Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Em xin góp 1 chuyện mới nhớ lại.

Em đi qua Bali công tác năm 2012.
Ngày cuối cty cho đi chơi, đi tham quan vài điểm, xong trời tối tầm 21h thì lên xe buýt về lại resort Grand Hyatt Bali cách trung tâm Bali tầm 30 phút.

Xe chạy qua 1 đường đất đỏ, ánh đèn lóe lên, thấy có 1 người đàn ông ở trần, đi bộ lững thững trước đầu xe, chân trần dính đất đỏ lấm lem tận đầu gối...:3dnhiumay:


Tài xế bấm còi, người đó vẫn đi tà tà...
Sau gần 10 phút bấm còi, người đó quay lại, ánh mắt hoang dại, tóc tai xơ xác...:3dngacnhien:

Tài xế & anh hướng dẫn người Indonesia nói gì với nhau tiếng Bahasa, vẻ mặt lo sợ lắm, họ lái từ từ... người kia cứ đi đi...

Tí tự nhiên không thấy ai trước đầu xe nữa ???

------------------------------------------------------------

15 phút sau xe về resort, có 1 bạn nam đau bụng chui ngay vô toilet ngay sảnh resort (vì về phòng đi khá xa, tầm 5-10 phút.).

Mình đang đứng tè bỗng nghe bạn ấy la hét um sùm luôn (!).
Cửa bật mở, bạn ấy hỏi "Anh H có thấy cái ông nãy không???"
- Không? Sao vậy ???

Bạn ấy bảo vào toilet, ngồi xuống, nhìn qua khe cửa thấy cái bóng người đó vào, xong đến gõ cửa toilet, nhìn xuống thấy 2 bắp chân dính đầy đất đỏ (!) :3dsohai::3dmuonan:
(Vì cửa toilet resort này có khoảng hở cao tầm 30cm).

Bạn í hoảng, im re, nó gõ 2-3 lần rồi tự nhiên không thấy nữa, mở cửa ra thấy mình đang đứng tè thôi !!!
Và sàn nhà sạch bong không dấu chân...

Ghê hơn là bên toilet nữ, 1 bạn nữ cũng thấy tương tự...:3ddaomat::3dkhoc:

Xong tối đó cả nhóm tụ nhau 1 phòng đánh bài, chả ai dám ngủ!
Còn mình ngủ khò khò phòng riêng...chắc đi công tác hoài nên chả ngán! :p
 
Hạng B1
10/12/16
63
180
33
32
Em xin tự giới thiệu,em là 1 nữ, đang làm văn phòng nên có thời gian rảnh,em phát hiện ra cái group này cách đây 10 ngày,và em đã luyện hết 332 trang trong 10 ngày trừ thứ 7,cn.Hihi,may mà sếp em rất bận không quan tâm đến em nếu không chắc sếp cho em ở nhà đọc truyện ma luôn khỏi cần làm nữa. Em đọc hết có những chuyện em tin có thực còn có nhiều chuyện mang chiều hướng chém gió hài hước.Riêng bản thân em tin,em thực sự rất tin vì xung quanh em từ gia đình đến bạn bè ai ai cũng đã ít nhất 1 lần nhìn thấy ma,riêng em thì được chiêm ngưỡng vài lần.Nói chung là chuyện ma của em nhiều lắm,mà toàn chuyện thật thôi nhé,để em rảnh là kể cho các bác nghe từ từ.
Thật ra hồi giờ em học ban A cũng chả viết văn chương gì,văn thì chẳng bao giờ trên 6.5 cả nên lời lẽ có hơi lủng củng tí em cũng chưa từng tham gia bất kỳ diễn đàn nào.Nhưng em viết ra để các bác đọc giải trí cũng như nếu tin thì sống “tốt đời đẹp đạo” hơn một chút. Hạn chế tối đa việc chế nhạo cũng như chống đối việc trên đời có ma hay là không.
Hihi,trên đây chỉ là những suy nghĩ của riêng bản thân em.Bây giờ em xin giới thiệu về lịch sử hình thành của quê em một chút. Quê em là một miền đất miền trung nghèo khó,giờ vẫn còn nghèo.Chung quy ngày xưa ông bà nội em dỡ được miếng đất khá rộng bên sườn đồi và có vài cái mộ người ta chôn từ trước,ngày xưa thích chôn đâu thì chôn chứ chẳng có quy hoạch gì cả, nên chia ra con cái mỗi người có một miếng đất để ở vừa phải để xây 1 cái nhà và 1 khoảng sân đủ để trồng rau nuôi gà,nhà nội em thì nhiều con trai đến 5 người lận,mà ba em là con trai út.Mà ngày xưa ông bà ta sinh chả kế hoạch j cả,bà nội em đẻ mười mấy người con nhưng còn sống được 5 người đó.May mà khu vực nhà em chẳng có cái mộ nào,nhưng kế bên em là nhà bác trưởng tộc thì vẹn nguyên gần chục cái mộ nhấp nhô,từ nhà em nhìn lên là thấy.Kế bên nhà em là bác thứ tư của em.Ba mẹ em là tuýp người nặng vía nhất là mẹ em,ba em thì cũng thấy vài lần rồi,còn mẹ em là thấy thường xuyên luôn.Mẹ em là người có căn được ƠN TRÊN cho phép nhưng mẹ em từ chối vì mẹ em chỉ muốn là một người bình thường nuôi con khôn lớn như người ta thôi, chứ không muốn trở thành thầy bói,thầy bóng j nên mẹ em chỉ đi xem phong thủy giờ ngày xây nhà hay ngày giờ cưới hỏi thôi chứ không đi xem bói về đường tương lai,hậu vận gì cả.Đến giờ mẹ em vẫn thỉnh thoảng bị quở phạt vì dám từ chối bề trên.Hồi còn trẻ có 1 lần,mẹ em nghe người ta đồn đoán về 1 bà thầy nổi tiếng,mẹ em đến coi thử cho biết mà chưa xem,mẹ thấy bà ta xem cho người ta mà lên nhập hồn nhập bóng j đó đang khóc lóc chà giãy dưới sàn nhà,mắt trợn ngược,miệng sùi bọt mép......mẹ em lại nói nhỏ vào tai bà thấy bói là “tỉnh lại đi,đừng giả vờ nữa,không có ai nhập vào bà đâu, bà thỉnh thoảng có ngày có giờ mới được xem được vài người thôi,đừng như thế nữa”.Bà thầy bói giật mình ngồi dậy,đuổi hết mọi người ra và mời mẹ em ở lại nói chuyện.Nói xin lỗi mẹ em,nhưng tại người ta tín ngưỡng nhiều quá nên kiểu như k thể từ chối được.Bà ta còn xin mẹ em đừng tiết lộ với ai và bà ta còn hỏi sao mẹ em biết được về bà ta hay zậy.Kaka,có 1 lần mẹ em đi xem bói chỗ khác cũng nổi tiếng lắm,mới vào người thầy bói đó nói với mẹ em” mời chị về đi,em không coi được gì cho chị,căn của chị còn lớn hơn căn của em,em không coi được cho chị gì đâu,nhưng em có thể giúp chị để chị mở cái căn đó ra để cứu giúp đời nếu như chị đồng ý thì chị ở lại”. Mẹ em lại cắp nón ra về vì con vẫn là trên hết.Từ đó đến giờ mẹ em không đi coi bói thêm lần nào nữa,…Vì thế có một số người gặp ma thường kể mẹ em để được mẹ em xác nhận rằng đó có phải là ma không hay thần hồn nát thần tính.Em được cái giống mẹ,nên con gái mà tính rất là cứng và cương quyết.
Thôi không nói dài dòng nữa,để em kể cho các bác nghe một chuyện về bác dâu thứ 4 ruột của em nha.
Năm 2007, bác dâu của em đang vào mùa gặt nên đang bưng lúa vào nhà,Ở chỗ em có một khu phơi lúa tập trung người ta hay phơi mà chỗ đó lại gần nhà chị 2 của em,chị ấy là con ruột bác thứ 4 của em,nên bác em bưng vào nhà chị hai em cho tiện.Không hiểu sao bác ấy đang bưng vào giữa sát bên chỗ móc cái võng thì thả thúng lúa ngã đùng ra bất tỉnh.Sau đó mọi người phát hiện đưa đi cấp cứu,nhưng tới bệnh viện thì máu tai chảy ra,thế nhưng bác sỹ vẫn cạo đầu bác để mổ với hy vọng nhỏ nhoi,nhưng vẫn không qua được,7 ngày sau bác trút hơi thở cuối cùng ở tuổi 53 tại bệnh viện,mọi người ai cũng ngỡ ngàng và thương xót cả.Mai táng xong xuôi Mẹ em thấy thế mới bảo vợ chồng anh chị 2 là tụi bây coi cúng cầu hồn má tụi bây về nhà Ba Má tụi bây đi,bã ở trong nhà tụi bây đó,lúc bã ngã xuống là hồn bã đã lìa khỏi xác rồi,chứ không phải là đã chết ở bệnh viện đâu.Nhưng vợ chồng anh chị 2 thì mỗi người 1 lý do,chị 2 thì nói là dù j cũng là mẹ ruột của con mà sợ j,mà chắc bã cũng không hiện ra nhát con,nhát cháu đâu.Anh rể thì hùng hồn hơn “trên đời làm j có ma,chết là hết thế thôi”.Ảnh nói thế cũng có lý do của ảnh,tại vợ chồng anh chị buôn bán sỉ nông phẩm nên cứ ngày nào cũng 1-2 giờ sáng đã dậy đi mua bán quen rồi,nên có biết sợ ai,sợ cái gì đâu.Nhưng mọi chuyện không đơn giản là thế…Nếu như không có việc chị gái em hay thường xuyên nhìn thấy Bác ấy ngồi yên lặng không nhúc nhích ngay cái chỗ bà té xuống bên cái võng giữa nhà ấy với cái đầu trọc lóc,và cứ ngồi là ngồi thế thôi vì chị ấy hay thức dậy đi buôn sớm hay là đi vệ sinh j đấy.Nhưng dù j cũng là mẹ ruột của chị ấy,chị ấy cũng sợ nhưng cũng không làm j,cứ như thế cũng gần vài năm.Bà cũng ít về dần và ngồi ở chỗ đó hơn.Cách đây 3 năm bà về,lúc đó chị em mới sinh con nhỏ nên tâm trạng và sức khỏe yếu hơn nên sợ. Chị 2 mới đem chuyện này kể cho chồng chị ấy.Anh ấy nghe xong hùng hổ lên bảo”ma từ cái miệng em ra đó,ma đâu ma đâu zìa đây tao coi,nhà mình ở mà cứ ma ma vớ vẩn”.Ổng nói thế và hai hôm sau, mới sáng sớm chạy xuống nhà em,mặt tái mét,kể lại chuyện kinh hoàng của ổng tối hôm trước.Ổng kể lại tối hôm đó 2h giờ sáng ổng nằm ngủ trên võng cho mát thì tự dưng ổng tỉnh dậy hoàn toàn,ổng từ từ mở mắt ra và thấy (gõ tới khúc này da em vẫn còn nổi y như lần buổi sáng hôm ấy ổng kể cho mẹ em nên em nghe ké) Một cái bóng đen với cái đầu trọc lóc nằm sát kế bên ổng đang nằm nhưng dáng nằm y chang lúc bác ấy mới té xuống dưới nhà năm ấy (anh là người thấy bác ngã xuống và bế bác lên xe đi cấp cứu)từ từ thu chân ngồi dậy cứ ngồi yên như thế một lúc xong từ từ chậm rãi đứng dậy nhẹ nhàng,nhẹ nhàng rồi từ từ đi chầm chậm xuống phía nhà dưới rồi rẽ vô phòng vợ chồng anh chị rồi mất hút…..Anh ấy kinh hoàng nằm cứng đơ luôn vì sự việc diễn ra quá lâu ảnh nói cảm giác như thời gian ngừng trôi ấy,anh không biết phải làm j ngoài trợn hai con mắt ra nhìn về hướng đó và tim thì gần rớt ra ngoài, anh ấy biết rõ anh ấy gặp chuyện này bởi chính cái miệng anh phát ngôn bừa bãi mấy hôm trước,anh đã biết sợ và nói lời xin lỗi vì đã dám thách thức.Rồi sau đợt đó,bác ấy k biết có về hay không em cũng không có hỏi nhưng em thấy năm nào giỗ Bác mấy anh chị cũng mời Thầy Chùa về cúng kinh siêu độ cho Bác ấy cả. :) :) :)
 
Hạng B1
10/12/16
63
180
33
32
em nói trước rồi mà,em học ban A nên câu cú lủng củng,hồi em còn đi học được cô giáo khen hoài....có đời nào bài tập làm văn của em được trên 6 điểm đâu :(
 
Hạng B2
16/11/15
286
523
93
TP. HCM
www.chieusangdothi.vn
Các câu chuyện mang tính chất giải trí thì tốt. Rất liêu trai, chí dị. Em cũng đã bao lần bị ma doạ, từ lúc còn truổng cời tắm mưa ạ.
Câu chuyện 1: Có lần em cùng cậu bạn đi qua nghĩa trang, đêm 30 thì các cụ biết rồi, tối đen như mực. Từ xa thấy rõ ánh lửa lập loè, hình người gât gù như ma điên. Nếu yếu bóng vía có lẽ 2 thằng đã ù té chạy. Nhưng 2 ông lỏi con (12 tuoi) bảo nhau, cứ đi xem thực hư thế nào. Càng tiến gần mới càng rõ, ra là ông lão quản trang, đêm hè bố ý nóng ko ngủ được nên vác điếu cày ra ngôi mộ ngồi hút thuốc lào vặt ạ.
Câu chuyện 2: Trẻ con chúng em thường hay chơi công an bắt gián điệp vào ban đêm. Đội nào làm công an phải có trách nhiệm lùng sục bắt cho đủ bè lũ của đội làm gián điệp. Mả cụ mấy thằng mất dạy gián điệp, có thằng nó chốn kỹ đến mức ...về nhà ngủ luôn. Báo hại những thằng hết mình vì công việc như em, quyết tâm tìm cho bằng được. Từ bụi rậm, rồi hố sâu, nào nhà hoang em phang tất. Một đêm mùa đông, đang căng mắt ra để tìm gián điệp trong bụi tre thì em gai người, nói đến đây em vưỡn đang gai. Cụ mợ nào đã từng nghe tiếng những cây tre nghiến vào nhau trong đêm đen tĩnh mịch sẽ hiểu được cảm giác của em lúc đó, kính thưa các loại lông, tóc thi nhau dựng. Và cảm giác nóng, ấm chạy dọc hai bắp đùi. Vãi ra thật các cụ ạ. Trước mặt em rõ ràng là một mẹ tóc dài, áo trắng đang vắt vẻo giữa những cây tre. Có chạy vào mắt. Tâm thần bấn loạn, toàn thân bất toại, hai chân như dính vào nhau, đứng như trời trồng. Em nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận điều tồi tệ xảy ra. Cơ mà lúc này giống như sự cố gắng cuối cùng, sợ hãi tột độ làm con người ta thành không sợ. Trong đầu em có suy nghĩ như trong mỗi câu chuyện mà người lớn hay kể, những câu chuyện mà bọn trẻ chúng em hay kháo nhau: Nếu gặp ma cứ "lái" một bãi, ma sẽ sợ nước "lái" mà bỏ đi. Nghĩ đến tình trạng hiện tại, ơn giời em đã có nước nhưng chẳng phải nước "lái" chủ động như người ta xui mà nó tự vãi. Kệ, miễn sao nó là thứ nước ta đang cần. Em mở mắt! Thật hiệu nghiệm, cái mẹ vắt vẻo trên cành tre kia không còn đung đưa nữa, không còn nhăn nhở nữa mà đứng im. Ơ, hoá ra nó ít nhiều cũng sợ mình. Phải chăng do mình có tí nước??? Thừa thắng em xông lên, từng bước từng bước một. Mẹ kiếp, nó lì còn hơn em. Em tiến, nó chẳng lùi. Cứ đứng như trêu ngươi. Tới gần, thật gần lại thấy nó động đậy, đu đưa, lại cái âm thanh kẽo kẹt từ những cây tre phát ra. Nhưng muộn rồi, em đã quá gần, quá hoảng loạn nên trở thành tỉnh táo để phát hiện ra... là một con diều hình máy bay của thằng trời đánh thánh vật nào đó. Làm ông mài suýt tí nữa thì vãi ra cả bã. Em thề.
Câu chuyện thứ 3: Cũng vẫn trò chơi, công an bắt gián điệp. Thông thường, những thằng gián điệp nó trốn rất kỹ, khó mà tìm. Hôm đó lại có tới 2 thằng gián điệp, phọt ra từ ngôi nhà hoang mà chúng em hay gọi là nhà ma. Mặt cắt không còn hột máu, miệng mồm lắp bắp. Chúng mày ơiii, ....có Ma. Thôi xong, ma thì bố ai mà chả sợ. Người với người đây còn đang chết khiếp huống chi ma. Cả bọn nháo nhào, ma đâu, ma nó thế nào. Hai thằng con zời trong trạng thái gần như bất cần đời, đã bệt xuống đất từ lúc nào mới thều thào. Tao thấy, một người tóc dài màu trắng, mặc đồ trắng, lơ lửng trước cửa chắn lối ra. Một tay cầm bát cơm có quả trứng, một tay cầm đôi đũa đã được tỉa thành hoa. Nhưng nhìn thì khuôn mặt rỗng, nhìn xuyên qua được. Thôi xong, tả chân thực thế chứ lị. Theo kinh nghiệm của em, chắc chắn là ma. Lúc này em mí hò chúng nó, đi kiếm lốp xe đạp, đèn dầu, đại loại là tất cả những gì có thể thắp sáng và tự vệ được để quay lại....xem ma. Ơ hay, đứa nào cũng sợ ma vãi lái, vậy mà hò nhau đi xem ma sao chúng nó lại hào hứng thế??? Bố khỉ. Sau khoảng 15 phút chia nhau đi tìm ánh sáng thì cũng đủ dụng cụ để xem ma, nếu cần bắt ma luôn. Hai cái lốp xe đạp lấy trộm của lão sửa xe đầu xóm, một cái đèn pin loại lắp pin con thỏ của ông công an phường, bố cái thằng lắp bắp kể về ma hồi nãy và cơ số gậy gộc bằng cây đay, cây tre nhổ trộm ở bờ rào được huy động. Hiếu chiến thế chứ lị. Do có kinh nghiệm bắt ma ở câu chuyện 2 nên em được làm Lead cung này. Oách rất, nhưng cũng hoang mang rất. Được đi đầu, được cầm đèn pin ngoáy vào ngõ vắng, ngoáy đảo lên trời nhu giang lạc. Mặt vênh hơn bánh đa nướng. Chuyện! Tiền hô hậu ủng, ánh sáng hậu trường bằng lốp xe khét lẹt cháy rừng rực thế kia cơ mà. Sợ đếch gì mà không sợ. Hăm hở, băm bổ bước vào ngõ sâu, cuối đường là căn nhà ma ám. Thần tốc lắm, vội vàng lắm như sợ không nhanh thì ma nó chạy mất vậy. 200 mét, 150 mét, 100 mét bước dồn bước dập. 50 mét cuối cùng, căng như dây đàn, chậm dãi, díu vào nhau. Dự là lúc này ma xuất hiện chắc hoảng loạn đè lên nhau thôi cũng xảy ra tai nạn thảm khốc hơn chạy lũ ý chứ. Cả đám đi vào, em vưỡn Lead. Tay cầm đèn pin, tay cầm gậy tre như chiến binh La Mã. Dưng chả oách bằng vì chiến binh La Mã họ bước đi đầu ngẩng cao, ngực căng về phía trước. Đằng này em lom khom, dò dẫm từng bước nhẹ nhàng, chậm dãi. Nhẽ sẽ giống thằng ăn trộm gà hơn. Ào, xoạt..tiếng động mạnh, tiếng bước chân chạy. Tim đập, chân run. Định thần lại, không phát ra từ phía trước mà nó từ phía sau. Ngoảnh lại, ôi thôi, có thằng đảo ngũ. Chắc lại ướt quần rồi. Gần, gần nữa, 20m, 10m, 5m. Đèn pin dọi thẳng mặt con ma, lốp xe cháy lại cứ giơ lên dọi vào mặt nhau, báo hại có thằng bị bỏng cao su. Con ma hiện nguyên hình. Tấm nilon nhà nào gần đó treo ngay cửa, ngạo nghễ bay trong gió, trắng gì mà sáng thế. Chả bắt được ma. Thế có phí công ông không chứ lị?
Nếu nhà em không tìm hiểu đến cùng thì chắc như đinh đóng cột, trên đời này có ma.
Đó là chuyện ngày xưa. Chuyện ngày nay thì khác. Em cũng bôn ba, lang bạt khắp các xó xỉnh từ bắc vào nam. Cũng đã từng 1 mình ở giữa rừng núi mỏ than Cao Sơn - Quảng Ninh nhiều đêm. Một mình rong ruổi các con đèo Tây Bắc có Đông Bắc có, Cù Mông có, Hải Vân có. Đi săn trộm đêm rừng JokDon. Khủng hoảng nhất có lẽ cung đường Tây Trường Sơn dịp giáp tết 2014. Hai thằng xiên vịt bằng xe moto về quê ăn tết, lần đầu đi, chẳng tiên lượng hết được sự kinh khủng về đèo dốc nên cứ nhởn nhơ đuổi bướm hái hoa. 17h mới đến ngã ba Khe Sanh. Hai thằng bàn nhau, lạc quan với cung đường Khe Sanh - Khe Gát 230km. Nuốt tốt, chậm lắm cũng 23h đêm chứ mấy. Đi! Vẫn săn bắt cai con nghệ thuật, nào hoàng hôn buông, nào cuọc sống của người dân bản địa. Càng đi càng thấy vắng người. Đêm rừng nhanh xuống. 19h đã lọt hoàn toàn vào rừng sâu, nơi yên nghỉ của cả một thế hệ thanh niên Việt Nam. Hãi hùng, hoang mang và cực lo lắng. Nhưng đã quyết, đi để trở về nên cứ tiến chẳng lùi. Hai thằng lầm lũi trong đêm, ăn tối bắngf lương khô, mệt, ngủ thiếp đi giữa Đại ngàn Trường Sơn, suýt thì hạ trại đến 2h sáng hôm sau mới về được đến Khe Gát. NHƯNG CHẲNG THẤY MA
Chuyeen còn nhiều, kể còn dài nhưng nhà em kết luận giống nhu các cụ nói "Sơn ăn tuỳ mặt, ma bắt tuỳ người". Ở hiền sẽ gặp lành các cụ ạ. Nhà em chỉ sợ con người, ứ sợ ma vì ma là tập rỗng nên không có thực.
Các cụ cứ kể chuyện thế này lại làm chùn chân, nao lòng chiến sĩ. Ai còn dám đi để có chuyện mà hầu các cụ trên diễn đàn OS đây???
CHÚC CÁC CỤ CHÂN CỨNG ĐÁ MỀM TRÊN NHỮNG CUNG ĐƯỜNG HUYỀN THOẠI