5/11/11
104
28
28
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

Em chỉ nhớ có một lần theo ông anh đến nhà một cụ hình như là trưởng phòng xây dựng huyện Thủ Đức ở bên Thảo Điền, có cái hồ bơi cực đẹp đươc đổ đầy bùn trồng rau muống (em không biết hỏi sao ao trồng rau muống phải xây tường ốp gạch làm tay vịn ... bị ông anh nạt cho một trận)
 
Hạng D
12/9/11
1.115
25.784
113
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

Trân Tư Vấn Công Nghệ Mới nói:
Em chỉ nhớ có một lần theo ông anh đến nhà một cụ hình như là trưởng phòng xây dựng huyện Thủ Đức ở bên Thảo Điền, có cái hồ bơi cực đẹp đươc đổ đầy bùn trồng rau muống (em không biết hỏi sao ao trồng rau muống phải xây tường ốp gạch làm tay vịn ... bị ông anh nạt cho một trận)
Bác nói quá đáng, ai lại đổ bùn vào hồ bơi trồng rau muống? có lẻ hồ bơi lâu không sử dụng nên nước ngã màu đen.
 
Hạng F
12/9/10
6.651
45.282
113
48
Bà Tó
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

grenade nói:
giấy dầu LX nghe nói viện trợ cho mấy vùng bị thiên tai.. cái này mà chừ làm cách âm cho xe coi bộ cũng OK. he..he vì củng gốc dầu hoả mà:D
21.gif
Giấy dầu lấy làm bìa bao tập là số 1 :D
 
Hạng D
15/9/04
1.721
209
63
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

không phải giấy dầu bao tập đâu bác, nó dầy như cao su non dùng để lợp mái nhà.
 
Hạng B2
9/5/10
335
707
93
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

@Tí: nguồn bài viết nì em có không phải từ blog của Vương Trí Nhàn, em cũng chẳng hay đọc các bài viết của ổng, còn sở dĩ em không đưa link ngay từ đầu, có một lý do là Tết nên em rảnh !! :D:D
Lý do khác là cái bài viết nì chỉ toàn chữ là chữ, em đọc còn muốn thấy khô queo, nên có có ý post từng đoạn ngắn để đọc cho đỡ ngán chứ chẳng có cứ câu bài!
36.gif

***********
(Típ theo)
Những sự gậm nhấm thường trực

Tiếu lâm Việt Nam nổi tiếng với các loại truyện có liên quan tới miếng ăn, từ thày đồ ăn vụng mật tới anh chàng sang nhà bố vợ, nhờ con gà vướng dây mà gắp lia lịa.
Với rất nhiều truyện ngắn Nguyễn Công Hoan, với Đói của Thạch Lam hoặc Một bữa no của Nam Cao … người ta đã thấy văn chương tiền chiến có nhiều tác phẩm cảm động đi vào miêu tả những liên hệ của con người với miếng ăn.
Hồi ký Từ bến sông Thương của Anh Thơ kể hồi kháng chiến chống Pháp, có lần tác giả bắt gặp Xuân Diệu đang trên đường vào Khu Bốn. Hỏi tại sao vào, mới biết ra ở Việt Bắc thiếu cái ăn quá, tác giả Thơ thơ “du” Thanh Nghệ để tìm cách cải thiện sức khỏe.

Mối quan hệ giữa con người và miếng ăn vốn đặc trưng cho mỗi thời đại.

Tháng mười 1954, khi Hà Nội mới giải phóng, tôi ở vào tuổi 12. Trong số những kỷ niệm liên quan tới sự kiện này, có việc một hôm chính quyền bán theo giá rẻ gần như cho không mỗi hộ một kg đường.
Cả cái xóm nghèo Thụy Khuê chúng tôi háo hức chờ đợi. Và ở tuổi 12, tôi được theo người lớn đi xếp hàng từ bốn giờ sáng. Quý lắm, hể hả lắm, mỗi lần nói tới giải phóng Thủ đô lại nhớ cân đường mua rẻ.

Gần mười năm sau, mùa hè 1963, trong những ngày học Đại học sư phạm Vinh, một lần lớp Văn II B của tôi lên huyện miền núi Nghi Lộc giúp dân thu hoạch lúa.
Để động viên, cấp trên phát chúng tôi mỗi người một lạng đường gói vào tờ giấy báo.
Xin phép gạt nỗi xấu hổ ra một bên để thú thực là ngay trong buổi họp, nhiều sinh viên, trong đó có tôi, đã giở cái gói mỏng teo đó ra, liếm sạch, vừa liếm vừa nhìn nhau cười, vì không ai bảo ai mà ứng xử giống nhau thế!

Đúng như một trong những câu ghi trên tường cuộc triển lãm này đã xác định, trong suốt cái thời gian khó đó, có những lúc cái sự ăn trở thành tất cả đối với con người.
Từ sáng đến tối chỉ nghĩ chuyện ăn. Ăn là thiêng liêng. Ăn là dấu hiệu chứng tỏ mình đang được sống. Thay cho câu “ tôi tư duy vậy tôi tồn tại “, điều tâm niệm của con người lúc này là “tôi còn được ăn, vậy tôi tồn tại”.

Ngoài sự ăn, trong may mặc, đi lại, và cả trong vui chơi giải trí nữa, con người lúc ấy cũng ở vào tình trạng tương tự.
Những câu nhại Kiều
Bắt ở trần phải ở trần ---
cho may ô mới được phần may ô”
lan ra như cỏ dại, câu này chết đi, câu khác lại được truyền tụng.

Nói rằng thiếu thốn còn quá đơn giản, phải nói sự thiếu thốn lúc ấy đã lên đến mức vượt ra ngoài sự tưởng tượng.
Hơn nữa, sự thiếu thốn triền miên ấy đã in dấu vào tâm lý mọi người và trở nên một cách nghĩ thường trực, nhìn bên ngoài có chút gì kỳ quái, thế mới đáng sợ!

Lại nhớ Ngô Tất Tố có bài tiểu phẩm kể Làm no hay là cái ăn trong những ngày nước ngập.
Trong số những người phát biểu cảm tưởng sau khi xem trưng bày Cuộc sống Hà Nội thời bao cấp, cũng có người có cái ý nghĩ tương tự như nhân vật Ngô Tất Tố, tức là nói đến khả năng vượt lên trên sự đói, với một chút tự hào.
Tuy nhiên, nếu có muốn cười thì thật ra nhiều người chúng ta thường đã phải giấu đi những giọt nước mắt.

Vâng, làm sao khỏi ứa nước mắt, khi nghĩ tới những sáng kiến hồi đó.
Nuôi lợn ngay trong các căn hộ 20 mét của các chung cư.
Lộn cổ áo sơ mi và “ tích kê “ những chỗ ống quần dễ rách.
Nhặt mảnh phim về kết thành làn.
Thu góp từng cái ruột bút bi viết hết để mang về bơm lại.
Lộn trái phong bì để sử dụng thêm lần nữa …
Nhiều chuyện lắm và có những chuyện bây giờ phải diễn giải ngọn ngành mới hiểu nổi.

Bảo rằng đó là tiềm năng sáng tạo được bộc lộ thì cũng đúng. Nhưng tôi cứ thấy tủi cho chữ sáng tạo thế nào.
Sáng tạo liều, sáng tạo quẩn, sáng tạo lấy được …, chắc còn có thể mệnh danh cho sự sáng tạo ấy bằng nhiều chữ nghĩa xót xa khác.

(Còn típ)
 
Hạng B2
9/5/10
335
707
93
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

Đọc tới đây thì các cụ ở Nam phần cũng đừng có than nghèo kể khổ cho cái thời đó nhá!
Cái khổ mà các cụ phải chịu chưa là bao đâu nhá!
Ai bảo các cụ so sánh với cái thời kỳ bị Mỹ - Nguỵ nó kìm kẹp làm giề !!
Đáng đời cho các cụ, đang bị kìm với kẹp, tự nhiên nó bỏ đi mang theo cái kìm hà, bỏ lại cái kẹp, hehe ... :D:D
24.gif
24.gif

Nói như thèng Thừa du côn trong cải lương 'Tiếng Hò Sông Hậu' thì ....đúng là '.... chết cũng còn sướng hơn!! '
24.gif
24.gif
 
Last edited by a moderator:
vkv
Hạng C
9/9/10
506
0
16
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

phải chi có thêm nhiều hình nữa, e xem chưa đã
SMOKIN.GIF
 
Hạng B2
9/5/10
335
707
93
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

(Típ theo)
Những thay đổi đã đến với con người

Nói như ngôn ngữ thời nay,cái giá để duy trì sự nhất trí và do đó sự ổn định như vậy “ không rẻ “.
Về mặt sản xuất, đã thấy chế độ bao cấp mang lại nhiều tai hại. Nó tước đi của xã hội sự năng động và khả năng điều chỉnh tự nhiên.
Nó kìm hãm sức làm việc khiến cho toàn bộ sản xuất ngưng trệ thậm chí thụt lùi.
Nhưng không chỉ có thế.
Tác động sâu xa mà nó để lại trong đời sống tâm lý và toàn bộ cách sống của con người cũng là điều đáng để day dứt.

Tchekhov là một nhà văn Nga vốn rất nhạy cảm với chủ đề nỗi khổ làm hại tới phẩm chất con người.
Qua miệng một nhân vật, ông từng khái quát “những kẻ đang chịu đau khổ thường ích kỷ, ác độc, thiếu tỉnh táo nghiệt ngã, và ít khả năng hiểu người khác hơn cả những người đần độn”.

Ông từng dựng lại một nhân vật suốt đời lo kiếm sống và khi về già lấy việc được ngồi ngắm những trái cây thu hoạch trong vườn mình làm điều mãn nguyện (Quả phúc bồn tử). Bởi đã có lúc quá thiếu thốn, nên khi no đủ con người vẫn hiện ra bệ rạc đáng thương.

Sự tha hóa con người ở mọi thời đại không ra ngoài hai hướng mà Tchekhov đã khái quát ở trên.

Sau đây là một trường hợp gần với chúng ta hơn, một cách ứng xử bề ngoài có vẻ như không có gì quá đáng mà chỉ thoáng một chút kỳ dị, nhưng không vì thế mà bớt đi vẻ bi thảm.
Trong Chơi vơi trời chiều (chú thích:Bản dịch đã in ở NXB Hội nhà văn 2006), nhà văn Trung quốc Thiết Ngưng từng đưa ra một nhân vật rất lạ:
do có thời gian bị đày xuống nông thôn và chịu cảnh rét buốt thấu xương, bà dạy mẫu giáo ở một huyện nọ nảy sinh một thói quen là lúc nào cũng lo rét sợ rét, và không đủ phương tiện chống rét ; thế là đi đâu, tới cửa hàng bách hóa nào, bà cũng lùng sục để mua chăn bông, rồi về “ xếp cao từ nền nhà lên tận trần”.

Những ngày thiếu thốn cũng đã để lại trong tâm lý con người Việt Nam nhiều loại di lụy tương tự.
Cái hèn mà ta vốn khinh ghét, cái hèn đó ngấm ngầm ăn vào máu ta. Hèn theo nhiều nghĩa.
Lúc nào cũng lo lắng, sợ sệt.
Và chỉ có những niềm vui tầm thường.
Mua được cân gạo không bị mốc, vui.
Cưới cho con trai cô vợ làm ở cửa hàng lương thực nên cả họ mua bán dễ dàng, quá vui.
Đi bộ mấy cây để đến nghe nhờ đài ở một nhà bạn, cũng đã vui lắm.
Vui đấy rồi thấy mình sự khốn khổ của mình ngay đấy, và ngày mai, lại vẫn tiếp tục cái tầm thường dễ thương đó.

Cũng theo những cách thức rất từ tốn, sự xót xa đã đến, mà chỉ những lúc thật tĩnh trí người ta mới nhận ra, nhưng nó cứ bám vào đầu óc ta mãi.
Được giải thích kỹ lưỡng, ai cũng hiểu hy sinh là cần.
Nhưng vì sự hy sinh này đã kéo quá dài nên người dân không khỏi sinh ra mệt mỏi.
Nhiều sự uể oải diễn ra ngoài ý muốn.
Và nguy hiểm nhất, sự ngại ngùng khi nhìn về phía trước.
Con người cảm thấy không bao giờ mình có thể vươn tới những cái cao đẹp.
Mình đã bị đánh mất.
Nhắm mắt buông xuôi, tự cho phép làm bất cứ điều gì khi thấy cần, miễn là tồn tại.
Lòng tự trọng kiểu nhân vật lão Hạc của Nam Cao không còn.
Mà đến một chút phẫn uất của Chí Phèo cũng không còn nốt.

Theo chỗ tôi biết, trong thời gian gọi là ngưỡng cửa của công cuộc đổi mới (khoảng 1985-86), nhà mác - xít Trường Chinh vốn người kiên định bỗng có một sự chuyển biến.
Trước đây, ông nghĩ rằng sự chịu đựng của nhân dân là không giới hạn.
Tới lúc này thì không phải thế nữa.
Sự chịu đựng có thể xói mòn lương tâm và làm thoái hóa con người. Bởi hiểu thế, ông nghiêng hẳn về cải cách.

(Còn típ)
 
Hạng D
17/7/07
3.452
33
48
Sài-gòn
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

chiện các cụ Bộ đội hổng rành này nọ ở đô thị tui thấy cũng bình thường chẳng gì lạ
ngay cả mình cũng vậy thôi : mấy lần người quen rủ đi Sing đi Úc chơi : phần thấy tốn xiền, phần sợ quen thói ở VN : ra giữa phố hút thuốc rủi bị Police nó phạt chắc .... tèo
24.gif
nên cứ ở nhà chờ thiên hạ đi xong dìa post hình coi chắc ăn
21.gif

mà Bộ đội miền Bắc lúc đó cũng nhiều cụ là Sinh viên chữ nghĩa nhiều chứ đâu chỉ mấy chú 2 lúa
sau 30-04-75, trước khi khai giảng năm học mới, trường tui cũng tập trung vô hát hò là 9 ; lúc này có 1 đơn vị xe Zil 3 cầu Bộ đội vận tải đóng trong trường, cũng giao lưu ì xèo, đơn vị cử 1 cụ Bộ đội là zai Hà nội Sinh viên thứ thiệt ra hát "HN niềm tin - hy vọng" giọng cụ rất hay, rùi "Trường sơn Đông - Tây"
tuy nhiên khi các cụ Bộ đội hát xong, tới phân cây nhà lá vườn lại phải nghe "nối vòng tay lợn" của ngài tác giả "khó hỉu"
24.gif

còn cái bản "đêm nay ta hát vang bài ca không ngủ" : ối giời ơi nó trật nhịp + lẻ nhịp tá lả - hổng biết tác giả có học Nhạc lý không hay sáng tác ... rừng
24.gif


còn những chiện bự sự hơn thì mình cũng lót dép hóng hớt thôi chứ hổng biết gì nhiều :D:D
 
Hạng B2
9/5/10
335
707
93
Re:Những hình ảnh thới bao cấp

gakho nói:
Trân Tư Vấn Công Nghệ Mới nói:
Em chỉ nhớ có một lần theo ông anh đến nhà một cụ hình như là trưởng phòng xây dựng huyện Thủ Đức ở bên Thảo Điền, có cái hồ bơi cực đẹp đươc đổ đầy bùn trồng rau muống (em không biết hỏi sao ao trồng rau muống phải xây tường ốp gạch làm tay vịn ... bị ông anh nạt cho một trận)
Bác nói quá đáng, ai lại đổ bùn vào hồ bơi trồng rau muống? có lẻ hồ bơi lâu không sử dụng nên nước ngã màu đen.

Mí cái villa sau 75 được cấp cho các cụ xxx, không riêng giề làng An phú, Thảo điền, làng ĐH ở Thủ đức cũng dzậy, trồng rau muống thì em chưa thấy chứ cái dzụ thả heo dzô nuôi trong cái hồ bơi, bãi cỏ trước sân biệt thự bự xự (copy của ông BT! :D:D)được cuốc lên trồng rau, nuôi gà dzịt là có à nha!
24.gif
 
Last edited by a moderator: