7/9/16
1.071
2.799
113
34
Đèo Hải Vân có chiều dài 21km, đỉnh cao nhất là 496m so với mực nước biển. Hải Vân là con đèo hiểm trở bậc nhất trên con đường thiên lý Bắc- Nam từ xưa. Hồi chưa xây dựng hầm Đường Bộ thì Đèo Hải Vân luôn là ác mộng với cánh xe tải và xe khách Bắc Nam. Con đèo này nổi tiếng với những vụ tai nạn kinh hoàng, những vụ lật xe khủng khiếp, rùng rợn. Minh chứng cho những vụ tai nạn khủng khiếp đó là vô số những ngôi miếu oan hồn nằm rãi rác khắp con đèo này. Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải vân mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu , thì xem như chưa biết gì về miếu . Bởi nếu không có những câu chuyện tâm linh thì chẳng ai cất công xây dựng miếu làm gì. Những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải Vân. Hương khói luôn nghi ngút quanh năm.
Chuyện tôi sắp kể ra đây liên quan đến những ngôi miếu oan hồn này… Lưu ý : Truyện chỉ mang tính chất giải trí “chém gió”, không mang tính tuyên truyền bậy bạ, ai yếu tim không nên đọc.
Bác Tư là một tiều phu sống dưới chân đèo Hải Vân thuộc phía huyện Phú Lộc Huế. Bác góa vợ nên sống thui thủi 1 mình, sớm hôm đốn củi , đốt than, bẫy thú đem ra chợ đổi gạo sống lay lắt qua ngày. Ngày nào cũng vậy. Sáng sớm là bác cơm đùm gạo gói lên đường, rồi chiều tối mịt mới về. Hôm sau sẽ nghỉ 1 bữa để mang củi ra chợ bán. Một ngày cuối đông trời mưa phùn rả rích, cái giá lạnh bao trùm khắp không gian. Gần tết rồi, mà bác chẳng có 1 đồng nào trong túi, gạo cũng sắp hết . Mấy hôm nay trời cứ mưa to vs lạnh suốt nên bác chẳng làm ăn được gì cả, cứ nằm ru rú ở nhà thì có gạo núi ăn cũng hết. Cũng may hôm nay trời bớt mưa, nên bác quyết đinh lên núi kiếm mớ củi về để dành đun nấu và đổi gạo. Sáng sớm là bác xách rìu lên đường ngay. Dọc ngang khắp ngọn núi Hải Vân đến gần trưa thì bác kiếm được rất nhiều củi, lại đánh bẫy được 1 con kì đà rất to. Mừng như mở cờ trong bụng, bác quyết định về ngay. Định bụng chỗ củi với con kì đà to thế này, thì mình sẽ có 1 cái Tết khá là thoải mái đây. Bác nhanh chóng tìm đường xuống núi. Ngọn núi Hải Vân này bác thuộc lòng từng cành cây, ngọn cỏ ,vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay bác lại bị lạc đường. Cứ đi tới đi lui mà vẫn chưa tìm thấy những con đường mòn quen thuộc. Về chiều, mưa càng lúc càng nặng hạt. Lò dò đi dưới cơn mưa hối hả, quanh quẩn tới lui vẫn chưa tìm thấy đường xuống núi. Rét cóng cả tay, bác nghĩ tới việc tìm chỗ trú ngụ qua cơn mưa này. Xẩm tối , mưa càng dữ dội hơn. Thật may lúc này bác tìm thấy một ngôi miếu sơn thần khá to, nhưng hoang tàn phế tích từ lâu lắm rồi . Chẳng cần nghĩ ngợi Bác bước vội vào trong. Bên trong ngôi miếu tối đen như mực, châm vội bó đuốc nhìn lên thì thấy cơ man nào là mạn nhện, bụi thời gian phủ dày mấy lớp. Ngôi tượng sơn thần bằng đất sét cũng đã bể đi gần một nữa. Chứng tỏ ngôi miếu này lâu lắm rồi không có người qua lại, nhang khói . – Quái lạ, sao hôm nay mình bị lạc nhỉ, mà ngôi miếu hoang phế này mình cũng chưa thấy bao h…Hay là ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi….???? Bác thầm nghĩ.. Rút vội mấy thanh củi, bác đốt một đống lửa to để sưởi ấm, rồi lấy cơm nắm ra ăn lót lòng. Ăn uống xong, bác đi quan sát một hồi rồi bắt đầu kiếm chỗ ngủ lại qua đêm, mưa to gió lớn thế này làm sao mà xuống núi được.. Lòng cảm thấy bất an, trong đầu bác hiện lên một dự cảm không lành. Ngôi miếu này có một điều gì đó mờ ám, ma mị đến khó tả. Thôi đành chấp nhận đối đầu với nó, chứ biết làm sao bây giờ. Dập vội đống lửa, rồi xóa luôn dấu của tro tàn. Bác thu dọn đống củi, cùng mọi thứ rồi ra sau lưng bức tượng nằm . Tay bác lăm lăm cây rìu thủ thế. Vừa mệt lại vừa lạnh, bác ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng biết ngủ được bao lâu, bác bỗng giật mình tĩnh giấc bởi những tiếng cãi cọ to tiếng. Lắng tai nghe thì bác biết rằng tiếng động đó xuất phát từ phía trước bức tượng sơn thần này. Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy. Mấy chục cái thi thể : Đứt đầu, cụt tay, cụt chân, có cái mặt mũi chân tay dập nát ,có cái thì chỉ còn nửa người phía trên di chuyển kéo theo 1 mớ lòng ruột lùm lùm…. Bọn nó đang xếp hai hàng dọc trước một cái xác đã bị nứt toác 1 nửa hộ sọ. Thoáng nhìn thì Bác biết ngay là bọn ma này chết vì tai nạn giao ở đèo Hải Vân rồi, mấy vụ lật xe ở đò ở Hải Vân bác cũng có mấy lần chứng kiến , kinh hãi lắm. Hôm nay chúng tụ tập ở đây thể nào cũng ngày mai cũng có xe gặp tai nạn trên đèo. Chuyện này bác có nghe bác sợ quá đến nỗi không dám thở mạnh, tay chân run cầm cập , trong đời bác chưa bao giờ gặp 1 cảnh tượng nào kinh hoàng như vậy, rùng mình nổi da gà mấy cái…Cảm giác ớn lạnh chạy lan ra khắp người. Bác chẳng dám nhìn ra phía đó nữa, chỉ cố gắng trấn tĩnh rồi lắng câu chuyện bọn chúng đang nói. Con ma đầu lĩnh la lớn ra hiệu moi người im lặng. Rồi hắn nói: -Ngày mai, sẽ có 1 chiếc xe khách đi từ Hà Nội vào Sài Gòn qua địa bàn của chúng ta. Chiếc xe có biển số 29 – XXXX, trên xe có tổng cộng 38 người. Đúng đúng 9h, chiếc xe đó sẽ đi ngang qua đoạn gần “Miếu Ông Hổ” . Nhiệm vụ của chúng ta là phải xô chiếc xe đó rớt xuống biển, nhưng hãy nhớ là phải giữ lại mạng sống cho duy nhất 1 người , đó chính là người đàn bà 24 tuổi , đang có mang 6 tháng. Con ma đầu đàn vừa nói xong thì ở dưới nhao nhao như bầy ong vở tổ, bọn chúng bàn tán huyên náo cả lên. 1 cái xác chỉ còn nửa người kéo theo bộ ruột dài lòng thòng, đỏ ói lê tới lên tiếng: -Thưa đầu lĩnh, tại sao chúng ta phải giữ lại mạng sống cho người đó. Chúng tôi đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Xong vụ này sẽ bọn người đó sẽ thay thế cho 38 người ở trong hội chúng ta. Hay là cứ giết nốt luôn đi. -Cứ làm vậy đi, đừng có nhiều lời. Thôi chúng ta giải tán – Tên đầu lĩnh gằn giọng. Bọn chúng lục tục kéo nhau đi …. Bác bàng hoàng nhận ra rằng, chúng chính là các vong hồn vụ rớt xe cách đây chục năm, được thờ ở những ngôi miếu nhỏ gần miếu Ông Hổ. Vụ tai nạn đó đã cướp đi hai mươi mấy mạng người. Kinh hoàng quá, chúng mà phát hiện ra Bác đang nghe lén chuyện đại sự này, thì không biết bác còn đặng ngồi dương gian không nữa. Ngồi chờ 1 lúc lâu nữa thì mọi âm thanh im bặt, bác lọ mọ ra trước điện thờ sơn thần. Chẳng còn bóng dáng của bọn ma quái đó đâu….. Loáng thoáng đâu đó có tiếng gà rừng gái : lé te lé te… Biết là trời sắp sáng, bác chuẩn bị sắp đặt lại hành lý và lên đường. Trời lúc này đã hết mưa hẳn, xa xa phía chân trời có 1 vài ánh dương đang le lói , song trời vẫn rất lạnh. Xuýt xoa bàn tay cho đỡ lạnh, bác tức tốc kiếm đường xuống núi. Bác phải xuống thật nhanh để còn kịp cứu 38 mạng người vô tội. Đi được 1 lúc , con đường mòn quen thuộc hiện ra. Con đường mòn vẫn nằm đó, vậy mà tối qua, ma xui quỷ khiến thế nào bác lại đi lạc. Âu cũng là ý trời muốn mình cứu mạng những người này- bác thầm nghĩ. Xuống được đèo Hải Vân lúc đó trời đã sáng hẳn, bác Tư đi thật nhanh về phía ngôi miếu Ông Hổ, rồi ngồi ngay giữa đường chờ đợi… Mặt trời lên khoảng bằng con sào thì 1 chiếc xe đò xuất hiện chạy bon bọn lê đèo. Tới đoạn bác ngồi , chiếc xe dừng lại , tên phụ xe nhảy xuống quát mắng ầm ĩ. -DM , ông già, ông bị điên hả? Hết chỗ hay sao mà ngồi giữa đường? Bác Tư chẳng để ý tới thằng lơ xe nữa, bác đi ngay qua chỗ chiếc xe rồi la lớn. -Cho tôi gặp chủ xe 1 lúc, có chuyện quan trọng, liên quan tới mạng sống của các vị đó. -Dm, biến ngay cho tao, sáng sớm mà nói chuyện gỡ.. Nghe ồn ào ông chủ xe chạy xuống hỏi chuyện. Lúc này Bác Tư lớn giọng: -Xin hỏi trên xe có tất cả 38 người đúng không? Và có 1 cô gái năm nay 24 tuổi, đang có mang 6 tháng đúng không? Cả xe như đang không tin vào tai mình nữa. Ông tài xế cho người kiểm tra lại thi quả đúng như lời bác Tư nói. Bác Tư bắt đầu kể câu chuyện mình mình đã tận mắt chứng kiến. Nghe xong câu chuyện ai cũng giật mình kinh hãi. Bác đúng là Phật, Chúa Xuống trần cứu mạng bọn người này. Nếu không vì lòng thương người thì có lẽ bây giờ bọn người này đã an vị dưới vực sâu muôn trượng rồi. Lúc này, chủ nhà xe cho dừng xe lại , tấp vào 1 bên lề đường. Ông điện xuống Đà Nẵng nhờ người quen mua nhan đèn, vàng mã, 1 con bê thui, 1 con heo quay lên đây lập bàn cúng kiến xin quỷ thần vong linh vất vưởng nơi vực sâu núi thẳm, cho họ được sống. Cả xe hùn góp lại trả lễ cho bác Tư rất hậu, rồi họ cho xe quay ngược trở lại phía Hà Nội. Ông tài xế bảo , sau chuyến về này, ông sẽ bỏ luôn nghề chạy xe…


E tiếp câu chuyện:
...... sau khi cả đám oan hồn tai nạn đó chén no nê con dê và con heo quay rồi thì 1 tên oan hồn nói với tên đâu lĩnh: thủ lĩnh thật sáng suốt, chỉ cần dùng 1 ông lão tiều phu thôi mà chúng ta đã có dc 1 bữa ăn thịnh soạn rồi. Vài đứa cũng đã siêu thoát, thôi thì làm vài lần nữa thì sẽ có người cầu siêu cho chúng ta. Đúng là chiêu mượn gió bẻ măng hay thật!

Và ông lão ấy, sau khi nhà xe cúng xong tàn nhang rồi thì phần đồ cúng cũng thuộc về ông và dc no nê đồ ngon vài bữa! .

Phần ông tài xế sau khi giải nghệ rồi thì có kể vài câu chuyện ở thớt "kể chuyện ma trên đường thiên lý" :D :D :D. Bác nào rảnh có thể tìm đọc lại ạ
 
Tập Lái
28/11/16
29
11
3
44
Em có một chuyện kể cho ae nghe 100% chinh e la người thấy
AE có ai đi từ NT qua DL = dèo ji e wen rôi Khánh LY hay Khánh Vĩnh ji đó
năm 2014 e 5h 30 sáng từ DN về DL tới thành phố NT ghé quán ăn xong moi len DL lúc dó khỏang 7h an uống xong gần 8h đề pa lên DL wa đèo gì lần đầu đi đeo này nên cũng chạy chạm + sương mù ,, vùa qua biển báo cách mặt biển 1000m thì lúc đó cũng 8h 30 đột nhiên có 1 người đứng bên dường ngoắt xe trên xe ai cũng thấy .lúc đi cả 1 đọan dường nhà cửa đâu có ai sao tự nhiên có người đứng bên lền ngoắt xe , e trước giờ chạy xe cũng 10 năm rồi và nghe nhiều chuyện ma quỷ nên trong đầu nghi nghi cho xe chạy luôn . chạy tới DL la 9h10 ..sáng hôm sau hỏi ngườn dân o đó họ bảo Ma đó ông nội dọan đó đụng xe nhiều lám giờ ngồi kể mà nổi da gà
 
Hạng B1
10/11/16
89
90
18
41
Chào Mợ!

Tự nhiên thấy cái chủ đề này và ngay cái tên đèo Cù Mông...làm em nhớ lại chuyện xưa!

Câu chuyện của em củng gắn liền với cái đèo này. vào cái mùa mưa lũ miền Trung, hôm đó em có cuốc Tour từ Nha Trang ra Đà Nẵng, khi kết thúc Tour thì củng đến 20h45 tối và nhận được tin cơn bão sẽ độ bộ vào miền Trung trong sớm mai, một phần vì công việc nhà còn bộn bề, phần nửa là chỉ còn lại mình ên nên em đánh cú liều phóng thẳng về lại Nha Trang mong kịp tránh bão. nửa đêm mình em tong tong phóng về trong mưa lớn, đường rất vắng. Khi quá nửa đêm em về đến được Cù Mông thì củng là khi bắt đầu câu chuyện:
Giửa đêm tối mưa to bịt bùng, em chợt thấy một người mặt cái áo mưa che kín người đứng ngay vệ đường dẫn lên đèo vẫy vẫy xe em như muốn đi nhờ, em một mình một ngựa 7 seats thì chuyện này quá vô tư nhưng em chợt ra quy tắc chung trong trường hợp này là đành làm ngơ chứ không nên cho đi nhờ vì có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện, thế là em phóng qua trong ấy náy. Vừa mang cảm giác lo lo cho kịp tránh bảo, vừa cảm giác đơn độc trong đêm tối mưa to, em có tý cảm giác sợ sợ nhưng lần này cái cảm giác ấy nó càng tăng và thật tình làm em nổi da gà khi lần thứ 2 trên đỉnh đèo em gặp lại cái hình ảnh người đó trong cái áo mưa đó vẫn đứng bên vệ đường vẫy tay đi nhờ...không còn ấy náy như lần trước mà lần này em lấy sức bình sinh nhích năng ga qua cho lẹ...đến đây em suy rằng mình đã gặp ai và định thần tiếp tục phóng không dừng lại...câu chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi em vừa chờm xuống chân đèo, thì ôi thôi...lần thứ 3 trong đêm em thấy người đó vẫn xin đi nhờ, thế là cái cảm giác da gà của em chuyển lên sởn gai óc, em ôm lấy Phat Bà (trên taplo) và ghì chặt vô lăng đạp cho thoát ngay khỏi đèo... sau lần thứ 3 này em cứ thế cấm đầu cấm cổ mà phóng về cho lẹ, sau chứng <10km khi xuống đèo, em liền lấy chai Vokda (hàng này em luôn có sẳn) loại lớn làm từng ngụm lấy bình tình và nhăm nhi đậu phọng cho đên khi về đến Nha Trang lúc 05h15 sáng và củng là lúc cơn bão đổ bộ vào Phú Yên - Nha Trang.
....the là lần sau em hỏng chơi cái trò ú tim đi đêm kiểu này khi một mình ên!
Da, đây là cái chuyện thật của em...trải nghiệm cảm giác này quá Yomost!
-Nghe câu chuyện bác kể mà e lạnh gáy,và càng nổi da gà thêm vì e cũng đã nghe một bác tài bên oto fun kể cũng gặp "người đàn ông vẫy tay" giống như bác.e xin trích câu chuyện đó ra :
+Câu chuyện hầu các cụ sau đây em nghe bố thằng bạn kể trên đường đèo Cù mông (bác lái xe tải đường dài thời bao cấp). Trên một chuyến chở gạo từ miền nam ra bắc vào những năm đầu thập niên 80, hôm đó có khu vực miền Trung có mưa to. Đoàn xe của bác có gần chục chiếc, bác đi cuối cùng. Chiếc đi trước cách bác khoảng 4-5 phút. Xe của bác qua đèo Cù mông tầm 9g tối, xe không có kính bên cửa phụ, trời mưa bác có tấm cót ép để che, không nhìn được guơng bên phụ. Tới chân đèo phía nam từ xa bác thấy một người đàn ông vẫy xe đi nhờ, người này không mặc áo mưa, chỉ có một túi xách nhỏ trên tay. Bác cũng định bắt thêm người khách kiếm thêm chút trà nước và có bạn đồng hành cho vui, hơn nữa đêm hôm mưa gió thế này thấy cũng tội nghiệp người ta. Bác quyết định giảm tốc độ. Khi xe đến gần, qua ánh đèn xe bác nhận ra người đàn ông không có mặt, toàn bộ phần mặt là một cái gì đó trắng như cái ấm tích (bình nước). Bác lái xe vội rồ ga chạy qua, nhưng xe tải tăng tốc chậm lắm. Tấm cót ép che cửa bên phụ bung ra, bác tưởng như người đàn ông kia đu lên cửa phụ, thậm chí không dám nhìn sang, bác cứ thế đạp ga phóng tới. Khoảng 5-6 phút sau định thần lại bác mới dám nhìn sang cửa phụ, may quá không có gì, chỉ có nước mưa ướt hết bên ghế. Bác tĩnh tâm dần dần, nhưng khi xe lên gần đỉnh đèo bác lại thấy đúng người đàn ông đấy, vẫn bộ quần áo đấy, cái túi xách đấy, vẫn cách vẫy xe đấy. Bác nhìn vào mặt người đàn ông và vẫn thấy cái ấm tích ấy, lần này không hốt hoảng như lần trước, bác duy trì tốc độ xe đều đều đi qua. Xe vừa qua chỗ người đàn ông đứng thì tấm cót ép lại bất ngờ bung ra, bác lại có một cơn hốt hoảng, đạp ga tới. Nhưng lần này, bác đã dám nhìn sang cửa phụ, qua gương chiếu hậu và nhờ ánh đèn hậu bác thấy người đàn ông đang đứng dưới đường. Lúc này bác bắt đầu khấn trời, phật, thánh, thần đủ cả để trấn tĩnh mình, thở phào khoan khoái vừa qua cơn hoảng sợ. Bác định vượt xe trước nên tăng thêm tốc độ, một lúc sau thấy đèn đuôi xe trước đang thấp thoáng đằng xa bác đã thấy vững tâm hơn. Bỗng... bên đường lại vẫn người đàn ông ấy đang vẫy xe bác. Lần này, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông bác đạp lút ga chạy như bay, như biến. Qua chỗ người đàn ông tấm cót ép lại bung ra, một cái ấm tích có tóc thò đầu vào cabin xe hét lên một tiếng, bác cũng hét lên một tiếng mà đến bây giờ bác cũng không nhớ lại được mình hét gì. Nhắm mắt bác đạp lút chân ga, có lẽ đến 10-15 giây sau (khi đó bác cảm giác nó dài như cả tiếng đồng hộ), khi hết tiếng hét bác mới mở được mắt và đạp phanh dúi dụi. Xe đã gần ra đến mép đường bên trái. Cái ấm tích không còn bên cửa xe nhưng bác không còn chút mật nào nữa. Mặc dù sợ nhưng bác vẫn phải dừng xe ngồi thở vài phút mới dám đi tiếp. Đến khi qua đèo, vượt được xe đầu tiên bác dừng xe gọi tài xế xe trước hỏi: có người đàn ông nào vẫy xe không? Câu trả lời: không có.
 
Hạng C
18/10/16
703
11.423
93
-Nghe câu chuyện bác kể mà e lạnh gáy,và càng nổi da gà thêm vì e cũng đã nghe một bác tài bên oto fun kể cũng gặp "người đàn ông vẫy tay" giống như bác.e xin trích câu chuyện đó ra :
+Câu chuyện hầu các cụ sau đây em nghe bố thằng bạn kể trên đường đèo Cù mông (bác lái xe tải đường dài thời bao cấp). Trên một chuyến chở gạo từ miền nam ra bắc vào những năm đầu thập niên 80, hôm đó có khu vực miền Trung có mưa to. Đoàn xe của bác có gần chục chiếc, bác đi cuối cùng. Chiếc đi trước cách bác khoảng 4-5 phút. Xe của bác qua đèo Cù mông tầm 9g tối, xe không có kính bên cửa phụ, trời mưa bác có tấm cót ép để che, không nhìn được guơng bên phụ. Tới chân đèo phía nam từ xa bác thấy một người đàn ông vẫy xe đi nhờ, người này không mặc áo mưa, chỉ có một túi xách nhỏ trên tay. Bác cũng định bắt thêm người khách kiếm thêm chút trà nước và có bạn đồng hành cho vui, hơn nữa đêm hôm mưa gió thế này thấy cũng tội nghiệp người ta. Bác quyết định giảm tốc độ. Khi xe đến gần, qua ánh đèn xe bác nhận ra người đàn ông không có mặt, toàn bộ phần mặt là một cái gì đó trắng như cái ấm tích (bình nước). Bác lái xe vội rồ ga chạy qua, nhưng xe tải tăng tốc chậm lắm. Tấm cót ép che cửa bên phụ bung ra, bác tưởng như người đàn ông kia đu lên cửa phụ, thậm chí không dám nhìn sang, bác cứ thế đạp ga phóng tới. Khoảng 5-6 phút sau định thần lại bác mới dám nhìn sang cửa phụ, may quá không có gì, chỉ có nước mưa ướt hết bên ghế. Bác tĩnh tâm dần dần, nhưng khi xe lên gần đỉnh đèo bác lại thấy đúng người đàn ông đấy, vẫn bộ quần áo đấy, cái túi xách đấy, vẫn cách vẫy xe đấy. Bác nhìn vào mặt người đàn ông và vẫn thấy cái ấm tích ấy, lần này không hốt hoảng như lần trước, bác duy trì tốc độ xe đều đều đi qua. Xe vừa qua chỗ người đàn ông đứng thì tấm cót ép lại bất ngờ bung ra, bác lại có một cơn hốt hoảng, đạp ga tới. Nhưng lần này, bác đã dám nhìn sang cửa phụ, qua gương chiếu hậu và nhờ ánh đèn hậu bác thấy người đàn ông đang đứng dưới đường. Lúc này bác bắt đầu khấn trời, phật, thánh, thần đủ cả để trấn tĩnh mình, thở phào khoan khoái vừa qua cơn hoảng sợ. Bác định vượt xe trước nên tăng thêm tốc độ, một lúc sau thấy đèn đuôi xe trước đang thấp thoáng đằng xa bác đã thấy vững tâm hơn. Bỗng... bên đường lại vẫn người đàn ông ấy đang vẫy xe bác. Lần này, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông bác đạp lút ga chạy như bay, như biến. Qua chỗ người đàn ông tấm cót ép lại bung ra, một cái ấm tích có tóc thò đầu vào cabin xe hét lên một tiếng, bác cũng hét lên một tiếng mà đến bây giờ bác cũng không nhớ lại được mình hét gì. Nhắm mắt bác đạp lút chân ga, có lẽ đến 10-15 giây sau (khi đó bác cảm giác nó dài như cả tiếng đồng hộ), khi hết tiếng hét bác mới mở được mắt và đạp phanh dúi dụi. Xe đã gần ra đến mép đường bên trái. Cái ấm tích không còn bên cửa xe nhưng bác không còn chút mật nào nữa. Mặc dù sợ nhưng bác vẫn phải dừng xe ngồi thở vài phút mới dám đi tiếp. Đến khi qua đèo, vượt được xe đầu tiên bác dừng xe gọi tài xế xe trước hỏi: có người đàn ông nào vẫy xe không? Câu trả lời: không có.


SỞN GAI ỐC!!!
Nói thế chứ em đã từng dừng xe trên đồi ngủ giữa rừng Lộc Lâm, cũng đã dừng ghe ngủ trong rừng U Minh Thượng rồi, nhưng chưa từng thấy gì cả.
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Cháu muốn gặp Ma, nhất là Maria Ozawa
Bác chưa cập nhật rồi, bác giờ mà gặp Thánh nữ Maria Ozawa thfi bác khóc thét luôn như gặp ma í: nàng ý tàn tạ & bủng beo, da như giấy nhám xài rồi vò bỏ, ngồi xe lăn , trị bệnh bên Philipinnes!

Buồn cho 1 hình tượng từng gây thổn thức bao thế hệ thanh niên 7-8-9x VN, còn thú vị hơn cô giáo T... :3dsohai:
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
Em có một chuyện kể cho ae nghe 100% chinh e la người thấy
AE có ai đi từ NT qua DL = dèo ji e wen rôi Khánh LY hay Khánh Vĩnh ji đó
năm 2014 e 5h 30 sáng từ DN về DL tới thành phố NT ghé quán ăn xong moi len DL lúc dó khỏang 7h an uống xong gần 8h đề pa lên DL wa đèo gì lần đầu đi đeo này nên cũng chạy chạm + sương mù ,, vùa qua biển báo cách mặt biển 1000m thì lúc đó cũng 8h 30 đột nhiên có 1 người đứng bên dường ngoắt xe trên xe ai cũng thấy .lúc đi cả 1 đọan dường nhà cửa đâu có ai sao tự nhiên có người đứng bên lền ngoắt xe , e trước giờ chạy xe cũng 10 năm rồi và nghe nhiều chuyện ma quỷ nên trong đầu nghi nghi cho xe chạy luôn . chạy tới DL la 9h10 ..sáng hôm sau hỏi ngườn dân o đó họ bảo Ma đó ông nội dọan đó đụng xe nhiều lám giờ ngồi kể mà nổi da gà

Đèo tên Khánh Vĩnh hay Omega, bác nói Khánh Ly là ca sĩ hát đỉnh nhạc Trịnh á! :D

Đèo này em 2 lần leo lúc 3h sáng, cảm giác thú vị pha chút rờn rợn... :3dquaytay:

Mà ma nào bác ơi, ngta lỡ đường đó!
Không lẽ cả xe đều thấy? nếu ma chỉ ai yếu bóng vía thấy thui & ma nào dám dọa cả xe bác??? :3dcuoigif:
 
Hạng D
7/9/14
3.499
5.698
113
44
Sài Gòn
-Nghe câu chuyện bác kể mà e lạnh gáy,và càng nổi da gà thêm vì e cũng đã nghe một bác tài bên oto fun kể cũng gặp "người đàn ông vẫy tay" giống như bác.e xin trích câu chuyện đó ra :
+Câu chuyện hầu các cụ sau đây em nghe bố thằng bạn kể trên đường đèo Cù mông (bác lái xe tải đường dài thời bao cấp). Trên một chuyến chở gạo từ miền nam ra bắc vào những năm đầu thập niên 80, hôm đó có khu vực miền Trung có mưa to. Đoàn xe của bác có gần chục chiếc, bác đi cuối cùng. Chiếc đi trước cách bác khoảng 4-5 phút. Xe của bác qua đèo Cù mông tầm 9g tối, xe không có kính bên cửa phụ, trời mưa bác có tấm cót ép để che, không nhìn được guơng bên phụ. Tới chân đèo phía nam từ xa bác thấy một người đàn ông vẫy xe đi nhờ, người này không mặc áo mưa, chỉ có một túi xách nhỏ trên tay. Bác cũng định bắt thêm người khách kiếm thêm chút trà nước và có bạn đồng hành cho vui, hơn nữa đêm hôm mưa gió thế này thấy cũng tội nghiệp người ta. Bác quyết định giảm tốc độ. Khi xe đến gần, qua ánh đèn xe bác nhận ra người đàn ông không có mặt, toàn bộ phần mặt là một cái gì đó trắng như cái ấm tích (bình nước). Bác lái xe vội rồ ga chạy qua, nhưng xe tải tăng tốc chậm lắm. Tấm cót ép che cửa bên phụ bung ra, bác tưởng như người đàn ông kia đu lên cửa phụ, thậm chí không dám nhìn sang, bác cứ thế đạp ga phóng tới. Khoảng 5-6 phút sau định thần lại bác mới dám nhìn sang cửa phụ, may quá không có gì, chỉ có nước mưa ướt hết bên ghế. Bác tĩnh tâm dần dần, nhưng khi xe lên gần đỉnh đèo bác lại thấy đúng người đàn ông đấy, vẫn bộ quần áo đấy, cái túi xách đấy, vẫn cách vẫy xe đấy. Bác nhìn vào mặt người đàn ông và vẫn thấy cái ấm tích ấy, lần này không hốt hoảng như lần trước, bác duy trì tốc độ xe đều đều đi qua. Xe vừa qua chỗ người đàn ông đứng thì tấm cót ép lại bất ngờ bung ra, bác lại có một cơn hốt hoảng, đạp ga tới. Nhưng lần này, bác đã dám nhìn sang cửa phụ, qua gương chiếu hậu và nhờ ánh đèn hậu bác thấy người đàn ông đang đứng dưới đường. Lúc này bác bắt đầu khấn trời, phật, thánh, thần đủ cả để trấn tĩnh mình, thở phào khoan khoái vừa qua cơn hoảng sợ. Bác định vượt xe trước nên tăng thêm tốc độ, một lúc sau thấy đèn đuôi xe trước đang thấp thoáng đằng xa bác đã thấy vững tâm hơn. Bỗng... bên đường lại vẫn người đàn ông ấy đang vẫy xe bác. Lần này, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông bác đạp lút ga chạy như bay, như biến. Qua chỗ người đàn ông tấm cót ép lại bung ra, một cái ấm tích có tóc thò đầu vào cabin xe hét lên một tiếng, bác cũng hét lên một tiếng mà đến bây giờ bác cũng không nhớ lại được mình hét gì. Nhắm mắt bác đạp lút chân ga, có lẽ đến 10-15 giây sau (khi đó bác cảm giác nó dài như cả tiếng đồng hộ), khi hết tiếng hét bác mới mở được mắt và đạp phanh dúi dụi. Xe đã gần ra đến mép đường bên trái. Cái ấm tích không còn bên cửa xe nhưng bác không còn chút mật nào nữa. Mặc dù sợ nhưng bác vẫn phải dừng xe ngồi thở vài phút mới dám đi tiếp. Đến khi qua đèo, vượt được xe đầu tiên bác dừng xe gọi tài xế xe trước hỏi: có người đàn ông nào vẫy xe không? Câu trả lời: không có.
May cho bác tài, ma này chỉ ám cho vui, chứ họ che mắt hay xô xe thì khổ bác ấy!!!