Re:ACCORD CLUP-HỘI NGHỊ BÀN LUẬN LUẬT GIAO THÔNG
Ôtô là phương tiện giao thông an toàn</h1> Ba mươi mấy năm, tích cóp mãi tôi mới mua được chiếc xe chạy cho an toàn bản thân. Đi xe của mình, tự mình chạy thấy rất yên tâm, không còn lo sợ cánh tài xế mua bằng, lái ẩu, say hay phê thuốc.</h2> >
Tôi là một bác sĩ sắp về hưu. Với kinh nghiệm hơn ba mươi sáu năm hành nghề, tôi biết quá rõ những nguy hiểm mà người sử dụng xe gắn máy phải gánh chịu.
Có rất nhiều đồng nghiệp của tôi chết và thương tật vì sử dụng xe gắn máy nên nhiều người bạn tôi ở thành phố đều sử dụng xe hơi khi đi lại. Một chị bạn của tôi công tác tại BV Chợ Rẫy cũng như một Giáo sư khác của ĐHYD cũng chết vì va quẹt xe hai bánh.
Tôi thì kém may mắn hơn các bạn khi mình ở quê xa xôi, nông dân nghèo, và mình thì không bao giờ nhận phong bì của một ai, chỉ sống bằng lương và chút thu nhập từ phòng mạch ngoài giờ. Các con cháu tôi đều ở TPHCM, chỉ có hai vợ chồng già ở Đồng Tháp, mỗi tháng nhớ con cháu lại lên thăm.
Nhà tôi ở khá xa vùng ven, cách trạm xe hơn hai mươi cây số, nên khi lên tới TP HCM phải cưỡi xe ôm về. Tôi rất sợ cánh xe ôm của trạm xe, toàn là những kẻ phóng bạt mạng, chuyên vượt đèn đỏ, vượt xe tải. Nếu đi taxi thì tiền còn cao hơn tiền xe từ quê mình lên TPHCM.
Mấy người bạn bên Mỹ sang thăm đều chê xe VN mắc gấp ba lần bên Mỹ vì thuế má gấp hai lần giá thành của xe (thế mà có người lại nói rằng người dùng ôtô đóng góp ít cho xã hội).
Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ tốn tiền mua xe ban đầu còn nếu đi ít mỗi tháng một lần thì có thể chịu đựng được. Xem ra tuy mua xe có tốn ban đầu nhưng phí tổn mỗi chuyến đi thăm con cháu cũng ngang bằng với đi xe công cộng. Như thế thì chiếc xe của tôi chỉ chạy mỗi tháng một lần có góp phần làm kẹt xe không so với các chiếc taxi chạy suốt ngày?
Ba mươi mấy năm, tích cóp mãi tôi mới mua được chiếc xe chạy cho an toàn bản thân. Đi xe của mình, tự mình chạy thấy rất an toàn không còn lo sợ cánh tài xế mua bằng, lái ẩu, say hay phê thuốc.
Thật tình khi lái xe hơi, tôi chạy còn chậm hơn xe máy và không bao giờ nghĩ mình là sang hơn lúc chạy xe máy. Lý luận cho rằng tất cả người có xe hơi là giàu có là sai vì sau nhiều năm cặm cụi làm việc, không chơi bời, rượu chè thuốc lá tôi không có quyền dành dụm một số tài sản để mua xe hơi hay sao?
Trong khi đó tôi còn phải bán căn nhà cũ để thêm tiền tiết kiệm đủ mua một chiếc xe bình dân giá rẻ. Vì bản thân mình cũng có một số bệnh tật và nghĩ rằng sống cũng không bao lâu nên không muốn tích cóp nữa mà dùng đồng tiền dành dụm để phục vụ mình.
Bây giờ lại phát sinh ra cái gọi là phí lưu hành thu trên đầu xe bất kể xe đó có chạy nhiều hay ít, có chạy được hay không, có kinh doanh hay chỉ là xe lưu niệm, sưu tầm (xe cổ) hay xe hỏng bán không ai mua chất ở xó nhà.
Rõ ràng trong tương lai những người dành dụm cả đời để mua xe như tôi phải bán xe thôi, nhưng lúc đó có ai dám mua hay không? Mua một chiếc xe mười mấy ngàn đô cũng bị xem ngang hàng với chuyện mua siêu xe mấy triệu đô, công bằng ở đâu?
Ôtô là phương tiện giao thông an toàn</h1> Ba mươi mấy năm, tích cóp mãi tôi mới mua được chiếc xe chạy cho an toàn bản thân. Đi xe của mình, tự mình chạy thấy rất yên tâm, không còn lo sợ cánh tài xế mua bằng, lái ẩu, say hay phê thuốc.</h2> >
Tôi là một bác sĩ sắp về hưu. Với kinh nghiệm hơn ba mươi sáu năm hành nghề, tôi biết quá rõ những nguy hiểm mà người sử dụng xe gắn máy phải gánh chịu.
Có rất nhiều đồng nghiệp của tôi chết và thương tật vì sử dụng xe gắn máy nên nhiều người bạn tôi ở thành phố đều sử dụng xe hơi khi đi lại. Một chị bạn của tôi công tác tại BV Chợ Rẫy cũng như một Giáo sư khác của ĐHYD cũng chết vì va quẹt xe hai bánh.
Tôi thì kém may mắn hơn các bạn khi mình ở quê xa xôi, nông dân nghèo, và mình thì không bao giờ nhận phong bì của một ai, chỉ sống bằng lương và chút thu nhập từ phòng mạch ngoài giờ. Các con cháu tôi đều ở TPHCM, chỉ có hai vợ chồng già ở Đồng Tháp, mỗi tháng nhớ con cháu lại lên thăm.
Nhà tôi ở khá xa vùng ven, cách trạm xe hơn hai mươi cây số, nên khi lên tới TP HCM phải cưỡi xe ôm về. Tôi rất sợ cánh xe ôm của trạm xe, toàn là những kẻ phóng bạt mạng, chuyên vượt đèn đỏ, vượt xe tải. Nếu đi taxi thì tiền còn cao hơn tiền xe từ quê mình lên TPHCM.
Mấy người bạn bên Mỹ sang thăm đều chê xe VN mắc gấp ba lần bên Mỹ vì thuế má gấp hai lần giá thành của xe (thế mà có người lại nói rằng người dùng ôtô đóng góp ít cho xã hội).
Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ tốn tiền mua xe ban đầu còn nếu đi ít mỗi tháng một lần thì có thể chịu đựng được. Xem ra tuy mua xe có tốn ban đầu nhưng phí tổn mỗi chuyến đi thăm con cháu cũng ngang bằng với đi xe công cộng. Như thế thì chiếc xe của tôi chỉ chạy mỗi tháng một lần có góp phần làm kẹt xe không so với các chiếc taxi chạy suốt ngày?
Ba mươi mấy năm, tích cóp mãi tôi mới mua được chiếc xe chạy cho an toàn bản thân. Đi xe của mình, tự mình chạy thấy rất an toàn không còn lo sợ cánh tài xế mua bằng, lái ẩu, say hay phê thuốc.
Thật tình khi lái xe hơi, tôi chạy còn chậm hơn xe máy và không bao giờ nghĩ mình là sang hơn lúc chạy xe máy. Lý luận cho rằng tất cả người có xe hơi là giàu có là sai vì sau nhiều năm cặm cụi làm việc, không chơi bời, rượu chè thuốc lá tôi không có quyền dành dụm một số tài sản để mua xe hơi hay sao?
Trong khi đó tôi còn phải bán căn nhà cũ để thêm tiền tiết kiệm đủ mua một chiếc xe bình dân giá rẻ. Vì bản thân mình cũng có một số bệnh tật và nghĩ rằng sống cũng không bao lâu nên không muốn tích cóp nữa mà dùng đồng tiền dành dụm để phục vụ mình.
Bây giờ lại phát sinh ra cái gọi là phí lưu hành thu trên đầu xe bất kể xe đó có chạy nhiều hay ít, có chạy được hay không, có kinh doanh hay chỉ là xe lưu niệm, sưu tầm (xe cổ) hay xe hỏng bán không ai mua chất ở xó nhà.
Rõ ràng trong tương lai những người dành dụm cả đời để mua xe như tôi phải bán xe thôi, nhưng lúc đó có ai dám mua hay không? Mua một chiếc xe mười mấy ngàn đô cũng bị xem ngang hàng với chuyện mua siêu xe mấy triệu đô, công bằng ở đâu?