Ấn tượng nhất:
Chị Loan, người bán báo đi dép lê, cầm trên tay những tờ báo in đậm dòng tít nói về các tập đoàn nhà nước làm ăn thua lỗ ném hàng ngàn tỷ đồng xuống sông xuống biển, những tòa nhà con em quan chức tỉnh nọ lên đến hàng trăm tỷ được xây dựng chỉ để cho họ hưởng lạc… Người đàn bà bán báo dạo ghé vào mua cơm trắng, ánh mắt chị buồn hiu hắt.
Chị Loan, người bán báo đi dép lê, cầm trên tay những tờ báo in đậm dòng tít nói về các tập đoàn nhà nước làm ăn thua lỗ ném hàng ngàn tỷ đồng xuống sông xuống biển, những tòa nhà con em quan chức tỉnh nọ lên đến hàng trăm tỷ được xây dựng chỉ để cho họ hưởng lạc… Người đàn bà bán báo dạo ghé vào mua cơm trắng, ánh mắt chị buồn hiu hắt.
bác giống em quáxe căng hải nói:Em ăn cơm không bao giờ để dịnh một hạt còn lại bát. Cuối bữa là tráng qua một bằng canh hoặc nước ra để uống và cũng để sạch những hạt cơm còn dính trên bát
bác giống em quáxe căng hải nói:Em ăn cơm không bao giờ để dịnh một hạt còn lại bát. Cuối bữa là tráng qua một bằng canh hoặc nước ra để uống và cũng để sạch những hạt cơm còn dính trên bát
thuydungedu nói:e đi ăn uống j ? ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu
tránh lãng phí
Thỉnh thoảng đi tiếp khách, thức ăn ê chề mà không ai muốn ăn, lãng phí làm sao
bài viết rất ý nghĩa. đúng là còn rất nhiều mảnh đời còn khó khăn và bất hạnh hơn ta nhiều. như vậy ta lại càng biết tôn trọng và gìn giữ những gì ta đang có. đừng bao giờ than vãn rằng cs này thật vô nghĩa, vì ta còn hơn rất nhiều người, còn may mắn và hp hơn rất nhiều người.