ mới đếm trên đầu ngón tay, thì việc Lương Thế Vinh tìm ra được tỉ lệ chiều cao của cây và chiều cao của chiếc gậy bằng tỉ lệ bóng của chúng trên mặt đất, là một sáng tạo, thể hiện nước ta ở thế kỉ XV đã có nhà toán học đầy tài năng.

Khi đến tuổi trưởng thành, có lần Lương Thế Vinh đến một khúc sông, thấy mấy người đang bàn tính nhau tìm cách đo chiều rộng của con sông để bắc cầu. Hôm đó nước sông rất to và chảy xiết, nên không thể bơi qua. Lương Thế Vinh bèn góp ý:

- Không cần sang sông làm gì. Các ông tìm cho tôi mấy cái cọc, tôi sẽ đo giúp.

Lúc đầu mấy người tưởng ông nói đùa, không tin. Nhưng chỉ sau một lúc đóng cọc, ngắm nghía và tính toán, ông đã cho họ biết khúc sông rộng bao nhiêu thước. Thì ra từ thời đó, Lương Thế Vinh đã biết đến kiến thức về tam giác đồng dạng...[/blockquote]
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.552
113
[blockquote]Kim hữu gia kê nhất đại quần Đ?nh tiền tụ thực tẩu phân phân Nhất bùng tam phụ, phụ ngũ tử Nhất bách thất thập nhất đầu thân Số nội kỷ đa hùng, phụ tử Vấn quân bổ toán đắc tường vân?

(Nghĩa là: Nay có gia đình nhà gà quây quần đông đủ, tụ tập ăn thóc trước sân, chúng chạy nhảy lung tung. Cứ một con gà trống có ba con gà mái, một con gà mái có 5 con gà con. Đếm đi đếm lại tất cả được 171 vừa đầu vừa thân. Trong số đó có bao nhiêu gà trống, gà mái, gà con, hỏi anh có tính toán rõ ràng được không?).

Người đặt ra bài toán này là Lương Thế Vinh.Ông từng nói: “Thần cơ diệu toán vạn niên sư” (nghĩa là: Ai tính toán giỏi là người thầy muôn đời). Với suy nghĩ đó, ông đã dành nhiều tâm huyết để biên soạn sách Đại thành toán pháp – tổng kết những kiến thức toán của thời đó và cả những phát minh của ông.

Về bàn tính cổ ở Việt Nam, những nhà nghiên cứu đều cho rằng chính Trạng nguyên Lương Thế Vinh là người đã chế ra bàn tính gẩy đầu tiên.Những chiếc bàn tính gẩy đầu tiên được ông chế ra lúc đầu bằng đất rồi bằng trúc, sau làm bằng gỗ, sơn mầu khác nhau vừa đẹp,vừa dễ tính, dễ nhớ.

Lần đầu tiên ở thế kỷ XV, có cuốn sách dạy các kiến thức về số học như các phép cửu chương (nhân) các phép bình phương (khai căn), đồng phân (chia đều), phương pháp đo lường bóng (phương pháp tam giác đồng dạng), hệ thống đo lường (cách cân, đong, đo, đếm…); cách đo điền, đo diện tích các hình vuông, chữ nhật, tam giác, hình tròn… Đúng như sau này, nhà toán học Phan Huy Ôn (1755-1786) đã tôn vinh trong quyển Chỉ minh lập thành toán pháp với những dòng nhận định chính xác:

Việt Nam sinh thánh trị trường

Nam Sơn, Thiên Bản, Cao Hương sinh hiền

Đĩnh sinh Lương thị trạng nguyên

Quán thông lục nghệ, Nam thiên văn tài

Soạn chương cửu thuật tính lai

Nhân thu tiết yếu bình, sai giản, trường

Cửu, bát, thất, lục, cửu chương

Tứ, tam, nhị, nhất hợp phương tính bài

Trứ minh cứ tiện kê khai

Xử kỳ toán sĩ, thuật lai sở cầu…

Chẳng hạn, cách tính diện tích hình thang, ông viết:

- Tam giác bị cụt đầu

Diện tích tính làm sao?

Cạnh trên, cạnh dưới cộng vào

Đem nhân với nửa bề cao khắc thành

Ở mỗi phần, mỗi phương pháp, ông đều có bài thơ Nôm cho người đọc dễ nhớ – như khi cộng hai phân số cùng mẫu số, ông viết:

Cộng hai phân số cùng số dưới (mẫu số)

Cứ cộng phần trên (tử số) lại với nhau.

Bây giờ, xin trở lại với bài toán đố của Trạng Lương Thế Vinh, có đáp số bao nhiêu? Thử giải theo cách giải hiện đại: Gọi số gà trống là x, vậy số gà mái là 3x, và số gà con là 5 nhân 3x bằng 15x.

Theo đầu bài ta có:

x cộng 3x cộng 15x bằng 171

19x bằng 171

Vậy x bằng 9

tức ta có 9 gà trống

Số gà máy 3 nhân 9 bằng 27

Các bạn thấy đấy, bài toán đố này có khác gì những bài toán mà các bạn vẫn làm ở trường học hiện đại không? Vậy mà Lương Thế Vinh đã nghĩ ra nó cách đây 550 năm đấy! Hiện nay, tại TP.HCM, ngành giáo dục có tổ chức giải thưởng mang tên Trạng nguyên Lương Thế Vinh.[/blockquote]
 
Hạng D
5/4/07
1.809
5.490
113
NHắc đến nhà vua Lê Thánh Tông, đây có đây:
sieuthiNHANH2011051313219mjg1nguxm2659557.jpeg

Nhìn thấy cái này mà cũng xúc động, 15 năm rồi ko dc chui vào trong này nữa
sieuthiNHANH2011051313219owu4mtbiyj533103.jpeg
Cho
 
Hạng D
5/4/07
1.809
5.490
113
góc phố hàng cây, 19 năm trước vẫn hay nghỉ tiết ăn bánh giò ở đó:
sieuthiNHANH2011051313219m2i2owmznz693872.jpeg

sieuthiNHANH2011051313219owfhzgmxnt632160.jpeg