III. CHUYỆN CỦA EM
1. Lần đầu gặp ma
Tính cho đúng, lần “đụng độ” đầu tiên trong đời của em là năm em 5t.
Hồi bé em ham chơi lắm, nghịch ngợm thì thôi rồi đến mức ai cũng tưởng nhà em có thằng con trai. Nhiệm vụ cả ngày của em là nghĩ ra trò gì mới chơi cho đỡ buồn, mà bố mẹ cũng đỡ vướng víu. Tuy nhiên cứ hở ra mà ngồi một mình hoặc ngủ một mình là em lại gặp chuyện.
Nếu ngồi một mình trong yên tĩnh, nhất là giữa 12h trưa, là em lại nghe những tiếng xì xà xì xồ.
Nó như từng đợt sóng cuộn trong tai vậy. Nhưng hồi đó chưa biết gì nên em cứ tưởng ai ngồi một mình cũng nghe thấy thế. Một hôm đứa bạn em khoe con ốc biển bố nó đi ngoài đảo mang về. Nó bảo áp ốc vô tai là nghe tiếng biển. Em áp xong bảo tiếng như này thì nghe suốt mà, nó bảo em là nói dối. Lúc đó em mới biết không phải ai cũng có “vấn đề về tai” như mình. Tình hình này kéo dài đến khi em học năm thứ hai đại học thì tự hết, nhưng đây lại là lúc mở ra chuyện mới mà em sẽ kể sau.
Còn khi em ngủ một mình, thì không hiểu sao lúc đó mới 5t nhưng em luôn bị ám ảnh bởi hai thứ.
Một là nếu khó ngủ, cứ chong mắt nhìn lên trần nhà cho đến lúc lim dim thì thể nào cũng thấy trần nhà xuất hiện hai đường kẻ chéo, chỗ giao điểm của hai đường kẻ đó (chính giữa trần) là một người treo lơ lửng, (lúc này còn quá bé nên đâu có biết đó là người thắt cổ đâu, cứ nhìn và thấy sợ sợ vậy thôi). Khi nhìn cái người lơ lửng đó, em lại mong muốn mình cũng đang lơ lửng như thế, cả người cứ nhẹ nhàng lắc lư theo.
Hai là nếu ngủ được, thì lại toàn mơ thấy mình đứng cheo leo trên một mỏm đá trơ trọi giữa đại dương mênh mông (mà trên thực tế tận năm lớp 9 em mới được đi biển lần đầu). Rồi em bị rơi xuống biển tối đen như mực, em cứ ngộp dần, ngộp dần rồi vùng vẫy xong tắt thở luôn. Vì những ám ảnh này mà sau này lớn lên em thích đi rừng hơn
Hai điều này đến giờ vẫn xuất hiện, nên em rất ít khi dám nằm ngửa mặt lên trần nhà.
Lúc khoảng 5t, một hôm em chuẩn bị được theo bố về quê nội chơi. Tối đó em phải đi ngủ sớm. Không khí nóng nực, ánh đèn ngủ quả nhót đỏ quạch càng thêm lờ mờ bức bối. Cửa sổ thì em không dám mở vì nó hướng ra vườn chuối tối om. Vừa leo lên giường, em bèn quay người lại tụt xuống để đi mở cửa buồng rộng ra cho thoáng, em còn nhớ lúc đó bên phòng ngoài bố mẹ đang nói về việc mai mua gì mang về quê.
Vừa cúi xuống xỏ được dép vào chân, ngẩng đầu lên em thấy một dáng người đứng trước cửa buồng từ bao giờ. Bóng đèn đỏ tù mù treo ngay phía trên đầu người đó nên ánh sáng hắt xuống không soi rõ khuôn mặt mà chỉ thấy một khối sẫm màu và cái miệng đo đỏ như mấy cụ già hay ăn trầu. Tuy nhiên qua cách vấn tóc và dáng đứng, em nghĩ ngay đó là bà nội. Em toan đứng dậy đi về phía bà và gọi to: “Ơ bố mẹ ơi bà ra nhà ta rồi này” nhưng cảnh tượng trước mặt làm em sợ điếng người: cái đầu của bóng người đó bỗng nhiên phình ra nhiều hướng, trông như một cái máy chiếu phim vậy. Rồi đột nhiên cái đầu lùng bùng đó quay về bên trái, quay về bên phải cứ như đang tìm cái gì.
Em chỉ muốn lăn ra ngất nhưng mắt cứ như bị dán chặt vào từng cử động của nó. Em lập bập bò lên giường, vơ cái chăn trùm kín lại, sợ đến mức không hét lên được dù bố mẹ chỉ cách đó một bức tường. Qua lỗ thủng trên chăn, em thấy người đó ngồi thụp xuống. Em run như cầy sấy, tưởng tượng ra nó đang bò về phía em. Mãi một lúc lâu sau không thấy có động tĩnh gì, em ngủ luôn lúc nào không biết. Tất cả khung cảnh kì dị đó diễn ra chắc chỉ khoảng vài phút, suốt thời gian đó, em vẫn nghe tiếng bố mẹ và hai chị trò chuyện đều đều bên kia bức tường.
Sáng hôm sau em sốt cao, không về quê được. Mẹ em mắng bảo ban ngày nghịch cho lắm nên đêm ngủ quậy tung lên. Lúc bố mẹ vào thấy em ngồi ngủ úp mặt vào cửa sổ, chăn trùm kín mít.
Em không hiểu vì sao không thể kể lại chuyện đó cho bố mẹ, dù tất cả em còn nhớ như in. Em cũng chưa bao giờ kể chuyện này với bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên em viết ra. Em có cô giáo chơi rất thân, cô kể rằng chị gái cô trong một lần đi sơ tán về một vùng quê lúc chiến tranh cũng gặp một chuyện lạ. Lúc đó bác ấy khoảng 20t, đạp xe về đến quê cũng đã nửa đêm. Đi ngang một cái ao to thì đột nhiên xe trật xích. Bác nhìn thấy một bé gái tầm 5t mặc váy đỏ rất đẹp ngồi khoả nước bên cầu ao. Trong đêm tiếng xe đạp lạch xạch nghe rất rõ nhưng cô bé đó dường như không để ý gì đến bác cả. Bác biết là gặp gì rồi nên nhắm tịt mắt lại dắt xe đi qua. Khi kể lại chuyện này bác đã 45t. Bác bảo ngay sáng hôm sau đã rất muốn kể ra về cô bé áo đỏ đó cho mọi người nhưng cứ như có gì chặn lại, không thể nói ra được.