Hạng D
19/10/06
2.213
13.299
113
VUKA nói:
Chuyện của bác gogomymy đọc sơ qua k có gì rùng rợn nhưng đến phần cuối thì có vẻ... Thanks bác


rùng rợn gì đâu? có 2 ông tài: 1 ông vần vô-lăng + côn, 1 ông gạt số vậy mà bảo là giỏi về kỹ thuật lái xe thì em chịu, chạy vậy bị tai nạn có gì lạ đâu???
 
Hạng C
24/11/08
591
30
28
48
Em xin kể câu chuyện em từng được nghe từ người bạn làm tài xế. Một lần anh bạn lái xe đường dài vào buổi tối, trời mưa phùn lắc rắc, đang đi qua đoan đường đèo thì thấy có một cô gái vẫy tay đi nhờ. Vì thấy trời tối, đường thì vắng và cô gái thì ướt như chuột, tội nghiệp nên anh bạn dừng xe mở cửa cho lên. Sau khi lên cô gái ngồi nói chuyện huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, tới một đoạn cô ấy xin xuống bảo tới nhà rồi, sau khi xuống xe vì trời còn mưa nên anh bạn có đưa cái áo mưa vào bảo cố gái cầm mặc cho khỏi ướt. Cô gái xuống xe và không quên cảm ơn và cho anh bạn số nhà và nói hôm nào có dịp anh ghé nhà chơi, và em xin gửi trả anh cái áo mưa luôn. Anh bạn đóng cửa xe và tiếp tục cuộc hành trình. Sau đó một thời gian, nhân tiện có chuyến đi ngang qua nhà cô gái, anh ghé vào chơi cho biết, sau khi tới địa chỉ và gõ cửa, thì một người phụ nữa lớn tuổi mở cửa và hỏi anh gặp ai? Anh bạn nói tên và xin cho gặp. Người phụ nữ lớn tuổi mặt bỗng ngạc nhiên và buồn rầu nói: con gái tôi đã chết mấy năm rồi vì tai nạn xe cộ (tại nơi anh bạn đã đi qua) lâu lắm rồi, sau đó dắt anh bạn vào nhà chỉ cho xem bàn thờ cho xem hình, anh bạn ngỡ ngàng vào nhìn hình trên bàn thờ thì đúng cô gái hôm nọ. Anh vào thắp nhang mà nổi hết cả gai ốc lên. Em nghe kể cũng nỗi hết gai ốc các bác ạ. Em lái xe đêm mà gặp ai xin đi nhờ chắc cắm cổ chạy mất chứ ko dám như anh bạn này. Em xin hết.
 
Last edited by a moderator:
  • Like
Reactions: nana30980
Hạng C
3/12/11
645
768
93
maninh nói:
Em xin kể câu chuyện em từng được nghe từ người bạn làm tài xế. Một lần anh bạn lái xe đường dài vào buổi tối, trời mưa phùn lắc rắc, đang đi qua đoan đường đèo thì thấy có một cô gái vẫy tay đi nhờ. Vì thấy trời tối, đường thì vắng và cô gái thì ướt như chuột, tội nghiệp nên anh bạn dừng xe mở cửa cho lên. Sau khi lên cô gái ngồi nói chuyện huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, tới một đoạn cô ấy xin xuống bảo tới nhà rồi, sau khi xuống xe vì trời còn mưa nên anh bạn có đưa cái áo mưa vào bảo cố gái cầm mặc cho khỏi ướt. Cô gái xuống xe và không quên cảm ơn và cho anh bạn số nhà và nói hôm nào có dịp anh ghé nhà chơi, và em xin gửi trả anh cái áo mưa luôn. Anh bạn đóng cửa xe và tiếp tục cuộc hành trình. Sau đó một thời gian, nhân tiện có chuyến đi ngang qua nhà cô gái, anh ghé vào chơi cho biết, sau khi tới địa chỉ và gõ cửa, thì một người phụ nữa lớn tuổi mở cửa và hỏi anh gặp ai? Anh bạn nói tên và xin cho gặp. Người phụ nữ lớn tuổi mặt bỗng ngạc nhiên và buồn rầu nói: con gái tôi đã chết mấy năm rồi vì tai nạn xe cộ (tại nơi anh bạn đã đi qua) lâu lắm rồi, sau đó dắt anh bạn vào nhà chỉ cho xem bàn thờ cho xem hình, anh bạn ngỡ ngàng vào nhìn hình trên bàn thờ thì đúng cô gái hôm nọ. Anh vào thắp nhang mà nổi hết cả gai ốc lên. Em nghe kể cũng nỗi hết gai ốc các bác ạ. Em lái xe đêm mà gặp ai xin đi nhờ chắc cắm cổ chạy mất chứ ko dám như anh bạn này. Em xin hết.
Truyện này thì kịch bản nhiều rồi bác ơi,chắc bạn bác hù bác đó
 
Hạng D
19/11/11
4.389
7.751
113
Đọc chuyện của các bác mà cũng thấy lạnh người, nhưng lại thấy trấn an được phần nào, lỡ mai mốt chạy đêm mấy tuyến này mà có gặp ai đó xin qá giang dọc đường thì cũng hiểu là gì rồi, nói chung là ko bất ngờ lắm nên cũng đỡ thấy sợ hơn...

Còn có bác nào trước đó thắc mắc là tại sao ma hay thích hù doạ, nhát người, thì e nghĩ là họ làm vậy chỉ để cho vui thôi, cũng giống như khi các bác giả ma giả quỷ hù doạ người khác, thấy ng khác sợ thì mình vui, khoái chí lăn ra cười nghiêng cười ngả vậy đó. thì ở đây cũng vậy thôi, cuộc sống dưới âm chán quá, buồn tẻ nên họ đi tìm niềm vui ở chỗ khác, đó là lên dương gian và choc ghẹo người dương, thấy mình kinh sợ nhưng họ thì lại thấy vui, bớt tẻ nhạt, chỉ đơn giản vậy thôi.

bởi vậy có những ng nặng vía ko sợ, họ tiến gần lại sát hồn ma để quan sát thì lại chẳng có gì vui, do đó hồn phải biến mất đi, chứ âm dương khó có thể mà gần nhau được. còn nếu ko đi chọc ghẹo thì cũng phải đánh nhau, giành giựt với các cô hồn khác để có miếng ăn đồ cúng cho đỡ đói, nói chung âm hay dương thì cũng khổ như nhau cả thôi các bác à...
 
Hạng B2
29/8/11
360
0
18
49
gogomymy nói:
SMOKIN.GIF
Em thì Cuộc đời gắn liền với chử Lưu Động , Từ Khi ra trường thì đi hết tỉnh này đến tỉnh nọ mà nhóm thì toàn là Các Bác lớn tuổi hơn cả Bố mình , là dân Kỷ thuật,dân lái xe từ trước giải phóng , đi công trình thì đánh suốt chỉ về nhà một năm được có mấy ngày tết rồi vào Cty đi tiếp . Nên Tình a/e còn hơn ruột thịt , mỗi đêm ngồi nhậu được các Bác kể về chiến tích ngày xưa , những kinh nghiệm về đời ngoài ra còn có những câu chuyện Ma mà các Bác từng gặp , thú thật văn Em không giỏi , đánh chử nhiều khi còn sai chính tả nên các Bác thông cảm , những chuyện em kể chỉ dựa vào những câu chuyện thật của những người cùng làm với em là những Bật cha ông đi trước không copy ở ngoài nên lời lẽ và lời văn nhiều khi không hấp dẩn ...hihihi Mong các Bác đừng chê cười để em củng góp những câu chuyện để a/e Tài xế có những câu chuyện thú vị trên Thớt Mợ Nắng.

Năm 1994( Em không nhớ ngày tháng , Nhóm c/tác tụi em vừa xong công trình thì phía bên nhóm thứ 2 củng vừa xong nên hợp nhau là sẽ gặp mặt đi chơi. Đêm chia tay ở dân địa phương nhậu say bí tĩ thì đột nhiên Chú Hương Tài Xế của đoàn không muốn đi . A/e vừa giận vừa nói thì Chú hương củng bằng lòng thôi mai đi thì đi nhưng Tao không chạy kêu Thằng Sáu chạy . Xưa chỉ dám giao xe và ngồi xe những Tài quen đường đèo và đường miền trung chứ ai lạ cho chạy củng không dám chạy . Nên anh em củng buồn ờ cho qua chuyện mai ổng củng chạy ,nghỉ vậy

Đêm đó thật sự là khi biết mình gần về thì không ai ngủ được đâu , thuốc Mai với đà lạt là hút lia lịa nằm mà mắt mở trao tráo . Em mới qua trò chuyện với Chú Hương cho ổng vui tự nhiên ổng xìu vậy không hứng đi .
Thì Chú Hương mới nói , trước giải phóng Tao và một số a/e đi làm bảo trì đường ống đanhim này nè , trước Tao ở ký túc xá có sân tenic , hồ bơi . xưa đây là rừng , hể mà nghe Cọp về là gỏ kẻn dân đóng cửa không ra ban đêm . Mõi lần mà Xe lật xuống đèo là dân ùa ra , chính tao chứng kiến nhiều cảnh tai nạn đâm ra tao không muốn đi , thà ai chở .
Em mới nói :Chú không chạy thì ở đây ai chạy , Chú Sáu chỉ chạy đường miền tây chứ ổng chạy đèo bao giờ , nguy hiểm lắm thôi vậy về .( Em thì mong về nhà hơn)
Ngồi đốt thuốc nửa rồi Chú mới nói : Có lẽ Tao củng nên đi để cho Chú Em mày biết xưa dân ĐL làm ở đây làm đường ống như thế nào và sống như thế nào, và tao củng nên vào thăm lại để nhớ chứ mậy , rồi chú cười .

Em thấy Chú vui nên bồi thêm như phản xạ dân lưu động : Chắc có bà nào ở đây nên nửa muốn đi nửa không chứ gì , Chú yên tâm miệng Con kính lắm không méc Cô đâu kakaka. chú củng cười kêu ngủ đi , mai đi.

Chiếc xe C/ty ngày xưa như xe bắt chó (xin lổi vì Tụi em hay kêu như vậy ) vì đầu là xe tải cái thùng sau thì có 2 hàng ghế ngang để ngồi, chính giửa là để thùng đồ nghề hihihi. cả 2 xe củng vậy
Nhóm 1 thì Tài xế Sung chạy dẩn đầu , nhóm em thì đưa chú Sáu chạy ngồi kế là chứ Hương
Khi đi rất vui ca hát đập thùng , đám sau lấy rượu đế nhậu tiếp . Thì phía trên Chú Sáu với Chú Hương giởn là Chú Sáu chỉ việc là chạy còn Chú hương là vô Số . (đây là điểm chết người) Khi xe đổ dốc đèo Ngoạn Mục xưa kêu là đèo sông pha ,thì trả số thì vô số không còn được nửa nó hoàn toàn đổ dốc theo quán tính lúc đó Chú Sáu đạp thắng thì nó cháy bố tuông luôn thắng, hoàn toàn mất khả năng kiềm hãm xe . Khi Chú Sáu la lên thì tụi em bắt đầu đập thùng vẩy tay báo hiệu xe trước chạy nhanh lên . Thì Xe trước lại tưởng tụi em giởn chào quắc lại thì xe trên lại chạy chậm hơn và đang kiếm chổ tấp vào , trong khi đây la quá trời vâỷ tay đuổi .
Tất cả trên xe giờ không ai còn giọt máu nào .nói còn không ra lời chỉ nghe Chú Hương lúc này là bình tỉnh nhất là Chú ngồi chỉ nói Chú Sáu khuyên chú Sáu đánh Vô lăng theo hướng nào và cầm chừng , Ở đây em diển giải văn chậm chứ thật ra rất nhanh . Xe trên vừa thắng một cái là ở đây Tụi em nói thôi rồi hốt nguyên 1 ổ , ở sau tụi em chỉ còn cách là Cụm gói và ôm đầu . Thì Rầm.. cái tiếng nó con hơn bom ..rất nhanh .
Em ngã xuống còn không thấy đường còn nghĩ mình đang lơ lững lổ tay thì ù ko nghe được gì . Thì mấy anh em xe trước chạy lại kéo Em ra , nhìn mặt được họ em mừng , mới lôi từng người trong xe ra , Em thì trầy cả mình mẩy do thùng đồ nghề tán vào rách quần áo , trán giờ còn thẹo và 1 đường ngay mí mắt .
Mà do là máu chảy từ mí mắt với trán ra ai củng tưởng là em là người nặng nhất mới ghê , gặp em chùi chùi nó loan cả mặt . Khi kéo ra rồi thì kẹt lại Chú sáu bị gẫy cột sống và bất tỉnh , còn Chú Hương củng gẩy cột sống nhưng chú tỉnh .( vào trạm xá chuyển về bệnh viện mới biết )anh em xúm lại đưa đoàn xe tụi em bị nạn xuống trạm xá và cử 2 a/e ở lại coi xe .
Chiếc xe đó đâm vào vách núi văng hẳn bánh xe xuống đèo và dừng lại ngay vách núi mà không có gì cản nếu nó không dừng và bánh xe không văng ra thì xe lao xuống đèo hoặc chơi hẳn xe phía trước .
Công An giao thông lên xem hiện trường , họ giỏi nghiệp vụ thật , họ nói ngay phóc , xe để mo mà xuống dốc . khi ghi vào biên bản gởi về công ty.
Nếu như câu chuyện đến đây kết thúc thì chỉ là tai nạn quá mai mắn . Vì hiện trường tai Nạn nếu đúng thì 1 là chiếc xe đầu tiên 8 người phía trước lẩn xe này ăn đủ . còn ép xe đụng núi thì quán tính còn lại nó củng đi ra về hướng xuống đèo . Nhưng nó dần lại vào tai nạn nặng nhất là 2 bác tài xế già . Em thì bị a/e cả người đi đường lo vì tưởng em nặng nhất .

Nhưng khi về đến Tp sau khi 2 bác bình phục được về nhà thì bác Hương nói với anh em rằng , Tụi bây hứa với Tao Khi nào có dịp đi ngang đường đó thì mua đồ cúng dùm Tao củng như cúng cho tụi bây . Họ hùa ra đở chứ không phải Chú Sáu mầy láy tài hay Tao láy tài mà hên như vậy . Củng không mai mắn lắm như vậy .Họ là ai ? đó là câu hỏi của một số a/e . Nhưng Em hiểu vì đả nghe Chú Hương kể trước chú ở đó củng từng chạy ra mõi lần xe có tai nạn và chứng kiến .
Năm nay chắc Chú Không còn vì sau tai nạn đó thì Chú nghĩ hưu non ( mất sức lao động ). Nhưng mỗi khi ngồi nhắc lại thì lúc nào củng nhớ tới Chú và a/e củng khẳn định trong đám Tài Xế công ty không ai bằng Chú Sáu và Chú Hương cả về Kỷ thuật lái xe .
Sau này a/e có cúng 1 lần và riêng em chạy đi dulich thì đến khúc đó mình củng dừng cầu nguyện và chỉ trong gia đình ngày xưa chổ này vậy vậy .
lạnh xương sống , chuyện của bác em nghĩ, nhiều bác cũng dc giúp như vậy, nên mới thoát nạn dc .
 
Hạng C
25/4/12
793
145
0
TPHCM
dstuyen nói:
VUKA nói:
Chuyện của bác gogomymy đọc sơ qua k có gì rùng rợn nhưng đến phần cuối thì có vẻ... Thanks bác


rùng rợn gì đâu? có 2 ông tài:<span style=""color: #ff0000;""> 1 ông vần vô-lăng + côn, 1 ông gạt số vậy mà bảo là giỏi về kỹ thuật lái xe</span> thì em chịu, chạy vậy bị tai nạn có gì lạ đâu???

tutucungtoi nói:
Chi so may con ... nup lum thoi

35.gif
Những năm 1990~ 1994 đường đèo , đường xá ViệtNam được như bây giờ? đèo rộng như bây giờ ? ...xe hiện đại thắng abs , tay lái trợ lực v.v... thì không có gì để nói . Những năm đó khi đi đèo chỉ những bác tài giàu kinh nghiệm mới dám chạy . Tài trẻ nghe đến đi đèo là lo âu.
Chử đỏ chính là ỷ y của mình dẩn đến tai hại . 2 bác lái xe từ trước giải phóng đến năm 1994 hai bác bước qua tuổi 53.
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
5/11/10
6.668
15.026
113
Gần nhà em người ta đào móng phát hiện mộ xưa ( đã lấy cốt) gồm trụ đá xanh và mấy tấm ván quan tài, bác nào muốn tìm hiểu môn cầu cơ em chỉ chổ xin miếng ván hòm dìa nghiên cứu.
 
scrlinh nói:
Gần nhà em người ta đào móng phát hiện mộ xưa ( đã lấy cốt) gồm trụ đá xanh và mấy tấm ván quan tài, bác nào muốn tìm hiểu môn cầu cơ em chỉ chổ xin miếng ván hòm dìa nghiên cứu.
Các bác không nên mang ván hòm về nhà nhé .Xóm em có 1 ông cụ cũng già rồi .10 Năm nay không gặp chắc cụ đã mất. Khi xưa cụ có bán cà phê ngay bãi thu mua tôm. Nhà em hay mang tôm lại bán .ở đó có 1 cái bàn rất rộng và dài .em hay ngồi đó uống nước .Sau này em mới biết đó là ván hòm người ta lấy cốt ộng cụ mang về đóng thành cái bàn bán cape lúc đó em nghe cũng bình thường thui .còn nhỏ mà biết ma cỏ gì đâu
Sau này em gặp thì ông cụ đang chèo đò ở Cà Mau trông rất tội .Em nghe người lớn trong gia đình nói rằng .Mang ván hòm về nhà làm ăn không khá và ngày càng nghèo . Qủa thật kinh tế của ông cụ ngày càng xuống dốc đến nổi phải lên Cà Mau chèo đò sống qua ngày. Con cái thì kẻ mất kẻ ở tù .Duy chỉ có con út có ăn học nên làm thầy giáo .đã dạy học em 3 năm cấp ba
 
Last edited by a moderator:
Chuyện thật nhé!

Vào khoảng năm 1987-1990. Lúc bấy giờ gia đình em ở Bảo Lộc - Lâm Đồng sinh sống bằng nghề giết mổ gia súc (Heo - bò). Lò mổ nhà em nằm mặt tiền đường Lê Văn Tám, phía sau nằm cạnh con suối mà dân Bảo Lộc vẩn thường gọi đó là suối Số 1.
Con suối này chạy ngan qua đường Nguyễn Văn Trổi, hồi đó học sinh vẩn thường tắm ở đây. Ngay điểm học sinh hay tắm có 5 gốc cây lớn nằm chìm dưới nước gọi là gốc cây 1, cây 2... cây 5. Thường thì chúng hay bơi ra đến gốc cây 2 và 3 thôi. Ít ai dám bơi ra gốc cây 4-5 chơi vì sợ...ma da. Thường niên thì ở đây vẩn có ít nhất 1 vụ chết đuối nên em nghe người lớn nói ở đó có ma, em cũng sợ lắm nhưng vì con nít khoái thể hiện mình nên em cũng thường tham gia bơi lội ở đây.
Thật vậy! Người lớn nói đúng! Chổ nào có người chết oan thì oan hồn người đó sẽ khó siêu thoát và đầu thai. Để được siêu thoát và đầu thai lại thì oan hồn đó phải tìm người thế mạng. Năm đó trên đường đi học về bằng xe đạp, em hiếu kỳ đứng xem mấy bạn bơi (hôm đó em kô bơi). Một bạn đang đứng tại gốc cây 4 hò hét với vẽ ta đây dũng cảm với vẽ mặt đắt chí thì bổng dưng im lặng, miệng ú ớ muốn nói nhưng không nói được và từ từ.... chìm. Mấy bạn cùng bơi tưởng bạn ấy giỡn (vì theo em biết bạn ấy dân gốc miền trung, bơi giỏi nhất nhóm). Nhưng rồi....... một đi kô trở lại.
Sau đó mấy bạn khác báo cho gia đình người bị nạn biết để tìm xác nhưng tìm 2 ngày vẩn không thấy mặc dù con suối này không sâu và rộng lắm. Đến ngày thứ 3, người nhà mời một "thầy cúng" đến cúng. Bà thầy này thắp nhang, bày bánh trái ra cúng một hồi rồi chỉ chổ xác người bị nạn đang nằm. Người nhà nói chổ đó gia đình đã tìm nhiều lần lắm rồi nhưng kô có. Quả thật bà thầy này có tài và có tiếng, người nhà vừa ra đến chổ đó tìm lại thì.... xác tự nổi lên.

Năm nào cũng có người chết mà không ai sợ !
Còn tiếp....(phần lò mổ)
 
Last edited by a moderator: