TKM nói:@LâmLan: ở Mogadishu là Black Hawk bị rớt chứ đâu phải Apache đâu bác, nếu Clinton chịu điều Apache tới chắc tình hình sẽ khác.
@thang real: thank bác, để em từ từ đọc, thông tin bác hay quá.
Uh! thì "Black Hawk bị rớt chứ đâu phải Apache". Nên nhớ là ở Mogadishu mấy ông da đen ốm đói bắn rớt Black Hawk bằng RPG (tương tự B41) chứ không phải bằng stinger hay SA đâu nha.
Vậy còn nguồn về Mi-24 rơi "lã chã" ở đâu hả bác TKM ? Đưa ra cho mọi người xem với. Em vẫn chờ bác đây
Ghê hồn, ta nói, bác thang real nằm trong CIA hay CIB gì đó chứ chả giỡn. )thang real nói:Thông tin bác nắm ở đâu vậy?từ mấy cái tin giả,tin tâm lý của Mỹ ah?Lịch sử cho thấy thằng Mỹ là vua dựng chuyện,nó còn đang kiếm cớ để xử nốt thằng IRAN.Muốn biết sự thật những gì Mỹ nói thì đợi ít nhất 10 năm,nguồn tuyệt mật thì lâu hơn nữa.Bản chất vu khống,dựng chuyện...của thằng Mỹ thì quá nổi tiếng rồi.Muốn biết rõ thì hậu xét!
Thằng I RAN nó chẳng ngu tới mức trong tình thế dầu sôi lửa bỏng mà đi viện trợ cho tụi này để rước họa vào thân.To miệng thì cứ to miệng,nhưng ngu thì em dám chắc bộ sậu I RAN chẳng thể là đám ngu.
Ở Mogadishu là sai lầm trong chiến thuật và nhận định tình hình của chỉ huy chiến dịch mặc dù được trang bị hiện đại
sau vu Mogadishu, Bộ trưởng quóc phòng Mỷ phải từ chức. Bay sát mấy tòa nhà mà ko có rocket, hỏa tiễn , chết là phải
@Thangreal: Vụ 11/9 củng là do Mỹ dựng chuyện luôn đó bác
Còn Iran thì Iran dọa kiện Nga vì Nga xù ko bán S 300. Chừ Nga lại quay sang mua vũ khí, công nghệ radar gì đó của Mỹ..ăc...ăc.. Con kiến đi kiện cũ khoai á
@Thangreal: Vụ 11/9 củng là do Mỹ dựng chuyện luôn đó bác
Còn Iran thì Iran dọa kiện Nga vì Nga xù ko bán S 300. Chừ Nga lại quay sang mua vũ khí, công nghệ radar gì đó của Mỹ..ăc...ăc.. Con kiến đi kiện cũ khoai á
grenade nói:sau vu Mogadishu, Bộ trưởng quóc phòng Mỷ phải từ chức. Bay sát mấy tòa nhà mà ko có rocket, hỏa tiễn , chết là phải
@Thangreal: Vụ 11/9 củng là do Mỹ dựng chuyện luôn đó bác
Còn Iran thì Iran dọa kiện Nga vì Nga xù ko bán S 300. Chừ Nga lại quay sang mua vũ khí, công nghệ radar gì đó của Mỹ..ăc...ăc.. Con kiến đi kiện cũ khoai á
Thắng thì do chiến thuật tốt, chỉ huy giỏi, vũ khí hiện đại
Vụ 11/9 thì còn tranh luận chán, nhưng vụ lấy cớ Iraq có vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD) để phát động chiến tranh với Iraq để sau đó phải thừa nhận là Saddam không có WMD thì phải gọi là gì hả bác ?. Chắc là do Saddam hoang tưởng là mình có WMD để "hù" Mỹ, còn Mỹ mắc lừa mà tấn công Iraq chăng
em đọc báo thấy bác Fidel Castro nói vụ 11/9 là do Mỹ dựng raLâmLan nói:grenade nói:sau vu Mogadishu, Bộ trưởng quóc phòng Mỷ phải từ chức. Bay sát mấy tòa nhà mà ko có rocket, hỏa tiễn , chết là phải
@Thangreal: Vụ 11/9 củng là do Mỹ dựng chuyện luôn đó bác
Còn Iran thì Iran dọa kiện Nga vì Nga xù ko bán S 300. Chừ Nga lại quay sang mua vũ khí, công nghệ radar gì đó của Mỹ..ăc...ăc.. Con kiến đi kiện cũ khoai á
Thắng thì do chiến thuật tốt, chỉ huy giỏi, vũ khí hiện đại. Thua thì do chỉ huy trong một lúc "u mê, mất tập trung" nên dẫn đến thất bại, chứ lúc đó mà "tỉnh táo" thì đối phương chết chắc.
Vụ 11/9 thì còn tranh luận chán, nhưng vụ lấy cớ Iraq có vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD) để phát động chiến tranh với Iraq để sau đó phải thừa nhận là Saddam không có WMD thì phải gọi là gì hả bác ?. Chắc là do Saddam hoang tưởng là mình có WMD để "hù" Mỹ, còn Mỹ mắc lừa mà tấn công Iraq chăng.
còn vụ quánh Irac em ứ biết, nhiều khi tụi nó giã bộ ngu như ko biết gì cả. Politics bẫn lắm..
Ko có WMD nhưng có WMD bac à đó là weapons of mass deception
em lấy lại từ của John Kerry lúc ra tranh cử với lạo Bush nhiệm kỳ hai
Thôi mấy bác ơi,cãi nhau nhau trên này làm gì.Em chẳng bằng ai trên này nhưng được cái QĐ cũng cho đi học vài năm LQ2 và thường xuyên được tiếp cận thông tin nội bộ ngành.Bản chất của quân sự là lừa đảo,thằng mạnh thì tung tin kiếm cớ đánh thằng yếu,thằng yếu thì lừa thằng mạnh để phục kích...Em nghĩ mấy bác có chuyên môn quân sự cũng không rảnh để vô đây tranh luận mà ta thì không có chuyên môn phân tích nên ta nói cho vui thôi,còn thằng nào yếu mạnh đụng nhau mới biết.
Riêng em thì chỉ thấy Việt Nam là vô địch trong vụ đánh đấm.Trong chiến tranh chống Mỹ nếu VN có dân số bằng 1/2 Mỹ,tiềm lực kinh tế bằng 1/10 Mỹ thì chắc khoảng 3 năm là Mỹ tèo.Còn hôm nọ bác nào nói ta đánh đấm không bằng Mỹ và đưa ra con số thiệt hại của ta thì em xin thua luôn.
Thiệt hại về người của ta hết 2/3 là thường dân,còn lính thì trong số 1,1 triệu hi sinh có hơn phân nửa chết vì bệnh tật,bom đạn...trong đó vài trăm ngàn người chưa bắn được một viên đạn về phía địch,chưa được thấy mặt thằng Mẽo nó ra làm sao thì so sánh cái gì.Dẫu biết ta nhận được nhiều viện trợ từ các nước XHCN nhưng cũng chẳng là đinh gỉ gì đối với Mỹ.Còn Mỹ không dùng chiêu"thay đổi màu da trên xác chết"thì có mà hàng trăm ngàn thằng tèo chứ chẳng thể khiêm tốn ở con số 58,000.
Cuộc chiến nào cũng vậy,Mỹ luôn là kẻ mang sức mạnh súng đạn ra uy hiếp,vùi dập,hủy diệt....còn nếu không có sự vượt trội về kinh tế và bom đạn thì Mỹ chẳng là cái đinh gì trên bản đồ quân sự thế giới.Mà đã như vậy thì ta không thể so sánh sự thiện chiến của lính Mỹ đối với các nước khác vì quá khập khễnh.
Riêng MB trực thăng thì thằng nào xài nhiều sẽ rớt nhiều.Ở VN Mỹ nó rơi mấy ngàn cái rồi,bác nào chưa nắm thì tìm sách mà đọc.Nếu hồi đó VN có vác vai thì chắc Mẽo chẳng sản xuất kịp mà xài.
ở APGA đúng là MI 24 rớt nhiều vì phiến quân quá dư thừa tên lửa do mỹ viện trợ.Còn sau này với trang bị nghèo nàn vì bị cắt đứt nguồn hàng cao cấp là tên lửa vác vai+trinh sát điện tử của Mỹ quá tốt+Chiến thuật tác chiến "giữ mạng"nên Mỹ không bị rớt nhiều và thực tế là rớt rất ít.
CHIẾN TRANH VIỆT NAM NHÌN TỪ PHÍA MỸ
Chiến tranh Việt Nam (1954- 1975) là một trong khoảng 11 cuộc chiến tranh lớn trên thế giới thời hiện đại (đã, đang và sẽ được nhân loại nhìn nhận, đánh giá từ những góc nhìn).
Đối với Mỹ, những cái “nhất” trước hết và dĩ nhiên phải được biểu thị bằng những gam màu tối bởi chính Mỹ là thủ phạm gây ra cuộc chiến đẫm máu và cũng là kẻ chiến bại nhục nhã.
Còn những gam màu sáng, phải chăng là những bài học cho hiện tại và tương lai được đúc rút từ kinh nghiệm đau lòng của quá khứ (mà trên thực tế người Mỹ đã làm được một số điều...)?
1. Cuộc chiến tranh qui mô lớn nhất trong lịch sử hơn 200 năm của nước Mỹ
Trước hết, về mặt thời gian, cuộc chiến này kéo dài ngày nhất với hơn hai mươi năm (từ tháng 7-1954 đến 4-1975) so với một năm bảy tháng của cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất (do Mỹ tham chiến muộn, từ tháng 4-1917), ba năm tám tháng của cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai (tính từ khi Mỹ tuyên chiến với phe phát xít và chiến tranh Thái Bình Dương bùng nổ), ba năm một tháng của cuộc chiến tranh Triều Tiên (tính từ khi Mỹ can thiệp quân sự trực tiếp)...
Thứ đến, cuộc chiến này huy động sức mạnh trí tuệ và sức người, sức của cao nhất của nước Mỹ.
Năm đời tổng thống Mỹ, từ D. D. Eisenhower, John K. Kennedy đến Lyndon Johnson, Richard Nixon rồi Gerald Ford đã nối chân nhau điều hành bốn chiến lược chiến tranh thực dân mới ở chiến trường VN, từ chiến tranh đơn phương, chiến tranh đặc biệt đến chiến tranh cục bộ, (và chiến tranh phá hoại miền Bắc VN lần thứ nhất) rồi VN hóa chiến tranh (và chiến tranh phá hoại miền Bắc lần thứ hai). Bên cạnh đó là những “bộ óc nước Mỹ” luôn luôn sát cánh cùng những người đứng đầu Nhà nước Mỹ để “bày binh, bố trận” như Henry Kissinger, người được xem là “cây đại vĩ cầm về địa-chính trị” của Mỹ, Z. Bigniew Brzezinski, một chiến lược gia chống cộng nổi tiếng thế giới...
Có đến 77% lục quân, 66% thủy quân lục chiên và không quân, 40% hải quân, 6,5 triệu lượt binh sĩ, 22.000 xí nghiệp của nước Mỹ đã được huy động để phục vụ chiến tranh VN. Chừng như chưa đủ, Mỹ còn lôi kéo năm nước phụ thuộc Mỹ bao gồm Úc, New Zealand (châu Đại Dương), Hàn Quốc (Đông Bắc Á) và Thái Lan, Philippines (Đông Nam Á) với số quân lúc cao nhất hơn 70.000 cùng tham chiến với 550.000 quân viễn chinh Mỹ, làm nòng cốt cho hơn 1 triệu quân ngụy Sài Gòn.
Theo thống kê chưa đầy đủ, Mỹ đã chi trực tiếp cho cuộc chiến tranh VN tới 676 tỉ USD, so với 341 tỉ USD trong Chiến tranh thế giới thứ hai và 54 tỉ trong chiến tranh Triều Tiên, và nếu tính cả chi phí gián tiếp thì lên tới 920 tỉ USD (VN, con số và sự kiện (1945-1989), 1990-Sức mạnh VN, 1976). Những chi phí khổng lồ này tính theo thời giá hiện nay đủ sức vực cả các nước thế giới thứ ba vượt qua đói nghèo, lạc hậu để rút ngắn khoảng cách phát triển so với các nước thuộc “câu lạc bộ nhà giàu” như các nhóm G7, OECD... (!).
Hơn hai thế kỷ đã trôi qua kể từ khi Hợp chủng quốc Hoa Kỳ được thành lập, và người Mỹ có quyền tự hào về những vinh quang mà nước Mỹ gặt hái được trên mọi phương diện trong suốt tiến trình lịch sử của đất nước mình.
Nhưng chiến tranh VN đã là vết thương hằn sâu trong lòng nước Mỹ, bởi chính nơi đây, niềm kiêu hãnh của đế quốc Hoa Kỳ đã bị dập tắt bởi dân tộc bé nhỏ mang tên VN.
Kế đến chiến tranh VN là cuộc chiến tranh cục bộ lớn nhất mà Mỹ trực tiếp tham chiến trong thời kỳ chiến tranh lạnh và đối đầu Đông-Tây (từ năm 1945 đến thời điểm 1989-1991), một cuộc đụng đầu lịch sử không chỉ giữa hai nước Mỹ - VN mà còn giữa hai hệ thống chính trị-xã hội đối lập là chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội. Chiến tranh VN vì vậy được quốc tế hóa cao độ.
2. Cuộc chiến tranh mang tính hủy diệt nhất của Mỹ, đã để lại những di chứng đầy tội ác ở VN.
Để thực hiện mục đích “hủy diệt và nô dịch” dân tộc VN, Mỹ đã giội xuống hai miền Nam, Bắc hơn 7,8 triệu tấn bom đạn, một khối lượng bom đạn lớn hơn lượng bom đạn mà Mỹ đã sử dụng trong bất cứ cuộc chiến tranh nào trước đó. Trong chiến tranh phá hoại ở miền Bắc VN của Mỹ, bình quân một người dân phải chịu 45,5 kg bom đạn, 1km2 chịu 6 tấn bom đạn. Tỉ lệ này lớn hơn nhiều so với một số nước bị thiệt hại nặng nhất trong chiến tranh thế giới thứ hai, cụ thể là: Đức: 1 người/27 kg, 1km2/5,4 tấn; Nhật Bản: 1 người/1,6 kg, 1km2/0,43 tấn. Những con số thật khủng khiếp (!).
Chỉ trong mười năm (1961-1971), quân đội Mỹ đã phun hơn 20 triệu gallon (1gallon = 3,78 lít) chất độc da cam cũng như nhiều thuốc “diệt cỏ” chứa hóa chất chết người dioxin đã làm cho hàng triệu người VN mắc bệnh, vô số thai nhi biến dạng và di chứng kéo dài cho đến tận ngày nay.
Loài người có lương tri không thể không đau xót, căm phẫn khi phải chứng kiến hàng ngàn, hàng vạn người dân VN vô tội, nhất là trẻ em, hôm nay mang trong mình dị tật quái ác do hậu quả dioxin dù rằng chiến tranh đã qua đi 30 năm. Vì không ai khác hơn, chính các công ty hóa chất Mỹ và những người điều hành cuộc chiến tranh xâm lược đầy tội ác này phải là những kẻ chịu trách nhiệm chủ yếu và đầu tiên trước công lý.
3. Cuộc chiến tranh mà Mỹ phải chịu thất bại lớn và nặng nề nhất trong lịch sử hơn 200 năm của nước Mỹ
Chiến tranh đã cướp đi sinh mạng của khoảng 58.000 quân Mỹ, khoảng 304.000 người lính khác vĩnh viễn bị thương tật, tàn phế. (So với hai cuộc chiến tranh ở Afghanistan và Iraq vừa qua, Mỹ chỉ tổn thất 1.102 binh sĩ tính đến ngày 19-10-2004). Điều đáng nói là trong số đó có không ít người bị bắt lính và họ không biết mình chiến đấu trên đất Việt xa xôi này để làm gì (!).
Thất bại của Mỹ trong cuộc chiến VN vào mùa xuân năm 1975 đã làm phá sản sự phản kích lớn nhất của Mỹ vào các lực lượng cách mạng sau Chiến tranh thế giới thứ hai, phá vỡ phòng tuyến ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản quan trọng ở Đông Nam Á mà Mỹ đã đổ nhiều công sức tạo dựng, góp phần làm đảo lộn chiến lược toàn cầu phản cách mạng của Mỹ, đẩy Mỹ vào tình thế khó khăn về nhiều mặt: quân sự, chính trị, kinh tế, xã hội. Và nói như tướng Taylor - một nhà chiến lược quân sự Mỹ: “Trong suốt cả cuộc chiến tranh này, chúng ta (người Mỹ) không có một anh hùng nào cả, chúng ta chỉ là những lũ ngốc... Giá như người Mỹ sớm nhận thức ra vấn đề này thì...”.
4. Cuộc chiến tranh để lại vết thương lòng lớn nhất nước Mỹ: “Hội chứng VN”
Vào đầu năm 1988, lần đầu tiên Chính phủ Mỹ buộc phải chính thức thừa nhận rằng 15% cựu chiến binh Mỹ từ chiến tranh VN trở về, nghĩa là khoảng 50.000 người vẫn còn bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng mà nguyên nhân của căn bệnh này là do họ đã tham chiến ở VN và tất nhiên đã từng gây tội ác dù là trực tiếp hay gián tiếp.
Ngày càng có nhiều hồi ký chiến tranh về “người thật, việc thật”, ghi chép lại cuộc chiến và những cơn ác mộng khủng khiếp từng ám ảnh những người lính viễn chinh Mỹ. Các nhà xã hội học Mỹ đã khẳng định bình quân mỗi ngày có ba cựu chiến binh Mỹ tự sát bằng những cách thức ghê rợn, có lẽ để xóa đi mặc cảm tội lỗi.
Điều đáng lưu ý là hiện tượng nói trên chưa hề xảy ra trước đó, nhất là sau Chiến tranh thế giới thứ hai và cả sau cuộc chiến tranh Triều Tiên.
Riêng em thì chỉ thấy Việt Nam là vô địch trong vụ đánh đấm.Trong chiến tranh chống Mỹ nếu VN có dân số bằng 1/2 Mỹ,tiềm lực kinh tế bằng 1/10 Mỹ thì chắc khoảng 3 năm là Mỹ tèo.Còn hôm nọ bác nào nói ta đánh đấm không bằng Mỹ và đưa ra con số thiệt hại của ta thì em xin thua luôn.
Thiệt hại về người của ta hết 2/3 là thường dân,còn lính thì trong số 1,1 triệu hi sinh có hơn phân nửa chết vì bệnh tật,bom đạn...trong đó vài trăm ngàn người chưa bắn được một viên đạn về phía địch,chưa được thấy mặt thằng Mẽo nó ra làm sao thì so sánh cái gì.Dẫu biết ta nhận được nhiều viện trợ từ các nước XHCN nhưng cũng chẳng là đinh gỉ gì đối với Mỹ.Còn Mỹ không dùng chiêu"thay đổi màu da trên xác chết"thì có mà hàng trăm ngàn thằng tèo chứ chẳng thể khiêm tốn ở con số 58,000.
Cuộc chiến nào cũng vậy,Mỹ luôn là kẻ mang sức mạnh súng đạn ra uy hiếp,vùi dập,hủy diệt....còn nếu không có sự vượt trội về kinh tế và bom đạn thì Mỹ chẳng là cái đinh gì trên bản đồ quân sự thế giới.Mà đã như vậy thì ta không thể so sánh sự thiện chiến của lính Mỹ đối với các nước khác vì quá khập khễnh.
Riêng MB trực thăng thì thằng nào xài nhiều sẽ rớt nhiều.Ở VN Mỹ nó rơi mấy ngàn cái rồi,bác nào chưa nắm thì tìm sách mà đọc.Nếu hồi đó VN có vác vai thì chắc Mẽo chẳng sản xuất kịp mà xài.
ở APGA đúng là MI 24 rớt nhiều vì phiến quân quá dư thừa tên lửa do mỹ viện trợ.Còn sau này với trang bị nghèo nàn vì bị cắt đứt nguồn hàng cao cấp là tên lửa vác vai+trinh sát điện tử của Mỹ quá tốt+Chiến thuật tác chiến "giữ mạng"nên Mỹ không bị rớt nhiều và thực tế là rớt rất ít.
CHIẾN TRANH VIỆT NAM NHÌN TỪ PHÍA MỸ
Chiến tranh Việt Nam (1954- 1975) là một trong khoảng 11 cuộc chiến tranh lớn trên thế giới thời hiện đại (đã, đang và sẽ được nhân loại nhìn nhận, đánh giá từ những góc nhìn).
Đối với Mỹ, những cái “nhất” trước hết và dĩ nhiên phải được biểu thị bằng những gam màu tối bởi chính Mỹ là thủ phạm gây ra cuộc chiến đẫm máu và cũng là kẻ chiến bại nhục nhã.
Còn những gam màu sáng, phải chăng là những bài học cho hiện tại và tương lai được đúc rút từ kinh nghiệm đau lòng của quá khứ (mà trên thực tế người Mỹ đã làm được một số điều...)?
1. Cuộc chiến tranh qui mô lớn nhất trong lịch sử hơn 200 năm của nước Mỹ
Trước hết, về mặt thời gian, cuộc chiến này kéo dài ngày nhất với hơn hai mươi năm (từ tháng 7-1954 đến 4-1975) so với một năm bảy tháng của cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất (do Mỹ tham chiến muộn, từ tháng 4-1917), ba năm tám tháng của cuộc Chiến tranh thế giới thứ hai (tính từ khi Mỹ tuyên chiến với phe phát xít và chiến tranh Thái Bình Dương bùng nổ), ba năm một tháng của cuộc chiến tranh Triều Tiên (tính từ khi Mỹ can thiệp quân sự trực tiếp)...
Thứ đến, cuộc chiến này huy động sức mạnh trí tuệ và sức người, sức của cao nhất của nước Mỹ.
Năm đời tổng thống Mỹ, từ D. D. Eisenhower, John K. Kennedy đến Lyndon Johnson, Richard Nixon rồi Gerald Ford đã nối chân nhau điều hành bốn chiến lược chiến tranh thực dân mới ở chiến trường VN, từ chiến tranh đơn phương, chiến tranh đặc biệt đến chiến tranh cục bộ, (và chiến tranh phá hoại miền Bắc VN lần thứ nhất) rồi VN hóa chiến tranh (và chiến tranh phá hoại miền Bắc lần thứ hai). Bên cạnh đó là những “bộ óc nước Mỹ” luôn luôn sát cánh cùng những người đứng đầu Nhà nước Mỹ để “bày binh, bố trận” như Henry Kissinger, người được xem là “cây đại vĩ cầm về địa-chính trị” của Mỹ, Z. Bigniew Brzezinski, một chiến lược gia chống cộng nổi tiếng thế giới...
Có đến 77% lục quân, 66% thủy quân lục chiên và không quân, 40% hải quân, 6,5 triệu lượt binh sĩ, 22.000 xí nghiệp của nước Mỹ đã được huy động để phục vụ chiến tranh VN. Chừng như chưa đủ, Mỹ còn lôi kéo năm nước phụ thuộc Mỹ bao gồm Úc, New Zealand (châu Đại Dương), Hàn Quốc (Đông Bắc Á) và Thái Lan, Philippines (Đông Nam Á) với số quân lúc cao nhất hơn 70.000 cùng tham chiến với 550.000 quân viễn chinh Mỹ, làm nòng cốt cho hơn 1 triệu quân ngụy Sài Gòn.
Theo thống kê chưa đầy đủ, Mỹ đã chi trực tiếp cho cuộc chiến tranh VN tới 676 tỉ USD, so với 341 tỉ USD trong Chiến tranh thế giới thứ hai và 54 tỉ trong chiến tranh Triều Tiên, và nếu tính cả chi phí gián tiếp thì lên tới 920 tỉ USD (VN, con số và sự kiện (1945-1989), 1990-Sức mạnh VN, 1976). Những chi phí khổng lồ này tính theo thời giá hiện nay đủ sức vực cả các nước thế giới thứ ba vượt qua đói nghèo, lạc hậu để rút ngắn khoảng cách phát triển so với các nước thuộc “câu lạc bộ nhà giàu” như các nhóm G7, OECD... (!).
Hơn hai thế kỷ đã trôi qua kể từ khi Hợp chủng quốc Hoa Kỳ được thành lập, và người Mỹ có quyền tự hào về những vinh quang mà nước Mỹ gặt hái được trên mọi phương diện trong suốt tiến trình lịch sử của đất nước mình.
Nhưng chiến tranh VN đã là vết thương hằn sâu trong lòng nước Mỹ, bởi chính nơi đây, niềm kiêu hãnh của đế quốc Hoa Kỳ đã bị dập tắt bởi dân tộc bé nhỏ mang tên VN.
Kế đến chiến tranh VN là cuộc chiến tranh cục bộ lớn nhất mà Mỹ trực tiếp tham chiến trong thời kỳ chiến tranh lạnh và đối đầu Đông-Tây (từ năm 1945 đến thời điểm 1989-1991), một cuộc đụng đầu lịch sử không chỉ giữa hai nước Mỹ - VN mà còn giữa hai hệ thống chính trị-xã hội đối lập là chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội. Chiến tranh VN vì vậy được quốc tế hóa cao độ.
2. Cuộc chiến tranh mang tính hủy diệt nhất của Mỹ, đã để lại những di chứng đầy tội ác ở VN.
Để thực hiện mục đích “hủy diệt và nô dịch” dân tộc VN, Mỹ đã giội xuống hai miền Nam, Bắc hơn 7,8 triệu tấn bom đạn, một khối lượng bom đạn lớn hơn lượng bom đạn mà Mỹ đã sử dụng trong bất cứ cuộc chiến tranh nào trước đó. Trong chiến tranh phá hoại ở miền Bắc VN của Mỹ, bình quân một người dân phải chịu 45,5 kg bom đạn, 1km2 chịu 6 tấn bom đạn. Tỉ lệ này lớn hơn nhiều so với một số nước bị thiệt hại nặng nhất trong chiến tranh thế giới thứ hai, cụ thể là: Đức: 1 người/27 kg, 1km2/5,4 tấn; Nhật Bản: 1 người/1,6 kg, 1km2/0,43 tấn. Những con số thật khủng khiếp (!).
Loài người có lương tri không thể không đau xót, căm phẫn khi phải chứng kiến hàng ngàn, hàng vạn người dân VN vô tội, nhất là trẻ em, hôm nay mang trong mình dị tật quái ác do hậu quả dioxin dù rằng chiến tranh đã qua đi 30 năm. Vì không ai khác hơn, chính các công ty hóa chất Mỹ và những người điều hành cuộc chiến tranh xâm lược đầy tội ác này phải là những kẻ chịu trách nhiệm chủ yếu và đầu tiên trước công lý.
3. Cuộc chiến tranh mà Mỹ phải chịu thất bại lớn và nặng nề nhất trong lịch sử hơn 200 năm của nước Mỹ
Chiến tranh đã cướp đi sinh mạng của khoảng 58.000 quân Mỹ, khoảng 304.000 người lính khác vĩnh viễn bị thương tật, tàn phế. (So với hai cuộc chiến tranh ở Afghanistan và Iraq vừa qua, Mỹ chỉ tổn thất 1.102 binh sĩ tính đến ngày 19-10-2004). Điều đáng nói là trong số đó có không ít người bị bắt lính và họ không biết mình chiến đấu trên đất Việt xa xôi này để làm gì (!).
Thất bại của Mỹ trong cuộc chiến VN vào mùa xuân năm 1975 đã làm phá sản sự phản kích lớn nhất của Mỹ vào các lực lượng cách mạng sau Chiến tranh thế giới thứ hai, phá vỡ phòng tuyến ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản quan trọng ở Đông Nam Á mà Mỹ đã đổ nhiều công sức tạo dựng, góp phần làm đảo lộn chiến lược toàn cầu phản cách mạng của Mỹ, đẩy Mỹ vào tình thế khó khăn về nhiều mặt: quân sự, chính trị, kinh tế, xã hội. Và nói như tướng Taylor - một nhà chiến lược quân sự Mỹ: “Trong suốt cả cuộc chiến tranh này, chúng ta (người Mỹ) không có một anh hùng nào cả, chúng ta chỉ là những lũ ngốc... Giá như người Mỹ sớm nhận thức ra vấn đề này thì...”.
4. Cuộc chiến tranh để lại vết thương lòng lớn nhất nước Mỹ: “Hội chứng VN”
Vào đầu năm 1988, lần đầu tiên Chính phủ Mỹ buộc phải chính thức thừa nhận rằng 15% cựu chiến binh Mỹ từ chiến tranh VN trở về, nghĩa là khoảng 50.000 người vẫn còn bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng mà nguyên nhân của căn bệnh này là do họ đã tham chiến ở VN và tất nhiên đã từng gây tội ác dù là trực tiếp hay gián tiếp.
Ngày càng có nhiều hồi ký chiến tranh về “người thật, việc thật”, ghi chép lại cuộc chiến và những cơn ác mộng khủng khiếp từng ám ảnh những người lính viễn chinh Mỹ. Các nhà xã hội học Mỹ đã khẳng định bình quân mỗi ngày có ba cựu chiến binh Mỹ tự sát bằng những cách thức ghê rợn, có lẽ để xóa đi mặc cảm tội lỗi.
Điều đáng lưu ý là hiện tượng nói trên chưa hề xảy ra trước đó, nhất là sau Chiến tranh thế giới thứ hai và cả sau cuộc chiến tranh Triều Tiên.
Số trực thăng Soviet rơi trong 10 năm vào khoảng 300-400 tuỳ tài liệu. 10 năm như vậy thì không là nhiều nếu chia bình quân. nhưng từ 1985, đưa Stinger vào thì mới gọi là "rụng như sung". Đến độ phải hạn chế bay, chứ không thì thiệt hại còn nặng nề hơn. Khổ cái là bộ binh Nga rất cần trực thăng để trấn áp "phiến quân". 1 ngày rụng 3-4 chiếc thì có dám bay nữa không?!
Khác với Nga ngố, AH64 hay Black Hawk không dễ bị Stinger hay SA7 hạ được.
Khác với Nga ngố, AH64 hay Black Hawk không dễ bị Stinger hay SA7 hạ được.
xxmagicxx nói:Số trực thăng Soviet rơi trong 10 năm vào khoảng 300-400 tuỳ tài liệu. 10 năm như vậy thì không là nhiều nếu chia bình quân. nhưng từ 1985, đưa Stinger vào thì mới gọi là "rụng như sung". Đến độ phải hạn chế bay, chứ không thì thiệt hại còn nặng nề hơn. Khổ cái là bộ binh Nga rất cần trực thăng để trấn áp "phiến quân". 1 ngày rụng 3-4 chiếc thì có dám bay nữa không?!
Khác với Nga ngố, AH64 hay Black Hawk không dễ bị Stinger hay SA7 hạ được.
Bác có nguồn nào chứng minh cho những nhận định trên của mình không ? Em có đọc được một nguồn của các cựu chiến binh LX ở chiến trường Afg thì con số máy bay Mi-24 bị rơi không phải là "lã tã" như bác TKM hoặc toàn bộ các loại không đến mức "rụng như sung" như bác nói. Link của nguồn ở đây : www,skywar,ru/afghan4.html (làm ơn thay , bằng . do em không post link được). Đọc từ nguồn này thì số máy bay rơi chia ra rải rác trong nhiều năm chứ không phải chỉ tập trung từ sau 1985 như bác nói đâu. Thêm vào đó nhiều chiếc bị phá hủy dưới mặt đất (có lẽ là do pháo kích) hoặc bị tai nạn chứ không phải chỉ bị bắn rớt bằng stinger, có một số còn bị máy bay của Pak bắn rớt nữa. Đa phần máy bay trực thăng bị rơi là trực thăng vận tải. Rất mong bác có một nguồn nào khác cụ thể và rõ ràng đưa lên đây để mọi người cùng xem qua cho nó "khách quan" để chứng minh cho quan điểm của bác và bác TKM.
Em không tin là máy bay Nga là nhất nhưng ở một số điều kiện nào đó nó thích hợp hơn hàng Mỹ. Nếu không thì Mỹ không bỏ tiền để mua Mi-24 trang bị cho không quân Afg.
Còn dòng màu đỏ mà bác viết thì em chỉ xin nhắc lại một câu nói của nhân vật trong một tác phẩm văn học của Việt Nam "Đồng hồ Tây có bao giờ sai !!!"
Last edited by a moderator: