Hạng F
10/11/07
5.229
405
83
Re:Đi một ngày đàng...

Mr.Thiet nói:
mợ tài nói:
mợ ấy chạy lọa ở chỗ nào hả bác, có phải là chạy chậm mà không chịu nhường cho ai lên bên trái không ạ? dù sao mợ ấy dám qua đèo Cù hin, chứ mợ tài thì chưa dám lái qua cái đèo nào hết! [:O]
Ôi..! MợTài .
Vẫn biết : " Nay một thân nuôi già dạy trẻ. Nỗi quan hoài mang mẽ biết bao..." .
Nhưng đường đời còn dài, còn lắm đèo dốc gian truân . Phải vượt qua thôi mợ !
bác Thiết thật đa tài mà cũng rất thấu tình, chẳng những am tường kỹ thuật, mà thật bất ngờ, còn thấu tỏ cả khúc ngâm lẫn thân phận bi thương u uẩn của đời thiếu phụ...
...nghe câu ngâm này của bác sao mà thấm thía cho người trong cuộc, chạnh lòng thương thân khôn xiết kể...! nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đành gạt lệ mà nắm lấy vô-lăng thôi...:(
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

mợ tài nói:
...
...nghe câu ngâm này của bác sao mà thấm thía cho người trong cuộc, chạnh lòng thương thân khôn xiết kể...! nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đành gạt lệ mà nắm lấy vô-lăng thôi...:(
Phải đó mợ. Hãy coi cái vô-lăng như kỷ niệm đẹp của một thời để nhớ. Như "Gương lầu Tần dấu đã soi chung", để vững vàng hơn tay lái.
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

Hơi lâu rồi, Asia không đi đâu xa, nên cũng gần...hết chuyện.
Chợt nhớ rằng, gọi là Asia kể chuyện, chứ thực ra, là lão tài già của nó kể, nó thì chỉ chứng kiến, chứ làm gì đủ văn vẽ mà kể...
Tài già thì còn lắm chuyện, chỉ lo không kịp kể, quên mất cũng buồn. Thôi thì, lại bắt đầu từ cái "xế nổ" đầu tiên, mà tài già, Mr.Thiet, hồi đó đang là thanh niên, sắm được.
...Vào quãng 1966. Vào một buổi sáng chủ nhật, mình ra chợ Trời ( HN). Vẫn là chỗ chợ Trời này :
7725579508_271b579f90_z.jpg


Hồi đó 2 bên đường , nhà cửa còn thấp lè tè. Đi quá cái cây khô trong hình một đoạn, có con hẽm dẫn ra ...hình như là đê La thành. Ngay đầu hẽm là khu chợ Trời mua bán xe đạp. Vô tình, Mr.Thiet nhìn thấy một " xế nổ" trong tình trạng..."điếc" bày bán. Ông chủ, có vẽ là dân công chức cũ, nói giá 150 đồng, không bớt. Vào thời đó, cái xe đạp " Thiếu nhi Liên xô", bán phân phối cho CB, cũng 150đ, nhưng dân thường không mua được giá đó. Cái "Phượng Hoàng" thì chắc đụi 850 đồng.
- Thế...máy móc của nó đâu ?
- Hỏng rồi .
- Còn đầy đủ không ?
- Tôi tháo bỏ cả năm rồi, chả biết giờ còn đủ không.
Thôi, thế này, nếu nhà bác gần đây, bác về đem ...tất tần tật các thứ của máy ra đây. Tôi xem, nếu không thiếu nhiều, xin trả bác đủ 150 đồng.
Sau chừng 30p, ông chủ đạp xe ra với một "bao lác" . Sau khi xem xét, Mr.Thiet thấy thiếu quả piston và cái trục lăn.
Định bớt tiền, nhưng ông chủ nhanh miệng hơn :
- Tôi bán cái xe là trăm rưỡi, không bớt. " Cái máy" , tôi biếu chú, không tính tiền.
- Thôi, cũng được. Bác có đem giấy đăng ký xe theo không?
- Có đây. Đi bán xe mà lị, không đem theo thế nào được.
Hồi đó, vốn cũng là người...biết chữ. Túi ngực khi nào cũng cài cây bút " Kim tinh", và túi quần thường có quyển sổ tay nhỏ. Mr.Thiet bảo ông chủ viết mấy giòng bán xe,nhận đủ tiền, ký tên. Như bây giờ gọi là "giao dịch thành công". Ngay sau đó, cột cái bao lác đựng "bộ máy" thật cẩn thận sau "ba ga". Mr.Thiet đạp " xế điếc" từ chợ Trời về đơn vị, xa chừng 50 Km.
Nó giống cái xe trên Nét này . Velo Solex 1952 . ( Tất nhiên các bác phải tưởng tượng ra là máy không được lắp như trong hình, mà chỉ là một mớ lủng củng đựng trong bao, cột ở phía sau xe):
7725576202_9fbbaa07e3_z.jpg

...
 
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

...Sau khi "tậu" được chiếc Solex. Việc đầu tiên là rã toàn bộ xe, kiểm tra,lau chùi sạch sẽ, "vô dầu mỡ" rồi lắp lại. Quả thật, kỹ thuật và công nghệ chế tạo của " thực dân Pháp" không hổ danh khi được xếp vào hạng những quốc gia hàng đầu thế giới.
Chiếc Solex đã chạy gần 15 năm, mà bi, côn, nồi, trục...còn láng bóng, không một vết mòn, rỗ. Dựng xe trên chân chống, đạp mạnh pedal, bánh sau quay tít, mấy phút sau mới từ từ dừng lại cùng tiếng lách... tách... tách... khe khẽ của "cóc líp" chậm dần...chậm dần...
Riêng phần máy thì không đơn giản, bởi quả piston và trục lăn đã mất, không có mẫu để "cọp bi". Tuy vậy, sau 2 tuần, chế tạo đến quả piston thứ 3, thì máy ...nổ ngon lành. Khi đó mới thực sự là " xế nổ".
Chiếc Solex cổ của Mr.Thiet đời đó chỉ 45cc,chưa có ổ côn tự động. Tốc độ chỉ chừng 25km/h. Tuy nhiên, khi phanh xe cấp tốc, lốp bị mòn...kinh dị. Thời ấy, lốp xe đạp rất quý, lốp 600 của Solex càng quý hiếm hơn. Bởi vậy, "xế nổ" đầu đời của Mr.Thiet chỉ chạy máy được chừng 100km, trong lần đi đám cưới một người bạn ở Hải dương. Sau đó thì tháo máy. Chiếc xe lại trở về " Xế điếc", cho đến 1975. Riêng cái máy Solex, được gá lên " Con ngựa gỗ", kéo chiếc dinamo máy kéo, làm máy phát điện. Tuy công suất chẳng được bao nhiêu ( chỉ chừng 100W), nhưng thời chiến, thế cũng...oách lắm rồi.
...
( Cuối 1975, Mr.Thiet vào NT, sưu tầm được nguyên bộ máy Solex đời 3800, 49cc, đèn vuông, có côn tự động. Về lắp lại vào xe cũ, chạy ào ào, tốc độ có thể lên 35km/h. Solex đặc biệt ít hao xăng. Đời máy 49cc, 1lit xăng+ 50cc nhớt, dư sức chạy 100km . Đầu 1976, Mr.Thiet ...Hồi hương. Để lại chiếc Solex đã lắp máy mới cho ông bạn quê Nam định, cũng với giá 150đ . Riêng "giàn phát điện" chạy bằng máy Solex 45cc, " nhượng" lại cho ông " Đôn Điện" ở Phúc Yên, giá 100đ. Nếu cụ này còn, giờ cũng trăm tuổi rồi...)
 
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

Nhà mình có..." truyền thống", mua máy móc, xe cộ...được chuyên chở bằng...bao.
Cùng thời với cái Solex của mình. Ba mình ở HN cũng mua được 3 cái Mô tô...bự. Cũng chở về nhà trong những bao bố, trên xe ba gác.
3 chiếc xe đó gồm 2 cái Motobecane 125cc và 175cc. Một chiếc Puch 175cc,của Áo, sau đó ít lâu. Giá của 3 chiếc mô tô cộng lại là 240đ, chưa bằng 1/2 chiếc xe đạp Mifa .
Chiếc MotoBecane 125cc nguyên bản :
7730779244_85c3723968_z.jpg


Hình dáng của Motobecane 125cc thời đó, nhìn không được bắt mắt. Mr.Thiet đem một chiếc lên đơn vị công tác, vừa chạy, vừa sửa chữa, cải tiến điện, máy , yên, nhún...
Tuy chạy tốt, dễ nổ, đèn khá sáng, ít tốn xăng ( 2.2l/100km) nhưng kết cấu " xe cổ" như khái niệm hiện nay đã bị phá vỡ. Nhưng với thời đó, có mấy ai dám "chơi" đồ cổ. Được chạy Moto đã là..."thứ dữ" rồi . Thời gian đó, ba mình học Đại học BK sơ tán tận Bắc Giang. Chiếc Motobecane 125cc đã phục vụ đắc lực cho ông trên những con đường thời chiến...( Ông được cấp 1 chiếc MZ 125, nhưng không muốn sử dụng xe công để đi học ).
....
 
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

Motobecane bị lỗi phần điện. Những chiếc xe ra đời từ trước 1954, với " Vô lăng ma nhê tích ", nam châm quá yếu. Cao thế đánh ra mảnh mai èo uột. Phần hơi sửa càng tốt, càng khó nổ do cao thế " tắt ngóm" trong môi trường áp lực cao.
Hồi đó, nhà mình ở HN, có một thùng gỗ to, đựng đến hàng trăm cái bugi dành cho Motobecane. Bởi " Thứ nhất là tại bu ri. Thứ nhì là tại cái gì bên trong" !
Sau khi đem xe lên đơn vị công tác, mình dùng máy hàn điện DC 1000A, sạc từ lại cho mấy cục nam châm trong vô lăng. Từ đó, chỉ cần gẩy nhẹ là máy nổ. Thùng Bugi...sơ cua, trở nên vô dụng.
Cái PUCH của Áo thì khác, nhìn dáng xe "hầm hố" , 2 ống Pô với ruột được đúc rất kỹ. Chiếc xe này có 2 piston, 2 cylinder, nhưng chỉ có 1 bugi. Về nguyên lý động cơ cũng có vẽ không bình thường. Xe cũng bị mất piston phụ. Hệ thống điện chạy Accu 6V. Tất nhiên là Accu không còn.
Mr.Thiet chế tạo chiếc piston theo...tưởng tượng. Lắp bình điện và tiết chế tự động.Cái nắp máy phát điện, trước "đuôi cá", được chế từ cái soong nhôm LX, dập thêm 3 đường gân nổi,liền lạc với đuôi cá, không khác gì "đồ gin".( Giờ thấy hình trên Net,hoá ra đồ gin không có 3 đường gân đó).Thêm một cái còi bự, tiếng đanh như sét ! Tiếng Pô xe thật khó tả, gầm gừ như...B52.
Giá bây giờ mà còn chiếc PUCH 175cc này, để...diễu trên phố. Chắc không ít người hâm mộ đồ cổ phải sái cổ...té xe :
7730779530_7b6f5a1777_z.jpg


Tuy nhiên, dù sử dụng khá lâu, nhưng Motobecane và Puch không mang tên Mr.Thiet trong giấy Đăng ký. Nên đương nhiên, nó không có tên trong danh sách " My MotorCycle ", còn khá nhiều. Mình sẽ dần dần kể chuyện .
...
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

...
Vào khoảng 1971. Mr.Thiet mua được chiếc xe của một anh kỹ sư ngành hoá chất, du học ở Tiệp về. Chiếc Manet 98cc, hồi đó quả là quá hiện đại, dù chủ nó có trình độ kỹ sư.
Manet chạy bánh 14, quá lớn so với những Scooter cùng thời. Nó có 4 số...chân. "Đề ma rơ" bằng 2 bình accu 6+6=12V. Đèn của Manet to và sáng như đèn Ôtô, mà đúng là nó dùng chung bóng với 4B. Máy phát điện kiêm đề, ( như N360 gin). Phát điện mạnh đủ cho mớ đèn lỉnh kỉnh và sạc cặp bình 28AH...
Có lẽ điều mà chủ nó và nhiều người sợ, là nó bị chế tạo " thiếu" cái...cần đạp chân. Riêng Mr.Thiet thì cảm thấy vô tư, cần gì phải đạp cho mệt. Thế là giá cả được thoả thuận nhanh chóng : giá 800 đồng.
Hồi đó phòng CSGT sơ tán ra vùng ngoại vi tp Việt Trì. Tuy vậy, việc sang tên đổi chủ được thực hiện nhanh chóng trong vòng 15p, và hẹn sau 3 ngày đến lấy Giấy đăng ký mới.
Chiếc Manet còn rất mới, màu sơn xanh lơ bóng loáng, các vành đèn mạ nikel sáng choé. Điều mà Mr.Thiet sướng nhất hồi đó, là chỉ cần lên hết số, vặn ga là qua mặt chiếc " Con thỏ" của anh bạn sỹ quan cùng đơn vị, một cách dễ dàng...
Manet 100 . ( Chiếc Manet của Mr.Thiet hồi đó, đẹp hơn chiếc này) :
7725579006_c2067eb069_z.jpg

Mr.Thiet còn chế một cái ghế chở em bé, rất đẹp và chắc chắn,lắp vào phía trước . Được tấm mica chắn gió bụi. Bé ngồi trước yên tâm như ngồi...ô tô !
Đây mới đúng là " xe ra xe" đầu tiên của Mr.Thiet.
(Đầu năm 1976 , Mr.Thiet viết quyển : "Hướng dẫn sử dụng Manet và cách bảo dưỡng Accu". Sau đó nhượng lại cho anh bạn cùng đơn vị , bằng giá khi mua : 800 đồng ).
...
 
Hạng F
2/4/07
6.178
406
83
Re:Đi một ngày đàng...

Nói về tiền bạc thời trước 75, ở miền Bắc, cũng có nhiều cái lạ. Thôi thì, mình cứ nhận là người...có tuổi, dù chưa già.
Hồi đó, cái Manet ..."đẹp như mơ", mình mua 800đ, trong khi chiếc "Phượng hoàng" 850d. Tuy nhiên, không phải ai muốn cũng có. Còn rất nhiều người, hàng ngày đi làm việc xa 5-7 km bằng xe " Căng hải ", tức 2 cẳng, từ nói lái nhại loại xe " Shanghai" cũng khá thịnh hành.
Nếu lấy vàng làm bản vị so sánh, sẽ thật ngạc nhiên, vì nhiều năm trước 75, giá vàng ở miền Bắc ổn định ở 35đ/chỉ ( đồng cân). Lương CN sau tập việc 6 tháng ở ngành xây dựng, công nghiệp nặng, là 38đ/ tháng. Nếu so sánh với thời điểm hiện nay, thì " lương tối thiểu" chừng 5 triệu/ tháng. Cũng khá...phê đấy chứ !
Tuy vậy, lại có những thứ, mắc ...kinh khủng. Vào khoảng 1970, cái " Đài bán dẫn" National Panasonic 2 loa 4 băng chạy 3 "pin đại" của Việt kiều từ Thái lan đem về, có giá 2500 đ, tương đương hơn 7 "cây zàng". Chả thế mà có một bác ở tận Thanh Hoá, đã "cơm đùm cơm nắm" đạp xe cả đi lẫn về hơn 400km để tìm đến Mr.Thiet , tận Phúc yên để nhờ sửa đài. Sau 15p, sửa xong. Mr.Thiet pha ấm trà Thái ...cắm tăm, cùng dĩa "kẹo dồi" mời khách phương xa.
Qua trao đổi, được biết, có một bác ở đoàn địa chất, quê Thanh hoá, đã từng sửa đài chỗ " bác Thiet", giới thiệu...
Hôm đó, mình nói : " Bác ở xa xôi thế, mà biết đến tôi, là quý lắm rồi. Tôi sửa hộ bác không lấy tiền công đâu".
Bác TH cứ một mực dúi vào túi mình 50đ : " Bác không nhận, lần sau em không dám tới ".
( Dù Mr Thiet đã miễn cưỡng nhận tiền, nhưng mấy mươi năm rồi, bác ấy cũng không tới nữa...)
Lan man quá, đúng là bị "gom" vô hội NCT, không oan !!!