RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức
Trở lại câu chuyện chị L. ....
4 ngày đêm ở bên nhau của chi em tui thiệt là ... đối với tui, 1 thằng con trai mới lớn ... quả là có nhiều chuyện vui để nhớ đời ...
Trước hết là chuyện "ngăn cắt", vì phần mình thì 0 đi đâu, còn người khác thì 0 ai được phép tới chòi, ngoài chú 7N, nhưng kể từ lúc má tui trở về thành và sau khi ổng giao nhiệm vụ cho tui xong thì ... hầu như ổng quên luôn 2 kẻ lạ mặt trong cứ nì ... 0 thấy ổng xuống chòi lấy 1 lần hỏi thăm .. hay là ổng bận họp ở đâu đó (?) ... Cho tới ngày tui lên đường trở về Tây Ninh tui 0 được gặp lại ổng nữa, mọi ý muốn và mệnh lệnh của ổng được truyền đạt qua người khác ... Căn chòi thì chỉ độc có 6 cái cột, mái tranh và trong chòi thì có 1 cái giường làm bằng tre ... Cách chòi 3m là 1 cái "buồng tắm" dựng bằng mấy tấm tranh chung quanh, ở trong có cái lu đựng nước và cái gáo dừa để múc nước tắm, gần đó cũng có cầu tiêu đào ... như vậy về mặt tiện nghi SH là ổn ... Nhưng phải có người mang cơm, nước tới cho ăn, xách nước tới cho tắm và xài vì gần đó 0 có sông suối gì, hình như toàn xài nước giếng, nhìn nước trong như nước máy ... Đồ đạc tư trang tui chỉ mang theo 2 bộ để thay, khăn, bàn cải đánh răng ... tức nhiên là cộng cái võng của mình, mùng thì chú 7N cho mượn 1 cái để giăng trên cái giường, ... lúc má tui còn ở đây thì má tui ngủ với chị L. trên cái giường, còn tui ngủ võng. Lúc má tui về chị đề nghị lấy cái võng lót xuống tấm phên tre, 2 chi em ngủ chung trên giường cho nó đỡ lạnh ...
Như phần trước câu chuyện kể, khi trên đường từ Tây Ninh về Bến Tranh, trời năm đó sao lạnh dữ ... nó lạnh 0 kém mùa lạnh cuối năm 75 đầu 76 ở SG, nếu bác nào còn nhớ ... đó là cái lạnh lạ lùng ở vùng khí hậu như Miền Nam này. Nói chuyện và thở ra khói, tụi tui nói đùa với nhau lấy bút bi ra viết có khi 0 ra mực, vì lạnh quá mực đông lại 0 xuống
. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, sau này khi ra Hà Nội học trường ĐH ngoại ngữ TX mới biết cái rét Miền Bắc là như thế nào, ... vậy mà cái rét í cũng chưa là cái đinh gì so với cái lạnh mùa đông năm 84 ở Tiệp Khắc, 7g tối, nhiệt độ ngoài trời: âm 35 độ, tui chỉ đi xe đạp từ KTX tới thư viện có 10p ngoài trời mà tới nơi 0 kịp dựng xe cho đàng hoàng vứt ngay sân, chạy vô trong, đứng cạnh lò sưởi cả 10p mới hoàn hồn tay chân mới nhúc nhích lanh lẹn được 1 chút, mà đã mặc đến 3 cái quần-0 kể quần lót ngắn - và 3 cái áo, mũ len trùm kín 2 tai, găng tay da, giày da lót lông nghiêm như dân ét ki mô chính hiệu ... chắc là tui chịu rét dỡ ...
Hơi lạc mạch câu chuyện 1 chút, các bác đừng phiền, chỉ lan man để các bác thấy tui chịu lạnh dở từ lúc còn nhỏ ...nên lời đề nghị ngủ chung giường cho đỡ lạnh của chị lúc đó là có lý, tui gật liền mà 0 mảy may nghĩ rằng sau đó nó khiến tui khó chịu, bức rức suốt mà 0 dám nói ... Khó chịu vì tối ngủ chị ôm cho đỡ lạnh mà tui chỉ dám quay lưng chứ 0 dám quay mặt lại, mỏi mà 0 dám nhúch nhích vì sợ chị tưởng mình bậy bạ mà thiệt lúc đó là tui đang nghĩ "bậy bạ" mà 0 biết bậy bạ cái gì, chỉ biết là mắc cỡ thôi. Ngay sau đêm đầu tiên, tui đã bị mất ngủ ... thức trắng dờ con mắt, tui phải chơi chiu "Đêm nay Bác 0 ngủ, ngày mai bác ngủ bù" ...
Mỗi khi có người mang cơm nước hay xách nước tới cho tắm, họ phải lên tiếng từ xa, 2 chị E phải lật đật lấy khăn bịt mặt để họ 0 nhìn thấy khi họ vào ra. Kể điều này để các bác thấy nguyên tắc "ngăn cắt" được thực hiện nghiêm ở tất cả các cq I4, dù tui sẽ 0 còn ra thành như xưa, hay chị cũng vậy, nhưng biết đâu do yêu cầu đột xuất của cấp trên phải trở ra ... rồi bị bắt, trời biết mình khai báo hay trung kiên ... 2 chị em 0 được quyền biết đường đi lối lại trong cứ, còn những người ở trong cứ cũng vậy ..họ cũng 0 có quyền nhìn thấy mặt 2 chị em ... Có 1 chuyện động trời tui biết, tui kể cho chị, chị quyết liệt đòi người mang cơm cho gặp thủ trưởng - chú 7 ... Buổi sáng ngày thứ 2, do tui khó ngủ như đã kể ở trên nên sáng rõ tui mới mơ màng thức dậy, nhưng vì chị còn ôm tui ngủ ngon nên tui nằm im 0 dám cục cựa, có người lạ hoắc (tức nhiên là lạ rùi, vì tui đâu biết mặt ai ngoài chú 7) dỡ mùng nhìn mặt 2 chị em tui ... tui hỏi: Chú làm gì vậy? chỉ trả lời bâng quơ (tiếng Bắc): Sao ngủ muộn thế? rồi bỏ đi ngay ... Khi nghe tui kể lại, sáng đó chị quyết liệt đòi gặp chú 7, có 1 chị tới dẫn đi, tui 0 được theo, chị đó nói: Chú 7 dặn có mình chị lên thôi! ... Chị về, kể lại gặp chú 7, cự quyết liệt chuyện hồi sáng, chú giải thích, chú đó là quản lý (người chuyên lo cơm áo gạo tiền cho văn phòng ban) mới chuyển công tác về đơn vị nên chưa biết, sẽ 0 có chuyện đó xảy ra nữa đâu ... đến chiều người mang cơm và xách nước tới cho 2 chị em tắm là 1 chị phụ nữ bịt mặt có mái tóc dài (0 biết cách bịt mới để người ta biết mình có tóc dài) 0 thấy ông kia đâu nữa ... Tui ghẹo: "Bà này dữ thiệt nghen, người ta dòm mặt thấy đẹp gái, dòm thêm chút nữa, chị làm gì dữ vậy" Bả nghe khen đẹp, khoái, cười lỏn lẻn, mà quả thiệt là chỉ đẹp hơn hồi năm ngoái tui gặp ở ngoài thành nhiều ...chắc là do sau này điệu, biết sửa soạn hơn ...
Còn 1 chuyện tức cười này nữa, ..., chiều ngày thứ 3 tui tắm trước, xong ra ngồi thơ thẩn trong chòi, lúc chị đang tắm bỗng nghe thiếng thét chói lói ... Hai! Hai! (lúc đó người ta gọi tui theo thứ và bí danh: Hai Quân, 0 ai được biết tên thiệt của tui ngoài má tui và thủ trưởng trực tiếp của tui bên Ban Quân Báo ra, chú 7N chắc cũng 0 biết). Gì vậy? mầy vô đây (buồng tắm) lẹ lên ... mà cái gì? vô lẹ ...cầm theo cái cây hay cái gì đó có con gì trong này ... Nghe quýnh quáng, chắc là rắn ...tui lượm ngay khúc cây khô chạy vô... chị chĩ dưới sàn - làm bằng mấy khúc cây thẳng kê song song ngay ngắn cho mình tắm đừng bị nước chèm nhẹp thành sình - gần đáy lu ...2 chị em hì hục cạy cây, khượi ra được 1 chú bồ cạp núi đen sì to gần bằng ngón cẳng cái, đập chết, hất ra ngoài ... sau mấy giây hể hả vì chiến công diệt ... bồ cạp, tui và chị chợt nhận ra chị ... chẳng mặc cái gì trên người, 1 miếng vải cũng 0 có ... Trời, đó là lần đầu tiên trong đời tui mới nhìn thấy con gái "cuổng trời" có đầy đủ ... ở ngoài mà hổng phải trong tranh ảnh hay phim (mà tranh ảnh cực kỳ sexy hồi đó cũng chỉ mặc đồ tắm là cùng) ... Tui và chị 0 nói với nhau tiếng nào sau đó cả buổi chiều tối, hổng biết chị nghĩ gì, chứ tui thì mắc cỡ ... Tối đó nằm cho chị ôm, càng không ngủ được.
Chiều ngày thứ 4 tui đi, được biết chị cũng sẽ đi cùng hướng, nhưng phải chờ người trên Quân Y viện C5 xuống đón chị lên đó, chị đi học y tá ...
Sau GP gặp lại chị, hỏi sao chị đang học y tá mà sao lại dẫn đường cho xe tăng vô GP SG, học xong rồi hả, nhanh dữ vậy sao? Đâu có, thiên hạ người ta xuống đường rần rần, tao xin hoài mấy ổng hổng chịu, tao bỏ đi đại ... Bà đão ngũ hả? ngon hén sao liên hệ được mấy ông chủ lực vậy? Trời ơi, liên hệ gì đâu, cứ nghe có tiếng rù rì của
xe tăng mình là đạp (đạp cỏ, đạp bụi chứ hổng phải đi xe đạp) tới thôi ... Vậy là được lên phin, oai quá ta ... Oai gì đâu mầy ơi, người ta cho tao đi tàu bay giấy đó, về lại cơ quan cũ bị chưởi quá trời ... cũng may nhờ lên phin trên tivi (hồi đó kêu là tivi chứ 0 kêu là vô tuyến như miền bắc hay kêu là Truyền hình như bi giờ) nên mấy ổng 0 kỹ luật tao là may rồi ... Mấy năm sau còn gặp lại chị nữa, biết chị đã có chồng, cũng chỉ hỏi thăm qua loa: Dạo này công tác ở đâu? có khá 0 ? vậy thôi...
Chuyện kể về chị của E tới đây là hết.