MÌN Ở HƯỚNG MÊ LAI.
Thời kỳ đầu khi ta mới giải phóng Ph' nôm Pênh và truy đuổi pot tận tới vùng biên giới Thái,vì sợ ta sẳn trớn đánh qua,quan thầy và nhà nước Thái đôn đốc và cung cấp mìn trái cho pot gài ngăn chặn khắp các vùng biên,nơi nghi ngờ ta có thể đột qua.Vậy là pot ra sức gài mìn,hàng ngày tổ chức nhiều tốp,nhiều tổ vác các loại mìn được quan thầy cung cấp,gài thành bải,thành khu vực lớn,hòng chặn bước tiến công của ta.Độ dầy và số lượng cứ tăng theo thời gian,nhiều khu vực trở nên dầy đặc,khi phát hiện nhìn thấy chúng bố trí lủ khủ, hoa cả mắt.
Còn riêng ta,sau khi đánh tới biên giới Thái,sợ lực lượng pot quay trở lại đánh phá,cũng ra sức bố trí mìn ngăn chặn.Công binh được điều lên và mìn cũng lên theo bằng cơ giới và cả tải bộ.Vậy là gài,bố trí theo bản đồ những khu vực dể bị thâm nhập nhứt.Khổ nổi bản đồ nầy lính tráng có bao giờ được thấy,nên những bước chân người cứ thế đi qua,lúc phát hiện nhìn xung quanh,như bị lọt vào vòng vây mìn trái.Rồi bàn giao,giửa đ/v đến trước và đ/v đến sau,những bải mìn dần dần nguy hiểm cả với ta và địch.Chỉ nghe phong phanh khu vực đó có bải mìn,nên tốt hơn hết là nên vòng tránh xa xa trong mổi lần công tác,đường đi lại bị hạn chế nhiều theo phát triển của những bải mìn ngày càng được bố trí.
Thế là địch bắt đầu khai thác điểm yếu nầy của ta để gài vướng ,đạp,phục kích trên những cung đường ta vẩn thường vận động qua lại.Máu đổ,thịt tan sau mổi lần mìn nổ.Muốn đi lại phải chấp nhận có thể hy sinh.Những địa danh như đại lộ kinh hoàng mà ai 1 lần bước chân sẻ nhớ mải(từ Mo Hơn đến cầu cháy,cứ khoảng 10m đường là thấy quần áo,những chiếc giầy đẩm máu do lính ta dính mìn bỏ lại,xen kẻ những lổ mìn đả nổ,nhửng vỏ thép KP2 lẩn khuất ở ven đường,do mìn nhẩy nổ còn lại,khung cảnh kéo dài hàng chục km),những lần thông đường, ae ở nhà nhìn ae ra đi với ánh mắt nhìn như tiển biệt vì sát xuất bình an trở về cũng không cao.
Cho đến bây giờ,trong điều kiện bình yên và có sự giúp đở của nhiều nước mà bao nhiêu năm người ta vẩn chưa gở hết được.May mắn cho những người được bình an trở về và ngậm ngùi thương nhớ về những ae đả hy sinh không trở lại.
PS: Mai em post tiếp.
Thời kỳ đầu khi ta mới giải phóng Ph' nôm Pênh và truy đuổi pot tận tới vùng biên giới Thái,vì sợ ta sẳn trớn đánh qua,quan thầy và nhà nước Thái đôn đốc và cung cấp mìn trái cho pot gài ngăn chặn khắp các vùng biên,nơi nghi ngờ ta có thể đột qua.Vậy là pot ra sức gài mìn,hàng ngày tổ chức nhiều tốp,nhiều tổ vác các loại mìn được quan thầy cung cấp,gài thành bải,thành khu vực lớn,hòng chặn bước tiến công của ta.Độ dầy và số lượng cứ tăng theo thời gian,nhiều khu vực trở nên dầy đặc,khi phát hiện nhìn thấy chúng bố trí lủ khủ, hoa cả mắt.
Còn riêng ta,sau khi đánh tới biên giới Thái,sợ lực lượng pot quay trở lại đánh phá,cũng ra sức bố trí mìn ngăn chặn.Công binh được điều lên và mìn cũng lên theo bằng cơ giới và cả tải bộ.Vậy là gài,bố trí theo bản đồ những khu vực dể bị thâm nhập nhứt.Khổ nổi bản đồ nầy lính tráng có bao giờ được thấy,nên những bước chân người cứ thế đi qua,lúc phát hiện nhìn xung quanh,như bị lọt vào vòng vây mìn trái.Rồi bàn giao,giửa đ/v đến trước và đ/v đến sau,những bải mìn dần dần nguy hiểm cả với ta và địch.Chỉ nghe phong phanh khu vực đó có bải mìn,nên tốt hơn hết là nên vòng tránh xa xa trong mổi lần công tác,đường đi lại bị hạn chế nhiều theo phát triển của những bải mìn ngày càng được bố trí.
Thế là địch bắt đầu khai thác điểm yếu nầy của ta để gài vướng ,đạp,phục kích trên những cung đường ta vẩn thường vận động qua lại.Máu đổ,thịt tan sau mổi lần mìn nổ.Muốn đi lại phải chấp nhận có thể hy sinh.Những địa danh như đại lộ kinh hoàng mà ai 1 lần bước chân sẻ nhớ mải(từ Mo Hơn đến cầu cháy,cứ khoảng 10m đường là thấy quần áo,những chiếc giầy đẩm máu do lính ta dính mìn bỏ lại,xen kẻ những lổ mìn đả nổ,nhửng vỏ thép KP2 lẩn khuất ở ven đường,do mìn nhẩy nổ còn lại,khung cảnh kéo dài hàng chục km),những lần thông đường, ae ở nhà nhìn ae ra đi với ánh mắt nhìn như tiển biệt vì sát xuất bình an trở về cũng không cao.
Cho đến bây giờ,trong điều kiện bình yên và có sự giúp đở của nhiều nước mà bao nhiêu năm người ta vẩn chưa gở hết được.May mắn cho những người được bình an trở về và ngậm ngùi thương nhớ về những ae đả hy sinh không trở lại.
PS: Mai em post tiếp.