Thưa cac pac,
Nói "sâu" về vụ này em thấy hơi nhạy cãm vùng miền - địa phương, Ở đâu cũng có nét đặc thù riêng nên kéo theo có cái hay cái dỡ riêng... Nhưng hay dở ở đây tùy thuộc vào cách nhìn và góc nhìn của từng người.
* Về giọng nói:
- Khi đi xa (qua địa phương khác sinh sống) tùy thuộc vào nghành nghề, xuất phát điểm của từng người họ sẽ có những điều chỉnh bản thân sao cho phù hợp, sao cho dễ hòa nhập vào cuôc sống... đôi khi họ phải thay đổi âm ngữ, ngôn từ địa phương (thay đổi giọng nói) với mục đích để cho số đông người (địa phương) nghe được dễ dàng hơn.... thì rõ ràng đâu có gì là xấu, hay mất gốc hay lai căng, giả tiếng ..... Nếu họ cố tình giả giọng để nói cho chính người (quê mình) để mục đích lấy le thì mới nên "!!!!!!"
Cái nghành nghề ở trên tôi đề cập thí dụ anh ở quê M.trung (nhất là ờ các vùng nông thôn - vùng sâu vùng xa) vào HCM mà đi làm nghề nghiệp liên quan đến phải nói (truyền đạt) cho người khác nghe... kinh doanh, tiếp thị..v.v.v. Nếu bạn không thay đổi giọng cho nhẹ hơn, chỉ dùng từ địa phương của mình thì làm sao làm tôt CV được, làm sao sống được ở đất Sài Thành này.
Cái Xuất phát điểm tôi đề cập là: nếu người làm chủ thì có thể tuyển NV cùng xứ mình, hoặc bạn là người trả tiền cho người kia thì người kia buộc phải ráng nghe bạn nói.... Nếu làm thuê mà bắt chủ ráng nghe mình thì .. pó tay.
* Chuyện nho nhỏ vui vui của tôi cách đây 20 năm: Khi mới từ ĐN vào SG.
Câu chuyện 1: Đi chợ chuồng bò (ngã bãy Lê Hồng Phong)
Tui: dì, boán cho côn 500 vị tinh
Người bán hàng: cái gì?
Tui: dọa, boán cho côn vị tinh...
NBH: hả, mua cái gì? (nhăn mặt - hóng tai)
Tui: Dọa, vị tinh đó...
NBH: cái gì? bột bình tinh hả? (Nhăn mặt, khó chịu)
Tui: Dọa không, vị tinh là cái nề nề (tay chỉ vào cái mình muốn mua)
NBH: Trời, bột ngọt thì nói bột ngọt, mì tinh, bình tinh, vị gì đó ai biết..... sáng sớm mà gặp mấy dân nẫu này bực mình....
Tui: Đỏ mặt, rớm rớm vì bị chửi và sỉ nhục.....
Câu chuyện 2: tại tiệm sửa xe đạp, góc ngã bảy ĐBP.
Xe bị hư trục xe trước (Mô dơ trước), dắt xe đến tiệm sửa xe (vỉa hè)
Người sửa xe (NSX): Gì đó nhóc.
Tui: dọa, xe độp không được, chét khô mỡ -> hư mô dơ trước...
NSX: sau khi mở ra coi.... ừm hết ..(từ này nghe không rõ)... rồi. Có đạn không?
Tui: dọa có, mà côn có ít thôi
NSX: đạn phải đủ chứ ít là ít làm sao... có đạn đó không?
Tui: Dọa có.... (trong đầu chả hiểu phải làm sao)
NSX: Đâu? đưa đây....
Tui: dọa côn núa có là có mà, chú sửa đi.
NSX: Có thì đây đây, lẹ lên (tay và mắt vẫn đang thao tác sửa xe)
Tui: Thì chú muốn bao nhiêu con mới biết chứ? Chú cứ sửa trước con mới đưa.....
NSX: (nhìn tôi trợn mắt) Thì mày có đạn đưa tao mới sửa được chứ...?
Tui: (sợ bị lừa..., quyết không đưa) Không chú sửa rồi côn mới đưa... tay ôm túi quần...
NSX: D.M mày, thì mày đưa đạn tao bỏ vô mới sửa được chứ.... không có thì tao đi mua... (tay chỉ vào mấy viên đạn "bi")
Tui: (Sực tỉnh) dọa, dọa không, cái ni côn không có....
NSX: chửi đổng và đi mua....
Tình huống này là như thế này:
Đạn, Bạc đạn ngoài tui là bi, ổ bi
Ngoài tui hay dùng đạn để ám chỉ Tiền... Tui tưởng NSX hỏi có tiền không....
Hai tình huống tôi nhớ hoài khi bước chân vào Sài Gòn..
Mấy lời chia sẻ cùng bạn gần xa.