O.S.P.D
16/8/04
2.803
129
63
61
"Trung Tâm Công Nghệ Hoá Màu"
@ V-Kool , Golf ca : Trời ơi là trời , hàng xóm không đây nè , riêng từ khu Lê Văn Hưu tới đại Học Tổng Hợp phía trên này , Bờ đê Sông Hồng , viện 108 tuổi thơ em dẫm nát nhừ để bắt ve và bắn Sấu đó .
Ngày xưa HN vắng vẻ tĩnh mịch lắm , Hồ Thiền Quang , Công viên Thống nhất Ve kêu vang trời hè , học bài không vô ...Đêm đêm đi bắt ve lột xác , ngày đi đổ dế ,bắn giàn thun ( Ngòai bắc kêu là súng cao su ) hay là câu cá 7 màu , nhiều đêm vào công viên bắt ve , gặp các đôi tình nhân mê mải chuyên tự nhiên , bỏ bắt ve rình coi tới khuya mới về , đường Nguyễn Quyền phía gần Nam Bộ có xóm Phở , Miến đông đúc những năm 70 , mùi thơm ngào ngạt bay tới cuối phố , ngồi trong nhà nhai mỳ sợi rưới xì dầu với tóp mỡ mà tâm trí để ngòai quán Phở .
Hồ Thiền Quang có bãi chiếu bóng , hay có phim màu màn ảnh rộng Liên xô , thỉnh thỏang chen chúc coi phim có chị bị thanh niên bóp vú chửi oang , con nít cười ầm ĩ , nhất là lúc nửa đêm tan phim chen qua cầu .
Tuổi thơ của Em xa trường học ( Tây Sơn đường Trần nhân Tôn ) lại gần bến xe ( Bến xe Kim Liên ) , lúc đi học thì được ngồi ngay lớp là nhà xác cũ của bệnh viện Tây Sơn , thêm vào đó lại bị Băng Vân Hồ ( Khu bán hàng cho Cán bộ ) nó quây đánh hội chợ tưởng chết vì lấn sân đánh bạn chúng nó gãy tay , nên lớn lên man man , tu dưỡng kiểu gì cũng không thành được người tử tế . Nhưng mà vẫn yêu HN lắm cơ . Thầy bói nói tại vì em nghịch quá , trêu cả người âm , có lẽ bà ấy nói đúng , khi xưa người ta ủi đất làm cái bến xe Kim Liên , 1971, Em chạy theo móc bọc , lượm thủy tinh và xương về bán , sắt với tủy tinh bán rất dễ , xương thì được giá nhưng chỉ có rất ít người mua , em viê biển treo trước cổng : "Bán Xương" , súyt bị bà hàng nước chuyên bán thuốc lào kẹo lạc cho một đòn gánh , từ lúc đó , tiền kiếm được đến mấy đồng , cực to đấy , nhưng người bắt đầu bất thường ...Xa HN từ khi còn rất bé , nhưng mọi việc nhớ như in , thế mới tài .
 
Last edited by a moderator:
Hạng F
13/1/06
12.146
2.245
113
60
Bình Thạnh -Tp HCM
Câu chuyện của các bác thú vị quá! :p Những hình ảnh rất đẹp, nhất là hình ảnh hoa lộc vừng đã làm trỗi dậy trong tui nỗi nhớ về thời tuổi thơ ... cả những hình ảnh mùa thu HN nữa, chao ôi là nhớ! Còn nhớ năm 1974, chính quyền HN trọng thể tổ chức lễ mừng 20 năm ngày giải phóng Thủ Đô. Khi ấy khu phố tui cũng được chọn huy động lực lượng thiếu nhi đi xếp hình xếp chữ trên sân vận động Hàng Đẫy-Hà Nội. Mất 3-4 ngày tập dượt rồi mới đến ngày biểu diễn chính thức. Mỗi lần đi tập được họ phát cho mỗi đứa 1 ổ bánh mỳ kẹp thịt và ly nước chanh với đá lạnh (đá lạnh là thứ quý hiếm thời đó) thế là khóai chí lắm rồi. Nghĩ lại thấy vẫn vui các bác ah và đã đọng lại một ấn tượng không hề phai nhạt... Vậy mà chẳng mấy chốc bây giờ đã là lần thứ 55 kỷ niệm ngày GPTĐ.

Bây giờ mời các bác cùng nghe lại bài ca Hà Nội do nữ ca sỹ Lan Anh thể hiện:
http://vnmusic.com.vn/mus...id=nghenhac&id=487
 
Hạng B2
1/10/09
227
4
0
UNITED NATION
Sau 1954 thì các cán bộ về phá hết HN. Nhất là các biệt thự Pháp.Mấy ông bà đó chia nhau mỗi người một khoảnh rồi sau đó kéo gia đình từ đẩu từ đâu vào rồi phá tan HN phố. Thế thì HN mới rơi vào cảnh hàng trăm người mới có một chỗ i nặng...ị. Không tin các bác cứ đi dọc phố Nguyễn Thái Học, hai bà Trưng, Quang Trung mà xem
 
Hạng F
13/1/06
12.146
2.245
113
60
Bình Thạnh -Tp HCM
Hình như chưa có ai nhắc đến Nhà Thờ Lớn ở HN nhỉ? Noi ấy cũng đặc biệt đối với tui vì nó gắn với tuổi thơ ấu năm lên 6 của tui. Khi đó cha mẹ tui gửi tui lại nhà bà bác ở số 25 phố Cửa Đông để đi làm suốt ngày...Sáng sáng cha tui hay chở tui ra khu vực Nhà Thờ Lớn mua cho gói xôi rồi chở về nhà bà bác, gửi lại 2 anh em tui ở đó để đi làm, mãi tối mịt mới về. Đối với tui, trẻ con mà phải xa cha mẹ suốt ngày, ở nhà người "lạ" buồn lắm các bác ơi! :(
Năm 1991 được ra HN (vì công việc) tui kêu thằng em họ chở đi một vòng thăm lại nhiều phố phường HN, trong đó có Nhà Thờ Lớn HN này. Có chụp nhiều ảnh nhưng tòan ảnh giấy nên không up lên đây được. Đành mượn ảnh search từ Google vậy hén:
Nhà Thờ Lớn HN-với khỏanh sân và mặt tiền cổ kính:
mxyiagu9eefzvfo108q9.jpg



Nhà Thờ Lớn HN qua cái nhìn của các nhiếp ảnh gia
hxkp8vf9jb72z920kcn.jpg



9f5j4pn38pvi12tvr.jpg



qgvqxuzdlrs6lnl9i2ea.jpg



27iaz23hqchlvlx7tf3d.jpg



71wwc0eh6jnexn60vku5.jpg



fuzlhwl0khcwybfirxaf.jpg



Và một bài hát CHỢT NGHĨ VỀ HÀ NỘI của Nhạc sỹ hải ngọai, do nữ danh ca KL thể hịên:
[link]http://www5.nhac.vui.vn/Music/#Play,66595[/link]
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
15/10/06
1.830
26
48
3lan
Bác nào có ảnh bệnh viện Bạch Mai khoảng năm 73 cho em xem với, năm đó em "thực tập" ở khoa phụ sản trong bệnh viện này mấy ngày, giờ chẳng nhớ mặt mũi nó ra răng.
 
Hạng D
5/8/04
1.962
10
38
Kẻ Chợ
Trời...hàng xóm xuyên Việt luôn! Ai vậy nhỉ? Cho Em cái tên đi?
fleur nói:
Vậy bác ở cùng phố em hồi nhỏ rồi, em ở góc bà triệu, trần hưng đạo, thợ nhuộm (cũng cùng phố nhà kebab luôn). Hôm nào họp hội HN ở Mỹ Viên cái nhỉ
033102beer_1_prv.gif
.
 
O.S.P.D
16/8/04
2.803
129
63
61
"Trung Tâm Công Nghệ Hoá Màu"
tommyle nói:
Bác nào có ảnh bệnh viện Bạch Mai khoảng năm 73 cho em xem với, năm đó em "thực tập" ở khoa phụ sản trong bệnh viện này mấy ngày, giờ chẳng nhớ mặt mũi nó ra răng.
Tôi cũng có chú Em thực tập ở ...Cây Đa Nhà Bò năm 73 luôn , hóa ra tòan Sinh Viên trường Thuốc Hà Nội cả !:)
 
Hạng D
5/8/04
1.962
10
38
Kẻ Chợ
Em đã chào đời ở đó :)
quote=Der Fahrer]
Tôi cũng có chú Em thực tập ở ...Cây Đa Nhà Bò năm 73 luôn , hóa ra tòan Sinh Viên trường Thuốc Hà Nội cả !:)
[/quote]
 
A1
14/12/03
2.548
4.399
113
V KOOL nói:
Trời...hàng xóm xuyên Việt luôn! Ai vậy nhỉ? Cho Em cái tên đi?
fleur nói:
Vậy bác ở cùng phố em hồi nhỏ rồi, em ở góc bà triệu, trần hưng đạo, thợ nhuộm (cũng cùng phố nhà kebab luôn). Hôm nào họp hội HN ở Mỹ Viên cái nhỉ
033102beer_1_prv.gif
.
Bác Kiên có bao giờ nghe cái tên Vịt Mắc Nợ chưa?? Sáng nào cũng họp cafe ở Hàn thuyên mà lại không nhận ra bạn à?
 
Hạng D
1/12/06
3.029
100
38
Gừi các bác một Truyện tình thủa học trò của 2 học sinh trường Chu Văn An Hà nội. Nhân vật trong truyện tên Long, nay đang sống ở Munich, CHLB Đức, tuổi quãng ~50.

Câu chuyện kết thúc không mấy ..., nhưng thôi để các bác đọc bên ly cafe chủ nhật mùa thu cho cuốn hút! Chuyện được viết dưới dạng một blog ở Đức, xin phép TG cho copy và chỉnh lại vài chỗ như chính tả, dấu chấm, phảy, dấu nghỉ, xuống dòng ... cho dễ đọc. Nội dung thì không chỉnh gì.

Thôi chúng ta bắt đầu đọc chuyện, các bác chuẩn bị cafe :)

Phượng ơi đừng nở nữa
TG: Đỗ Trường


hoa-phc6b0e1bba3ng-1.jpg




Không biết có bao thi sĩ, văn sĩ, có thi hứng, gửi gắm tình cảm của mình vào chiều thu vàng xào xạc, và những mùa xuân mong manh, với cơn mưa bay, nhè nhẹ. Nhưng với tôi, khi tiếng ve kêu, và cây phượng trước sân trường trổ bông là mùa đẹp nhất. Tôi không nghĩ là mình sẽ mất, mà đời người ai cũng có một lần, đó là tình yêu và thuở học trò. Thế mà từng cánh phượng rơi, tàn tã trong tôi đã mười năm rồi.


"- Đề nghị Phượng hát lại đi!". Tiếng vỗtay, la hét ầm ĩ của học sinh trung học Chu văn An. Phượng phải hát đi hát lại đến khan cả cổ, theo tiếng đàn của tôi. Đêm liên hoan văn nghệ, từ giã mái trường, từ giã tuổi thơ, nó cứ theo tôi mãi những năm tháng sau này.

Phải đến nửa đêm, chúng tôi mới chịu giải tán. Tôi và Phượng dắt xe ra sau cùng. Đêm trời tháng năm thật đẹp, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng, thỉnh thoảng những làn mây lững thững trôi, tạo nên một màn đêm thật tuyệt hảo. Gió hồ tây nhè nhẹ thổi, làm cho làn tóc dài thướt tha của Phượng bồng bềnh như những áng mây trôi. Dưới ánh trăng chiếc áo dài tím bó sát cơ thể đầy đặn, đang tuổi dậy thì càng tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng. Đi sát bên nàng, một mùi hương toát ra làm cho tâm hồn tôi rạo rực, ngất ngây.

Tôi đưa tay nắm lấy tay Phượng. "Hôm nay chúng mình đi bộ về nhé? Phượng không muốn đi xe đâu!" Rồi Phượng nói với mắt nhìn xa xăm: "Hôm nay trăng đẹp quá, Long có thấy như vậy không"?

Tôi gật đầu và đi chầm chậm bên nàng:
- "Phượng này, từ mai chúng ta phải xa mái trường Chu văn An mãi mãi, Phượng có nhớ không?"
- "Nhớ chứ, vì ở đó chúng ta có nhau. Ôi! Phượng cứ mong chúng ta mãi mãi như hôm nay."

Rồi Phượng cất tiếng khe khẽ hát: "Thời gian ơi hãy ngừng trôi …". Cả hai chúng tôi cùng cười. Tôi dựng xe bảo Phượng:
- "Phượng có nhìn thấy gì ở mặt hồ không ?"
- "Thấy gì cơ?"
- "Bóng của Long chồng lên Phượng kìa!"

Phượng nhìn theo tay tôi chỉ, và cúi xuống nhặt một viên sỏi ném tõm xuống mặt hồ, làm bóng chúng tôi nhòa theo mặt nước. Bất chợt tôi kéo Phương vào lòng, nàng cứ để nguyên như vậy. Mùi hương của nàng rất gần, rất gần, làm tôi khẽ rùng mình.
- "Long ơi! Phượng hơi lạnh."

Tôi ôm nàng chặt hơn. Một cảm giác lạ,chưa bao giờ có,chay doc cơ thể tôi. Đôi môi tôi đã tìm đến môi nàng một cách vụng về:
- "Phượng ơi! Long yêu Phượng nhiều lắm."
Nàng xiết chặt cổ tôi âu yếm:
- "Sao tham thế, hôn lâu đến bỏng cả môi người ta rồi."
Tôi cười:
- "Để nhớ!"

Nhà Phượng ở phố Nguyễn cảnh Chân, khu phố villa này giành riêng cho cán bộ trung ương. Cả hai yên lặng đi bên nhau, để tận hưởng hết những hương vị của tình yêu. Không gian như dừng lại,nhưng chỉ còn những chú ve sầu kêu rời rã, lọt thỏm vào không gian yên lặng ấy.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, thì thầm:
- "Tới nhà rồi, ngủ ngon nhé."

Tôi gật đầu và đứng nhìn theo cái dáng mảnh mai của nàng, khuất sau cánh cửa sắt nặng nề khép lại ...

Chiến tranh biên giới phía nam vẫn còn gay go, quyết liệt, thì biên giới phía bắc lại bùng nổ. Lũ con trai chúng tôi vừa hôm trước mừng rỡ nhận được giấy báo vào học đại học, hôm sau nhận được lệnh tổng động viên vào quân đội. Được tin này Phượng buồn lắm. Nàng lo cho tôi phải chịu đựng gian khổ ở chiến trường, sợ cô đơn khi vắng tôi.
- "Hay Phượng nói với ba can thiệp, để Long được nhập trường học nhé?"
Nghe Phượng đề nghị như vậy, tôi gạt ngay:
- "Không được đâu, ba Phượng là cán bộ cao cấp, gia đình Long như thế này. Ngay quan hệ của chúng ta còn bị cấm nói chi đến chuyện khác. Tốt nhất chúng ta hãy im lặng, bằng không gia đình lại ầm ĩ lên đấy!"

Phượng biết nói cũng không được, nên nàng thở dài, đặt bàn tay vào lòng bàn tay tôi rồi nói một cách dứt khoát:
- "Long không được học tiếp, Phượng cũng không học đâu, Phượng sẽ xin đi làm, chờ Long về cùng học!"

Tôi cảm động không nói được lời nào, tôi hôn tới tấp lên mặt nàng, nước mắt nàng rơi thẫm đẫm vai áo tôi …

Sáng hôm sau tôi lên đường, tối nay Phượng đến thật sớm, nàng đã mua cho tôi thật nhiều thứ. Nhưng tấm vỏ chăn, nàng thêu cành phượng đỏ rực là tôi thích nhất. Đêm nay chúng tôi dành trọn vẹn cho nhau. Nàng bảo, hôm nay chúng ta sẽ đàn và hát những bài ca hai đứa cùng thích. Hôm nay , nàng hát thật nhiều. Chúng tôi quen nhau từ khi chúng tôi còn học tiểu học, nghe Phượng hát đã nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi thấy Phương hát hay như đêm nay.

Đêm càng thanh vằng, càng làm cho lòng tôi khắc khoải nỗi niềm mênh mang theo từng câu hát của nàng. " Yêu nhau trong cuộc đời … mơ duyên tình dài, gắn bó đôi lời ….Rồi từ mai ngăn cách … Biết rồi là khi đưa đón, có mấy ai không buồn…." Rồi trong cái man dại của tình ái, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả. Trong hơi thở vồn vã của hạnh phúc, nàng bảo:
- "Phượng linh cảm, có một điều gì không may mắn đến với chúng ta."
Tôi động viên nàng:
- "Mọi điều sẽ tốt đẹp cả thôi. Phượng cố gắng đợi Long về nhé."

Sau khi huấn luyện chúng tôi hành quân lên chót đầu của biên giới phía bắc. Tôi vẫn thường xuyên nhận được thư của Phượng. Đúng như Phượng nói, nàng đã không học tiếp, xin vào làm ở xí nghiệp may, thêu. Bất chấp sự phản đối của gia đinh Phượng quyết tâm đợi tôi về ...

... Thời gian hai năm trong ba lô của tôi đầy thư của Phượng. Quả thực nếu như không có thư và những lời động viên của Phượng thì tôi không thể trụ nổi trên tuyến đầu khắc nghiệt này. Rồi bặt đi một thời gian tôi không nhận được thư người tôi như ngồi trên đống lửa, bao phen tôi định bỏ về tuyến sau.

Rồi một hôm tôi được thư của người bạn học, cái tin như một nhát dao đâm vào trái tim tôi. Gia đình ép nàng lấy một kỹ sư mới ở nước ngoài về, con ông thứ trưởng gần nhà. Nàng đã cự tuyệt. Nhưng vì để củng cố địa vị và danh lợi gia đình đã ép Phượng đến cùng. Cha Phượng là cán bộ cấp trung ương, ông lấy mệnh lệnh, bảo thủ, những gì ông đang làm ngoài xã hội,áp dụng vào chính con gái ông. Nhiều lần Phượng đã phải bỏ đến gia đình bạn bè ở nhờ. Nhưng không được lâu Phượng lại phải quay về nhà. Ba mẹ Phượng cho rằng nàng làm vậy chỉ dọa dẫm gia đình nên lại càng thúc ép nàng.

Dường như Phượng đã chuẩn bị sẵn cho cuộc ra đi mãi mãi này. Cũng vào một đêm mùa hè sau hai năm tôi đi, nàng đã viết cho tôi một bức thư cuối cùng. Không gửi! Phượng đã ra đi trong cơn đau đớn tột cùng, bằng một liều thuốc ngủ mạnh.

Được tin Phượng không còn, tôi cảm thấy không còn là chính mình. Tôi như một cái bóng không hồn. Nhưng chiến sự ngày càng tàn khốc, là người lính trên tuyến đầu, ngày đêm đương đầu với súng đạn, gian khổ, người tôi gầy rộc đi. Nhiều lần tôi ngất ngay trên nóc hầm. Đến năm sau biết tôi không còn sức chiến đấu, đơn vị buộc phải cho tôi xuất ngũ.

Bước chân về đến Hà nội, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ lùng. Tất cả là một sự thiếu vắng, chết chóc, dưới con mắt của tôi. Từ những con đường, hàng cây cũng trở nên xa lạ. Mặt hồ cũng lặng phắt sóng, không gian như dừng lại. Tôi đã đến nhà nàng. Từ ngày Phượng ra đi, mẹ nàng ân hận trở thành điên khùng. Cha nàng nhìn tôi không nói. Ông lạnh lùng đưa cho tôi bức thư của Phượng, những hàng chữ thân quen đã nhòe đi vì nước mắt. Đọc xong, tôi gấp lá thư vào ngực mình và tôi khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã khóc. Tôi đi như kẻ không hồn. Tôi ra cửa Nam mua một vòng hoa trắng,vòng về đường Lý thường Kiêt, bẻ một cành phượng vĩ, sau đó tôi đạp xe xuống nơi nàng yên nghỉ. Tôi ngồi bên mộ Phượng không biết là bao lâu:
- "Phượng ơi! Long đã về đây …"

Tôi đã sống trong tâm trạng dằn vặt khổ sở. Tôi đã mất Phượng vĩnh viễn. Phượng ơi! Làm sao Long tiếp tuc học đại học khi không còn Phượng nữa?

Tôi muốn chạy trốn tất cả, xung quanh đây đâu cũng là nàng. Tôi đã quyết định đi thật xa, để đừng bao giờ nhìn thấy mùa phượng nở và tiếng ve gọi hè. Tôi đã sang lao động ở Đông Đức. Những ngày tháng lao động cực nhọc trên xứ người, tôi không sao quên được hình ảnh của nàng. Ai đã cướp đi mùa hè của tôi? Ai đã cướp đi những con đường quen thuộc mà chúng tôi đã đi?

Và Phượng ơi! Phượng cũng không nở trong trái tim Long trên mảnh đất Tây Đức này. Mặc dù ngoài kia nắng đã tỏa, cây đã đâm chồi và nảy lộc. Long chỉ có một mùa Phượng nở và mãi mãi không bao giờ nở nữa:
"-Hãy cứ để mùa đông thành vĩnh cửu
Và xin người đừng nói những lời yêu
Vì tình ta đã chết tự bao giờ ..."

Hết!


Delonix_regia_at_Hoan_Kiem_Lake.jpg




PS: Xin chia xẻ với bác Long nào không quen biết! Hoa Phượng là loài hoa đẹp rực rỡ nhất, nổi bật nhất. Người con gái nào tên Phượng cũng là người con gái xinh đẹp nhất, nhưng lại hay có số phận buồn thảm!

Rút kinh nghiệm thế nên khi đẻ con gái chúng ta tránh đặt tên Phượng! Nhưng đây cũng chỉ là kinh nghiệm riêng, cũng như kinh nghiệm của bác Long :)


[tube]http://www.youtube.com/watch?v=vHxKfrnfic4[/tube]