Hạng D
16/7/13
1.305
15.723
113
Zero dark thirty nói:
baokhoa27 nói:
Căn hộ đó nằm trên đường LTT, Q1 đó
NắngSG nói:
Đêm nay em mới đọc đc chuyện này của bác, ghê quá há. Căn hộ đó ở đâu hả bác?:):cool:
baokhoa27 nói:
Chuyện tôi kể ra đây không xảy ra trên đường thiên lý nhưng tôi vẫn kể cho các bạn nghe để khẳng định một điều là thế giới tâm linh vẫn tồn tại và đừng có ai cầu mong được thấy ...ma nhé.
Tôi sinh ra va lớn lên ở đất sài gòn này. Tốt nghiệp 12, tôi chọn trường du lịch và sau khi tốt nghiệp tôi bắt đầu đi làm ở các khách sạn và căn hộ lớn ở TP HCM. Những ngày trực đêm câu chuyện của tôi và các đồng nghiệp vẫn xoay quanh cuộc sống, công việc và ....ma nữa, nghe các bạn kể tôi vẫn không tin và hùng hồn tuyên bố cho tôi gặp thì tôi mới tin. năm 2008, tôi xin vào làm ở 1 căn hộ cao cấp tại TPHCM với chức vụ trưởng ca của bộ phận housekeeping ( bộ phận phục vụ phòng ).
Ngày đó tôi làm ca chiều ( ca trực từ 14g đến 22g ), khi nhận ca thì anh bạn đồng nghiệp ca sáng có bàn giao cho tôi một việc là tắt dùm quạt thổi trên căn hộ 17xx vì ca sáng giặt thảm phòng này nhưng thảm chưa khô nên họ phải để quạt cho thảm khô. Đêm đó trước khi ra về tôi lên căn hộ 17xx để tắt quạt. Mở cửa phòng, tôi bước vào phòng ngũ nơi đang để quạt để tắt, khi bước vào phòng tôi thấy màn cửa ra balcony bay phất phới, tôi chửi thầm trong bụng cho rằng mấy nhân viên ca sáng quá bất cẩn khi không đóng cửa balcony. Tôi bước tới định đóng cửa thì thấy cửa đã đóng rồi, bất chợt nhìn ra góc balcony tôi thấy 1 đóng cái gì đó màu trắng, cứ nghĩ đó là đống drap trãi giường ( vì căn hộ tôi làm sử dụng toàn drap trãi giường màu trắng ). Tôi vội lia đèn pin về phía đó, với ánh sáng cực manh của cái đèn pin maglite tôi thấy.......tôi thấy cái đống màu trắng đó từ từ đứng lên với 1 cái đầu xỏa tóc dài ( cho đến bây giờ mỗi khi nhớ lại tôi đều nổi da gà và ớn lạnh cả ). không còn biết gì tôi quay đầu bỏ chạy ra cửa, tới hành lang tôi phóng vào đường ống để nhân viên phục vụ phòng bỏ khăn và drap dơ mỗi khi làm phòng, đường ống này dẫn thẳng xuống phòng giặt ủi, thế là tôi rơi tự do trong ống đó từ tầng 17 xuống tới đất. Khi tôi tỉnh dậy là đang nằm trong bệnh viện với cánh tay trái bị gãy. Tôi bị bịnh gần cả tuần, sau khi đi làm lại tôi đem chuyện này kể cho các đồng nghiệp thì mới biết rằng tôi không phải là người duy nhất bí nhát trong căn hộ đó. hầu như tất cả nhận viên của các bộ phận khác đều bị nhát khi họ có công việc vào căn hộ đó chỉ có điều là họ không thấy hình dáng của con ma đó mà chỉ bị hù dọa như là đèn tự nhiên mở rồi tắt, dàn máy nghe nhạc tự động bật lên .v.v. chỉ có mình tôi thấy chắc là do điều ước trước kia của tôi chăng ?? tôi nộp đơn xin nghĩ từ đó
Đọc chuyện của bác mà em nổi da gà luôn. Vậy là căn hộ bác nói gần cty em rồi vì đường LTT nhà cao 17 tầng trở lên chỉ có 2 cái, 1 cái là Saigon Sky garden (bên em thi công nhà này) và 1 cao ốc apartments kế bên.
Theo như em biết...thì apartment dường LTT: Saigon Sky garden 13 tầng ...còn norfolk mansion thì chỉ có 11 tầng thui....mà em truoc day em cung lam ben norfolk mansion từ lúc khai truong...khong nghe vụ này....vây có thằng nào cao 17 tầng đâu....mà rớt trong ống từ 17 tầng..mà bác còn sống..thì bác đúng là siêu nhân....bàn phím rồi....hehehe
 
Hạng B2
14/5/12
241
23
18
Các bạn có tin không vào những câu chuyện ma của các bác tài xế taxi? Vậy thì hãy đọc hết câu chuyện sau của một người quen của ad làm tài xế Taxi Mai Linh nhé!!!
Buổi tối hôm đó, tầm hơn 9h tối, bác tài xế bon xe ở đoạn đường khu xí nghiệp Amata của Biên Hòa... Đang đi đường thì có một đứa trẻ tầm hơn chục tuổi bắt xe, bác tài xế rẽ vào đón cô bé đó. Bác tài xế hỏi:
- Cháu đi đâu mà muộn thế?
- Dạ, chú chở cháu đến Biên Hòa...
- Ớ, đây là Biên Hòa chứ đâu. Cụ thể là chỗ nào thế cháu?
- Dạ, chú chở cháu đến trước cổng trường THCS Ngô Quyền...
Trong chuyến đi cô bé nói chuyện câu được câu mất.
Bác chở nhỏ đi qua Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 thì thấy có nhỏ khác đứng bên lề đường y trang nhỏ ngồi trong xe... Bác bất ngờ,rẽ vào lề đường.
Xe dừng, bác nhìn qua kính không thấy nhỏ ngồi phía sau đâu. Chồm dậy và ngoảnh xuống phía sau cũng không thấy ai cả. Nhưng khi nhìn lên đằng trước thì lại thấy nhỏ ngồi ở cabin thẳng trước tay lái. Bác giật mình hỏi:
- Sao cháu lên đây ngồi?
- Cháu thích ngồi trên đây. Thế có được không ạ?
- Cháu ra sau ngồi đi. Xe chú dây an toàn bị đứt nên sợ công an phạt.
Con nhỏ mở cửa bên hông trước và đi ra sau xe. Bác tài xế đóng cửa hông cabin lại chợt có cảm giác lạnh người. Bác tiếp tục lái xe đến trường Ngô Quyền thì dừng xe. Con bé ấy nói:
- Chú chở cháu đi thêm một đoạn nữa ạ.
- Ừ- Bác tài xế nói.
Bác chở nó đi thêm một đoạn tầm 100m nữa đến Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai. Con bé ấy nói tiếp:
- Chú chở cháu vào trong bệnh viện đi.
Bác đánh xe vào trong. Con bé lại nói:
- Chú chở cháu ra đi.
Bác tài xế cảm thấy bực mình, nghĩ bụng: " Con bé này thần kinh à?". Bác quay lại hỏi:
- Thế rốt cuộc là cháu đi đâu vậy? Từ nãy đến giờ đi lòng vòng hoài à.
- Dạ, chú chở cháu đi Hóa An đi...
Bác nghi có điều gì bất thường nên phóng xe thật nhanh đến Hóa An. Gần đến nơi, bác nhìn vào gương lại thấy con bé kia biến đâu mất. Bác thấy lạ lùng: " Xe chạy nhanh như vậy làm sao con bé ra ngoài được. Mà nếu có mở cửa xe thì cũng phải nghe thấy tiếng kêu".
Sau đó, bác nhìn vào cái hẻm nhỏ thì thấy bóng con nhỏ chạy vào trong hẻm. Bác ngạc nhiên và phóng ngay xe đuổi theo con nhỏ. Đến ngôi nhà cuối cùng của cái hẻm, bác thấy có một đám tang và người trong ảnh giống hệt như con nhỏ lúc nãy.
Bác thấy rợn người và gọi điện ngay tới chi nhánh của Taxi Mai Linh ở Đồng Nai. Bác được biết là ở đoạn đường Amata có xảy ra một vụ tai nạn hồi sáng và con bé xấu số đó khi được đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở. Hành trình từ chỗ xảy ra tai nạn đến bệnh viện và từ bệnh viện về đến nhà y như hành trình của xe taxi.
Sau câu chuyện đó, bác tài xế đã xin nghỉ làm và đi cúng bái để linh hồn của cô bé không đi theo mình.
 
Hạng D
19/7/10
1.699
1.754
113
50
ngthanhvu nói:
Các bạn có tin không vào những câu chuyện ma của các bác tài xế taxi? Vậy thì hãy đọc hết câu chuyện sau của một người quen của ad làm tài xế Taxi Mai Linh nhé!!!
            Buổi tối hôm đó, tầm hơn 9h tối, bác tài xế bon xe ở đoạn đường khu xí nghiệp Amata của Biên Hòa... Đang đi đường thì có một đứa trẻ tầm hơn chục tuổi bắt xe, bác tài xế rẽ vào đón cô bé đó. Bác tài xế hỏi:
-         Cháu đi đâu mà muộn thế?
-         Dạ, chú chở cháu đến Biên Hòa...
-         Ớ, đây là Biên Hòa chứ đâu. Cụ thể là chỗ nào thế cháu?
-         Dạ, chú chở cháu đến trước cổng trường THCS Ngô Quyền...
     Trong chuyến đi cô bé nói chuyện câu được câu mất.
     Bác chở nhỏ đi qua Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 thì thấy có nhỏ khác đứng bên lề đường y trang nhỏ ngồi trong xe... Bác bất ngờ,rẽ vào lề đường.
     Xe dừng, bác nhìn qua kính không thấy nhỏ ngồi phía sau đâu. Chồm dậy và ngoảnh xuống phía sau cũng không thấy ai cả. Nhưng khi nhìn lên đằng trước thì lại thấy nhỏ ngồi ở cabin thẳng trước tay lái. Bác giật mình hỏi:
-         Sao cháu lên đây ngồi?
-         Cháu thích ngồi trên đây. Thế có được không ạ?
-         Cháu ra sau ngồi đi. Xe chú dây an toàn bị đứt nên sợ công an phạt.
     Con nhỏ mở cửa bên hông trước và đi ra sau xe. Bác tài xế đóng cửa hông cabin lại chợt có cảm giác lạnh người. Bác tiếp tục lái xe đến trường Ngô Quyền thì dừng xe. Con bé ấy nói:
-         Chú chở cháu đi thêm một đoạn nữa ạ.
-         Ừ- Bác tài xế nói.
      Bác chở nó đi thêm một đoạn tầm 100m nữa đến Bệnh viện Đa khoa Đồng Nai. Con bé ấy nói tiếp:
-         Chú chở cháu vào trong bệnh viện đi.
     Bác đánh xe vào trong. Con bé lại nói:
-         Chú chở cháu ra đi.
     Bác tài xế cảm thấy bực mình, nghĩ bụng: " Con bé này thần kinh à?". Bác quay lại hỏi:
-         Thế rốt cuộc là cháu đi đâu vậy? Từ nãy đến giờ đi lòng vòng hoài à.
-         Dạ, chú chở cháu đi Hóa An đi...
     Bác nghi có điều gì bất thường nên phóng xe thật nhanh đến Hóa An. Gần đến nơi, bác nhìn vào gương lại thấy con bé kia biến đâu mất. Bác thấy lạ lùng: " Xe chạy nhanh như vậy làm sao con bé ra ngoài được. Mà nếu có mở cửa xe thì cũng phải nghe thấy tiếng kêu".
     Sau đó, bác nhìn vào cái hẻm nhỏ thì thấy bóng con nhỏ chạy vào trong hẻm. Bác ngạc nhiên và phóng ngay xe đuổi theo con nhỏ. Đến ngôi nhà cuối cùng của cái hẻm, bác thấy có một đám tang và người trong ảnh giống hệt như con nhỏ lúc nãy.
      Bác thấy rợn người và gọi điện ngay tới chi nhánh của Taxi Mai Linh ở Đồng Nai. Bác được biết là ở đoạn đường Amata có xảy ra một vụ tai nạn hồi sáng và con bé xấu số đó khi được đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở. Hành trình từ chỗ xảy ra tai nạn đến bệnh viện và từ bệnh viện về đến nhà y như hành trình của xe taxi.
      Sau câu chuyện đó, bác tài xế đã xin nghỉ làm và đi cúng bái để linh hồn của cô bé không đi theo mình.

Câu chuyện ma này dùng để hù mấy đứa cấp 1.
Ma mà biết nói chuyện là xạo rồi. Cái thứ hai từ bệnh viện về Hoá An ông TX Taxi nghi ngờ mà vẫn chở, khi đến Hoá An thấy biến mất mà sau đó thì thấy cái bóng đi vào hẻm nhỏ. Nó chết oan nơi nào. Nơi đó phải được cúng thì nó mới về nhà được.

Chuyện bịa thôi, bác copy trên mạng rồi past thôi đúng ko?
 
  • Like
Reactions: lathuykhanh
Hạng B2
28/5/13
102
3
18
AndyNg nói:
Zero dark thirty nói:
baokhoa27 nói:
Căn hộ đó nằm trên đường LTT, Q1 đó
NắngSG nói:
Đêm nay em mới đọc đc chuyện này của bác, ghê quá há. Căn hộ đó ở đâu hả bác?:):cool:
baokhoa27 nói:
Chuyện tôi kể ra đây không xảy ra trên đường thiên lý nhưng tôi vẫn kể cho các bạn nghe để khẳng định một điều là thế giới tâm linh vẫn tồn tại và đừng có ai cầu mong được thấy ...ma nhé.
Tôi sinh ra va lớn lên ở đất sài gòn này. Tốt nghiệp 12, tôi chọn trường du lịch và sau khi tốt nghiệp tôi bắt đầu đi làm ở các khách sạn và căn hộ lớn ở TP HCM. Những ngày trực đêm câu chuyện của tôi và các đồng nghiệp vẫn xoay quanh cuộc sống, công việc và ....ma nữa, nghe các bạn kể tôi vẫn không tin và hùng hồn tuyên bố cho tôi gặp thì tôi mới tin. năm 2008, tôi xin vào làm ở 1 căn hộ cao cấp tại TPHCM với chức vụ trưởng ca của bộ phận housekeeping ( bộ phận phục vụ phòng ).
Ngày đó tôi làm ca chiều ( ca trực từ 14g đến 22g ), khi nhận ca thì anh bạn đồng nghiệp ca sáng có bàn giao cho tôi một việc là tắt dùm quạt thổi trên căn hộ 17xx vì ca sáng giặt thảm phòng này nhưng thảm chưa khô nên họ phải để quạt cho thảm khô. Đêm đó trước khi ra về tôi lên căn hộ 17xx để tắt quạt. Mở cửa phòng, tôi bước vào phòng ngũ nơi đang để quạt để tắt, khi bước vào phòng tôi thấy màn cửa ra balcony bay phất phới, tôi chửi thầm trong bụng cho rằng mấy nhân viên ca sáng quá bất cẩn khi không đóng cửa balcony. Tôi bước tới định đóng cửa thì thấy cửa đã đóng rồi, bất chợt nhìn ra góc balcony tôi thấy 1 đóng cái gì đó màu trắng, cứ nghĩ đó là đống drap trãi giường ( vì căn hộ tôi làm sử dụng toàn drap trãi giường màu trắng ). Tôi vội lia đèn pin về phía đó, với ánh sáng cực manh của cái đèn pin maglite tôi thấy.......tôi thấy cái đống màu trắng đó từ từ đứng lên với 1 cái đầu xỏa tóc dài ( cho đến bây giờ mỗi khi nhớ lại tôi đều nổi da gà và ớn lạnh cả ). không còn biết gì tôi quay đầu bỏ chạy ra cửa, tới hành lang tôi phóng vào đường ống để nhân viên phục vụ phòng bỏ khăn và drap dơ mỗi khi làm phòng, đường ống này dẫn thẳng xuống phòng giặt ủi, thế là tôi rơi tự do trong ống đó từ tầng 17 xuống tới đất. Khi tôi tỉnh dậy là đang nằm trong bệnh viện với cánh tay trái bị gãy. Tôi bị bịnh gần cả tuần, sau khi đi làm lại tôi đem chuyện này kể cho các đồng nghiệp thì mới biết rằng tôi không phải là người duy nhất bí nhát trong căn hộ đó. hầu như tất cả nhận viên của các bộ phận khác đều bị nhát khi họ có công việc vào căn hộ đó chỉ có điều là họ không thấy hình dáng của con ma đó mà chỉ bị hù dọa như là đèn tự nhiên mở rồi tắt, dàn máy nghe nhạc tự động bật lên .v.v. chỉ có mình tôi thấy chắc là do điều ước trước kia của tôi chăng ?? tôi nộp đơn xin nghĩ từ đó
Đọc chuyện của bác mà em nổi da gà luôn. Vậy là căn hộ bác nói gần cty em rồi vì đường LTT nhà cao 17 tầng trở lên chỉ có 2 cái, 1 cái là Saigon Sky garden (bên em thi công nhà này) và 1 cao ốc apartments kế bên.
Theo như em biết...thì apartment dường LTT: Saigon Sky garden 13 tầng ...còn norfolk mansion thì chỉ có 11 tầng thui....mà em truoc day em cung lam ben norfolk mansion từ lúc khai truong...khong nghe vụ này....vây có thằng nào cao 17 tầng đâu....mà rớt trong ống từ 17 tầng..mà bác còn sống..thì bác đúng là siêu nhân....bàn phím rồi....hehehe
các tòa nhà khi xây dựng đều có người........tập làm lính nhảy dù nên cho dù không muốn tin thì em vẫn phải tin là có mặt họ :(
 
Hạng D
31/10/13
2.752
1.175
113
haioriflame nói:
Câu chuyện ma này dùng để hù mấy đứa cấp 1.
Ma mà biết nói chuyện là xạo rồi. Cái thứ hai từ bệnh viện về Hoá An ông TX Taxi nghi ngờ mà vẫn chở, khi đến Hoá An thấy biến mất mà sau đó thì thấy cái bóng đi vào hẻm nhỏ. Nó chết oan nơi nào. Nơi đó phải được cúng thì nó mới về nhà được.

Chuyện bịa thôi, bác copy trên mạng rồi past thôi đúng ko?
bác này chắc vía nặng nên ăn nói tầm phào, chút nữa mình kể chuyện này bác nghe.
 
Hạng D
31/10/13
2.752
1.175
113
haioriflame nói:
Công viên Lê Thị Riêng (đường Cách Mạng Tháng 8, quận 10, TP.HCM) với tiền thân là nghĩa địa Đô Thành từ lâu đã nổi tiếng với những lời đồn đại đầy ám ảnh…
Hố chôn tập thể giữa lòng thành phố
Với hàng cây xanh mướt mắt, hồ câu cá, khu trò chơi thiếu nhi, … công viên Lê Thị Riêng vốn là trung tâm vui chơi, giải trí quen thuộc của người dân thành phố Hồ Chí Minh.
Dân vùng này vẫn hay truyền miệng những câu chuyện huyền bí về những âm hồn lính chết trận, bị chôn tập thể nên chẳng siêu sinh, thường xuyên hiện về lởn vởn khóc than.
Nhưng có lẽ ít ai biết, công viên này xưa kia chính là nghĩa trang Đô Thành, sau đổi tên thành nghĩa trang Chí Hòa - nơi an giấc ngàn thu của những người có chức vụ cao trong quân đội chế độ cũ.
Nghĩa trang Đô Thành rộng 25 hec ta, cổng chính hướng ra đường Lê Văn Duyệt (nay là đường Cách mạng tháng 8) thuộc khu Chí Hòa – Hòa Hưng của Sài Gòn – Gia Định.
Theo các cao niên cư trú tại đây nhiều năm, thì xưa kia, nghĩa trang Đô Thành vốn là vùng đất linh thiêng bậc nhất. Đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh, hàng loạt nấm mồ không tên mọc lên tại đây, mà đa phần là của lính chết trận không người thân nhận xác.
Ông Phan Thành Tài, 62 tuổi, ngụ Cư xá Bắc Hải gần công viên Lê Thị Riêng kể lại: “Nghĩa địa mà bị đồn là có ma là chuyện thường, không có ma mới là chuyện lạ. Huống hồ chi trước giải phóng, nghĩa trang Đô Thành còn có cái hố chôn tập thể vô cùng lớn”.
Theo ông Thành Tài, thì sau trận chiến Tết Mậu Thân lịch sử, xác lính chết trận la liệt mà hầu như không có ai đến nhận về. Chính quyền chế độ cũ không biết xử lý làm sao với hàng ngàn xác người đang đến hồi hoại tử, liền cho đào một hố to trong nghĩa địa Đô Thành đổ xác người xuống rồi chôn tập thể.
Dù hố đào rất sâu, nhưng do vận chuyển một số lượng xác khá lớn, nên mùi hôi thối vẫn bốc lên cả mấy ngày liền. Người dân xứ Bắc Hải thuở ấy phải khóa kín cửa nhà, hoặc lánh đi đâu đó chờ mùi tử khí tan bớt đi mới dám trở về.
Chính vì thế, nên dân vùng này vẫn hay truyền miệng những câu chuyện huyền bí về những âm hồn lính chết trận, bị chôn tập thể nên chẳng siêu sinh, thường xuyên hiện về lởn vởn khóc than.
Các cao niên còn kể lại, nổi tiếng nhất vẫn là chuyện ban đêm, oan hồn hiện hình thành những người bưng thúng bánh chưng, bánh giò đứng trên đường Lê Văn Duyệt. Người âm cứ đứng đó chờ có người mua rồi “dẫn” họ vào trong mộ ngủ qua đêm.
Từ đó, dân Sài Gòn, Chợ Lớn rất sợ mỗi khi phải đi qua nghĩa trang Đô Thành xưa. Sau, phần vì lời đồn các oan hồn oán khóc mỗi đêm ngày càng rầm rộ, phần vì người dân khu Bắc Hải – Hòa Hưng ngày ấy luôn luôn trong tâm trạng bất an nên chính quyền chế độ cũ quyết định đưa một bức tượng Địa tạng vương về đây dựng đài thờ.
Nghĩa trang Đô Thành được giải tỏa để xây dựng công viên, lấy tên người chiến sĩ cách mạng Lê Thị Riêng vì thi hài bà cũng được an táng tại nơi đây.
Lạ một điều, bức tượng Địa tạng vương được sơn đen từ đầu đến chân, khiến cho khung cảnh nghĩa trang Đô Thành càng thêm mấy phần huyền bí.
Sau 30.4.1975, cư dân thành phố Hồ Chí Minh dần trở nên đông đúc hơn, việc tồn tại một nghĩa trang giữa lòng thành phố quả là bất hợp lý.
Vả lại, cũng cần phải giải tỏa các nghĩa trang gần khu dân cư để lấy đất xây dựng các công trình phúc lợi và góp phần giữ gìn vệ sinh môi trường sống cho người dân. Nghĩa trang Đô Thành được giải tỏa để xây dựng công viên, lấy tên người chiến sĩ cách mạng Lê Thị Riêng vì thi hài bà cũng được an táng tại nơi đây.
Nhưng lạ một điều là sau khi đã hốt cốt và san bằng toàn bộ khu nghĩa trang mà bức tượng Địa tạng vương màu đen tuyền kia vẫn nằm trơ trọi giữa mảnh đất chơ vơ.
Điều này lại khiến cho người dân tiếp tục đồn thổi về sự linh thiêng của bức tượng kia.
Cụ Nguyễn Vinh Thân 71 tuổi, ngụ đường Phạm Văn Hai, quận 10, kể lại: “Nghe nói, mới đầu người ta mang đục đến đục bức tượng mang đi, nhưng không hiểu sao đục hoài vẫn không bể được chân đứng. Nên có người bảo dùng xe ủi ủi bể bức tượng. Người ta đồn, sau khi đưa ra ý kiến đó thì ông này bị bệnh luôn. Bởi vậy không ai dám đụng đến bức tượng Địa tạng vương đen nữa”.
Sau này, bức tượng Địa tạng vương màu đen được đem về thờ tại chùa Quan Âm Tu Viện ở quận Phú Nhuận, TP.HCM.
Bức tượng Địa tạng vương đen trong nghĩa trang Đô Thành xưa đã được đem về thờ tại Quan Âm Tu Viện

Án mạng kéo theo lời đồn ma ám

Nghĩa trang Đô Thành ngày nay đã trở thành công viên Lê Thị Riêng (thuộc phường 15, quận 10) cây xanh mướt mắt, người đến vui chơi giải trí, tập thể dục thể thao tấp nập từ sáng đến đêm.
Nhưng từ lâu, những tin đồn “ma ám” vẫn khiến người dân có phần e dè với khu công viên rộng lớn này. Bên cạnh đó, từ trước đến nay đã có không ít vụ việc nhìn thấy xác chết trôi trong hồ câu cá tại công viên Lê Thị Riêng.
Một số câu lạc bộ khiêu vũ, trượt pa tin, … đã “đóng đô” tại công viên Lê Thị Riêng từ lâu, khiến ban đêm khu vực này như môt hội chợ xuân rực rỡ ánh đèn, tưng bừng tiếng nhạc, không hề còn dấu tích của một nghĩa trang thâm u rùng rợn, ngày nào.
Gần đây nhất là vào khoảng tháng 2/2013, những người đi tập thể dục sớm đã nhìn thấy một xác chết nổi trên hồ câu cá. Nạn nhân là một người phụ nữ 40 tuổi, không hề có giấy tờ tùy thân. Từ đó, tin đồn về những hồn ma không thể siêu sinh ngày ngày vất vưởng, lẩn khuất ở công viên Lê Thị Riêng ngày càng nhiều hơn.
Bên cạnh đó, cách đây không lâu, khu vui chơi trẻ em sầm uất trong công viên Lê Thị Riêng cũng là một bãi đất um tùm cây bạch đàn. Nơi này không có các tiểu cảnh, ghế ngồi, phía dưới lại là đất thịt, mỗi khi mưa xuống đất trở nên nhầy nhụa khiến không ai lui tới khu vực này.
Đây là điều kiện thuận lợi để cho các thanh niên hút chích rúc vào đây để phê ma túy. Và để đảm bảo bí mật “sào huyệt” của mình, những con nghiện này đã không ít lần giả ma, giả quỷ nhát người dân.
Cách đây 1 năm, cơ quan chức năng quận 10 đã có đợt truy quét lớn nhằm ngăn chạn tệ nạn buôn bán và hút chích ma túy tại hẻm 601 đường Cách mạng tháng 8 và khu vực xung quanh công viên Lê Thị Riêng. Hơn 41 đối tượng mua bán và sử dụng trái phép chất ma túy đã bị bắt, cũng từ đó, tin đồn ma ám ở khu vực vườn cây bạch đàn bên hông công viên Lê Thị Riêng cũng không còn nữa.
Hơn nữa, trái với lời đồn đại, càng đến đêm công viên Lê Thị Riêng lại càng nhộn nhịp đông đúc hơn. Vườn cây bạch đàn bị đồn có ma đã trở thành khu vui chơi thiếu nhi, cửa hàng ăn uống, lúc nào cũng rộn rã tiếng trẻ thơ.
Một số câu lạc bộ khiêu vũ, trượt pa tin, … đã “đóng đô” tại công viên Lê Thị Riêng từ lâu, khiến ban đêm khu vực này như môt hội chợ xuân rực rỡ ánh đèn, tưng bừng tiếng nhạc, không hề còn dấu tích của một nghĩa trang thâm u rùng rợn, ngày nào.
đoạn bức tượng bác nói chưa hết. Ba mẹ mình kể lúc di dời bức tượng ng ta bu đông lắm vì gần như cả thành phố náo động, ba mẹ mình cũng bu vào coi và chứng kiến tận mắt, cái xe ủi vừa đề máy chạy gần tới bức tượng là tắt máy, bao nhiêu lần đề lại rồi tắt máy, sợ quá tài xế vứt xe bỏ đi về ko chịu làm nữa. Còn mấy ông thợ đục, ông thì búa vào tay, ông thì cái dùi đục văng vào mặt máu me đầm đìa... Vì thế mới nói cả tp náo động. Mình hỏi mấy lần "thiệt ko ba, thiệt ko ba", ba mẹ mình đều trả lời "thiệt sao ko thiệt, thấy tận mắt mà". Cuối cùng ng ta phải rước thầy chùa cùng tượng Quan Âm đến cúng, tụng kinh sau mới dời đc tượng đi.
 
Hạng D
31/10/13
2.752
1.175
113
Mã:
haioriflame<br /><br /><br /><br />Câu chuyện ma này dùng để hù mấy đứa cấp 1.<br />Ma mà biết nói chuyện là xạo rồi. Cái thứ hai từ bệnh viện về Hoá An ông TX Taxi nghi ngờ mà vẫn chở, khi đến Hoá An thấy biến mất mà sau đó thì thấy cái bóng đi vào hẻm nhỏ. Nó chết oan nơi nào. Nơi đó phải được cúng thì nó mới về nhà được.<br /><br />Chuyện bịa thôi, bác copy trên mạng rồi past thôi đúng ko?<br />bác này chắc vía nặng nên ăn nói tầm phào, chút nữa mình kể chuyện này bác nghe.
Mình mới vào đọc thớt này thấy nhiều bác ko tin, còn ngờ ngợ ng khác hoang tưởng chuyện ma cỏ. Mình xin khẳng định thế giới âm là có vì đã chứng kiến tận mắt, tận tai. Các bác ko thấy có lẽ vía nặng hay sao đó mình ko biết, nhg khuyên mọi ng nên sống tích đức làm lành.
Hồi đó mình mới học mẫu giáo hoặc nhỏ hơn. Thời năm 8 mấy thì vừa hết chiến tranh, nhà cửa trong chính lòng tp bỏ hoang nhiều lắm (thời 74) vì chủ đi vượt biên, lưu lạc hay chết nơi nao. Gia đình mình lưu lạc vào đất saigon này, vào khu giáo xứ Bùi Phát (mình kể đích danh), chọn một ngôi nhà lầu 1 bằng gỗ, ngôi nhà đó ngay sau lưng trường Đô Lương, ngôi nhà bỏ hoang vắng chủ. Hiện h là khu vực Q3 nhé các bác.
Sau này lớn lên đi chỗ khác ở thỉnh thoảng vẫn nghe mẹ mình kể lại bà chủ nhà hay hiện hồn về đòi lại nhà, bà ấy ng Bắc nên ăn nói đanh đá vô cùng, viết tới đây mình lại thấy sợ sợ. Chính mình lúc lớn đó chưa nhớ tới chuyện hồi mẫu giáo, mình cũng bán tín bán nghi, ko tin, nghe cho vui vui thôi. Rồi từ từ chính mình nhớ lại.
Một hôm, trg mẫu giáo có chuyện gì đó cho nghỉ học, Đô Lương sát vách nhà thờ Bùi Phát, nhà thờ sát vách trg mẫu giáo, mình học buổi chiều thì phải, nghỉ học nên về nhà, bày trò trải mền dù (mền lính, xanh lá cây, nhìn mỏng nhg ấm dã man) xuống nền nhà nằm ngủ, mẹ mình la cho ko nhg con nít ham chơi cứ nằng nặc bắt mẹ mình ko ngủ trên giường mà xuống ngủ cùng mình. Thế là mình thiếp đi...
Nhg....đoạn này mới ghê rợn...Mình choàng tỉnh giấc vì la hét ồn ào...Xin thưa thật, và khẳng định bằng danh dự, mình bị tiếng la hét ồn ào làm tỉnh giấc.... Mới thấy 1 bà già, sau này nhớ lại mới biết ăn vận theo kiểu ng Bắc, đầu quấn khăn thì phải, áo bà ba ngăn ngắn (kiểu mấy cụ hay mặc cho mát), quần lụa đen, đứng cuối phòng khách (gọi phòng khách cho sang chứ cuối phòng là nhà bếp tối tăm, cầu thang dẫn lên lầu nằm trong phòng bếp), bà đứng đó và....chửi...
Ôi chu choa thánh thần ơi, mình thấy rõ ràng, tận mắt và tận tai....bà chửi...bà chửi khủng khiếp, chửi thề, tiếng đan mạch, tiếng rít căm hận trong cổ họng "mày cướp nhà tao, đồ đĩ, mày đứng đường đi sao vào nhà tao, cả nhà chúng mày, tiên sư mồ mả dòng họ nhà mày, đồ khốn nạn, con đĩ thõa,...cút khỏi nhà tao..."....
Còn nhiều và nhiều nữa, thế nên mình mới tỉnh giấc vì nghe la hét ồn ào. Lúc đó nhỏ xíu có biết sợ gì đâu, mở mắt thao láo nhìn, nhìn qua mẹ thì thấy mẹ mình toàn thân run rẩy, đắp chăn kín mặt, mình tức tối giật mền ra nói "mẹ mẹ..bà già này ở đâu vào nhà mình chửi bới lung tung, kì quá, mẹ kêu bả ra đi...", mẹ mình vẫn run lẩy bẩy, nói lẩy bẩy với mình "im đi con....ngủ ...ngủ...tiếp...đi ....đi....con.....", mình vẫn ko chịu, cứ giật mền nói "bà già chửi bậy quá, kêu ba về đuổi đi mẹ...", mẹ mình lại tiếp tục run và dỗ dành mình "...thôi .....ngủ.....ngủ ....đi ....con...".
Trong lúc bà cụ chửi, bao nhiên lần bà cụ sấn sổ tới chỗ 2 mẹ con nằm đòi đánh "tao đánh chết mẹ mày....", mình lúc đó mới hãi vì thấy rõ ràng lao tới, nhg ng dương hình như có ánh dương nên bà cụ nhào tới đều tự động thối lui và đứng chửi tiếp. Mỗi lần bà cụ nhào tới là mẹ mình run cấp 10 luôn. Sau này mình nói mình thấy vậy vậy đó, mẹ mình cười "sao hồi đó nhỏ xúi mà con cũng thấy hả..."....Mô Phật...
Sau đó mình lại thiếp ngủ đi, con nít mà, ko lo gì cả...Đến chiều tỉnh giâc thì ko thấy bà cụ đâu cả. Hỏi mẹ thì mẹ chỉ nói ko có gì đâu, đâu có gì đâu...
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
31/10/13
2.752
1.175
113
Sau này mình hỏi mẹ vậy ko lẽ bà cụ về hoài, mẹ mình nói lúc đó nhà chưa theo đạo nào cả, ở dưới quê thg ng ta ko biết nên ko theo đạo, rồi cũng ko nghe ai mách bảo, vào đây nên lập bàn thờ ông nội mình trên lầu 1, thắp hương.. Từ đó bà cụ ko về nữa, yên ắng... Có lẽ ông nội mình về vì nhà có bàn thờ nên bà cụ phải ra đi siêu thoát...
Sau đó nhà mình theo đạo Phật vì lúc đó ba mẹ mình mới tin. Chuyện theo đạo Phật là duyên căn, vì căn nhà kiểu biệt thự trong xóm bị ng khuất mặt về phá hoài, mà đây là giáo xứ Bùi Phát nên mời cha xứ về liên tục vẫn ko trục đi đc. Mệt mỏi vì ko sống thoải mái, nhà đó (theo đạo Công Giáo) cuối cùng đành thỉnh thầy chùa về vì hết cách rồi.. Nói thêm là hồi đó đạo Công Giáo ko cho thờ ông bà trong nhà, chỉ thờ Chúa, mà thờ cũng ko cho thắp nhang, hay vì vậy mà ng khuất mặt khác về nhà ở ??? Sau này đạo Công Giáo thay đổi, cho thắp nhang, cho lập bàn thờ ông bà... Thấy thầy chùa xử lý đc, gia đình mình mới theo Phật luôn.
Vì vậy trong nhà các bác cứ thờ ông bà, nhớ thắp nhang thỉnh thoảng, cầu xin phù hội là ok hết, cứ yên tâm trong nhà mình.

 
  • Like
Reactions: Nu1eafngSG
Hạng D
31/10/13
2.752
1.175
113
Kể tiếp chuyện này, kể thêm các bác tham khảo, mình khẳng định thế giới âm là thật, các bác nhớ ăn ở làm lành.
Quê nội mình miền Trung xa xôi, hồi nhỏ chỉ lo học, chưa bao giờ về quê đám giỗ ông nội mặc dù dòng họ vào trong này con cháu về đông đủ cả rồi, ko lần này thì lần khác. Lần đó, năm tầm 2000 thì phải, nhất quyết về thăm nội, sắp xếp hết cv rồi về. Đêm đầu tiên ngủ gần cửa sổ, bên ngoài thông thống, khu đất kế bên là mộ dòng họ. Đêm ngủ bị bóng đè, lơ mơ mình thấy bàn tay...đen sì...kiểu bàn tay lâu ngày dưới mộ (chắc có khi ah bởi phim Xác Ướp), thò qua cửa sổ cố lật ng mình lại, lúc này mình ngủ quay lưng về phía cửa sổ, bàn tay đó thì cố lật ng mình nằm thẳng lại. Bị bóng đè thì phản xạ là gồng ng chống lại, càng chống lực kéo bàn tay kia càng cứng ko thể cưỡng lại, sau mình sắp thua thì bàn tay kia rút lại...biến mất...Lúc đó mình choàng tỉnh, nhìn ra cửa sổ trăng sao vành vạch....Hãi chút, mình lay ông chú kêu ổng ra phía cửa sổ ngủ, ổng tỉnh giấc càu nhàu sao tự nhiên kêu tao qua đó, mình cứ năn nỉ, ổng làu bàu rồi lăn qua.
Sáng dậy kể lại ai cũng nói chắc ông nội muốn xem mặt con. À cho tới tận lúc đó, ông nội chưa biết mặt mình vì sinh ra trong nam, mà hôm đó về cũng chưa ra thăm mộ nội ngay, lần lữa để mai ra, nên nội mong nhớ... Lúc bóng đè, mình sắp buông xuôi vì cưỡng ko lại thì bàn tay rút về, giống như nội thg cháu khổ sở mà buông tay...

 
  • Like
Reactions: Nu1eafngSG