MO HƠN MÙA KHÔ CUỐI CÙNG(84_85).
Sau những trận đánh ác liệt và 2 bên cùng chịu nhiều tổn thất,địch vẩn thường xuyên mở các đợt tập kích vào các vị trí phòng ngự của D2,nhưng mật độ và cường độ giảm đi rất nhiều.Do vậy quân số thương vong của đ/v cũng giảm đi đáng kể.Không khí trong đ/v bổng trở nên rất sôi nổi,chúng tôi bắt đầu có những chuyện sinh hoạt đời thường hơn.Không khí và khung cảnh trở nên rộng rải,ae vẩn thường tập trung văn nghệ ,văn gừng,kể chuyện thâu đêm suốt sáng theo từng nhóm nhỏ.Những buổi tối trời trở lạnh còn tổ chức nấu nướng,ăn uống ca khuya.Đường sá đi lại dể dàng hơn,nên thực phẩm từ E cũng cung cấp khá dồi dào,các đoàn tổ chức ra dân đi chợ cũng thường hay tổ chức,nên đời sống vật chất không còn lo thiếu thốn như thời gian trước nửa.

Nhưng đ/v vẩn rất cảnh giác với tình hình địch,vẩn tổ chức các đợt phục kích từ các hướng và trinh sát bám nắm chúng thường xuyên,nhưng hầu như không mấy lần chạm địch.

Sau khi bị ta đột kích mấy lần,chúng tổ chức bố trí phong tỏa mìn dầy đặc ở dọc biên giới và hạn chế hoạt động về hướng D2. Đúng lúc nầy,chúng tôi lại phải nhiều lần tổ chức lực lượng cùng lực lượng E hành quân từ Kôp qua tới Đăng cum để giải vây cho D3 bị pa ra vây lấn như báo cáo.Thực sự qua đến nơi thì tình hình không đến nghiêm trọng như vậy,chỉ là D3 chúng tôi bây giờ ae nhiều đồ cổ quá,lâu lâu bị địch tập kích vài trận nhỏ đả la hét là bị bao vây ra đến trung đoàn.Khi chúng tôi vào đến nơi triển khai tác chiến,thì địch cũng chỉ chạm súng nhỏ lẻ rồi rút quân chứ ít khi nhận chiến,nhưng chúng tôi còn Mo hơn,không lẻ cứ hành quân tác chiến như vậy mải cũng không đảm bảo được sức khỏe.

Cùng 1 trung đoàn với 3 tiểu đoàn,đả có thời đ/v nào cũng gồng mình chia lửa với nhau,nhưng kể từ giai đoạn bố trí lại đội hình E năm 1982,D1 về Poi pet với rất nhiều thoải mái.Đây là 1 cửa khẩu nằm ở cực tây Cam Pu Chia,nên tuy là vị trí phía trên nhưng Thái không bao giờ cho pot ở gần,và hầu như là chưa bao giờ phải tác chiến lớn,chủ yếu làm nhiệm vụ hổ trợ ngoại giao cho 2 nhà nước Thái_Cam.

Còn hướng D3 tuy có căng hơn 1 chút,nhưng với 1 lực lượng còn tương đối đầy đủ quân số và trận địa được trên đầu tư xây dựng kiên cố với hầm hào lắp ghép,bao bọc bởi hào chông và bờ đê cao với mìn trái xen kẻ,vẩn đủ sức chống trả những đợt tiến công của địch nếu xảy ra.

Sự kiện phải nhiều lần chi viện quá xa,nhưng khi vào đến nơi chẳng thấy gì nghiêm trọng,khiến cho ae D2 chúng tôi lúc đó khá bất mản.Cao điểm đến 1 đợt cũng hành quân chi viện không thấy gì,khi hành quân ra lại phải cuốc bộ,trước đó E hứa sẻ cho xe vào đón,dẩn đến ae trút bất mản lên đầu con voi bằng nhiều loạt đạn,làm con voi bị gẩy 1 ngà đến bây giờ.

Bắt đầu D2 cũng được đầu tư trận địa phòng ngự bởi công binh trên xuống xây dựng,sau bao nhiêu năm.Hầm hào được xây dựng lại theo tiêu chuẩn lắp ghép bằng bê tông đúc sẳn,rất sạch sẻ và kiên cố.Trận địa hỏa lực cũng hoàn chỉnh hơn,có cả hầm pháo và hầm trú ẩn liên hoàn.

Phía bên ngoài,trận địa được bao bọc bởi nhiều lớp rào kẻm gai các kiểu,hàng rào mái nhà chống thâm nhập và xung phong,hàng rào đơn chống thú rừng vào sát sẻ làm nổ mìn ta bố trí,với bên trong là các loại mìn trái đan xen.Ngoài ra còn hào chông bố trí sát chiến hào.

Nói chung lúc nầy Mo hơn đả trở thành 1 căn phòng ngự thật hoàn chỉnh và đạt chuẩn,khiến ae chốt trong trận địa rất yên tâm. Giửa lúc đó chúng tôi bắt đầu nghe đến có 1 đợt rút quân,bàn giao Mo hơn lại cho 1 đ/v nào đó.Chúng tôi không quan tâm đến đ/v nào sẻ thay thế,chỉ hy vọng mình sẻ được trở về,vì lính 80 của chúng tôi cũng sắp đến thời hạn hoàn thành nghĩa vụ rồi.

Giửa lúc đó thì lại xảy ra sự kiện pa ra đưa quân chiếm giử khu vực ga Sô phi a.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
TRẬN GA SÔ PHI A MÙA KHÔ 84_85.
Giửa lúc các tin tức về 1 sự thay đổi lớn trong khu vực,về E2 sẻ được rút quân đợt sắp tới,làm đề tài bàn luận thường xuyên của ae trong đ/v chúng tôi,thì bất ngờ xảy ra sự kiện pa ra bất ngờ dùng 1 lữ đoàn,vận động từ hướng Đăng cum xuống chiếm giử ga Sô phi,cắt đứt đường từ phía sau đ/v.Các lực lượng chuyên gia và dân quân ,du kích bạn phải tháo chạy khỏi phum,bỏ ngỏ cho địch chiếm giử.

Lúc nầy các đ/v của sư 5 hình như đang tập trung cho chiến dịch C85 đang khởi động bên hướng khác,nên E2 phải tự tổ chức lực lượng phản kích để chiếm lại,kết hợp cùng E 10,F179 bạn cũng vừa về đứng chân để thay thế địa bàn cho E2.

Lực lượng của các D và E bộ triển khai từ hướng tây tây bắc phum đánh xuống.Riêng D2 của duc thao,chủ yếu là quân số của C5 đang ở Kôp cùng toàn bộ b trinh sát D do đ/c Long,b trưởng trinh sát chỉ huy,được tăng cường 1 12 ly7 và 1 cối 60 thành 1 mủi triển khai từ ngoài lộ 5 theo trái đường đánh vô.Hướng phía đông,bên phải đường do lực lượng E 10 bạn đánh vào,tạo thành gọng kềm vây lực lượng địch ở giửa.

Ngay từ đầu chiến sự nổ ra rất quyết liệt,ta và địch căng kéo với nhau từng khu vực.Đến khoảng hơn 1 giờ địch rút dần về hướng chùa và hồ nước để tổ chức chống đở,vì hướng tây tây bắc ta không khống chế được hiệu quả.Phía trục đường ta vừa tiến vừa khống chế không cho địch mở rộng đội hình.

Do đả có sự chuẩn bị từ trước,nên bất ngờ địch tăng cường quân,xuất hiện từ các hướng xung quanh đánh rất rát vào các mủi tiến quân của ta.Lực lượng mới nầy khá thiện chiến và tác xạ cũng rất chính xác,nên ngay từ ban đầu đả gây cho ta khá nhiều thương vong và khó khăn.Hướng bộ đội bạn bị đánh bất ngờ vào sườn,đội hình hổn loạn phải tháo chạy,thương vong 1 số và để mất 1 khẩu 12 ly7,hướng E bộ ta cũng phải tháo lui.Còn khu vực D2,ta quay qua dùng hình thức bắn tỉa,cơ động cá nhân nhanh để đối phó với địch.Ae cứ bám từng gốc cây,bụi rậm để quần nhau với chúng.Một số đ/c 82 rất dũng cảm,1 mình ,1 súng vận động tiến công khiến 1 số tên địch chịu không nổi,phải tốc chạy.Khẩu đội 12 ly 7 bị địch tập trung tỉa trúng các xạ thủ,không thể nổ súng,đ/c Long vận động lên chi viện cũng bị thương,nên ta phải tạm thời rút lui về phía sau để cũng cố lại.Riêng địch sau khi tái chiếm lại khu vực cũng nằm im cũng cố các vị trí chiếm được. Cứ như thế cục diện được giử đến suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau,ta bắt đầu tổ chức đánh tiếp.Các mủi,hướng vẩn triển khai như củ và bắt đầu nổ súng đánh lên.Lần nầy về phía bạn do đích thân E trưởng chỉ huy tác chiến.Sau loạt hỏa lực các cở dồn dập bắn dứt loạt,phía bạn bổng rộ lên tiếng hò hét và bất ngờ họ nhanh chóng vận động thật nhanh,vừa chạy,vừa bắn xung phong lên.Sự việc xảy ra như 1 cảnh phim trước mắt bộ đội ta.Tất cả những ấn tượng trước đó bổng tan biến đi giửa ta và bạn,sức tiến công,vận động của họ thật bài bản và hiệu quả,khiến địch hoảng hốt rời khỏi các vị trí đang chiếm giử tháo chạy toán loạn.Lính ta lập tức tái chiếm lại phum sau hơn nửa giờ chiến đấu.

Tổng kết đợt phản kích,phía ta cũng có 1 số thương vong.Về bạn cũng vậy và bị mất 1 khẩu 12 ly 7,nhưng sau trận tái chiếm họ lại thu lại được 1 khẩu DKZ 82 và rất nhiều vủ khí bộ binh của địch.Trận ga Sô phi ngoài kết quả đó còn là 1 trận đánh đầu tiên thể hiện sự chiến đấu hiệp đồng ăn ý giửa ta và bạn ở khu vực ngả ba con voi nầy.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
GIẢ BIỆT MO HƠN.

Một ngày đầu mùa khô 84_85,sau sự kiện ga Sô phi không lâu,duc thao bàn giao cầu 30 cho đ/c Thành cầu phó để vào Mo hơn sắp xếp cho khẩu đội DKZ chuẩn bị bàn giao rút ra làm nhiệm vụ mới.Sáng hôm sau,cũng lên BCH D để nhận nhiệm vụ ở lại cùng tiểu đoàn,tiếp tục chốt giử Poi pet sau khi trung đoàn rút quân theo kế hoạch,trên cương vị b trưởng b DkZ 82.

Có thật nhiều tư tưởng đan xen lúc đó.Cả 1 E giờ chỉ còn lại 1 D quân ta ở hướng nầy,phía sau chỉ toàn là lính bạn,đả vậy lính ở lại chỉ từ ae nhập ngũ 82 trở lại thôi,còn 80_81 đả đủ thời gian ra quân nên sẻ theo E rút quân cùng lúc.Người về từ quan đến lính,ai cũng phấn khởi vô cùng,khuôn mặt ai cũng hân hoan,vì cuối cùng cũng đả được hoàn thành nhiệm vụ,trở về với gia đình,sẻ được thụ hưởng 1 cuộc sống bình yên,hạnh phúc,trong 1 thời gian ngắn nửa.

Còn người ở lại tiếp tục cầm súng làm nhiệm vụ,mà không biết chuyện gì sẻ chờ mình ở phía trước.Cứ lẳng lặng nhìn nhau,không ai nói với ai lời nào,vì biết sẻ là thừa ,nếu thốt ra những lời động viên an ủi.

Duc thao cũng nằm trong trạng thái tâm lý của người ở lại.Biết rằng cha mẹ sẻ rất buồn khi bạn bè về hết mà đứa con xa vẩn biệt tăm.Đợt nhập ngủ của duc thao phường tập trung 13 người tất cả,nhưng ở quân trường đả đào ngủ hết 11 người,chỉ có 2 thằng sang K làm nhiệm vụ.Giờ thằng bạn duy nhất cùng phường chuẩn bị được ra về,khỏi nói thế nào khi gặp, mẹ mình không khóc kể.Rồi mối tình khi còn làm công nhân nhà máy dệt nửa,lần nhận thư gần nhất em có nói em vẩn chờ,nhưng khi biết sự thật nầy không biết sẻ ra sao.Những ngày nầy chắc tư tưởng ae ai cũng quay cuồng lẩn lộn,đan xen giửa quá khứ,thực tại và tương lai.Nhưng rồi tất cả đều phải gác qua tất cả,để tập trung cho những gì đang xảy ra chung quanh.Ai cũng bị cuốn hút vào mọi công việc xảy tới dồn dập,không còn thời gian để nghỉ tới những gì riêng tư cá nhân mình nửa.

Địch cũng trở nên im ắng khác thường.Chúng cũng đang chờ đợi xem tình hình gì xảy ra,để có những hành động thích hợp.Hướng pa ra,sau khi tranh thủ chiếm đóng ga Sô phi để dành dân,lấn đất với pot vì nghỉ ta sẻ rút hết quân không thành công,bọn chúng cũng nằm yên chờ đợi.

Cách 2 ngày trước lúc bàn giao,tầm khoảng 2 giờ một buổi trưa bất ngờ pot dùng DKZ 82 tập kích cấp tập vào khu vực BCH D từ hướng tây nam.D liền lệnh cho DKZ 82 ta lập tức phản pháo không hạn chế.Khi ta bắt đầu phản,chúng chỉnh tầm về hướng trận địa DKZ ta và bắt đầu xuất hiện thêm 2 trận địa nửa,khu vực trân địa cứ rung lên từng chập bởi các đợt đạn rớt xung quanh.Có nhiều trái chỉ rớt cách chân hầm nửa mét,khói bụi phủ đầy.Mặc kệ,ta vẩn phản quyết liệt vào các trận địa của địch đả được xác định trước,chống trả áp đảo chứ không nằm yên chịu trận như các lần trước đây.
Sau gần 1 giờ đấu pháo,địch đột nhiên im bặt,kết thúc đợt nổ súng cuối cùng,giửa D2 E2 và lực lượng pot ở hướng nầy mãi mãi.

Buổi sáng ngày bàn giao để rút quân,không khí Mo hơn trở nên rất sôi động.Ta chủ động cho bạn vào trám hết đội hình mới lần lượt rút ra từng bộ phận.Lúc nầy đa số lực lượng của ta đả ra Kôp từ trước đó,nên dù bạn đả bố trí khắp địa hình,mà ta đi ra còn không bằng bộ phận hậu cần của bạn lúc nầy cũng đang tiến vào với chốt,khuôn mặt người lính nào của bạn cũng đều thoáng vẻ ngạc nhiên.

Còn chúng tôi trong đội hình đi ra cũng mang nhiều tâm trạng.Dù biết rằng địa bàn mới sẻ dể chịu hơn rất nhiều,nhưng phải tạm biệt 1 vùng đất có quá nhiều kỉ niệm như Mo hơn,trong lòng ai cũng thấy xao xuyến.Chổ cái dốc nầy là Thu,anh Phơ...Đoạn nầy anh Mảnh,anh Hoa...Cầu 20 anh Bê,Luân...Gốc cây nầy bạn Phàn...Ụ mối nầy,chổ thằng Đạo hy sinh vì vướng trái,vì địch phục.Cứ dọc đường đi qua,khung cảnh nào cũng gợi ra những ký ức.Rồi thỉnh thoảng,ae cứ đứng lại,lặng nhìn những điểm cao xa xa,thấp thoáng,biết sau nầy có còn gặp lại,ơi Mê lai.
Thi thoảng bắt gặp những người vợ lính của bạn theo chồng vào chốt,làm lòng người lính thoáng lên niềm lo ngại,không biết rồi những gì sẻ chờ đón họ ở nơi rừng thiêng ,nước độc,mìn nhiều như nấm và tiếng súng lúc nào cũng vang rền nầy...Tội nghiệp thân phận những người vợ lính trong chiến tranh.

Bộ phận Mo hơn chắc có lẻ là bộ phận bàn giao cuối cùng,khi chúng tôi ra tới con voi thì D bộ và c5 ở Kốp đả về chốt ở Poi pet,còn lại bộ phận rút quân đả tập trung ở ngả ba con voi.

Tất cả mọi diển biến xảy ra trong thời gian nầy đều nằm trong tầm pháo 155 ly,đang nằm ở Kôp.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
VÀI NÉT VỀ E 10 F179 QUÂN ĐỘI CAM PU CHIA.
Mới đầu thực sự mà nói,cũng như tâm lý ae khác ở chiến trường K thời gian nầy,chúng tôi không mấy tin tưởng vào lực lượng vủ trang của bạn do dị ứng bởi nhiều quan niệm ae nhặt góp lại bấy lâu nay,ai ai cũng cho rằng họ chỉ là 1 lực lượng ta lập nên cho có tụ,chứ sức chiến đấu thì hầu như không hiệu quả gì,chỉ cần nổ súng là bỏ chạy.Nói chung chiến đấu với họ đa phần lính ta thường không có niềm tin.

Với D2 lúc nầy nổi lo sợ còn tăng lên gấp nhiều lần hơn nửa,khi mà ở phía sau,dăng ngang từ Đăng cum(D34) qua phum Diêng(D32 và E bộ)đến Mo hơn(D36) là lực lượng của họ trấn giử.

Sau nầy qua những thông tin tìm hiểu được,và qua những lần tác chiến cùng họ,toàn bộ những ấn tượng đó bị xóa tan đi nhanh chóng.Tuy rằng về biên chế,tổ chức,chỉ huy của họ như có điều gì đó không quy củ,thậm chí nhiều khi chệch choạc,thiếu bài bản như:lính hay đào ngủ bỏ đi chơi,sinh hoạt xô bồ,lộn xộn...Nhưng khi vào tác chiến thì sức chiến đấu của họ khá cao,đặc biệt là sự cơ động rất bài bản và kiên quyết,thậm chí có đ/c cho rằng khi chiến đấu đối kháng với họ,các đ/v của ta sẻ gặp rất nhiều khó khăn.Nổi bật nhất là D36 đảm nhiệm phòng ngự ở Mo hơn,sức chiến đấu không thua gì D2 duc thao thời còn giử chốt.

Có lẻ đ/v họ là 1 F được thành lập từ những con em của tỉnh Soai Riêng,và toàn bộ nghe nói đa phần là mồ côi ,do gia đình bị pot diệt chủng,nên lòng căm thù của họ với pot là rất cao,gần như không đội trời chung với chúng.Từ cán bộ b trở lên điều được đào tạo từ Việt Nam nên họ khá rành tiếng cũng như am hiểu nước ta.Còn nhớ E trưởng của họ là 1 người còn khá trẻ,trên tay lúc nào cũng cầm 1 cây gậy khoảng nửa sải tay,1 đầu bịt vàng,sẳn sàng quất lính khi không vừa ý,nhưng lại rất vui vẻ với ae lính ta,cứ gặp bất kỳ người lính Việt Nam nào đang đi từ xa,là giơ tay chào,dù đang ngồi trên xe đi ngược lại.Ngoài ra ,lực lượng chuyên gia theo giúp họ cũng đa phần là số cán bộ của E2 trước đây sang,nên về địa bàn cũng như chiến thuật của địch ở khu vực họ cũng được trao đổi khá cụ thể,và đó cũng là 1 lợi thế ban đầu của họ trong tác chiến.Suy cho cùng,từ lúc mang họa diệt chủng,đến khi được giải cứu và xây dựng đến giờ,ơn nghĩa của nhân dân ta cũng như quân tình nguyện ta ở chiến trường K đối với họ là quá lớn ,cộng với được tin tưởng cùng chiến đấu bên ta,nên họ không có lý do nào để mà hèn nhát với nhiệm vụ bảo vệ đất nước của mình.Đó cũng là tâm tư của cán bộ ,chiến sỉ của họ thường trao đổi với chúng tôi trong những lần có dịp tiếp xúc.

Nói chung thật yên tâm khi cùng tác chiến ở khu vực con voi thời kỳ đó với họ.Sự tin tưởng giửa quân đội 2 bên tạo nên một hiệu suất dẩn đến cả 2 đ/v đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong tác chiến bảo vệ dân công thi công công trình K5 trong suốt chiến dịch,đánh bật và tiêu diệt tất cả các lực lượng địch trên địa bàn đảm nhiệm,bảo vệ tuyệt đối an toàn cho hàng ngàn dân công trong khu vực,không để xảy ra 1 trường hợp thương tử nào cho dân công bạn,như sau nầy cấp trên nhận xét.

Viết những dòng nầy,duc thao cảm nghĩ rằng chắc không dể gì có 1 số ae chấp nhận.Vì có lẻ là tô hồng lính K quá,trong khi có lúc mọi quyết định chiến trường đều do lính ta đảm nhiệm.

Ở đây cũng xin phép ae cho tôi đươc tâm sự hơi lan man một chút.Không biết ở 1 số đ/v khác/ta xây dựng lực lượng vủ trang bạn như thế nào.Đến năm 1985,sau khi rời cứ Mo hơn,đ/v duc thao mới được tiếp xúc với các đ/v bạn,và cũng bắt đầu tổ chức chiến đấu chung một số trận.

Như từ đầu có trao đổi,không phải ta không có tâm lý không tin bạn.Nhưng nếu 2 đ/v cùng chiến đấu,công tác trên 1 khu vực chiến trường mà không tin nhau,thì làm sao hợp đồng tác chiến hiểu ý với nhau được.Lực lượng vủ trang bạn,thì có thể nổi trội hơn ta về 1 số mặt như về thể lực,thích nghi,chịu đựng...vì dẩu sao họ cũng là người bản xứ mà.
Nhưng xét về mặt tác chiến,chiến thuật và tổ chức...thì họ chỉ là 1 đội quân còn non trẻ ,làm sao có thể sánh với quân đội ta lúc đó,1 đội quân nhà nghề có thể nói là đứng nhất Đông nam á.Nhưng cứ chỉ nghỉ họ là 1 đội quân bù nhìn,thì làm sao ta có thể tin tưởng giao phó dần nhiệm vụ giử đất nước họ cho họ,không lẻ ta cứ mãi mãi làm thay.Tâm lý nầy nếu không giử khéo,bộc lộ rỏ quá,dể dẩn đến sự không tin tưởng lẩn nhau,làm bạn bất mản,dể gây ra những hệ lụy không mong muốn.Trong khi muốn bạn vững mạnh thì ta phải tin tưởng,kèm cặp nhiệt tình,thể hiện tình đoàn kết gắng bó,tạo thành niềm tin tuyệt đối của bạn vào ta,qua đó họ trưởng thành dần,đảm đương càng lúc càng hoàn thành nhiều nhiệm vụ,thì ta mới yên tâm giao phó lại cho bạn được.

Cũng như ta,nếu đặt niềm tin vào 1 đàn anh mà chỉ thấy sự rẻ rúng,khinh khi,hoặc có khi bỏ chạy trước,thì ai có được niềm tin mà trung thành.

Xuất phát từ cái nhìn nầy mà khi hoạt động tác chiến cùng bạn,đ/v duc thao cố gắng tạo niềm tin cho bạn bằng những biểu hiện thật thực tế như,gánh nặng,nhường nhẹ cho bạn nhưng không làm lu mờ họ,tạo điều kiện để họ có thể độc lập tác chiến bằng cách hổ trợ thật nhiệt tình khi họ có yêu cầu,sẳn sàng chi viện mọi lúc ,mọi nơi.Khuyến khích họ tự tổ chức tác chiến bằng chính khả năng của mình,ta chỉ yểm hộ tác chiến từ phía sau...dù trong điều kiện cán bộ ,chiến sỉ không ai biết tiếng.

Chính từ đó bạn càng ngày càng hoàn thiện hơn,tiến tới tự đảm nhiệm nhiệm vụ tác chiến của mình,ta chỉ ở phía sau trợ chiến.

Trong chiến dịch K5,c5 duc thao có nhiệm vụ kèm cặp 1 D bạn,cùng ăn,cùng ngủ,cùng chốt,cùng vận động tiến công,đánh bại rất nhiều đợt phản kích,vây ép của địch.Kinh nghiệm có được là ta thường không chú ý là chỉ huy ta thường hay không nắm bắt và bỏ quện nên bạn bị rơi vào thế bị động ,không thể tác chiến do không có lệnh,dẩn đến bị đánh giá là yếu kém,tạo thành mặc cảm,khiến bạn dể bị đánh mất niềm tin,lại gây ra mất đoàn kết.

Thường sau mổi trận đánh,trong sinh hoạt hàng ngày bạn hay tâm sự rất nhiều vấn đề nầy,nếu thấy ta cởi mở.Bởi vậy khi tác chiến cùng nhau,ta phải coi họ là 1 phần của lực lượng,có phân công,phân nhiệm cụ thể,thường thì cho đảm nhiệm mủi thứ yếu,nhưng cũng có khi,đảm nhiệm bộ phận chủ yếu nhưng phải bàn bạc thật kỷ.Khi 1 ta kèm 1 bạn,khi giao hẳn cho bạn 1 mủi ,kết hợp tác chiến cùng ta.Không biết ở các hướng khác,ta kèm bạn như thế nào.

Khi về công tác trong nội địa(khu vực Chi ka ren,Siêm riệp),với những kinh nghiệm có được ở Poi pet,Mặt trận quyết định lấy đ/v duc thao làm thí điểm xây dựng lực lượng vũ trang địa phương cho bạn,liên tục các đoàn MT về nằm để chỉ đạo.Ban đầu vừa đổ quân xuống,nhìn vào mí rừng đả thấy pot đứng,trụ sở ủy ban xả đang còn khói nghi ngút do pot đốt,dân tình nhốn nháo,đặc biệt không nhìn thấy lực lượng vũ trang bạn đâu...

Thời gian về sau,ta hầu như chỉ trợ chiến,còn mọi công tác bảo vệ chính quyền,tác chiến...đều do lực lượng vủ trang địa phương bạn đảm nhiệm.Đời sống dân cư rất ổn định,an ninh giữ vững,trục lộ 6 đoạn đảm nhiệm tuyệt đối an toàn.Hàng đêm,ở các phum sâu phía trong ,dân quân,du kích bạn đi tuần,đèn pin quét sáng láng,các c bộ đội huyện của họ lớn mạnh không ngờ,sức cơ động rất nhanh,đánh bật địch ra khỏi địa bàn huyện,bắt nhiều tù binh,gọi hàng ,thu được nhiều vủ khí.Đặc biệt khu vực ven biển hồ,hầu như toàn bộ các căn cứ lỏm chứa vủ khí đều bị bóc gở sạch.

Có 1 câu chuyện mà duc thao cho là tâm đắc nhất thời gian nầy.Số là c5 hay c6 gì đó bộ đội huyện bạn chốt ở Thơ'no,đây là 1 c mạnh có tiếng ở huyện lúc đó,được pot gửi thư khiêu chiến.Biết tin ta có hỏi ý kiến và đề nghị chi viện,nhưng bạn báo là không cần và tự tổ chức đến điểm hẹn(khu vực đông Tà bưa).

Buổi tối hôm nổ súng 2 bên nổ súng rất dử dội,pot tập trung hỏa lực rất mạnh,có lúc gần xuyên thủng trận địa,nhưng sau gần 2 giờ chiến đấu chúng đại bại,phải rút lui,bỏ lại tại trận hàng chục xác.Sau đó chừng non tháng có 1 c của chúng ra hàng,mang theo toàn bộ vũ khí.

Thế đó,như duc thao thì ae nghỉ gì về bạn khi chứng kiến những chuyện như vậy,riêng duc thao nghỉ gì thì gì,trước hết chiến đấu với nhau phải có niềm tin lẩn nhau,mà nó phải do 2 bên tích cực xây dựng trong tinh thần gắn kết.

Nhưng mà đúng là đa số các đ/v ta đều xây dựng được như vậy.Thành công chiến lược cho đến giờ khẳng định điều đó phải không?
 
  • Like
Reactions: Kirinman
Hạng B2
17/5/12
195
49
28
Hôm qua em đọc đến 23g lúc Bác mới Post xong trang cuối.
Còn nữa không? đưa lên dùm em với nhé Bác. ở trang quansuvn.net em tìm không ra bài này.
 
PutinCar nói:
Hôm qua em đọc đến 23g lúc Bác mới Post xong trang cuối.
Còn nữa không? đưa lên dùm em với nhé Bác. ở trang quansuvn.net em tìm không ra bài này.
Bác Ducthao post lung tung em phải lọc trong 60 trang để tạo thành một câu chuyện xuyên suốt.

POI PET MÙA KHÔ 1984_1985.

Lúc chúng tôi còn ở quân trường,vào một buổi tối có mấy anh ở chiến trường K về thăm cán bộ khung cùng đợt.Chúng tôi ngồi xung quanh nghe chuyện kể.Có 1 anh có nói qua bển coi chừng bị đưa về Cao mê lai,ở đó dể chết lắm.Không ngờ sau đó không lâu,lại bị đưa về đúng cái địa danh mà anh ấy đả nêu.

Khi được bổ sung về E2 sự tập trung tò mò của chúng tôi lại nghiêng về hướng cửa khẩu Poi pet.Tiếng là lính E2 nhưng suốt 4 năm ở khu vực nầy,hầu như cán bộ chiến sỉ trong D chắc ít có ai được tận mắt nhìn thấy những gì thuộc về đồn cửa khẩu nầy,huống hồ gì các đ/v khác.

Chúng tôi chỉ được nghe nhiều những giai thoại về nó,nào là đây là 1 khu vực sướng nhất ít nhất là khu vực ngả ba con voi lúc nầy,do là địa điểm tiếp xúc rất quan trọng của 2 nhà nước Cam pu chia_Thái lan,rất gần khu vực cửa khẩu và dân cư Thái,nên nhà nước Thái không dám cho pot ở gần, chiến sự chỉ xảy ra ở khu vực phía sau,mà không hề xảy ra ở đó.

Mà thật vậy ,D1 chúng tôi suốt quá trình lên thay chốt cho E4 ở đó hầu như không xảy ra tác chiến.Chỉ đến gần rút quân ,mới bung ra hoạt động,diệt được 1 cứ lỏm của pa ra về hướng bắc,thu được mấy súng,cách đội hình có vài trăm mét.

Cũng có 1 câu chuyện về người đồn trưởng tiền nhiệm trước đ/v tôi không lâu,nghỉ rằng không ai phát hiện nên bỏ đ/v trốn đi chơi với lính Thái tận...Băng cốc(đồn biên phòng Thái giáp Poi pet có 1 xe Zep mang cờ thượng khẩn,được quyền chạy 1 mạch về đến Băng cốc mà không đ/v nào được ngăn chặn.Chỉ cần mặc bộ quân phục biên phòng rằn ri của chúng,lên xe ngồi yên là được đi chơi 1 chuyến Băng cốc,đi về trong ngày).Khi đ/c nầy về tới đồn,mấy ngày sau quân pháp MT lên làm việc,nghỉ là không ai biết nên cũng cự cải lung tung.Quân pháp liền thảy ra xấp ảnh do quân báo ta bên Thái chụp được gởi về,phía sau lưng hình đ/c nầy đứng là các biển hiệu có ghi rỏ chử Băng cốc nên hết cải,bị đọc quyết định kỷ luật và lột quân hàm ngay lập tức.Sau đó còn thu được cả 1 xe ảnh play boy từ trong tư trang của ae lính tráng.

Nói chung Poi pet lúc đó được cho là 1 nơi chốn bình an,ta chỉ phải đối phó với kiểu chiến tranh tâm lý của địch và chú ý đường về phía sau mà thôi.
Tiểu đoàn duc thao về chốt giử khu vực cửa khẩu nầy cũng trong tình hình như vậy,chỉ khác là trước đây vốn dỉ nò chỉ chứa từ 200 quân đổ lại.Còn bây giờ với 500 quân theo biên chế,phát sinh ra những công việc phải giải quyết trước mắt rất nhiều.Đội hình D rải dọc theo lộ 5, thành 3 cụm dài trên dưới hơn 10 km.Cách phum Diêng lên hơn 4 km là đội hình c7.Lên tiếp khoảng tầm 3 km nửa là khu vực D bộ gồm BCH,các b trực thuộc và toàn bộ c6.Cuối cùng là c5 làm nhiệm vụ chốt giử Poi pet cách vị trí D bộ khoảng 4 km nửa.

Ngay từ đầu toàn D đả bị cuốn hút vào một không khí thật khẩn trương,mở rộng đội hình,chuẩn bị chổ ăn ở cho 500 quân,đồng thời xây dựng hầm hố ,đảm bảo cho tác chiến lúc đó quả thật là 1 khối lượng quá sức và vô cùng vất vả.Chỉ kịp xin ra gặp đồng hương đang tập trung ngoài ngả ba con voi chờ rút quân để gửi thư và 1 ít quà về nhà,quay vô trở lại đ/v ,duc thao cũng như toàn bộ D(chỉ trừ c5 ở Poi pet đả có sẳn do được xây dựng hầm hố từ trước và rất nhiều công trình thuộc cửa khẩu ngày xưa còn lại),đều bị cuốn hút vào công việc cũng cố trước mắt.

Lúc nầy duc thao đang trên cương vị b trưởng b DKZ(có 2 khẩu cải tiến.1 tăng cường ở Poi pet,1 ở D bộ,quân số lên đến hơn 20 đ/c).Do đặc điểm phân tán ngay từ đầu,nên hầu như không thể nắm hết ae trong b được,chỉ biết nắm chắc các đ/c khẩu đội trưởng để triển khai nhiệm vụ mà thôi.

Khẩu đội nằm trong đội hình D bộ nằm cuối về hướng đông nam,tiếp giáp với c6.Đây là đội hình mới mở rộng nên hầu như chúng tôi phải làm mới hết mọi công trình.Hàng ngày có các tốp chặt cây về làm nhà,tốp cắt tranh để lợp và tốp làm trận địa công sự.Do khối lượng công việc nhiều quá,từ cán bộ chiến sỉ ai cũng phải xoay trần ,lăn xả vào công việc.Nguy hiểm nhất có lẻ là công việc nổ mìn phá các thanh ray đường tàu ra làm 2 để làm đà hầm,thứ vật liệu nầy có quá nhiều vì chúng tôi bố trí quân ngay trên đường tàu hỏa bỏ hoang,các thanh tà vẹt được dựng đứng,móc vào thanh ray làm đà,sau đó đào đấp đất lên,tạo thành các hầm trú ẩn khá kiên cố.Ngoài ra còn phải tăng cường quân số để lên đấp hầm chỉ huy cho D nửa,các đ/v thay phiên nhau làm cả gần tháng trời mới xong.
Nói chung bước đầu về Poi pet,đ/v chúng tôi cũng chưa thấy sung sướng gì như những gì được nghe thấy,trong khi phải bỏ ra sức lực khá nhiều trong việc cũng cố đội hình.Thời gian nầy do vất vả quá,ae ai cũng gầy rạc cả đi.

Cái thứ 2 cũng không kém phần khó khăn là về tổ chức biên chế,do gom lại từ nhiều đ/v của trung đoàn,vô hình chung những đ/c nhập ngủ cùng đợt đều có quyết định bằng nhau.Một a có quân số 12 mà có khi đến 8 đ/c có quyết định a trưởng,a phó chính thức.Vậy là chẳng ai phục ai,cá mè một lứa,muốn làm gì thì làm,rất lộn xộn.Cuối cùng sau nhửng buổi họp bàn bạc, cũng cố liên tục,ae cũng nhất trí do cán bộ D2 chỉ huy.Đúng là khi trung đoàn rút quân,ngoài tư tưởng buồn bả,chúng tôi còn bị thêm những hậu quả không hề nghỉ đến như vậy.

Gần 2 tháng thì đ/v cuối cùng mới tổ chức cũng cố xong.Lúc nầy các ae trong a,b cũng đả trở nên thân thiết,chúng tôi bắt đầu mới tính đến nhiệm vụ tác chiến của mình.
Khi khẩu đội DKZ ở tiểu đoàn tương đối ổn định,duc thao mới bắt đầu thu xếp công việc để lên thăm khẩu đội đang tăng cường cho Poi pet ở phía trên.Đó là 1 công việc cũng khá cấp thiết vì cả tháng trời chỉ ở dưới D lo cũng cố,2 đến 3 ngày đ/c khẩu đội trưởng trên đó mới về báo cáo 1 lần.Trừ những ae thuộc quyền củ,số còn lại chưa hề biết mặt với nhau.

Nhớ lại những ngày tháng đó cũng thật hay,đ/c nào trong quyết định được điều về đâu sau khi E giải tán cứ tự tìm đến đ/v của mình,rồi cứ vậy nhận nhiệm vụ phân công,cán bộ có khi cả tháng sau còn chưa biết hết mặt của lính.Vậy mà ae hầu như không lầm lẩn.Do cán bộ gốc lấy từ D2 nên các cấp trên khi triển khai cứ gọi cán bộ a,b của mình lên giao nhiệm vụ,rồi về phổ biến cho ae chiến sỉ.Trong khi những đ/c cán bộ a,b của E bộ cũng như các D khác cũng đang đương nhiệm các chức vụ nầy trước lúc gom quân.Cái hay là công việc vẩn tiến hành 1 cách êm xuôi,nhưng nếu thời điểm nầy có tình huống tác chiến xảy ra,không biết chỉ huy như thế nào cho thuận lợi.

Dù đoạn đường từ D bộ lên Poi pet cũng khá xa,mà lại phải cuốc bộ 1 mình 1 súng,nhưng cái cảm giác sắp chứng kiến được Poi pet,1 địa danh mà từ trước tới giờ chỉ nghe tiếng,khiến duc thao cũng khắp khởi bước chân.

Đường lên Poi pet càng đi lên càng gần biên giới.Đó là 1 con suối cạn tự nhiên về mùa khô chạy vắt từ tây bắc vòng ngang phía trước về hướng tây,chạy tiếp về phía nam,kéo dài về tới mỏ vẹt,tạo cho Poi pet cái thế như 1 mủi nhọn đâm vào đất Thái.Lòng suối trung bình trên dưới chừng chục mét,độ sâu cũng không đều,khoảng tầm 5 đến 6 mét,có nơi sâu hơn.Mùa mưa thì nước dâng lên chảy xiết,nhưng mùa khô có nhiều đoạn cạn khô,chỉ trơ lên sỏi đá.Đi trên đường chỉ phân biệt đường biên bằng rặng cây xanh chạy dài theo bờ suối.Cách trục lộ 5 chừng 100 m,nam đường về hướng suối được phong tỏa bằng những bải mìn,không biết lúc nầy còn tác dụng hay không,nhưng cũng cảm giác lạnh lưng,khi 1 mình đi lại trên đoạn đường gần 4 km đó.

Còn cách chừng non 1 km ,ta mới có thể hình dung được sự phồn thịnh ngày xưa,cái thời chưa có họa diệt chủng ở vùng đất nầy.Không còn 1 ngôi nhà nào trên mặt đất,nhưng những nền nhà bằng xi măng lót gạch bông còn sót lại,nhửng cột gổ có từ lúc nào,cơ mang nào là cột.Những cột gổ dầu đường kính từ 2,30 cm đầy rẩy,lính ta vừa sử dụng làm hầm,vừa sử dụng làm chất đốt không biết bao nhiêu,nhưng vẩn còn rất nhiều,xen kẻ bên trong là những công trình xây dựng công cộng ,giờ chỉ còn trơ vài bức vách.

Ấn tượng đầu tiên cho những người mới đến với Poi pet là khi chạm ngay cổng gác,từ đây đến cửa khẩu còn non 700m nửa.Do đặc thù là 1 khu vực cửa khẩu biên phòng phức tạp nên để lên được khu vực cửa khẩu mọi người phải vượt qua cổng gác nầy,lúc đó do b1 c5 chốt giử.

Cổng được xây dựng khá kiên cố bởi 2 cánh cổng bằng sắt như những cánh cổng biệt thự ta thường thấy,được cố định bằng 2 cây cột xây to lớn 2 bên,lúc nào cũng đóng kín và có lính gác,được phát triển ra 2 bên hàng trăm mét là các hàng rào kẻm gai xen lẩn bải mìn.Chỉ có những người có nhiệm vụ hoặc ae trong đ/v mới được vượt qua,còn những người lạ mặt hoặc những ae đ/v khác không thể cho qua,dù mục đích chỉ đến để tham quan,kể cả quan chức cấp huyện của bạn.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
CHUYỆN POI PET THỜI 1985.
Vượt qua cổng gác,chắc chắn ai cũng sẻ bất ngờ trước những công trình xây dựng trước mắt mình.Trong đó đáng chú ý là khu vực nhà ga,một công trình khá kiên cố còn sót lại,nằm về hướng nam lộ năm vài chục mét,được xây dựng trước thời diệt chủng.Phía bên trên được đúc khá kiên cố và rộng rải,nhưng do bố trí địa hình không thuận lợi,nên không có người ở,bị bỏ hoang.

Nhích lên trên một chút về phía bắc lộ năm,cũng khoảng cách như nhà ga là một căn nhà đổ tấm cũng khá kiên cố và rộng rải,mà phía bên trên sân thượng là nơi bố trí khẩu DKZ phối thuộc.Đứng từ đây tầm nhìn có thể bao quát hầu như toàn khu vực,nhất là hướng bắc lộ 5,khu vực xạ giới gần như bao trọn hướng nầy,nhưng khi có chiến sự xảy ra với Thái lúc đó,khả năng chổ nầy sẻ bị hủy diệt bởi pháo binh địch đầu tiên.

Vài công trình bỏ hoang, không có lính ở bởi quá cận đường nửa là đến BCH đại đội,1 khu vực nhà liên hoàn cũng khá kiên cố như nơi đặt 1 cơ quan nhà nước nào vào thời Xi ha núc,giống như 1 cảnh sát cuộc hoặc là 1 tòa nhà hành chính nào đó,được xây dựng bởi các phòng nhỏ phía trước và xung quanh,liên kết bởi những đường hành lang phía trong chạy dài,khá lạnh lẻo.Phòng đầu phía đường vô là nơi nghỉ ngơi và làm việc của BCH ,bởi 1 tiền sảnh khá rộng có 2 phòng nhỏ 2 bên.Vào phía trong là 1 dải hành lang dài,nối với các phòng nhỏ,hướng đông là thông tin,còn hướng tây là nuôi quân đại đội,do chế độ nấu cơm tập trung,bộ phận nầy đến cả tiểu đội.

Ngoài ra phía bên ngoài,kế cận tiền sảnh là hầm trú ẩn khi tác chiến của BCH,được đầu tư xây dựng rất kiên cố bởi bê tông lắp ghép và 1 lượng đất khá lớn tăng cường xung quanh và phía trên,dự kiến chịu được pháo 155 khi có chiến sự.

Xéo lên trên một chút từ hướng BCH,nằm về nam lộ là các trận địa cối 60.Phát triển lên tiếp nửa là vị trí vòng xoay,chia lộ năm về 2 hướng rồi nhập lại.Khu vực vòng xoay không lớn lắm,đường kính chỉ vài chục mét,rải rác có những căn nhà chỉ còn lại những bức vách,không có người ở,rất hoang vắng về ban đêm,vì ae chủ yếu bố trí phía bên ngoài,để cho đội hình được mở rộng.

Tiếp tục đi lên 1 quãng nửa mới là khu vực chính của cửa khẩu.Nổi bật với dải nhà hải quan sát nam lộ,khu vực có trạm gác kiểm soát của ta.Đó là 1 dảy nhà tầng xây dựng khá quy mô và chắc chắn,chạy dài từ giáp trục lộ 5 về hướng nam đến vài chục mét,có nhiều tầng bỏ trống,mặt quay ngang hướng Thái,đối diện đồn cửa khẩu của họ.Bên hướng bắc thì trống trải hơn,vì các nhà lính của ta đều cất theo thời chiến,chạy dọc theo chiến hào.Trước nhà hải quan có một hàng dừa lâu năm mọc cao lắm,chỉ có những đ/c nào chuyên leo dừa mới có khả năng leo hái được trái,nước rất ngọt và cơm rất ngon.Còn hướng bắc đường điểm chuẩn là 1 hàng cây gáo cao hàng chục mét.

So với phía sau,khu vực Poi pet ae chiến sỉ tác phong tương đối nghiêm chỉnh hơn,nhất là số ae làm nhiệm vụ gác đối diện đồn biên phòng bên Thái,cách mặt gác ta chừng 40 m,được đánh dấu bằng 1 con suối cạn,bên trên có 1 chiếc cầu gổ khá chắc chắn,giới hạn qua lại bằng 1 lớp rào bùng nhùng ở giửa cầu.Đại đội cũng cố gắng ưu tiên quân phục mới để mặc khi gác xách,vì dẩu sau đây cũng là bộ mặt nhà nước Cam pu chia lúc đó,có khi bộ đồ nầy được thay nhau thay đổi của ae.

Đối với người lính chốt chặn ở đây,cửa khẩu được coi như một chốn thanh bình,ai có cái may mắn mới được điều về đứng chân ở đó.Công việc hàng ngày chỉ việc ôm súng nhìn qua đất Thái và nghe tiếng nhạc bập bùng,văng vẳng bên tai.

Còn về mặt chính trị,1 vùng đất cực tây của nước bạn,nơi trao đổi tin tức,thư từ của 2 nhà nước Thái_Cam.Rộng ra hơn chút nửa,là tiền đồn phe XHCN ở khu vực Đông nam á.Đối với duc thao,cái lần đầu tiên tham quan đó,trong đầu hiện lên câu nói:"Đây là nơi nhiều người gọi là kế cận thiên đường đó sao,họ sẳn sàng từ bỏ cả tính mạng của mình để đặt được chân qua thêm hơn 40 m bên ấy,sẳn sàng từ bỏ cả tổ quốc ,quê hương mình để đến được vùng đất nầy".Nếu những người lính tình nguyện chốt ở đây cũng mang tư tưởng như vậy,liệu có còn ai chốt giử nơi đây không?Dù còn nhiều gian khổ,khó khăn thiếu thốn thế nào,thậm chí hy sinh cả mạng sống,chúng tôi vẩn nghỉ về tổ quốc như cái gì thiêng liêng,cao cả hơn nhiều,không có gì đánh đổi được.
 
POI PET 1985.
Khoảng gần tháng khi chúng tôi được điều về chốt giử Poi pet,khi các đ/v đả ổn định 1 phần nơi ăn ở,bộ phận 1 b của c7 do đ/c Chánh c phó chỉ huy vào tăng cường bảo vệ trận địa pháo ở Kop cũng đả rút về đội hình c7.Thỉnh thoảng tiếng hỏa lực ở các hướng xung quanh,xa xa về phía sau rộ lên từng chập dồn dập rồi lặng yên hoặc rải rác lúc rộ lên,lúc kéo dài đều đều,không biết đ/v nào bị đánh hay ta đang tổ chức truy quét địch ở các nơi.Riêng khu vực D đứng chân còn đang bình yên ,không tiếng súng.

Đột ngột khoảng 8 giờ đêm 1 ngày không trăng,tiếng hỏa lực rền vang hướng c 16,E 10 của bạn,đóng quân cách đội hình c7 chừng non 3 km.Ngay từ đầu pot dùng hỏa lực thật áp đảo,chỉ nghe toàn tiếng B69 trực xạ kéo dài đến hơn 10 phút.Ở trận địa DKZ chúng tôi lúc đó nhìn về hướng nầy chỉ thấy ánh chớp lửa hỏa lực nhấp nháy liên tục,hầu như không có lấy 1 viên đạn nhọn bắn ra. Cả tiểu đoàn hầu như không phản ứng được gì vì quá bất ngờ,mà hình như giửa ta và bạn chưa có hợp đồng tác chiến,các bộ phận cứ thế nằm yên.

Sáng hôm sau,trời sáng rỏ ta mới dám cơ động lực lượng xuống do sợ đánh lầm.C 16 của bạn hầu như bị đánh bứt,toàn bộ trận địa của họ bị phá hủy hoàn toàn,mất đến 4 khẩu cối 82 do pot chiếm.Những binh sỉ của họ chạy thoát còn không biết địch đánh chủ yếu từ hướng nào vô,hoàn toàn bỏ chạy do ở nhà còn rất ít,còn lại đa số lính do chủ quan đả bỏ đ/v đi chơi gần hết,nên thương vong thì ít nhưng thiệt hại lại quá nhiều.

Sự kiện nầy khiến đội hình phòng ngự của Poi pet gần như quay ngược lại,c7 lúc nầy là bộ phận chủ yếu chứ không phải c5 ở cửa khẩu.Lúc nầy c7 đang đóng quân thành 1 cụm,nên D chỉ đạo tổ chức tách ra 1 chốt nong về phía sau,chổ khu vực xe đổ để bảo vệ đường và đề phòng pot khai thác chổ yếu của bạn để đánh lên.
Vấn đề thứ 2 phải tính đến là sự tăng cường cán bộ,vì với quân số khá đông lúc đó,lại phải đảm nhiệm 2 điểm chốt mà cán bộ c chỉ có 2 đ/c (đ/c Đờn c trưởng,quê Thuận hải và đ/c Chánh c phó,đồng hương Tân bình với duc thao).Do tính chất chốt xe đổ lúc đó khá quan trọng,nên dù là chốt cấp b nhưng đ/c Chánh phải tăng cường xuống nằm để chỉ huy.Đúng thời điểm đó duc thao được nhận quyết định của F về làm c phó quân sự c7,khi quân hàm vẩn còn đang thượng sỉ(không phong được vì chưa xác minh lý lịch).

Đó thực sự là 1 thử thách đầu tiên của duc thao trên cương vị chỉ huy mới.Khi còn đang giử chức b trưởng DKZ,công việc cũng cố,thu xếp bộn bề,cộng với khả năng hạn chế,thực sự duc thao còn chưa nắm hết được hơn 20 quân.Đang cố xây dựng 1 kế hoạch tiếp cận sau khi đả ngơi bớt công việc,để có điều kiện để tiếp xúc,tìm hiểu tâm tư,tình cảm của ae thì giờ đành phải gác lại với cương vị mới.Nhưng cái cơ bản nhất khi nhận về c 7 thực ra là như đ/c D trưởng trao đổi là để đ/c Chánh có người thay trên mới giải quyết cho về phép.

Ngày đầu tiên về c7 trên cương vị mới thật căng thẳng.Từ trước đến giờ khi ở cương vị của một người lính,rất dể thực hiện nhiệm vụ của mình.Chỉ cần thực hiện đúng mệnh lệnh chỉ huy,vừa vận dụng kinh nghiệm,vừa vận dụng chiến thuật cá nhân,thì dù có vất vả,nhưng xong việc thì vô tư nghỉ ngơi,không phải lo nghỉ về chuyện gì khác.Bây giờ dù chỉ là cấp phó,nhưng với 1 đ/v lên đến gần 100 quân.Vừa phải đảm bảo cho ae,vừa chịu trách nhiệm với cấp trên về mọi mặt,trong khi chỉ mới 22 tuổi đời,khoảng cách với ae thuộc quyền chỉ vài năm nhập ngủ trước,công việc thật không đơn giản chút nào.

C7 D2 BP TẠI KHU VỰC POI PET.

Từng bộ phận đóng quân riêng lẻ trong đội hình D nên phải tự giải quyết nhiều công việc khác nhau.C7 lúc nầy cũng vậy,làm nhiệm vụ cho 2 cấp(c,d),nhưng cái chính vẩn là giải quyết công việc trong nội bộ.Lợi thế ban đầu của duc thao là đa số ae đả quen nhau từ thời còn ở Mo hơn ,nên việc tiếp cận cũng dể dàng,thuận lợi.

Có nhiều chuyện thời gian nầy nêu lên không phải là vấn đề hay lắm,nhưng nếu không trình bày ra hết chắc có lẻ ae sẻ không hình dung được những khó khăn mà ae trong đ/v chúng tôi lúc đó đang gặp phải.

Như ae đả biết ngay từ đầu,duc thao có giới thiệu sơ qua về đặc điểm của khu vực cửa khẩu Poi pet.Chính từ quan niệm đây là 1 khu vực khá quan trọng,nên thâm tâm duc thao cứ nghỉ những đ/c cán bộ được phân công ở lại nắm quyền các c bộ binh chí ít cũng là những đ/c chí có năng lực và trình độ chỉ huy cũng đáp ứng với nhiệm vụ.

Nhưng ngay ngày đầu tiên tiếp xúc với đ/c Đờn c trưởng thú thật duc thao cảm thấy quá thất vọng.Anh là 1 cán bộ của D1 trước đây chốt giử Poi pet được giử lại phụ trách cán bộ c của D2 khi về đây.Không biết có bất mản gì về chuyện không được về theo đợt rút quân không,mà tư tưởng,tác phong chỉ huy rất xuề xòa,suốt ngày chỉ lang thang xuống các b chơi bời,ăn nhậu và hút bồ đà(có lệnh cấm),rồi chiều về BCH toàn nói chuyện tiêu cực,thậm chí không màng đến giao ban,triển khai nhiệm vụ cho các b.

Đ/c Chánh c phó,đi cùng đợt duc thao cũng do bất mản tác phong đ/c nầy nên xuống nằm dưới chốt b,đảm nhiệm nhiệm vụ chỉ huy trực tiếp tác chiến,nên khu vực BCH c7 lúc đó thật hổn độn,ngay cả bộ phận phục vụ cũng chia phe,chia phái với nhau.

Ngay thời điểm nầy chúng tôi lại bị nảy sinh thêm 1 vấn đề khó khăn không dự kiến nửa.Đó là D phải chọn ra 100 đ/c nhập ngủ 82 tăng cường cho E8 để đổi 100 lính mới nhập ngủ 84 gốc Long An.Dỉ nhiên chỉ lựa chọn những đ/c bị cho là có năng lực yếu hơn những đ/c được giử lại,nhưng điều đó dẩu sao cũng làm cho khả năng tác chiến bước đầu của D yếu hơn lúc trước.Lúc nầy ngồi lại với nhau,ae chúng tôi mới nhớ lại,hình như từ trước đến giờ số ae đ/v chúng tôi gởi đi học ở các trường thuộc F và mặt trận khi ra trường về điều bị giử lại ở sư đoàn gần hết.Đ/c D trưởng phải về tận sư đoàn xin lại ,mới được giải quyết 1 số đ/c xin đích danh,nhưng rất ít(1 phần vì sư không đồng ý,1 phần ae cũng không muốn quay lại nơi khó khăn củ làm gì).

Chắc có lẻ những đ/c đả từng chốt giử hoặc biết về Poi pet,khi nghe D2 chúng tôi được về đây trong cảm nghỉ cho rằng được nghỉ ngơi,an dưỡng hoặc chí ít là cũng rời xa được địa bàn khó khăn,vất vả.Cảm nghỉ chúng tôi cũng vậy,nhưng những gì xảy ra với ae chúng tôi lúc đó và về sau thật hoàn toàn trái ngược.Tiểu đoàn chúng tôi thật ra đả được chọn lựa cho nhiệm vụ cấp trên đặt ra từ trước đó,chuẩn bị cho chiến dịch C85 và công trình K5 sắp tới.Một đợt công tác mà chúng tôi còn bỏ ra mồ hôi công sức không thua gì thời còn chốt giử Mo hơn trước đây.

Quay lại c7 thời điểm nầy.Thật ra đúng là đối với đ/c Đờn công việc cũng khó khăn lắm.Đối với đa số ae gốc D2,lúc nầy là cán bộ b,a gần hết,thật tình đối với cán bộ ở các D khác tăng cường ở lại chỉ huy chưa được ae nể phục.Nhưng nếu những đ/c nầy vượt qua được những ấn tượng ban đầu,chứng tỏ cho ae thấy năng lực chỉ huy, tổ chức của mình,thì dần dần ae cũng sẻ cảm mến và kiêng nể mà chấp hành thôi.Những lúc chỉ có ae ngồi một mình ,tôi cũng cố gắng trao đổi với anh,nhưng rất tiếc càng ngày anh càng xa rời vị trí chỉ huy của mình.Sự việc cũng không gây khó khăn gì nhiều,do cán bộ b là những đ/c có năng lực chỉ huy rất tốt,đủ sức chỉ huy và hoàn thành nhiệm vụ của mình.Chỉ có duc thao là gặp khó khăn khá nhiều trong thời gian nầy do phải điều hành hầu như toàn bộ hoạt động của đ/v,trong lúc khả năng mình quá hạn hẹp ở trình độ cấp b.Đó là 1 thực tế mà duc thao nghỉ rằng rất nhiều đồng chí,ở nhiều đ/v gặp phải.

Không thể dừng lại hay không thể đùn đẩy cho ai khác,vì nhiệm vụ phải hoàn thành và bao nhiêu sinh mạng của chiến sỉ thuộc quyền,những đ/c thoái thoát nhiệm vụ thì cứ chây ì ra đó,không ai làm gì,còn những ai tâm huyết với ae phải cố gắng hết mực,bằng nổ lực bản thân,bằng dựa vào tập thể đ/v,mục tiêu làm sao hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao,mà xương máu ae đổ ra hạn chế nhất.

Cũng trong lúc nầy xảy ra trận phục kích của E 10 tại khu vực lối D ĐC ngày xưa phục kích pot(đông nam Kop vài km).Lực lượng tham gia hơn 100 quân của E 10 bạn có 1 bộ phận lính ta tăng cường hổ trợ hướng thứ yếu,do đ/c E trưởng bạn chỉ huy.Mọi diển biến điều đúng như dự kiến,pot lọt vào đúng đội hình phục kích,sau khi nổ mìn hàng loạt và nổ súng quyết liệt áp đảo,lực lượng bạn tổ chức xung phong truy kích trước mắt nhiều đ/c lính ta(không có dịp nổ súng).Kết quả pot bỏ tại trận địa gần 90 xác,bạn thu nhiều trang bị ,vủ khí của chúng,trong đó duc thao nhớ không lầm là 2DKZ 82,2 12 ly 7,đại liên,cối 60,B69 và rất nhiều súng bộ binh.Những đ/c tham gia về đều kể chuyện rất phấn khởi,đánh giá khả năng tác chiến,cơ động bạn khá cao.Những đ/c ở nhà nghe kể càng thêm tin tưởng vào bạn.Như vậy là họ đả đòi lại món nợ cách đó không lâu,bắt đầu có ân oán chính thức với pot,nói xa hơn nửa cũng giúp ta đòi lại món nợ lúc trước của ĐC.

Nhưng như vậy cũng chưa hết chuyện,chỉ khoảng hơn 1 tuần sau,pot lập tức trả đủa bằng cách tổ chức 1 lực lượng rất lớn tiến công dử dội vào Mo hơn.Ở hướng đ/v,chúng tôi nghe nổ súng,tiếng hỏa lực trực xạ làm chúng tôi còn cảm thấy lo ngại,không biết bạn có giử nổi chốt Mo hơn không.Nhưng tin báo từ D sau khi bắt liên lạc là bạn chưa cần chi viện,nên chúng tôi chỉ sẳn sàng trực chiến,ước lượng cự ly thấy cũng quá xa.Hàng tiếng đồng hồ trôi qua,tiếng hỏa lực giảm dần,trong sự lo ngại của ae chúng tôi,lúc nầy đang dồn hết về đường tàu,nhìn về phía đang nổ súng.Rồi tiếng hỏa lực cũng im bặt trong sự hồi hộp của ta.Sáng hôm sau,dựa vào báo cáo của đoàn kiểm tra của ta và bạn,pot bỏ lại phía trong ngoài hàng rào phòng thủ Mo hơn trên 60 xác chết tại trận địa và rất nhiều súng.Bạn chiến đấu giử vững trận địa chỉ bằng hỏa lực bản thân và hàng rào phòng thủ.Đó là những tin tức nóng bỏng,tạo thành sự tin tưởng của 2 lực lượng chiến đấu bên nhau trước khi bước vào chiến dịch.

Một nhiệm vụ cho đ/c Chánh khi ra chốt xe đổ lúc đó là ngăn chặn lính tiểu đoàn đi bắt giang.Không biết những đ/c đả từng ở khu vực nầy có biết không,từ xe đổ đi về hướng nam vào khoảng 2 km là 1 bải giang làm tổ rất lớn.Cả 1 vùng đầm lầy rộng lớn nằm lệch về hướng mỏ vẹt cơ man nào là các loại chim đủ cở,nhiều nhất là giang.Chúng sống thành bầy đàn,lên đến hàng trăm con các cở.Con lớn có độ cao cả gần 2m,độ giang cánh cũng rộng không kém chiều cao,sẳn sàng nhảy bổ vào những gì có thể nguy hại đến đàn chim con của chúng.Các loại lở cở cũng khá nhiều,thỉnh thoảng cứ kêu lên quang quác.Ngoài ra là các cở chim non,loại còn đỏ hỏn,loại lún phún lông,loại mới tập bay,các tổ trứng đầy nằm rải rác,hợp thành 1 quần thể ríu rít cả ngày,nghe chói tay khi lọt vào giang sơn của chúng.

Phát hiện nầy làm thường xuyên hàng ngày có rất nhiều ae bất chấp nguy cơ mìn trái hay pot phục,rủ nhau vào bắt chim lấy trứng.Thôi thì đủ các kiểu chế biến:trứng luộc lần cả nồi quân dụng,trứng chiên ,ốp la,chim nướng,rô ti,kho xào...đủ cả.Một số đ/c còn lo xa,bắt những con còn non,mới chập choạng biết đi về nhốt cả hầm,nhìn như trại chăn nuôi,thấy chúng đi qua đi lại lúc nhúc.Đến giờ cho ăn,cũng bắt cá cho ăn,nhưng cá lóc con cở cườm tay con nít cứ đút vào 2,3 con nuốt xong mà chúng còn hả họng ra tiếp,nên ae hoảng quá hết dám nuôi.

Thật tình do nguồn thực phẩm cung cấp cũng khá khan hiếm,mà đ/v vừa mới về đứng chân chưa kịp trồng trọt,cải thiện gì,bải giang nầy lúc đó như một kho thực phẩm từ trên trời rơi xuống,chứ không ngon lành gì bởi lúc đó gia vị cũng không có sẳn,nên chế biến thế nào cũng rất tanh.Nhưng bây giờ cũng không có món ăn gì khác.

Nên hàng ngày trên các lối mòn dẩn vào bải giang lính ra vô nườm nợp,nguy cơ bị vướng trái hoặc bị phục kích rất dể xảy ra.Cảm giác theo địa hình bên nầy là ta,bên kia là cứ pot,gần lắm.Vì lẻ đó,BCH D ra lịnh cấm không cho ae lính tráng đi bắt giang nửa.Mặc dù vậy,nhiều đ/c vẩn trốn đi.Có bửa nói nhiều bực mình quá,đ/c Chánh phải xách súng bắn chỉ thiên.

Ngồi nghỉ lại xu thế ăn nhậu của các đại gia bây giờ,mà được sở hửu cở bải giang ngày đó,chắc duc thao lên tỉ phú trong tầm tay.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
CHUYỆN RẮN Ở POI PET.

Thấy ae em nhắc voi với bò nhiều mà không ai nói tới rắn,duc thao xin kể 1 câu chuyện về rắn ở poi pet,mà duc thao là nạn nhân trong cuộc để ngày hôm nay ae nghe cho vui.

Vào một ngày sau khi đồng hương Chánh(c phó c7),về BCH c họp xong quay ra chốt xe đổ,duc thao cũng cùng đi ra chung ,sẳn tiện ra chốt thăm ae luôn.Đường đi từ BCH c ra chốt khoảng trên dưới 3 km.Khúc nầy gần sát bên Thái nên nó không cho pot tiếp cận,nên cũng khá an toàn.Chính vì vậy mà 2 cán bộ c phó chúng mình không ai mang theo súng cả,chỉ có 1 con chó nuôi của c cứ chạy theo lúc trước,lúc sau,thỉnh thoảng thụt vô bụi rậm đánh hơi rồi lao đi hồng hộc,tên nó là pot.

Trời lúc nầy là tầm gần No en nên không khí cũng khá thoáng đảng,lành lạnh gợi nổi nhớ nhà.Hai thằng vừa đi ,vừa trò chuyện đủ thứ vì đ/c Chánh cũng hay tin mình sắp được về phép nên rất phấn khởi,chuyện trò sôi nổi.

Đang đi gần đến chốt,đột nhiên nhìn thấy xa xa có 1 lằn đen chạy vút qua đường,từ hướng nam qua bắc.Phản ứng tự nhiên 2 thằng chạy lên tới đoạn có con rắn chạy qua,mà không biết nó là loại rắn gì,to nhỏ ra sau.

Lúc nầy con pot chạy vọt lên,chúi mủi vào 1 đoạn đê,cách đường gần trăm mét sủa ỏm tỏi.Nếu không có con pot phát hiện chắc có lẻ duc thao và đồng hương Chánh cũng bỏ qua rồi.Chính từ phát hiện của nó mà 2 thằng chạy tới tiếp tục.Cặp chân đê là những lổ chuột đào luồn tuôn,thành những đường hầm chi chít trong thân đê,rồi chạy ra bằng nhiều lổ.Lúc nầy do bị truy đuổi gắt con rắn liền chui vô 1 lổ luồn vô thì bị mắc kẹt nên nằm lại chịu trận,nhưng toàn bộ nó đả chui vào bên trong.

Chạy tới chổ con pot đang đứng sủa,chúng tôi thấy có 1 lổ chuột to bằng nắm tay,đang lộ ra 1 phần thân con rắn,do khúc đầu đang mắc kẹt ở đâu đó nên nó nằm yên,chỉ thấy đoạn thân lồi ra to bằng lổ chuột,đang cử động co rút liên hồi.Tôi liền kêu đ/c Chánh chạy về chốt lấy súng,kêu ae xách cuốc ra hổ trợ,còn mình thì ở lại canh.

Chút sau có 4 đ/c xách cuốc,xách AK cùng đ/c Chánh chạy đến.Tôi liền chụp lấy 1 khẩu AK chỉa ngay vào khúc thân rắn bắn 1 loạt,khói um lên,đồng thời cũng thấy khúc thân nầy co dản liên tục do bị trúng đạn.Nghỉ rằng nó đã bị thương nặng,nên tôi liền hô ae lấy cuốc cuốc rộng lổ chuột ra để bắt.Hai đ/c liền chạy tới dùng cuốc đào cật lực để lôi nó ra.

Bất ngờ tôi chợt thấy 2 đ/c đang cuốc tự nhiên tháo chạy.Sự việc xảy ra trong tích tắc,tôi chỉ kịp cầm khúc cây lớn chuẩn bị sẳn phang cật lực xuống 1 phát,nhắm vào khúc nó mới thò ra.Khúc cây không trúng nó ,mà do lực chạm mạnh cắm xuống đất,làm dội ngược phần sau,táng vào ống quyển tôi 1 phát quá mạng,đau quá tôi gần như không vận động được.

Cái khúc lườn mà tôi nghỉ gần đầu rắn thật ra là nằm ở phía sau,nên dù trúng 2,3 viên đạn,nhưng nó chẳng hề hấn gì.Khi rút đầu ra được nó ngóc lên đầu nó muốn bằng chiều cao duc thao đang đứng.Chỉ nghe nó táp phập 1 cái,ae hè nhau tháo chạy về phía sau hết,chỉ còn duc thao do đau chân không chạy được đành đứng im chịu trận.

Cũng may còn có con pot thỉnh thoảng nó nhảy vào,khi bị mổ nó lại chạy ra,duc thao mới lùi ra xa thoát được,nhưng cũng phải mấy lần dùng tay gạt đầu nó ra,nghe nặng chịt,cứ mổ con pot chạy ra,nó lại quay lại mổ duc thao,phải lấy tay gạt mạnh cho nó văng ra,con pot lại chạy vào ,vừa sủa,vừa cắn.Mổ mấy lần không trúng,nó vội hạ mình xuống tháo chạy,nhưng lúc nầy ae cũng bình tỉnh trở lại nổ thêm mấy loạt trúng người,nó mới chịu chết.

Đồng hương Chánh lúc đó chiều cao cả 1 m7,mà cầm đầu nó giơ tay hết cở,khúc đuôi nó còn 1 đoạn dài thòng xuống đất.Còn đầu nó có từng cục bằng viên bi ve,mốc thếch.Anh em đem về được bửa cháo rắn no nê,còn duc thao mấy đêm liền mất ngủ.Đúng là có quá nhiều cái dại.Giờ có dịp đi ngang bờ đê nào,thấy mấy lổ chuột đen đen là nghe trong lòng ơn ớn.
 
  • Like
Reactions: Kirinman