Em thì Cuộc đời gắn liền với chử Lưu Động , Từ Khi ra trường thì đi hết tỉnh này đến tỉnh nọ mà nhóm thì toàn là Các Bác lớn tuổi hơn cả Bố mình , là dân Kỷ thuật,dân lái xe từ trước giải phóng , đi công trình thì đánh suốt chỉ về nhà một năm được có mấy ngày tết rồi vào Cty đi tiếp . Nên Tình a/e còn hơn ruột thịt , mỗi đêm ngồi nhậu được các Bác kể về chiến tích ngày xưa , những kinh nghiệm về đời ngoài ra còn có những câu chuyện Ma mà các Bác từng gặp , thú thật văn Em không giỏi , đánh chử nhiều khi còn sai chính tả nên các Bác thông cảm , những chuyện em kể chỉ dựa vào những câu chuyện thật của những người cùng làm với em là những Bật cha ông đi trước không copy ở ngoài nên lời lẽ và lời văn nhiều khi không hấp dẩn ...hihihi Mong các Bác đừng chê cười để em củng góp những câu chuyện để a/e Tài xế có những câu chuyện thú vị trên Thớt Mợ Nắng.
Năm 1994( Em không nhớ ngày tháng , Nhóm c/tác tụi em vừa xong công trình thì phía bên nhóm thứ 2 củng vừa xong nên hợp nhau là sẽ gặp mặt đi chơi. Đêm chia tay ở dân địa phương nhậu say bí tĩ thì đột nhiên Chú Hương Tài Xế của đoàn không muốn đi . A/e vừa giận vừa nói thì Chú hương củng bằng lòng thôi mai đi thì đi nhưng Tao không chạy kêu Thằng Sáu chạy . Xưa chỉ dám giao xe và ngồi xe những Tài quen đường đèo và đường miền trung chứ ai lạ cho chạy củng không dám chạy . Nên anh em củng buồn ờ cho qua chuyện mai ổng củng chạy ,nghỉ vậy
Đêm đó thật sự là khi biết mình gần về thì không ai ngủ được đâu , thuốc Mai với đà lạt là hút lia lịa nằm mà mắt mở trao tráo . Em mới qua trò chuyện với Chú Hương cho ổng vui tự nhiên ổng xìu vậy không hứng đi .
Thì Chú Hương mới nói , trước giải phóng Tao và một số a/e đi làm bảo trì đường ống đanhim này nè , trước Tao ở ký túc xá có sân tenic , hồ bơi . xưa đây là rừng , hể mà nghe Cọp về là gỏ kẻn dân đóng cửa không ra ban đêm . Mõi lần mà Xe lật xuống đèo là dân ùa ra , chính tao chứng kiến nhiều cảnh tai nạn đâm ra tao không muốn đi , thà ai chở .
Em mới nói :Chú không chạy thì ở đây ai chạy , Chú Sáu chỉ chạy đường miền tây chứ ổng chạy đèo bao giờ , nguy hiểm lắm thôi vậy về .( Em thì mong về nhà hơn)
Ngồi đốt thuốc nửa rồi Chú mới nói : Có lẽ Tao củng nên đi để cho Chú Em mày biết xưa dân ĐL làm ở đây làm đường ống như thế nào và sống như thế nào, và tao củng nên vào thăm lại để nhớ chứ mậy , rồi chú cười .
Em thấy Chú vui nên bồi thêm như phản xạ dân lưu động : Chắc có bà nào ở đây nên nửa muốn đi nửa không chứ gì , Chú yên tâm miệng Con kính lắm không méc Cô đâu kakaka. chú củng cười kêu ngủ đi , mai đi.
Chiếc xe C/ty ngày xưa như xe bắt chó (xin lổi vì Tụi em hay kêu như vậy ) vì đầu là xe tải cái thùng sau thì có 2 hàng ghế ngang để ngồi, chính giửa là để thùng đồ nghề hihihi. cả 2 xe củng vậy
Nhóm 1 thì Tài xế Sung chạy dẩn đầu , nhóm em thì đưa chú Sáu chạy ngồi kế là chứ Hương
Khi đi rất vui ca hát đập thùng , đám sau lấy rượu đế nhậu tiếp . Thì phía trên Chú Sáu với Chú Hương giởn là Chú Sáu chỉ việc là chạy còn Chú hương là vô Số . (đây là điểm chết người) Khi xe đổ dốc đèo Ngoạn Mục xưa kêu là đèo sông pha ,thì trả số thì vô số không còn được nửa nó hoàn toàn đổ dốc theo quán tính lúc đó Chú Sáu đạp thắng thì nó cháy bố tuông luôn thắng, hoàn toàn mất khả năng kiềm hãm xe . Khi Chú Sáu la lên thì tụi em bắt đầu đập thùng vẩy tay báo hiệu xe trước chạy nhanh lên . Thì Xe trước lại tưởng tụi em giởn chào quắc lại thì xe trên lại chạy chậm hơn và đang kiếm chổ tấp vào , trong khi đây la quá trời vâỷ tay đuổi .
Tất cả trên xe giờ không ai còn giọt máu nào .nói còn không ra lời chỉ nghe Chú Hương lúc này là bình tỉnh nhất là Chú ngồi chỉ nói Chú Sáu khuyên chú Sáu đánh Vô lăng theo hướng nào và cầm chừng , Ở đây em diển giải văn chậm chứ thật ra rất nhanh . Xe trên vừa thắng một cái là ở đây Tụi em nói thôi rồi hốt nguyên 1 ổ , ở sau tụi em chỉ còn cách là Cụm gói và ôm đầu . Thì Rầm.. cái tiếng nó con hơn bom ..rất nhanh .
Em ngã xuống còn không thấy đường còn nghĩ mình đang lơ lững lổ tay thì ù ko nghe được gì . Thì mấy anh em xe trước chạy lại kéo Em ra , nhìn mặt được họ em mừng , mới lôi từng người trong xe ra , Em thì trầy cả mình mẩy do thùng đồ nghề tán vào rách quần áo , trán giờ còn thẹo và 1 đường ngay mí mắt .
Mà do là máu chảy từ mí mắt với trán ra ai củng tưởng là em là người nặng nhất mới ghê , gặp em chùi chùi nó loan cả mặt . Khi kéo ra rồi thì kẹt lại Chú sáu bị gẫy cột sống và bất tỉnh , còn Chú Hương củng gẩy cột sống nhưng chú tỉnh .( vào trạm xá chuyển về bệnh viện mới biết )anh em xúm lại đưa đoàn xe tụi em bị nạn xuống trạm xá và cử 2 a/e ở lại coi xe .
Chiếc xe đó đâm vào vách núi văng hẳn bánh xe xuống đèo và dừng lại ngay vách núi mà không có gì cản nếu nó không dừng và bánh xe không văng ra thì xe lao xuống đèo hoặc chơi hẳn xe phía trước .
Công An giao thông lên xem hiện trường , họ giỏi nghiệp vụ thật , họ nói ngay phóc , xe để mo mà xuống dốc . khi ghi vào biên bản gởi về công ty.
Nếu như câu chuyện đến đây kết thúc thì chỉ là tai nạn quá mai mắn . Vì hiện trường tai Nạn nếu đúng thì 1 là chiếc xe đầu tiên 8 người phía trước lẩn xe này ăn đủ . còn ép xe đụng núi thì quán tính còn lại nó củng đi ra về hướng xuống đèo . Nhưng nó dần lại vào tai nạn nặng nhất là 2 bác tài xế già . Em thì bị a/e cả người đi đường lo vì tưởng em nặng nhất .
Nhưng khi về đến Tp sau khi 2 bác bình phục được về nhà thì bác Hương nói với anh em rằng , Tụi bây hứa với Tao Khi nào có dịp đi ngang đường đó thì mua đồ cúng dùm Tao củng như cúng cho tụi bây . Họ hùa ra đở chứ không phải Chú Sáu mầy láy tài hay Tao láy tài mà hên như vậy . Củng không mai mắn lắm như vậy .Họ là ai ? đó là câu hỏi của một số a/e . Nhưng Em hiểu vì đả nghe Chú Hương kể trước chú ở đó củng từng chạy ra mõi lần xe có tai nạn và chứng kiến .
Năm nay chắc Chú Không còn vì sau tai nạn đó thì Chú nghĩ hưu non ( mất sức lao động ). Nhưng mỗi khi ngồi nhắc lại thì lúc nào củng nhớ tới Chú và a/e củng khẳn định trong đám Tài Xế công ty không ai bằng Chú Sáu và Chú Hương cả về Kỷ thuật lái xe .
Sau này a/e có cúng 1 lần và riêng em chạy đi dulich thì đến khúc đó mình củng dừng cầu nguyện và chỉ trong gia đình ngày xưa chổ này vậy vậy .