Vấn đề bác Magic nói là đúng sự thật. Ở bài viết của ông thầy dạy lái F-16, họ đề câp tới không chiến không có hỗ trợ từ mặt đất. Với những radar máy bay hiện nay thì ngay cả những thế hệ máy bay tàng hình đầu tiên của Mỹ cũng rất khó phát hiện.
Cho nên trong không chiến diễn tập, tất cả các loại máy bay sẽ không có cơ hội nhìn thấy được F-22 hay F-35. Vì vậy những số liệu như F-22 chiến thắng 100 F-15 không phải là không hợp lý.
Tuy nhiên trong cuộc diễn tập này, chắc chắn 100% máy bay F-15 không trang bị hệ thống cảnh báo hồng ngoại IRST. Thật sự thì Mỹ chỉ mới triển khai việc lắp các cảm biến hồng ngoại sau khi thấy nó đạt hiệu quả cao. Nga và EU đã ứng dụng từ rất lâu. Ban đầu họ dùng để kiểm soát mục tiêu trên mặt đất, lý do là radar bình thường sẽ dễ bị vật cản trên mặt đất gây nhiểu, dùng tia hồng ngoài sẽ tách mục tiêu dễ dàng hơn, nhưng tầm cũng ngắn hơn.
Sau này thì nó phát triển rộng ra để ứng dụng trong không chiến cũng như làm hệ thống cảnh báo nhiệt của động cơ tên lửa.
Một hệ thống IRST sẽ phát hiện mục tiêu như thế này:
http://www.defenseindustrydaily.com/f-18-super-hornets-to-get-irst-03429/
Như vậy có thể thấy, nếu không dùng cảnh báo hồng ngoài thì không thể phát hiện F-22. Lý do bởi vì F-22 đã biết hướng bay của mục tiêu từ xa. Nó không dại gì đun đầu trực diện với mục tiêu. Nó sẽ né bằng cách tiếp cận từ sau lưng. Đối thủ không hề có radar ở sau đuôi, nó sẽ không biết F-22 đang tiếp cận. Nó chỉ biết nếu sau đuôi có gắn cảm biến nhiệt. Mỗi máy bay khi bay đều tạo ma sát với không khí, nó sinh ra nhiệt độ cao hơn nhiệt độ môi trường xung quanh.
Một vấn đề nửa là hơi nóng từ động cơ, nó đã được trộn chung với luồng khí lạnh từ cửa hút gió. Nhưng vẫn không thể cân bằng nhiệt độ với môi trường bên ngoài.
Trở lại F-22 đánh trận giả. Những máy bay F-15 không thể thấy F-22, vì vậy F-22 bay tới từ sau lưng và có thể bắn hạ bằng súng canon. Một chiếc F-22 không mang quá 10 tên lửa, vì vậy đừng mong nó diệt hơn 10 mục tiêu trong trận đánh thật.
Trong trận không chiến thật, dù không có radar hỗ trợ từ mặt đất thì hệ thống IRST sẽ cho phép nhận ra F-22 bay từ sau lưng. Đối thủ sẽ quay đầu lại để đánh dogfight với F-22.
Một vấn đề cần lưu ý ở đây. Trong buổi giải trình trước quốc hội Mỹ để xin thông qua ngân sách cho F-22, không quân Mỹ đưa ra 1 bí mật: mức độ phản xạ của F-22 bằng 1 quả bi sắt, và của F-35 là bằng 1 quả banh chơi golf. Nó không khác xa với các dự đoán từ trước.
Ở đây cần lưu ý là nó so sánh với radar tần số X-band của máy bay. Không phải so sánh ới những radar VHF. NGười Mỹ chưa từng đề cập tới những radar từ mặt đất trong việc chống lại tàng hình, họ chỉ đề cập trong những trận không chiến giữa máy bay đơn thuần. Và diện tích phản xạ này là chính diện, bên hông và bên cạnh sẽ còn cao hơn. Do đó số liệu từ viện nghiên cứu của Nga đưa ra là chính xác, tư phía sau lưng, F-35 có RCS khỏang 0.5m2. Nhiều người cứ nghĩ góc phản xạ nào cũng như nhau.
Trong bài viết ban đầu topic, đã có số liệu về những radar X-band có thể phát hiện F-22 ở tầm gần 20-30km.
Lý do chính là F-22 vẫn có diện tích phản xạ chứ không phải có thể hấp thu hết sóng radar. Vậy tại sao nó lại không bị phát hiện xa hơn?
Chúng ta hãy hình dung 1 máy bay thường là 1 bức tường gạch. Chúng ta đứng cách bức tường 10m, ném 1 trái banh vào tường, nó sẽ dội lại chúng ta. Ở đây lực ném banh được xem như công súât phát, nếu ném mạnh thì banh bật ra mạnh, ta chụp được trái banh phản xạ, tức radar từ máy bay nhận ra được mục tiêu do tín hiệu phản hồi.
Máy bay tàng hình không giống 1 bức tường gạch đơn thuần, nó là bức tường phủ 1 lớp nệm mềm. Chúng ta ném hết sức vào bức tường này thì trái banh vẫn không thể bật mạnh vệ phía chúng ta, do bức tường mềm hấp thu lực ném, làm cho sự phản xạ yếu đi. Tia radar cũng vậy, sẽ bị lớp RAM phủ trên máy bay làm suy yếu. Nó không thể hấp thụ hoàn toàn tia radar tới, nhưng nó làm cho tia phản xạ yếu đi, máy bay phát tia radar không thể nhận được tín hiệu phản hồi, nên nó không thấy mục tiêu.
Vì vậy nếu máy bay tiến tới đủ gần để công suất phát đủ mạnh, khoảng cách gần sẽ giúp máy bay thu được tia phản hồi. Đó là lý do vì sao máy bay bình thường nếu tiếp cận gần F-22 thì sẽ thấy được nó.
Tuy nhiên F-22 đã nhìn ra mục tiêu từ hàng trăm km, tại sao nó lại để cho đối phương bay trực diện lại gần được? Chính vì vậy những chiếc F-15, F-16 sẽ không bao giờ có thể dùng radar của mình để đánh nhau với F-22 được, chỉ cần F-16 chuyển hướng là F-22 nhận biết và né ngay. Nó giống như việc ta bịt mắt mà cầm khẩu súng, không bao giờ đánh lại 1 kẻ cầm dao nhưng sáng mắt, vì ta dịch chuyển thế nào cũng bị đối phương nhận ra phương diện.
Mặc dù lớp RAM hấp thu sóng radar được, nhưng với sóng VHF dài hơn mét thì nó không thể hấp thu. Do đó với radar mặt đất thì nó có thể nhận ra máy bay tàng hình, nhưng không thể chính xác để có thể lock mục tiêu. Người Mỹ không nói về những radar loại này. Chỉ 1 lần duy nhất 1 quan chức hải quân khoe rằng hệ thống Aegis của hải quân phát hiện được máy bay tàng hình.
Ở bài phía trên , ông Pierre nói rằng trong cuộc chiến thật, F-22 không dễ chiếm ưu thế chính là bởi vì F-22 không biết radar mặt đất quét từ góc độ nào, và chủng loại của radar mặt đất. Không quan chức hải quân hay chuyên gia nào có thể đánh đổ lập luận này. Vì nó là lý thuyết của sóng radar, bước sóng dài không thể bị hấp thu, nó phản xạ được trên mặt đất, lan truyền trong không gian. Bước sóng ngắn nếu chiếu xuống mặt đất sẽ bị hấp thu, nhiễu loạn, do đó 1 máy bay không chiến thì nhìn mục tiêu vài trăm km, nhưng để diệt 1 chiếc tank to đùng trên mặt đất thì chỉ có tầm nhìn 20km. Không ai hỏi tại sao chiếc tank lại khó thấy hơn 1 chiếc máy bay?
Cho nên trong không chiến diễn tập, tất cả các loại máy bay sẽ không có cơ hội nhìn thấy được F-22 hay F-35. Vì vậy những số liệu như F-22 chiến thắng 100 F-15 không phải là không hợp lý.
Tuy nhiên trong cuộc diễn tập này, chắc chắn 100% máy bay F-15 không trang bị hệ thống cảnh báo hồng ngoại IRST. Thật sự thì Mỹ chỉ mới triển khai việc lắp các cảm biến hồng ngoại sau khi thấy nó đạt hiệu quả cao. Nga và EU đã ứng dụng từ rất lâu. Ban đầu họ dùng để kiểm soát mục tiêu trên mặt đất, lý do là radar bình thường sẽ dễ bị vật cản trên mặt đất gây nhiểu, dùng tia hồng ngoài sẽ tách mục tiêu dễ dàng hơn, nhưng tầm cũng ngắn hơn.
Sau này thì nó phát triển rộng ra để ứng dụng trong không chiến cũng như làm hệ thống cảnh báo nhiệt của động cơ tên lửa.
Một hệ thống IRST sẽ phát hiện mục tiêu như thế này:
http://www.defenseindustrydaily.com/f-18-super-hornets-to-get-irst-03429/
Như vậy có thể thấy, nếu không dùng cảnh báo hồng ngoài thì không thể phát hiện F-22. Lý do bởi vì F-22 đã biết hướng bay của mục tiêu từ xa. Nó không dại gì đun đầu trực diện với mục tiêu. Nó sẽ né bằng cách tiếp cận từ sau lưng. Đối thủ không hề có radar ở sau đuôi, nó sẽ không biết F-22 đang tiếp cận. Nó chỉ biết nếu sau đuôi có gắn cảm biến nhiệt. Mỗi máy bay khi bay đều tạo ma sát với không khí, nó sinh ra nhiệt độ cao hơn nhiệt độ môi trường xung quanh.
Một vấn đề nửa là hơi nóng từ động cơ, nó đã được trộn chung với luồng khí lạnh từ cửa hút gió. Nhưng vẫn không thể cân bằng nhiệt độ với môi trường bên ngoài.
Trở lại F-22 đánh trận giả. Những máy bay F-15 không thể thấy F-22, vì vậy F-22 bay tới từ sau lưng và có thể bắn hạ bằng súng canon. Một chiếc F-22 không mang quá 10 tên lửa, vì vậy đừng mong nó diệt hơn 10 mục tiêu trong trận đánh thật.
Trong trận không chiến thật, dù không có radar hỗ trợ từ mặt đất thì hệ thống IRST sẽ cho phép nhận ra F-22 bay từ sau lưng. Đối thủ sẽ quay đầu lại để đánh dogfight với F-22.
Một vấn đề cần lưu ý ở đây. Trong buổi giải trình trước quốc hội Mỹ để xin thông qua ngân sách cho F-22, không quân Mỹ đưa ra 1 bí mật: mức độ phản xạ của F-22 bằng 1 quả bi sắt, và của F-35 là bằng 1 quả banh chơi golf. Nó không khác xa với các dự đoán từ trước.
Ở đây cần lưu ý là nó so sánh với radar tần số X-band của máy bay. Không phải so sánh ới những radar VHF. NGười Mỹ chưa từng đề cập tới những radar từ mặt đất trong việc chống lại tàng hình, họ chỉ đề cập trong những trận không chiến giữa máy bay đơn thuần. Và diện tích phản xạ này là chính diện, bên hông và bên cạnh sẽ còn cao hơn. Do đó số liệu từ viện nghiên cứu của Nga đưa ra là chính xác, tư phía sau lưng, F-35 có RCS khỏang 0.5m2. Nhiều người cứ nghĩ góc phản xạ nào cũng như nhau.
Trong bài viết ban đầu topic, đã có số liệu về những radar X-band có thể phát hiện F-22 ở tầm gần 20-30km.
Lý do chính là F-22 vẫn có diện tích phản xạ chứ không phải có thể hấp thu hết sóng radar. Vậy tại sao nó lại không bị phát hiện xa hơn?
Chúng ta hãy hình dung 1 máy bay thường là 1 bức tường gạch. Chúng ta đứng cách bức tường 10m, ném 1 trái banh vào tường, nó sẽ dội lại chúng ta. Ở đây lực ném banh được xem như công súât phát, nếu ném mạnh thì banh bật ra mạnh, ta chụp được trái banh phản xạ, tức radar từ máy bay nhận ra được mục tiêu do tín hiệu phản hồi.
Máy bay tàng hình không giống 1 bức tường gạch đơn thuần, nó là bức tường phủ 1 lớp nệm mềm. Chúng ta ném hết sức vào bức tường này thì trái banh vẫn không thể bật mạnh vệ phía chúng ta, do bức tường mềm hấp thu lực ném, làm cho sự phản xạ yếu đi. Tia radar cũng vậy, sẽ bị lớp RAM phủ trên máy bay làm suy yếu. Nó không thể hấp thụ hoàn toàn tia radar tới, nhưng nó làm cho tia phản xạ yếu đi, máy bay phát tia radar không thể nhận được tín hiệu phản hồi, nên nó không thấy mục tiêu.
Vì vậy nếu máy bay tiến tới đủ gần để công suất phát đủ mạnh, khoảng cách gần sẽ giúp máy bay thu được tia phản hồi. Đó là lý do vì sao máy bay bình thường nếu tiếp cận gần F-22 thì sẽ thấy được nó.
Tuy nhiên F-22 đã nhìn ra mục tiêu từ hàng trăm km, tại sao nó lại để cho đối phương bay trực diện lại gần được? Chính vì vậy những chiếc F-15, F-16 sẽ không bao giờ có thể dùng radar của mình để đánh nhau với F-22 được, chỉ cần F-16 chuyển hướng là F-22 nhận biết và né ngay. Nó giống như việc ta bịt mắt mà cầm khẩu súng, không bao giờ đánh lại 1 kẻ cầm dao nhưng sáng mắt, vì ta dịch chuyển thế nào cũng bị đối phương nhận ra phương diện.
Mặc dù lớp RAM hấp thu sóng radar được, nhưng với sóng VHF dài hơn mét thì nó không thể hấp thu. Do đó với radar mặt đất thì nó có thể nhận ra máy bay tàng hình, nhưng không thể chính xác để có thể lock mục tiêu. Người Mỹ không nói về những radar loại này. Chỉ 1 lần duy nhất 1 quan chức hải quân khoe rằng hệ thống Aegis của hải quân phát hiện được máy bay tàng hình.
Ở bài phía trên , ông Pierre nói rằng trong cuộc chiến thật, F-22 không dễ chiếm ưu thế chính là bởi vì F-22 không biết radar mặt đất quét từ góc độ nào, và chủng loại của radar mặt đất. Không quan chức hải quân hay chuyên gia nào có thể đánh đổ lập luận này. Vì nó là lý thuyết của sóng radar, bước sóng dài không thể bị hấp thu, nó phản xạ được trên mặt đất, lan truyền trong không gian. Bước sóng ngắn nếu chiếu xuống mặt đất sẽ bị hấp thu, nhiễu loạn, do đó 1 máy bay không chiến thì nhìn mục tiêu vài trăm km, nhưng để diệt 1 chiếc tank to đùng trên mặt đất thì chỉ có tầm nhìn 20km. Không ai hỏi tại sao chiếc tank lại khó thấy hơn 1 chiếc máy bay?