Hạng D
19/7/10
1.699
1.754
113
50
Y chang chuyện của em nhưng em và thằng đồng nghiệp ngồi băng sau cùng lúc la hét vì thấy cảnh như sắp đối đầu xe tải, trong khi tài xế không thấy gì
Up Clip lên đi bác
 
Hạng C
31/8/14
808
850
93
Chuyện do bác @T-shooter . Mới tham gia caravan cùng FFC chia sẻ. Em xin phép share cho ae đọc chơi ạ
"Chuyện bây giờ mới kể, về sự huyền bí âm u khó hiểu của đỉnh Tà Lơn cao nguyên Bokor, Kampot, Cambodia qua chuyến Caravan FFC dịp lễ 2/9: 1. Vụ ma nhát ở khách sạn 5 sao Thansur Bokor Highland Resort: Cô bé Ngọc Trân trong hội ESC có nói là thấy vệt máu dưới gối và có người gõ cửa ban đêm xưng phục vụ phòng nhưng mở cửa không thấy ai trong đợt đi lễ 304/. Đêm 2/9 thì phòng mình không có vệt máu trên nệm nhưng về nhà bà xã mới kể lại là lúc nhận phòng thì không thấy, lúc vào tắm thì thấy có những vệt máu dưới sàn buồng tắm phải dùng vòi nước xịt cho trôi đi! Nửa đêm cũng có người gõ cửa khi mở không thấy ai, chỉ thấy hành lang âm u mờ sương trong bóng tối… Bây giờ bả mới dám kể cho nghe! 2. Vụ trên đỉnh núi: Hai chiếc EcoSport của mình và chú Cuội Ngô Hồng Nguyên lạc đoàn caravan lúc trời sụp tối sương mù dày đặc không thấy đường lúc leo đèo lên cao nguyên Bokor để đến khách sạn Thansur trên núi. Bộ đàm tắt tiếng vì khuất núi không có sóng. Không móc điện thoại ra gọi được vì đang ôm tay lái leo đèo và không nhớ số Metfone Campuchia! Map miếc không xài được vì không có chi tiết… Hai xe độ dữ nhất hội ESC đều trang bị tận răng 8 đèn Bi-Xenon và 6 đèn led sương mù xuyên đêm nên bình tĩnh chạy mò riết lên tới tận đỉnh núi, chỉ ngừng lại khi gặp đường cùng. Trước đầu xe là cái bảng gỗ mờ mờ trong sương, không một bóng đèn leo lét xung quanh, chỉ có tiếng gió rít lạnh lẽo… coi kỹ thì thấy dưới chữ Khmer loằng ngoằng là chữ “Water fall”, hết hồn quay đầu xe chạy lại đường cũ, đến một ngã ba dừng lại định hướng… Hai anh em mở cửa xe bước xuống, xách đèn pin dùi cui rọi tìm bảng chỉ đường trong bóng đêm gió hú sương mù, nhìn xa chỉ được chục mét. Hai bà vợ và hai nhóc con của Cuội ngồi im thin thít trên xe không dám nhúc nhích. Xung quanh khu vực không một bóng đèn, không một dấu hiệu nào cho thấy có người đang ở gần đó… ... (Tạm nghỉ chút uống cà phê hút điếu thuốc cho đỡ hồi hộp, lát viết tiếp... :D ) Tiếp… Trong lúc đang hoang mang vì không tìm thấy bảng chỉ đường trong bức tường sương mù âm u bao quanh, bất ngờ có một bóng người đi ra từ trong mây mù, dáng lom khom, mặc quần áo lính. Từ trong bóng tối hoàn toàn đi ra, không một ánh đèn leo lét để cho biết là nơi có người ở! Mình và Cuội… mừng quá, vì có người để hỏi đường, vội vàng chạy đến xổ tiếng Anh nhờ chỉ đường đến khách sạn với hi vọng mong manh là người đó hiểu được. May quá, ông ta xổ tiếng Anh rành rọt trả lời, kêu bọn mình phải quay xuống chứ đừng đi tiếp lên nữa! Trong sương mù, không nhìn thấy mặt, không biết ông ta bước ra từ đâu mà hồi nãy đèn pha bixenon rọi không thấy… Không biết làm cách nào mà người ta có thể ở qua đêm tại một nơi tối đen mờ mịt, không nhà cửa, không một bóng đèn giữa ngả ba đèo dốc??? ... còn tiếp… :D Tiếp… Sau khi cảm ơn rối rít người lính tốt bụng, hai anh em leo lên xe dập cửa quay đầu xe tìm về khách sạn. Trong sương mờ âm u, dưới ánh đèn bixenon và led xuyên đêm cuồn cuộn mây bay chỉ thấy dáng một người buồn bã cô đơn quơ hai tay uyển chuyển chỉ hướng đi như đang múa vũ điệu Lâm Thôn giữa đất trời tối đen như mực… Mình sực nhớ mới hỏi bà xã lúc nãy anh rọi đèn pin (dùi cui loại chiếu xa 200m) về phía người đó, em có thấy ai nữa không? Bả lắc đầu không biết gì hết vì sợ. Mình bắt đầu hoang mang nhưng không dám hỏi ánh đèn pin mạnh có… xuyên qua người ông ấy không vì sợ bả làm ướt ghế phụ trong xe… :D Thiệt may mắn khi chạy theo hướng người lính chỉ, quanh co một lúc thì thấy xa xa một toà nhà lớn ẩn hiện trong mây, có đèn xanh đỏ mờ mờ trong đêm mới tin chắc là đã đến nơi chứ không bị lừa đi đến một bãi tha ma nào đó còn lại từ thời loạn lạc… Hôm sau hỏi hai mụ đàn bà và hai đứa con nít con Cuội: “Có thấy bóng người dưới chân ông lính đó khi tui rọi đèn pin không? Hay chỉ thấy chân ông ta lơ lửng trên mặt đất?” thì hai bà im re không nói, còn hai đứa nhỏ hét lên gật đầu rối rít; “Có có…” Nhìn mặt tụi nó là biết nói xạo cho đỡ sợ, vì lúc đó ai mà để ý vụ có bóng hay không… :D"
 
Chỉnh sửa cuối:
Hạng D
5/7/16
1.995
14.517
113
Chuyện do bác @T-shooter . Mới tham gia caravan cùng FFC chia sẻ. Em xin phép share cho ae đọc chơi ạ
"Chuyện bây giờ mới kể, về sự huyền bí âm u khó hiểu của đỉnh Tà Lơn cao nguyên Bokor, Kampot, Cambodia qua chuyến Caravan FFC dịp lễ 2/9: 1. Vụ ma nhát ở khách sạn 5 sao Thansur Bokor Highland Resort: Cô bé Ngọc Trân trong hội ESC có nói là thấy vệt máu dưới gối và có người gõ cửa ban đêm xưng phục vụ phòng nhưng mở cửa không thấy ai trong đợt đi lễ 304/. Đêm 2/9 thì phòng mình không có vệt máu trên nệm nhưng về nhà bà xã mới kể lại là lúc nhận phòng thì không thấy, lúc vào tắm thì thấy có những vệt máu dưới sàn buồng tắm phải dùng vòi nước xịt cho trôi đi! Nửa đêm cũng có người gõ cửa khi mở không thấy ai, chỉ thấy hành lang âm u mờ sương trong bóng tối… Bây giờ bả mới dám kể cho nghe! 2. Vụ trên đỉnh núi: Hai chiếc EcoSport của mình và chú Cuội Ngô Hồng Nguyên lạc đoàn caravan lúc trời sụp tối sương mù dày đặc không thấy đường lúc leo đèo lên cao nguyên Bokor để đến khách sạn Thansur trên núi. Bộ đàm tắt tiếng vì khuất núi không có sóng. Không móc điện thoại ra gọi được vì đang ôm tay lái leo đèo và không nhớ số Metfone Campuchia! Map miếc không xài được vì không có chi tiết… Hai xe độ dữ nhất hội ESC đều trang bị tận răng 8 đèn Bi-Xenon và 6 đèn led sương mù xuyên đêm nên bình tĩnh chạy mò riết lên tới tận đỉnh núi, chỉ ngừng lại khi gặp đường cùng. Trước đầu xe là cái bảng gỗ mờ mờ trong sương, không một bóng đèn leo lét xung quanh, chỉ có tiếng gió rít lạnh lẽo… coi kỹ thì thấy dưới chữ Khmer loằng ngoằng là chữ “Water fall”, hết hồn quay đầu xe chạy lại đường cũ, đến một ngã ba dừng lại định hướng… Hai anh em mở cửa xe bước xuống, xách đèn pin dùi cui rọi tìm bảng chỉ đường trong bóng đêm gió hú sương mù, nhìn xa chỉ được chục mét. Hai bà vợ và hai nhóc con của Cuội ngồi im thin thít trên xe không dám nhúc nhích. Xung quanh khu vực không một bóng đèn, không một dấu hiệu nào cho thấy có người đang ở gần đó… ... (Tạm nghỉ chút uống cà phê hút điếu thuốc cho đỡ hồi hộp, lát viết tiếp... :D ) Tiếp… Trong lúc đang hoang mang vì không tìm thấy bảng chỉ đường trong bức tường sương mù âm u bao quanh, bất ngờ có một bóng người đi ra từ trong mây mù, dáng lom khom, mặc quần áo lính. Từ trong bóng tối hoàn toàn đi ra, không một ánh đèn leo lét để cho biết là nơi có người ở! Mình và Cuội… mừng quá, vì có người để hỏi đường, vội vàng chạy đến xổ tiếng Anh nhờ chỉ đường đến khách sạn với hi vọng mong manh là người đó hiểu được. May quá, ông ta xổ tiếng Anh rành rọt trả lời, kêu bọn mình phải quay xuống chứ đừng đi tiếp lên nữa! Trong sương mù, không nhìn thấy mặt, không biết ông ta bước ra từ đâu mà hồi nãy đèn pha bixenon rọi không thấy… Không biết làm cách nào mà người ta có thể ở qua đêm tại một nơi tối đen mờ mịt, không nhà cửa, không một bóng đèn giữa ngả ba đèo dốc??? ... còn tiếp… :D Tiếp… Sau khi cảm ơn rối rít người lính tốt bụng, hai anh em leo lên xe dập cửa quay đầu xe tìm về khách sạn. Trong sương mờ âm u, dưới ánh đèn bixenon và led xuyên đêm cuồn cuộn mây bay chỉ thấy dáng một người buồn bã cô đơn quơ hai tay uyển chuyển chỉ hướng đi như đang múa vũ điệu Lâm Thôn giữa đất trời tối đen như mực… Mình sực nhớ mới hỏi bà xã lúc nãy anh rọi đèn pin (dùi cui loại chiếu xa 200m) về phía người đó, em có thấy ai nữa không? Bả lắc đầu không biết gì hết vì sợ. Mình bắt đầu hoang mang nhưng không dám hỏi ánh đèn pin mạnh có… xuyên qua người ông ấy không vì sợ bả làm ướt ghế phụ trong xe… :D Thiệt may mắn khi chạy theo hướng người lính chỉ, quanh co một lúc thì thấy xa xa một toà nhà lớn ẩn hiện trong mây, có đèn xanh đỏ mờ mờ trong đêm mới tin chắc là đã đến nơi chứ không bị lừa đi đến một bãi tha ma nào đó còn lại từ thời loạn lạc… Hôm sau hỏi hai mụ đàn bà và hai đứa con nít con Cuội: “Có thấy bóng người dưới chân ông lính đó khi tui rọi đèn pin không? Hay chỉ thấy chân ông ta lơ lửng trên mặt đất?” thì hai bà im re không nói, còn hai đứa nhỏ hét lên gật đầu rối rít; “Có có…” Nhìn mặt tụi nó là biết nói xạo cho đỡ sợ, vì lúc đó ai mà để ý vụ có bóng hay không… :D"

vãi bác, để e mò lên FB Eco Saigon xem thêm...

mà Cam hành trình có ghi lại đc j ko bác..
 
Hạng C
5/8/13
566
827
93
39
Saigon
Đèo Hải Vân có chiều dài 21km, đỉnh cao nhất là 496m so với mực nước biển. Hải Vân là con đèo hiểm trở bậc nhất trên con đường thiên lý Bắc- Nam từ xưa. Hồi chưa xây dựng hầm Đường Bộ thì Đèo Hải Vân luôn là ác mộng với cánh xe tải và xe khách Bắc Nam. Con đèo này nổi tiếng với những vụ tai nạn kinh hoàng, những vụ lật xe khủng khiếp, rùng rợn. Minh chứng cho những vụ tai nạn khủng khiếp đó là vô số những ngôi miếu oan hồn nằm rãi rác khắp con đèo này. Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải vân mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu , thì xem như chưa biết gì về miếu . Bởi nếu không có những câu chuyện tâm linh thì chẳng ai cất công xây dựng miếu làm gì. Những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải Vân. Hương khói luôn nghi ngút quanh năm.
Chuyện tôi sắp kể ra đây liên quan đến những ngôi miếu oan hồn này… Lưu ý : Truyện chỉ mang tính chất giải trí “chém gió”, không mang tính tuyên truyền bậy bạ, ai yếu tim không nên đọc.
Bác Tư là một tiều phu sống dưới chân đèo Hải Vân thuộc phía huyện Phú Lộc Huế. Bác góa vợ nên sống thui thủi 1 mình, sớm hôm đốn củi , đốt than, bẫy thú đem ra chợ đổi gạo sống lay lắt qua ngày. Ngày nào cũng vậy. Sáng sớm là bác cơm đùm gạo gói lên đường, rồi chiều tối mịt mới về. Hôm sau sẽ nghỉ 1 bữa để mang củi ra chợ bán. Một ngày cuối đông trời mưa phùn rả rích, cái giá lạnh bao trùm khắp không gian. Gần tết rồi, mà bác chẳng có 1 đồng nào trong túi, gạo cũng sắp hết . Mấy hôm nay trời cứ mưa to vs lạnh suốt nên bác chẳng làm ăn được gì cả, cứ nằm ru rú ở nhà thì có gạo núi ăn cũng hết. Cũng may hôm nay trời bớt mưa, nên bác quyết đinh lên núi kiếm mớ củi về để dành đun nấu và đổi gạo. Sáng sớm là bác xách rìu lên đường ngay. Dọc ngang khắp ngọn núi Hải Vân đến gần trưa thì bác kiếm được rất nhiều củi, lại đánh bẫy được 1 con kì đà rất to. Mừng như mở cờ trong bụng, bác quyết định về ngay. Định bụng chỗ củi với con kì đà to thế này, thì mình sẽ có 1 cái Tết khá là thoải mái đây. Bác nhanh chóng tìm đường xuống núi. Ngọn núi Hải Vân này bác thuộc lòng từng cành cây, ngọn cỏ ,vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay bác lại bị lạc đường. Cứ đi tới đi lui mà vẫn chưa tìm thấy những con đường mòn quen thuộc. Về chiều, mưa càng lúc càng nặng hạt. Lò dò đi dưới cơn mưa hối hả, quanh quẩn tới lui vẫn chưa tìm thấy đường xuống núi. Rét cóng cả tay, bác nghĩ tới việc tìm chỗ trú ngụ qua cơn mưa này. Xẩm tối , mưa càng dữ dội hơn. Thật may lúc này bác tìm thấy một ngôi miếu sơn thần khá to, nhưng hoang tàn phế tích từ lâu lắm rồi . Chẳng cần nghĩ ngợi Bác bước vội vào trong. Bên trong ngôi miếu tối đen như mực, châm vội bó đuốc nhìn lên thì thấy cơ man nào là mạn nhện, bụi thời gian phủ dày mấy lớp. Ngôi tượng sơn thần bằng đất sét cũng đã bể đi gần một nữa. Chứng tỏ ngôi miếu này lâu lắm rồi không có người qua lại, nhang khói . – Quái lạ, sao hôm nay mình bị lạc nhỉ, mà ngôi miếu hoang phế này mình cũng chưa thấy bao h…Hay là ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi….???? Bác thầm nghĩ.. Rút vội mấy thanh củi, bác đốt một đống lửa to để sưởi ấm, rồi lấy cơm nắm ra ăn lót lòng. Ăn uống xong, bác đi quan sát một hồi rồi bắt đầu kiếm chỗ ngủ lại qua đêm, mưa to gió lớn thế này làm sao mà xuống núi được.. Lòng cảm thấy bất an, trong đầu bác hiện lên một dự cảm không lành. Ngôi miếu này có một điều gì đó mờ ám, ma mị đến khó tả. Thôi đành chấp nhận đối đầu với nó, chứ biết làm sao bây giờ. Dập vội đống lửa, rồi xóa luôn dấu của tro tàn. Bác thu dọn đống củi, cùng mọi thứ rồi ra sau lưng bức tượng nằm . Tay bác lăm lăm cây rìu thủ thế. Vừa mệt lại vừa lạnh, bác ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng biết ngủ được bao lâu, bác bỗng giật mình tĩnh giấc bởi những tiếng cãi cọ to tiếng. Lắng tai nghe thì bác biết rằng tiếng động đó xuất phát từ phía trước bức tượng sơn thần này. Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy. Mấy chục cái thi thể : Đứt đầu, cụt tay, cụt chân, có cái mặt mũi chân tay dập nát ,có cái thì chỉ còn nửa người phía trên di chuyển kéo theo 1 mớ lòng ruột lùm lùm…. Bọn nó đang xếp hai hàng dọc trước một cái xác đã bị nứt toác 1 nửa hộ sọ. Thoáng nhìn thì Bác biết ngay là bọn ma này chết vì tai nạn giao ở đèo Hải Vân rồi, mấy vụ lật xe ở đò ở Hải Vân bác cũng có mấy lần chứng kiến , kinh hãi lắm. Hôm nay chúng tụ tập ở đây thể nào cũng ngày mai cũng có xe gặp tai nạn trên đèo. Chuyện này bác có nghe bác sợ quá đến nỗi không dám thở mạnh, tay chân run cầm cập , trong đời bác chưa bao giờ gặp 1 cảnh tượng nào kinh hoàng như vậy, rùng mình nổi da gà mấy cái…Cảm giác ớn lạnh chạy lan ra khắp người. Bác chẳng dám nhìn ra phía đó nữa, chỉ cố gắng trấn tĩnh rồi lắng câu chuyện bọn chúng đang nói. Con ma đầu lĩnh la lớn ra hiệu moi người im lặng. Rồi hắn nói: -Ngày mai, sẽ có 1 chiếc xe khách đi từ Hà Nội vào Sài Gòn qua địa bàn của chúng ta. Chiếc xe có biển số 29 – XXXX, trên xe có tổng cộng 38 người. Đúng đúng 9h, chiếc xe đó sẽ đi ngang qua đoạn gần “Miếu Ông Hổ” . Nhiệm vụ của chúng ta là phải xô chiếc xe đó rớt xuống biển, nhưng hãy nhớ là phải giữ lại mạng sống cho duy nhất 1 người , đó chính là người đàn bà 24 tuổi , đang có mang 6 tháng. Con ma đầu đàn vừa nói xong thì ở dưới nhao nhao như bầy ong vở tổ, bọn chúng bàn tán huyên náo cả lên. 1 cái xác chỉ còn nửa người kéo theo bộ ruột dài lòng thòng, đỏ ói lê tới lên tiếng: -Thưa đầu lĩnh, tại sao chúng ta phải giữ lại mạng sống cho người đó. Chúng tôi đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Xong vụ này sẽ bọn người đó sẽ thay thế cho 38 người ở trong hội chúng ta. Hay là cứ giết nốt luôn đi. -Cứ làm vậy đi, đừng có nhiều lời. Thôi chúng ta giải tán – Tên đầu lĩnh gằn giọng. Bọn chúng lục tục kéo nhau đi …. Bác bàng hoàng nhận ra rằng, chúng chính là các vong hồn vụ rớt xe cách đây chục năm, được thờ ở những ngôi miếu nhỏ gần miếu Ông Hổ. Vụ tai nạn đó đã cướp đi hai mươi mấy mạng người. Kinh hoàng quá, chúng mà phát hiện ra Bác đang nghe lén chuyện đại sự này, thì không biết bác còn đặng ngồi dương gian không nữa. Ngồi chờ 1 lúc lâu nữa thì mọi âm thanh im bặt, bác lọ mọ ra trước điện thờ sơn thần. Chẳng còn bóng dáng của bọn ma quái đó đâu….. Loáng thoáng đâu đó có tiếng gà rừng gái : lé te lé te… Biết là trời sắp sáng, bác chuẩn bị sắp đặt lại hành lý và lên đường. Trời lúc này đã hết mưa hẳn, xa xa phía chân trời có 1 vài ánh dương đang le lói , song trời vẫn rất lạnh. Xuýt xoa bàn tay cho đỡ lạnh, bác tức tốc kiếm đường xuống núi. Bác phải xuống thật nhanh để còn kịp cứu 38 mạng người vô tội. Đi được 1 lúc , con đường mòn quen thuộc hiện ra. Con đường mòn vẫn nằm đó, vậy mà tối qua, ma xui quỷ khiến thế nào bác lại đi lạc. Âu cũng là ý trời muốn mình cứu mạng những người này- bác thầm nghĩ. Xuống được đèo Hải Vân lúc đó trời đã sáng hẳn, bác Tư đi thật nhanh về phía ngôi miếu Ông Hổ, rồi ngồi ngay giữa đường chờ đợi… Mặt trời lên khoảng bằng con sào thì 1 chiếc xe đò xuất hiện chạy bon bọn lê đèo. Tới đoạn bác ngồi , chiếc xe dừng lại , tên phụ xe nhảy xuống quát mắng ầm ĩ. -DM , ông già, ông bị điên hả? Hết chỗ hay sao mà ngồi giữa đường? Bác Tư chẳng để ý tới thằng lơ xe nữa, bác đi ngay qua chỗ chiếc xe rồi la lớn. -Cho tôi gặp chủ xe 1 lúc, có chuyện quan trọng, liên quan tới mạng sống của các vị đó. -Dm, biến ngay cho tao, sáng sớm mà nói chuyện gỡ.. Nghe ồn ào ông chủ xe chạy xuống hỏi chuyện. Lúc này Bác Tư lớn giọng: -Xin hỏi trên xe có tất cả 38 người đúng không? Và có 1 cô gái năm nay 24 tuổi, đang có mang 6 tháng đúng không? Cả xe như đang không tin vào tai mình nữa. Ông tài xế cho người kiểm tra lại thi quả đúng như lời bác Tư nói. Bác Tư bắt đầu kể câu chuyện mình mình đã tận mắt chứng kiến. Nghe xong câu chuyện ai cũng giật mình kinh hãi. Bác đúng là Phật, Chúa Xuống trần cứu mạng bọn người này. Nếu không vì lòng thương người thì có lẽ bây giờ bọn người này đã an vị dưới vực sâu muôn trượng rồi. Lúc này, chủ nhà xe cho dừng xe lại , tấp vào 1 bên lề đường. Ông điện xuống Đà Nẵng nhờ người quen mua nhan đèn, vàng mã, 1 con bê thui, 1 con heo quay lên đây lập bàn cúng kiến xin quỷ thần vong linh vất vưởng nơi vực sâu núi thẳm, cho họ được sống. Cả xe hùn góp lại trả lễ cho bác Tư rất hậu, rồi họ cho xe quay ngược trở lại phía Hà Nội. Ông tài xế bảo , sau chuyến về này, ông sẽ bỏ luôn nghề chạy xe…
 
Hạng D
16/7/13
1.304
15.623
113
Lâu lâu...đào mộ tí...có chuyện mới...nghe cũng hay....heheeh
 
Hạng B2
1/7/16
185
144
43
32
Đèo Hải Vân có chiều dài 21km, đỉnh cao nhất là 496m so với mực nước biển. Hải Vân là con đèo hiểm trở bậc nhất trên con đường thiên lý Bắc- Nam từ xưa. Hồi chưa xây dựng hầm Đường Bộ thì Đèo Hải Vân luôn là ác mộng với cánh xe tải và xe khách Bắc Nam. Con đèo này nổi tiếng với những vụ tai nạn kinh hoàng, những vụ lật xe khủng khiếp, rùng rợn. Minh chứng cho những vụ tai nạn khủng khiếp đó là vô số những ngôi miếu oan hồn nằm rãi rác khắp con đèo này. Nếu đề cập đến những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải vân mà không đề cập đến những câu chuyện huyễn hoặc gắn liền với ngôi miếu , thì xem như chưa biết gì về miếu . Bởi nếu không có những câu chuyện tâm linh thì chẳng ai cất công xây dựng miếu làm gì. Những ngôi miếu oan hồn ở đèo Hải Vân. Hương khói luôn nghi ngút quanh năm.
Chuyện tôi sắp kể ra đây liên quan đến những ngôi miếu oan hồn này… Lưu ý : Truyện chỉ mang tính chất giải trí “chém gió”, không mang tính tuyên truyền bậy bạ, ai yếu tim không nên đọc.
Bác Tư là một tiều phu sống dưới chân đèo Hải Vân thuộc phía huyện Phú Lộc Huế. Bác góa vợ nên sống thui thủi 1 mình, sớm hôm đốn củi , đốt than, bẫy thú đem ra chợ đổi gạo sống lay lắt qua ngày. Ngày nào cũng vậy. Sáng sớm là bác cơm đùm gạo gói lên đường, rồi chiều tối mịt mới về. Hôm sau sẽ nghỉ 1 bữa để mang củi ra chợ bán. Một ngày cuối đông trời mưa phùn rả rích, cái giá lạnh bao trùm khắp không gian. Gần tết rồi, mà bác chẳng có 1 đồng nào trong túi, gạo cũng sắp hết . Mấy hôm nay trời cứ mưa to vs lạnh suốt nên bác chẳng làm ăn được gì cả, cứ nằm ru rú ở nhà thì có gạo núi ăn cũng hết. Cũng may hôm nay trời bớt mưa, nên bác quyết đinh lên núi kiếm mớ củi về để dành đun nấu và đổi gạo. Sáng sớm là bác xách rìu lên đường ngay. Dọc ngang khắp ngọn núi Hải Vân đến gần trưa thì bác kiếm được rất nhiều củi, lại đánh bẫy được 1 con kì đà rất to. Mừng như mở cờ trong bụng, bác quyết định về ngay. Định bụng chỗ củi với con kì đà to thế này, thì mình sẽ có 1 cái Tết khá là thoải mái đây. Bác nhanh chóng tìm đường xuống núi. Ngọn núi Hải Vân này bác thuộc lòng từng cành cây, ngọn cỏ ,vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay bác lại bị lạc đường. Cứ đi tới đi lui mà vẫn chưa tìm thấy những con đường mòn quen thuộc. Về chiều, mưa càng lúc càng nặng hạt. Lò dò đi dưới cơn mưa hối hả, quanh quẩn tới lui vẫn chưa tìm thấy đường xuống núi. Rét cóng cả tay, bác nghĩ tới việc tìm chỗ trú ngụ qua cơn mưa này. Xẩm tối , mưa càng dữ dội hơn. Thật may lúc này bác tìm thấy một ngôi miếu sơn thần khá to, nhưng hoang tàn phế tích từ lâu lắm rồi . Chẳng cần nghĩ ngợi Bác bước vội vào trong. Bên trong ngôi miếu tối đen như mực, châm vội bó đuốc nhìn lên thì thấy cơ man nào là mạn nhện, bụi thời gian phủ dày mấy lớp. Ngôi tượng sơn thần bằng đất sét cũng đã bể đi gần một nữa. Chứng tỏ ngôi miếu này lâu lắm rồi không có người qua lại, nhang khói . – Quái lạ, sao hôm nay mình bị lạc nhỉ, mà ngôi miếu hoang phế này mình cũng chưa thấy bao h…Hay là ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi….???? Bác thầm nghĩ.. Rút vội mấy thanh củi, bác đốt một đống lửa to để sưởi ấm, rồi lấy cơm nắm ra ăn lót lòng. Ăn uống xong, bác đi quan sát một hồi rồi bắt đầu kiếm chỗ ngủ lại qua đêm, mưa to gió lớn thế này làm sao mà xuống núi được.. Lòng cảm thấy bất an, trong đầu bác hiện lên một dự cảm không lành. Ngôi miếu này có một điều gì đó mờ ám, ma mị đến khó tả. Thôi đành chấp nhận đối đầu với nó, chứ biết làm sao bây giờ. Dập vội đống lửa, rồi xóa luôn dấu của tro tàn. Bác thu dọn đống củi, cùng mọi thứ rồi ra sau lưng bức tượng nằm . Tay bác lăm lăm cây rìu thủ thế. Vừa mệt lại vừa lạnh, bác ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chẳng biết ngủ được bao lâu, bác bỗng giật mình tĩnh giấc bởi những tiếng cãi cọ to tiếng. Lắng tai nghe thì bác biết rằng tiếng động đó xuất phát từ phía trước bức tượng sơn thần này. Hé mắt nhìn ra phía trước bức tượng thì trời đất quỷ thần ơi, đập vào mắt bác 1 cảnh tượng rùng rợn đến sởn cả tóc gáy. Mấy chục cái thi thể : Đứt đầu, cụt tay, cụt chân, có cái mặt mũi chân tay dập nát ,có cái thì chỉ còn nửa người phía trên di chuyển kéo theo 1 mớ lòng ruột lùm lùm…. Bọn nó đang xếp hai hàng dọc trước một cái xác đã bị nứt toác 1 nửa hộ sọ. Thoáng nhìn thì Bác biết ngay là bọn ma này chết vì tai nạn giao ở đèo Hải Vân rồi, mấy vụ lật xe ở đò ở Hải Vân bác cũng có mấy lần chứng kiến , kinh hãi lắm. Hôm nay chúng tụ tập ở đây thể nào cũng ngày mai cũng có xe gặp tai nạn trên đèo. Chuyện này bác có nghe bác sợ quá đến nỗi không dám thở mạnh, tay chân run cầm cập , trong đời bác chưa bao giờ gặp 1 cảnh tượng nào kinh hoàng như vậy, rùng mình nổi da gà mấy cái…Cảm giác ớn lạnh chạy lan ra khắp người. Bác chẳng dám nhìn ra phía đó nữa, chỉ cố gắng trấn tĩnh rồi lắng câu chuyện bọn chúng đang nói. Con ma đầu lĩnh la lớn ra hiệu moi người im lặng. Rồi hắn nói: -Ngày mai, sẽ có 1 chiếc xe khách đi từ Hà Nội vào Sài Gòn qua địa bàn của chúng ta. Chiếc xe có biển số 29 – XXXX, trên xe có tổng cộng 38 người. Đúng đúng 9h, chiếc xe đó sẽ đi ngang qua đoạn gần “Miếu Ông Hổ” . Nhiệm vụ của chúng ta là phải xô chiếc xe đó rớt xuống biển, nhưng hãy nhớ là phải giữ lại mạng sống cho duy nhất 1 người , đó chính là người đàn bà 24 tuổi , đang có mang 6 tháng. Con ma đầu đàn vừa nói xong thì ở dưới nhao nhao như bầy ong vở tổ, bọn chúng bàn tán huyên náo cả lên. 1 cái xác chỉ còn nửa người kéo theo bộ ruột dài lòng thòng, đỏ ói lê tới lên tiếng: -Thưa đầu lĩnh, tại sao chúng ta phải giữ lại mạng sống cho người đó. Chúng tôi đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi. Xong vụ này sẽ bọn người đó sẽ thay thế cho 38 người ở trong hội chúng ta. Hay là cứ giết nốt luôn đi. -Cứ làm vậy đi, đừng có nhiều lời. Thôi chúng ta giải tán – Tên đầu lĩnh gằn giọng. Bọn chúng lục tục kéo nhau đi …. Bác bàng hoàng nhận ra rằng, chúng chính là các vong hồn vụ rớt xe cách đây chục năm, được thờ ở những ngôi miếu nhỏ gần miếu Ông Hổ. Vụ tai nạn đó đã cướp đi hai mươi mấy mạng người. Kinh hoàng quá, chúng mà phát hiện ra Bác đang nghe lén chuyện đại sự này, thì không biết bác còn đặng ngồi dương gian không nữa. Ngồi chờ 1 lúc lâu nữa thì mọi âm thanh im bặt, bác lọ mọ ra trước điện thờ sơn thần. Chẳng còn bóng dáng của bọn ma quái đó đâu….. Loáng thoáng đâu đó có tiếng gà rừng gái : lé te lé te… Biết là trời sắp sáng, bác chuẩn bị sắp đặt lại hành lý và lên đường. Trời lúc này đã hết mưa hẳn, xa xa phía chân trời có 1 vài ánh dương đang le lói , song trời vẫn rất lạnh. Xuýt xoa bàn tay cho đỡ lạnh, bác tức tốc kiếm đường xuống núi. Bác phải xuống thật nhanh để còn kịp cứu 38 mạng người vô tội. Đi được 1 lúc , con đường mòn quen thuộc hiện ra. Con đường mòn vẫn nằm đó, vậy mà tối qua, ma xui quỷ khiến thế nào bác lại đi lạc. Âu cũng là ý trời muốn mình cứu mạng những người này- bác thầm nghĩ. Xuống được đèo Hải Vân lúc đó trời đã sáng hẳn, bác Tư đi thật nhanh về phía ngôi miếu Ông Hổ, rồi ngồi ngay giữa đường chờ đợi… Mặt trời lên khoảng bằng con sào thì 1 chiếc xe đò xuất hiện chạy bon bọn lê đèo. Tới đoạn bác ngồi , chiếc xe dừng lại , tên phụ xe nhảy xuống quát mắng ầm ĩ. -DM , ông già, ông bị điên hả? Hết chỗ hay sao mà ngồi giữa đường? Bác Tư chẳng để ý tới thằng lơ xe nữa, bác đi ngay qua chỗ chiếc xe rồi la lớn. -Cho tôi gặp chủ xe 1 lúc, có chuyện quan trọng, liên quan tới mạng sống của các vị đó. -Dm, biến ngay cho tao, sáng sớm mà nói chuyện gỡ.. Nghe ồn ào ông chủ xe chạy xuống hỏi chuyện. Lúc này Bác Tư lớn giọng: -Xin hỏi trên xe có tất cả 38 người đúng không? Và có 1 cô gái năm nay 24 tuổi, đang có mang 6 tháng đúng không? Cả xe như đang không tin vào tai mình nữa. Ông tài xế cho người kiểm tra lại thi quả đúng như lời bác Tư nói. Bác Tư bắt đầu kể câu chuyện mình mình đã tận mắt chứng kiến. Nghe xong câu chuyện ai cũng giật mình kinh hãi. Bác đúng là Phật, Chúa Xuống trần cứu mạng bọn người này. Nếu không vì lòng thương người thì có lẽ bây giờ bọn người này đã an vị dưới vực sâu muôn trượng rồi. Lúc này, chủ nhà xe cho dừng xe lại , tấp vào 1 bên lề đường. Ông điện xuống Đà Nẵng nhờ người quen mua nhan đèn, vàng mã, 1 con bê thui, 1 con heo quay lên đây lập bàn cúng kiến xin quỷ thần vong linh vất vưởng nơi vực sâu núi thẳm, cho họ được sống. Cả xe hùn góp lại trả lễ cho bác Tư rất hậu, rồi họ cho xe quay ngược trở lại phía Hà Nội. Ông tài xế bảo , sau chuyến về này, ông sẽ bỏ luôn nghề chạy xe…
Câu chuyện có giọng văn giống truyện ma người khăn trắng. Lôi cuốn. Mong có thêm các bác vào viết tiếp để e hóng tiếp. :D