RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức
"…Tumokrong, Đakto, Krek , Snoul..
Trưa Khe Sanh gió lùa
Đêm Hạ Lào thức sâu …."
Địa danh Snoul trong bài hát …và câu chuyện của tôi là một.
Năm 1971, sư đoàn 5 BB của QL.VNCH bị dính chưởng của Công Trường 7 (Sư Đòan 7 quân Giải Phóng) ở đây khi hành quân qua Cambodge, sau đó Liên Đòan Biệt Động Quân được đưa sang tiếp viện giải vây cũng không còn manh giáp (tôi tận mắt chứng kiến một anh ở trong xóm tui lúc ấy là thượng sĩ BĐQ-VNCH may mà chạy về được, đến nhà thì chỉ còn bộ quận áo tả tơi màu đất đỏ trên người…)…tất nhiên "đàng mình" (Quân Giải Phóng) cũng có thiệt hại, nhưng không biết ra sao ? Mà có điều chắc chắn rằng CT 7 cũng giữ được Snoul cũng như mặt trận đường 9 Nam Lào thuở ấy.
SNOUL, với vị trí như một ngả ba chiến thuật vì theo đường Trường Sơn từ phía bắc vào thì sau khi qua địa phận Lào thì vào Cambodge…đến Snoul thì tẻ ra làm hai hướng:
1- Rẻ trái theo quốc lộ 13 thì sẽ vào Việt Nam qua cửa khẩu Hoa Lư của Lộc Ninh (một thời là thủ đô của Chính Phủ CM LT MNVN).
2- Đi thẳng theo QL 7 tiếp về tỉnh Tây Ninh, Long An và miền Tây Nam Bộ.
Địa hình ở đây gồm đồi, thung lũng, rừng cao su và rừng nhiệt đới…tương tự như ở Bình Phước của VN. Và với vị trí như đã nói ở trên nên chốn hiểm địa nầy đã là nơi thư hùng của đơn vị thiện chiến qua các cuộc chiến tranh…
Lần nầy là giữa quân Sư Đòan 5 QĐNDVN có tăng cường các đơn vị phối thuộc (EGĐ, Q16, D Gò Dầu… ) và quân K'Mer Đỏ.
Trở lại câu chuyện theo mạch lần trước:
Đòan chúng tôi rời Phum Dole lúc sáng sớm, sau khi ăn sáng sơ sơ bằng cơm nguội còn lại chiều hôm qua, cũng với đội hình hàng dọc.
Đến chừng 11 giờ và còn cách một cái phum nhỏ giữa rừng chừng 1 cây số thì nhóm đi đầu thông báo về phát hiện có một xe tải chở quân K chạy ngược về phía chúng tôi. Anh Ái (Đại đội trưởng trinh sát trung đòan) ra lệnh cho đội hình tản ra hai bên đường và điều tập trung một khẩu đội 3 cây B41 (súng chống tank) lên đầu đội hình để hốt chiếc xe chở quân. Chúng tôi nín thở chờ một quả ngon ăn…thế nhưng, khi vừa chạy qua đầu làng, còn cách chúng tôi khỏang 500 mét thì chiếc xe dừng lại và bọn lính K tản ra hai bên bờ đê, chắc để chuẩn bị "nghênh đón" chúng tôi vì thế nào bọn chúng cũng biết hướng tiến quân của đơn vị. Thế là từ thế phục kích, chúng tôi nếu chậm một chút (do ngủ nướng chẳng hạn), sẽ trở thành bị phục kích…Sau khi điện về báo tình hình (vì nhiệm vụ chính của trinh sát không phải là chiến đầu mở đường) và được lệnh của Trung Đòan là đánh luôn (nguyên văn khẩu lệnh của Trung đòan trưởng là: "Chạm địch à …thì đánh mở đường mà tiến").
Đại đội công binh được phân công tiến theo cánh bên phải đường, phía có địa hình rừng chồi, đánh theo kiểu đội hình đại đội, đánh chậm, núp kỹ để hạn chế thương vong với ý đồ là thu hút sự chú ý của địch. Còn quân trinh sát thì vận động bên trái đường với địa hình ruộng gò (ruộng chỉ làm được một mùa mưa nhờ nước trời, tháng chạp dứt mưa, sau khi thu họach chỉ còn gốc rạ và chân ruộng khô queo…) đánh theo kiểu xuyên hông, nhanh, bất ngờ…
Tiếng súng bắt đầu rộ lên khi bọn K bắt đầu phát hiện đội hình tiến công của đại đội công binh, hỏa lực chính của lính K là một khẩu RPD (trung liên, có hai càng chống ở mủi súng, bắn đạn 7,62 mm, mổi nồi 100 viên) tập trung về phía bên kia đường, có lẽ lính K "trúng kế" của ông Chín Ái tôi thầm nghĩ thế, vì phía bên nây nơi đám lính trinh sát tụi tui không thấy có đường đạn nào căng qua. Được chừng 2 phút thì Anh Chín Ái chỉ tay và ra lệnh :
- Trinh sát D2 (là tụi 3 thằng tui) tập trung hỏa lực về hướng cánh rừng bên kia.
Ba thằng tui thực tình nảy giờ nằm ém sát mặt ruộng có thấy gì đâu nhưng cũng nhổm dậy rà bắn theo lệnh của xếp.
- Hết băng, thay đạn mới, chuẩn bị xung phong nhe !
Cái ông nội Chín Ái nầy, bình thường thì ăn nói rất nhỏ nhẹ, bây giờ, trong chiến đấu thì khẩu lệnh của ổng cũng chỉ hơi mạnh, dứt khóat để mọi người nghe thôi chứ không phải hò hét lên gân gì…nhưng thật sự nó đã truyền cho tôi một cảm giác mà không bao giờ tôi quên được…xương sống thì lạnh mà tim và đầu thì như nóng ran lên…sau tiếng hô xung phong chuẩn bị bật lên đó thì thắng-bại, sinh-tử của những con người, của một trận chiến sẽ được quyết định…và…ở vị trí chỉ huy, đang đứng đầu hàng quân, khi hô xung phong thì chính anh ấy cũng phải lao lên…một quyết định cho sự sinh tử của chính bản thân mình…trong khi tui biết cũng lúc ấy, ở cư xá Ụ Tàu, có vợ anh ấy và đứa con gái nhỏ 9 tháng tuổi (anh mới lập gia đình sau ngày 30/4/1975) đang mong chờ ngày anh về !
Tất nhiên, những suy nghĩ nầy tôi chỉ có khi đã qua trận đánh, chứ còn lúc ấy thì chỉ biết căng người chờ lệnh anh Chín Ái.
Cuối cùng thí tiếng hô XUNG PHONG cũng bật ra, ( giống như bây giờ lúc cụng ly cao hứng dân bợm ta hô một….hai…ba….rồi DÔÔÔÔÔÔ….) cả đội hình cùng hò theo và lao lên. Thằng Phú chạy giữa, thắng Cắt bên trái, còn tui bên phải (gần đường nhất), được chừng 50 mét thì đến một bờ ruộng, bổng nghe anh Chín Ái hét: tổ D2 nằm xuống ! Tui vừa nằm xuống thì thấy có một cục tròn tròn đen thui bay ngay đầu thằng Phú rồi một cụm khói đen và cát đất tung lên, rồi một tiếng nổ ầm trời, tai tui như điếc đặc, đất cát rơi phủ đầy người…thôi rồi, tui thầm nghĩ, chắc thằng Phú thành xíu mại tương ớt rồi, ăn nguyên một trái B40 rồi còn gì ! Tới chừng khói bụi vừa tan thì thấy thằng Phú ngóc dậy, lắc lắc cái đầu còn tay thì dụi mắt…tui hỏi :
- Mầy có sao hông Phú ?
Nó lắc đầu và nói:
- Ê Phương, đánh ác quá, tao bỏ cái nồi ở đây cho đỡ vướng nhe ?
Trời đất, thì ra may cho nó là khi nó vừa núp xuống nên nây thì trái B40 của lính K vừa đến và găm-nổ bên kia bờ ruộng…tức cười là ở chổ đã nổ súng, vận động đã đời từ nãy giờ mà anh chàng vẫn "quyết tâm" đeo cái nồi cơm trên thắt lưng chứ không dám bỏ ra…tui quay qua bên trái thì thằng Cắt cũng vẫn còn "trung thành cưu mang" cái ruột tượng gạo bên mình…tức cười đến quên cả sợ, nhưng tui cũng làm bộ ra vẻ chỉ huy:
- Thì ai bắt tụi bây mang theo đâu !
…
Ngay lúc đó từ phía sau tụi tui một tay ( sau nầy tui mới biết là lính quân báo quân khu ) ăn mặc thật lạ vì nghiêm chỉnh quá! Áo vẫn bỏ trong quần, áo xổ dài tay cài nút, đầu đội mũ cối,…chạy thật nhanh, động tác thật gọn, vượt qua chổ tụi tui đang nằm chừng 50 mét và leo lên một gò mối khá cao, gương khẩu AK nhắm về phía bên kia đường và nổ điểm xạ tất cả 3 phát thật đỉnh đạc…sau đó tiếng súng bên phía lính K bổng thưa hẳn, cả đội hình cánh trinh sát đồng loạt băng qua lộ, vừa chạy vừa bắn chéo với đường đạn của đại đội công binh bên cánh phải lúc nầy cũng đang tiến lên. Tiếng súng của bên mình rộ lên cho đến khi cả đội hình vượt qua con đê và chiếm được trận địa thì không còn thấy một tên lính K nào ngoài 3 cái xác còn bỏ lại tại chổ nằm dọc bờ đê. Tiến lên một đoạn, chổ mà anh chàng quân báo quân khu điểm xạ lúc nảy, tôi thấy một xác của một tên có vẻ là chỉ huy vì nó đội mủ vải loại giống như của Hồng Vệ Binh TQ thời CM văn hóa và quấn cổ bằng một khăn sa-tanh màu xanh thẩm rất điệu…trên xác tôi thấy có 3 vết đạn, một ở trán và 2 ở ngực. Đây chính là tên đã bỏ lính và chạy trước, thế nhưng xui xẻo cho nó là đã gặp tay quân báo thiện xạ bên mình. 3 phát đều trúng ở vị trí chí mạng cho một mục tiêu di động ở khoảng cách 50 mét…quả thật là chỉ có trong phim hành động của Holywood…Sau trận đánh thì tay quân báo thiện xạ nầy lặng lẽ bỏ đi trước cùng nhóm của anh ta nên tụi tui cũng chẳng có cơ hội tỏ lòng khâm phục với một đồng đội cừ khôi, thế nhưng khí phách của anh chàng nầy thì tôi vẫn nhớ mãi đến bây giờ…
Trận "giữa đàng thọ địch" nầy là một chiến thắng vì ngoài thằng Phú bị ù tai thì bên mình chẳng ai làm sao, bên K bỏ lại 4 xác và một khẩu RPD, 2 AK và 1 K54.
….tạm ngưng lấy sức, hồi sau sẽ tiếp….