Trích thơ bác santa lucia sau cơn bảo táp
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm Động hoa vàng nhớ nhau
Hỏi rằng, bởi tại vì sao?!
Thì ông quan đáp, lên non tìm…”hàng”
Rằng nay cũng có một chàng
Được Ngài Ô-ẾT cho làm quan to
Phen này chắc được ấm no!!!
Chạy về khoe vợ…”Hê bà! oách chưa?!”
Tưởng rằng được vợ dạ thưa
Ai ngờ vợ bảo…”Đúng là dở hơi?!”
Suốt ngày kiếm chuyện ăn chơi
Ngày đi làm mệt, tối về on-lai
Có khi chẳng nhớ…trả bài
Chỉ nằm tính chuyện ốp sao cho…hoành?!
Xót lòng, bà xã cằn nhằn
Tốn tiền, tốn sức lại vừa tốn…hơi!
Mỗi lần cả Hội đi chơi
Mất ăn mất ngủ lo trong lo ngoài
Khi chơi các bác được chơi
Vợ con các bác chu toàn lo toan
Còn em như phục vụ bàn
Chạy đôn chạy đáo hết vào lại ra
Thế là “quan” bị…vợ la
Vợ con ông vứt một mình ai lo?!
Nỗi lòng ai thấu hiểu cho???
Nhưng vì “cái ghế “,thôi đành… cắn răng
Thế là "quan" lại lăng-xăng
Khi thì ốp nhỏ, lúc thì ốp to
Phải chi chơi để được…no
Đằng này chơi để rước sầu vào thân
Vui thì bác bác em em
Chán thì tôi đúng! Còn thì…bác sai?!
Thôi thì em đã biết…sai
Viết đơn từ chức, cho xong một đời
Đường trần các bác cứ vui
Còn em xin trả áo quan về vườn…
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm Động hoa vàng ngủ say
Quan kia lên núi tìm…”hàng”
Quan này lên núi…đầu hàng…thế thôi!
Mai này khi nhắc tên tôi
Ngoại thì cũng phải…Sờ Lờ cũng xong!
Người đi đã trải hết lòng
Thôi thì thôi nhé…đoạn trường…thế thôi!
(Xin lỗi NS Phạm Duy nhé!)