Hạng D
5/4/07
1.809
5.410
113
Quỳnh Rùa nói:
@Đào Lỗ: bác chưa "phản pháo" hôm nay, em vẫn đợi bác khai hỏa. Em vẫn còn đạn, nếu bác đồng ý hòa, e xin ngưng chuyện Lê Lợi ở đây. Em chỉ xin giữ nguyên ý kiến, quan điểm của mình. Còn e thấy ý bác cũng hay, cũng đúng. Chỉ là khác cách nhìn mà thôi. Mong được bác chỉ bảo thêm nhiều.
@ngocphungnguyen:  đại việt sử ký toàn thư e có đọc qua nhưng e vẫn chưa tìm ra quốc hiệu của nước việt ta lúc ấy, thận là thổ thẹn. chắc Ngô Sĩ Liên quên viết.
@Vesau:dạ em có nghe qua trường nữ sinh Gia Long, nghe nói bây giờ là trường Nguyễn Thị Minh Khai, hồi thành lập là nữ sinh áo tím do một trong tứ đại phú hào Sài Gòn (là Tổng Đốc Phương) xây dựng phải không bác? Mong bác nói qua về lịch sử và truyền thống của trường và tên trường cho bọn em được biết thêm ạ. Kính bác.
@Couto: bác cho e xin 3 nốt nhạc để tìm tài liệu và trình ý ạ. Còn vị vua bác kính trọng nữa là ai ạ? cảm ơn bác đã chỉ bảo e.

Lúc đó làm qué gì có nước Việt, sau khi lý Bí và Triệu quang Phục ngã xuống thì nc ta chìm đắm vào ách đô hộ bọn Tầu, nc Việt gọi là Ái Châu ( nhập thêm vào cho bọn Cửu Châu của tq)
Ngô Quyền xưng là Tiền Ngô Vương, chưa phải là đế, mãi đến vua Đinh mới là vị Vua đầu tiên
 
Last edited by a moderator:
Bò Hóng
13/12/06
8.361
75.944
113
Bác couto nói thế thì mất quan điểm quá! hehe
Dù sao đi nữa sau khi đánh te kèn 1 trận với quân nhà Lương lập tức xưng Đế liền và đổi tên nước là Vạn Xuân( tất tần tật là mùa Xuân, vua này lãng mạn ra phết đó). Tuy mới có tồn tại khoảng 2 năm nhưng cho thấy tinh thần độc lập tự tôn có từ dạo đó. Mãi cho gần 500 năm sau Ngô Quyền tuy đã chính thức lật trang sử dân tộc nhưng cũng chỉ dám xưng Vương, chứng tỏ Lý Bí quá hoành tráng rồi.
 
Hạng D
5/4/07
1.809
5.410
113
bravia nói:
Bác couto nói thế thì mất quan điểm quá! hehe
Dù sao đi nữa sau khi đánh te kèn 1 trận với quân nhà Lương lập tức xưng Đế liền và đổi tên nước là Vạn Xuân( tất tần tật là mùa Xuân, vua này lãng mạn ra phết đó). Tuy mới có tồn tại khoảng 2 năm nhưng cho thấy tinh thần độc lập tự tôn có từ dạo đó. Mãi cho gần 500 năm sau Ngô Quyền tuy đã chính thức lật trang sử dân tộc nhưng cũng chỉ dám xưng Vương, chứng tỏ Lý Bí quá hoành tráng rồi.

Ơ, e nói tại thời điểm Ngô Vương oánh quân Nam Hán cơ mà chứ em có nói cụ Lý Bí ko xưng đế đâu
 
Bò Hóng
13/12/06
8.361
75.944
113
Tiếp bác Rùa! Đêm đi nhậu về không ngủ được nghĩ thêm mấy ông vua lọt vào Top cho các bác bình chọn:
Vua có nhiều con nhất
Vua có nhiều vợ nhất
Vua chơi bời nhiều nhất
Vua sành điệu nhất
Vua chơi vợ hàng độc nhất ( không đụng hàng):
Vua bị bệnh nặng nhất
Vua mất dạy nhất
Vua tài hoa nhất
Vua giàu nhất
Vua nghèo nhất
Vua đi đánh trận thua nhiều nhất
Vua nào nhát cáy nhất
Vua nào đi xuất ngoại nhiều nhất
Vua nào đi xa nhất
Vua nào dốt chữ nhất
Vua nào võ công bèo nhất ( không chơi con nít nhe)
Vua nào bị cắm sừng
 
Last edited by a moderator:
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.536
113
Chiều bác vậy............
41. Vua duy nhất bị gọi sai tên:

Trong sách Đại Việt sử ký toàn thư, sử gia Lê Văn Hưu ghi chuyện vua Lê Hoàn bị gọi sai tên: “Khi vua chết không có miếu hiệu vì 12 con trai đều khởi binh giành ngôi báu, đánh nhau quyết liệt suốt 8 tháng. Các thái giám mang xác vua Lê Hoàn đi chôn, nhưng ngu tối cứ theo tục cũ bên Tàu mà gọi vua đã qua đời là Đại Hành (nghĩa là quàn tạm vào thân cây to), cúng tế cũng hô là Đại Hành, sách sử cũng cứ thế chép sai là Lê Đại Hành”. Cho đến nay, nhiều người cũng vẫn gọi lầm tên vị vua này là “Lê Đại Hành”. Ngay tại Sài Gòn hiện nay, ở vùng giáp ranh quận 10 và quận 11, cũng có 1 con đường mang tên Lê Đại Hành.

42. Vua duy nhất bị quên mất tên thật:

Vua bị phần lớn sử sách và người đời quên mất tên thật là Đinh Hoàn (924- 979), đối chiếu trong trang 11, bản thông tin tư liệu số 19 của Thông tấn xã Việt Nam. Năm 38 tuổi, ông được sứ quân Trần Lãm phong chức quan “bộ lĩnh” (sách báo gọi lầm tên ông là Đinh Bộ Lĩnh), 44 tuổi làm vua được 5 năm thì bị giết, con nối ngôi được 8 tháng bị phế. 200 năm sau, nhà sử học Lê Văn Hưu bắt đầu gọi ông là “tiên hoàng”, con ông là “phế đế”. Ấy vậy mà ngày nay người ta vẫn tiếp tục mắc sai lầm khi đặt tên nhiều con đường mang tên Đinh Bộ Lĩnh hoặc Đinh Tiên Hoàng.
43. Bắt mọi người kiêng theo diện rộng nhất:
Đó là Lê Lợi, chỉ đúng 5 ngày sau khi lên ngôi, ông bắt kiêng tên người ông, tên người bà, tên cha, tên mẹ ông, tên của ông và của bà vợ đã qua đời nhiều năm trước đó, và kiêng cả tên anh của ông, cũng đã qua đời từ lâu. Riêng tên bà vợ cũ, ông bắt dân kiêng chữ Trần, khiến bao nhiêu con cháu họ Trần cũ phải đổi sang họ Nguyễn, họ Đặng, họ Mai….Về sau, cháu nội ông là Lê Tư Thành (Thánh Tông) đính chính lại tên bà nội ông thật ra không phải là Trần, mà Lê Lợi đặt lệ kiêng chữ Trần chỉ là cốt xóa bỏ họ Trần mà thôi, không ngờ Lê Lợi lại chơi xấu dòng họ của Trần Hưng Đạo như vậy (nhờ sự đính chính này của Lê Thánh Tông, nhiều con cháu trở lại được với họ Trần cũ của mình).

44. Người duy nhất vừa làm vua, vừa đi tu:

Nguyễn Phúc Chu (1675- 1725), tự xưng là Quốc Chúa, sùng đạo Phật, lên chùa quy y với pháp danh là Thiên Túng đạo nhân; 34 năm cầm quyền cho quan quân mở đất suốt vùng Ninh Thuận, Bình Thuận và cả Nam Bộ ngày nay.

45. Những ông vua có con ruột không mang họ mình:

Tuy trước đó đã có vợ, ông cựu hoàng Ưng Lịch (Hàm Nghi) khi bị đi đày ở Algeria đã lấy vợ đầm, có 1 con trai, 1 con gái; cựu hoàng Vĩnh San (Duy Tân) khi bị đi đày giữa Ấn Độ Dương cũng lấy 2 bà vợ đầm, được 3 con trai, 2 con gái; tất cả 7 người con của 2 ông vua này đều không chịu mang họ Nguyễn Phúc và đều không biết nói tiếng và viết chữ Việt Nam.

46. Ông vua có nhiều huyền thoại nhất:

Do hoàn cảnh cần khuếch trương thanh thế, Lê Lợi (1385-1433) là người có nhiều huyền thoại nhất trên đường đến ngai vàng. Bắt đầu là chuyện mộ cố tổ chôn gò đất có nhiều chim bay lượn; cha ông có nồi cháo múc cho người nghèo nồi lại đầy lên; ông có tướng mạo lạ kỳ, bả vai tả có đến 7 nốt ruồi, đi thì nhẹ nhàng mà nói lại như chuông rền; được hồn 1 sư ông trao cho thanh gươm không mài mà cứ sáng loáng; vợ lại bắt được quả ấn khắc sẵn chữ “Lê Lợi vương ấn”; lá chuối cả vùng đều rạch thủng hàng chữ “Lê Lợi vi quân”; bao phen nguy cấp đều được quỷ thần hiện lên cứu thoát. Cuối cùng, lên ngôi rồi, đi chơi trên hồ nhỏ giữa Đông Đô, thần Rùa nổi lên nhận kiếm ông trao trả để từ đây hết chiến tranh, trở thành hồ Hoàn Kiếm...

47. Triều đại có nhiều vua bị bắt đi đày ra nước ngoài nhiều nhất:


Nhà Nguyễn liên tiếp có 3 vua: Nguyễn Phúc Ưng Lịch (1872- 1943) hiệu Hàm Nghi, bị đày đi Algeria 47 năm đến chết; Nguyễn Phúc Bửu Lân (1879- 1954) hiệu Thành Thái, bị Pháp đày sang đảo Réunion bên châu Phi trong 31 năm, rồi quản thúc tại Sài Gòn; Nguyễn Phúc Vĩnh San (1900 – 1945) hiệu Duy Tân, bị đày ở đảo Réunion từ năm 1916 đến khi chết tan xác trong 1 “tai nạn” máy bay rất đáng ngờ năm 1945.

48. Triều đại ban lệnh kỵ húy nhiều nhất:

Xa xưa không có tục lệ này, nhưng từ đầu đời nhà Trần đến hết đời Nguyễn, đã có 40 lần vua chúa ban lệnh húy kỵ tên họ vợ chồng con cái họ hàng nhà vua, với 531 lượt chữ; riêng triều đại Nguyễn có tới 22 lệnh kỵ húy, 1 mình Thiệu Trị chỉ làm vua 5 năm mà ban tới 8 lệnh kỵ húy. Một lệnh lần thứ 4 của Tự Đức (1848- 1883) đã kỵ húy tới 47 chữ, trong đó có 2 chữ tên thưở nhỏ của ông là Thì và Nhậm, khiến cho danh sĩ Ngô Thì Nhậm (1746- 1803) dẫu đã chết ba bốn chục năm trước bị gọi lệch sang thành “Ngô Thời Nhiệm”. Hiện nay Sài Gòn cũng đang có 1 con đường mang tên Ngô Thời Nhiệm.

49. Người quản lý Đàng Trong đầu tiên dám xưng Chúa:

Không phải là ông Nguyễn Hoàng, dẫu ông sống đến 88 tuổi và đứng đầu Đàng Trong đến 55 năm nhưng vẫn phải giữ thế là quan ngoài biên ải của vua Lê và vẫn phải triều cống đầy đủ cho Chúa Trịnh. Khi Nguyễn Hoàng chết, con trai là Nguyễn Phúc Nguyên là người đầu tiên dám trả lại tờ sắc phong và xưng làm Chúa.

50. Triều đại có nhiều vụ khước từ trốn tránh làm vua nhất:

Nhà Nguyễn có tới 3 vụ khước từ trốn tránh làm vua. Năm 1883, phế xong vua Dục Đức, các quan đi đón Nguyễn Phúc Hồng Dật (1846 -1883) lên ngai vàng, ông này vội chối từ: “Tôi tư chất tầm thường, không dám nhận”. Cuối năm đó, lính mang võng bắt Nguyễn Phúc Ưng Đăng về nhận ngai vàng, ông này run rẩy thưa: “Ta còn bé, sợ không làm nổi”. Sáu năm sau, các quan lại đi tìm bắt Nguyễn Phúc Bửu Lân, 8 tuổi, về làm vua; Lân hét lên sợ hãi: “Các ông mần chi rứa? Bắt tui à? Các ông mần chi phải đợi ả (mẹ) tui về đã!”. Lát sau bà mẹ Lân về, bà òa lên khóc, gào thét: “Lạy các quan! Xin các quan tha cho mẹ con tui!”.

Cả 3 vụ chối từ làm vua kể trên đều có kết cục đen tối: Hồng Dật làm vua được 5 tháng bị ép uống thuốc độc chết; Ưng Đăng làm vua được 8 tháng bị đổ thuốc độc chết lúc 15 tuổi; còn Bửu Lân bị Pháp vu cho là điên, gạt ra khỏi ngôi và đưa đi đày ở 1 hòn đảo giữa Ấn Độ Dương trong 31 năm, sau đó bị quản thúc ở Sài Gòn 7 năm cho đến khi chết già năm 1954.

51. Có các con đánh giết nhau kịch liệt nhất:

Lê Hoàn, Lý Công Uẩn, Lê Lợi đều được ghi nhận là 3 ông vua có các con đánh giết nhau kịch liệt nhất nhằm tranh giành ngôi báu. Khi Lê Hoàn chết năm 1005, 12 con trai đánh nhau suốt 8 tháng trời để cướp ngôi báu, không 1 kẻ nào lo chôn cất và tang chay cho cha. Khi Lý Công Uẩn chết năm 1028, 3 con trai nổi binh tranh cướp ngôi báu sắp rơi vào tay anh cả, khiến tướng Lê Phụng Hiểu phải vung kiếm chém đầu 1 trong 3 kẻ nổi loạn mới tạm yên. Trước khi chết năm 1433, Lê Lợi gạt con trưởng, chọn con trai thứ ba Bang Cơ nối ngôi; ít năm sau, con trai thứ hai Nghi Dân giết em để cướp ngôi; 8 tháng sau, Nghi Dân lại bị truất ngôi, các quan định đưa con trai thứ tư Khắc Xương lên thay, ông này lạy tạ các quan, xin được tha đừng bắt làm vua, để chỉ sống đời dân thường nuôi mẹ đẻ.

52. Vua duy nhất bắt dân kiêng tên của con dâu:
Thường thì các vua bắt dân kiêng tên của mình, riêng Nguyễn Ánh bắt dân kiêng thêm tên Hoa của cô con dâu 16 tuổi (tức là Hồ Thị Hoa, vợ đầu của Nguyễn Phúc Đảm, sau này lên ngôi hiệu Minh Mạng); do đó chợ Đông Hoa (Huế) phải đổi tên là chợ Đông Ba, cầu Hoa (Gia Định) phải đổi tên thành cầu Bông (gần quán Hương Đồng 4 mà quán Sài Gòn hay giao lưu), trấn Thanh Hoa phải đổi tên là tỉnh Thanh Hóa, cả đến vai tuồng Phàn Lê Hoa cũng bị đổi là Phàn Lê Huê!

53. Triều đại hay bị bỏ quên và bị xem khinh nhất:


Đó là nhà Mạc, có đến 10 đời vua cha truyền con nối, từ Mạc Đăng Dung đến Mạc Kính Vũ, kéo dài 150 năm từ năm 1527 đến 1677, rất giỏi trận mạc và bền chí, lớn mật. Trong triều vua Mạc thứ 4 là Mạc Phúc Nguyên (1546- 1561) và đời thứ 5 là Mạc Hậu Hợp (1562- 1592), có chuyện cử sứ thần Lê Quang Bí sang cống tiến nhà Minh, bị giữ lại xét hỏi, nên đi về và chờ đợi hết 18 năm từ 1548 đến 1566, khi đi tóc mây xanh mướt, khi về râu tuyết bạc phơ! Khi đi trai tráng, khi về hẩm hiu!

54. Triều đại có nhiều vua nhất bị giết chết khi đang trên ngôi:

Nhà Lê có đến 9 vua bị giết trên ngôi: Lê Bang Cơ (hiệu Nhân Tông) bị giết năm 1459 lúc 18 tuổi; Lê Nghi Dân giết em trai để cướp ngôi vua, được 1 năm, khi 21 tuổi bị giết năm 1460; Lê Tuấn làm vua (hiệu Uy Mục) được 5 năm, khi 21 tuổi bị giết năm 1509; Lê Oánh giết Uy Mục lên làm vua (hiệu Tương Dực) được 6 năm, bị giết năm 1516 ở tuổi 23; Lê Y (tức Huệ) ở ngôi 6 năm (hiệu Chiêu Tông) bị giết năm 1530 ở tuổi 24; Lê Xuân ở ngôi (hiệu Cung Hoàng) được 5 năm, bị giết năm 1527 ở tuổi 20; Lê Duy Bang làm vua (hiệu Anh Tông) được 17 năm, bị giết năm 1573 lúc 41 tuổi; Lê Duy Tân (hiệu Kính Tông) làm vua 20 năm, bị bức thắt cổ chết ngày 5/12/1619 lúc 31 tuổi; Lê Duy Phường (hoặc Đường) 20 tuổi được đặt lên ngôi, được 3 năm bị truất, năm 1735, bị buộc phải thắt cổ chết ở tuổi 26.

55. Sống nhiều năm nhất ở nước ngoài:

Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy (1913- 1997), làm vua hiệu Bảo Đại, là người giữ kỷ lục sống nhiều năm nhất ở nước ngoài. Thủa bé ở Pháp để cha mẹ nuôi Charles dạy dỗ 15 năm, lên ngôi vua rồi tiếp tục sang Pháp học 7 năm nữa; năm 1938 bị bắn gãy chân, sang Pháp 1 năm chữa chạy; đã thoái vị năm 1945, lại còn chạy sang Hồng Kông lánh đời 3 năm; ra làm quốc trưởng bù nhìn cho Pháp năm 1950 đến 1954, bị Ngô Đình Diệm truất phế, ông “tự đi đày” thêm 43 năm ở nước Pháp; tổng cộng đời ông ở nước ngoài là 69 năm.
 
Hạng B2
9/10/08
197
0
16
41
Hà Nội
:p bác rùa còn thông tin gì về ls vn ít người biết đến ko, bác cho mọi người biết thêm để mở rộng
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.536
113
Hôm nay, e com lung tung, mất lòng 2 người. Thật là buồn chán. Định đi ngủ, nhưng lại dậy bật máy trả lời thì mới ngủ yên được.
Em dẫn chứng vậy các bác vẫn chưa chịu, e đành nói về sau khi Lê lợi đăng cơ vậy:
1. Trong "những cái nhất trên kia" có 2 cái nhất dính đến Lê Lợi. Nhất về sự cấm tên húy, chỉ 5 ngày sau khi lên ngôi, ông BẮT tất cả người dân kiêng tên từ ông bà, cha mẹ đến cả anh em , vợ cũ........Anh minh mà làm như vậy ư? Họa chăng có thể cấm chữ "trần" chứ cấm hết cái tên còn lại nghe nó "chuối chuối". Anh minh mà làm những điều theo ý mình không ích nước, lợi dân, chẳng đóng góp gì cho đất nước, thật là chán chường cho chữ "anh minh"
2. Qua việc Trần Nguyên Hãn bị giết, Nguyễn Trãi từ quan ở ẩn. Em thấy rõ một điều, sau khi đăng cơ, Lê Lợi đã sai lầm trong một số việc trị quốc. Không mang tính mang lại sự bình an, phước đức cho dân mà chỉ lo hưởng thụ, sao nhãng triều chính, nội tình triều cang rối ren, nịnh thần và công thần ỷ thế ra oai. Trần Nguyên Hãn(con cháu nhà Trần, miêu duệ Trần Quang Khải - cháu nội Trần Nguyên Đán) thật ra chẳng có tội, nhưng vì thấy đươc sự trí trá của vua qua hình dáng, trót lỡ lời nói với thân cận nên bị vịnh vào cớ đó mà giết đi trừ hậu họa mà thôi. Lúc đầu, Trần Văn-Trần Võ đã lên Chí Linh tiếp kiến Lê Lợi, thấy lê Lợi là phường "phàm phu tục tử" (qua động tác xé thịt ăn ngay trong ngày giỗ) đã bỏ về, xong sau này quay lại lần nữa mới thấy Lê Lợi mới đọc sách, nên mới ở lại phò tá. Trần Nguyên Hãn chính là Tư Đồ (Chỉ Huy Trưởng trong việc đánh quân Minh dành độc lập) mà "phải chết" do nhìn đúng tâm tư Vua, thì Nguyễn Trãi, bậc kiệt nhân đất Việt sao lại không hiểu thân phận của mình, đành xin về ở ẩn.
Trích VN sử lược: "Nghĩ mà buồn cho công thần thời xưa, chỉ vì những lời dèm pha mà chết thảm, chẳng qua cũng là lầm về 2 chữ công danh, mà đem tấm lòng son sắt đi phù tá quân vương trong lúc nguy nan, mong được chút hiển vinh để thỏa cái chí trượng phu ở đời, không phụ lòng cha mẹ, tổ tiên dặn dò mà giành lại giang sơn cho dân Việt. Ngờ đâu: chim bay đã hết, cung tốt cất đi, thỏ nhanh hết rồi, chó săn phải giết; đến khi công việc xong rồi, thì không những một thân một mình cũng không được trọn vẹn mà cả họ hàng cũng bị vạ lây.
Thật là đau lòng lắm thay!
Trời xanh có mắt. Giết người có công nhất trong triều thì trung thần, người tài trong triều cũng nản (người có nghĩa khí trong triều) đã thấy được bộ mặt thật của nhà vua, phần về ở ẩn, phần vì bổng lộc mà bịt mặt, che tai, khiến triều đình hỗn loạn, nịnh thần được dịp tung hoành, bè phái, phe cánh chính từ đây mà ra. Không tài người lèo lái, cầm trịch triều đình, nên khi Vua Thái Tổ mất tất rơi vào loạn lạc, anh giết em, em phản anh, đâm chém nhau loạn đả cả chục năm không lo quốc sự vì vua còn nhỏ, không biết được xây dựng đất nước, chỉnh sửa đê điều gây ngập úng liên miên, nhân dân đói khổ, bi ai......
Thiết nghĩ, "đời cha ăn mặn, đời con khát nước" cũng chẳng sai, cha bất nhân chắc sẽ sinh con bất nghĩa, không có tài mà dùng mọi thủ đoạn lên làm vua tức là đã là phường hại dân hại nước rồi ấy sao? đã làm vua mà không lo được cho dân no đủ, không lo xây dựng đất nước, chỉnh đốn triều cang, đào tạo lớp người kế cận, dụng nhân tài, thương tuấn kiệt, mà chỉ lo khư khư giữ ghé, hưởng phước trời cho thì sao có thể là "chân mệnh thiên tử" huống gì lại vơ vào 2 chữ "anh quân"?
Ai mà có chức-có quyền, không lo được cho dân, cho nước cường thịnh, chỉ lo phận mình,nghi kị dèm pha, trù dập người tài; tham quyền cố vị, bất tài mà giữ ghế, hay ban hành luật lệ không hợp tình hợp lý, thì chúng ta gọi là gì? chẳng phải thời nào cũng bị dân ghét, dân xxx sao?
====> em xin dừng bút, còn 2 ý nhưng vì tâm trạng không vui, viết không đúng ý mình gây sai sót thì khổ.
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
15/2/08
1.552
65
48
54
bravia nói:
Tiếp bác Rùa! Đêm đi nhậu về không ngủ được nghĩ thêm mấy ông vua lọt vào Top cho các bác bình chọn:
Vua có nhiều con nhất
Vua có nhiều vợ nhất
Vua chơi bời nhiều nhất
Vua sành điệu nhất
Vua chơi vợ hàng độc nhất ( không đụng hàng):
Vua bị bệnh nặng nhất
Vua mất dạy nhất
Vua tài hoa nhất
Vua giàu nhất
Vua nghèo nhất
Vua đi đánh trận thua nhiều nhất
Vua nào nhát cáy nhất
Vua nào đi xuất ngoại nhiều nhất
Vua nào đi xa nhất
Vua nào dốt chữ nhất
Vua nào võ công bèo nhất ( không chơi con nít nhe)
Vua nào bị cắm sừng
Cha Minh Mạng phải hông bác, đợt đi Huế thăm lăng thì bác lái xe nói cha này hơn trăm con, vài chục vợ => chơi dữ nhất.
 
Đảng viên
18/5/10
2.293
82.536
113
@thanhmap: theo em, Triệu Đà có thể tính là vua nước Việt được bác à. Trong Bình Ngô Đại Cáo(bản cũ), chính Nguyễn Trãi cũng đã từng khẳng định:
"Từ Triệu, Định, Lý, Trần bao đời xây nên độc lập
cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương"
Như vậy phải chăng chính ông cha ta đã chấp nhận đồng ý với chuyện ấy rồi sao?
Vả lại, sử sách ta ghi chép không rõ ràng, thời đó ai mà sống được 120 tuổi, họa chăng là lịch Trung Hoa và lịch Việt khác nhau, bởi bộ Can, Chi, cách xem Bát Quái - Nòng Nọc mà e đã trình ở những bài trước.
Thôi thì, cứ nghĩ theo kiểu, Mường cũng được, Tàu cũng được, ai có công với nhân dân, tạo quốc thái dân an, có công xây dựng đất nước thì có thể suy tôn làm vua nước Việt vậy.
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
24/7/09
995
107
63
Hà nội
Hồi giờ, em vẫn âm thầm thực hiện phương châm "ko biết, tựa cột mà nghe", thấy nhiều bác công phu đọc sử, rất lấy làm kính phục. Nhưng tới đây em thấy ý kiến bác Đào Lỗ có lý hơn, dù các ý "phản biện" của bác Rùa cũng đáng để suy ngẫm. Theo em nghĩ, xem xét lịch sử không thể đơn thuần lấy lăng kính của ngày hôm nay để soi xét. Phải đặt các sự kiện vào điều kiện lịch sử cụ thế, lấy bối cảnh ls đó để làm ánh sáng soi rọi các sự kiện đó thì mới khách quan công bằng đc. Ở kỉ nguyên mà "không độc ko phải là quân tử" thì việc triệt hạ công thần "công cao vượt chủ" là việc thường tình: khi thiên hạ chỉ qui về có 1 chủ, các cuộc tranh giành quyền lực luôn đẫm máu. Nói LL bất tài chỉ có các cận thần mới có công có tài nghe ko ổn lắm. Như Lưu Bị bên thớt TQDN bên kia, ông ta sách lược đâu bằng Khổng Minh, Võ tài đâu sánh Quan Công... mà lại làm đc minh chủ của những ng này, thì phải nói ông LB phải ở tầm cao hơn các ông đó 1 bậc chứ. Lê Lợi làm đc minh chủ của các ông TNH, NT, thì đừng nói ông là tầm thường. Xét về từng mặt, có thể ông kém từng ông dưới trướng, nhưng với tư cách 1 chủ soái, đương nhiên các ông kia sao sánh đc với LL? Phong thái lãnh tụ là 1 cái gì đó không phải cứ rèn luyện mà có đc, nó gần như làm bẩm sinh, Trời cho vậy.
Nhân đây cũng xin cám ơn bác đã bỏ công sưu tầm và cung cấp thêm các tư liệu để AE có thêm những góc nhìn khác nhau về 1 nhân vât, 1 giai đoạn LS.