Status
Không mở trả lời sau này.
Hạng B2
13/12/05
362
6.302
93
52
Ối giời, ngày hôm qua em phải chơi tất cả 16 ván cờ vua: 12 ván đánh đau đầu với đứa lớn, 4 ván cờ vồ với đứa nhỏ, trong khi mệt đứt hơi chỉ muốn ngủ (vì em đi công chuyện, 2 ngày ko về nhà, nên phải chơi cờ trả nợ mấy ngày đi vắng)! Nhưng mà vui, ví ít nhất nó còn tìm mình để chơi.
Thưa với các bác là em rất sợ “mất” con, vậy nên có nó bên mình ngày nào phải tận dụng hết cỡ (bây giờ em vẫn duy trì ngủ chung với mấy ông này, nghĩ lại ngày bé nó mới 1 tháng đã bắt nằm cái cũi riêng mà thương cả mình và con).
Về hoàn cảnh, thì em nghĩ là “trói chặt đánh đau, thì phải nghiến răng chịu đòn” thôi (cái này em trải qua rồi nên khá hiểu), chứ còn nếu có lựa chọn thì ta cứ lựa chọn cách tốt nhất cho con dựa trên khả năng & hiểu biết của mình. Còn sau đó nó phát triển ra sao là tùy nó, vì nếu có dạy dỗ nó, giáo dục nó phải làm liên tục trong mười mấy năm, còn đến khi nó hết cấp 3 thì nó phải tự quyết chuyện sau này của nó (bản thân vợ chồng em xác định rõ ràng là nếu con em sau này quyết định học & làm nghề gì có ích cho xã hội thì vợ chồng em đều ok thôi).
Gia cảnh em chỉ là mức “xóa đói” thôi, nhưng vợ chồng em thống nhất là con phải có điều kiện giáo dục, y tế tốt nhất trong khả năng có thể và cứ thế mà làm, dù biết là chi tiêu tài chính sẽ càng ngày càng nặng (em nhớ đợt đứa lớn học trên KinderWorld ở tháp Hà nội, em chạy cai xe máy cà tàng lên đón con có nghe thấy mấy tay bảo vệ nói với nhau là nhà nào kiếm được xe ôm hay thật, đưa đón chăm chỉ, mà quấn quýt với con nhà người ta đến thế!! :=)).

Tiếng Anh của em là tự học khoảng 90% (vì chỉ tham gia 1 lớp nghe nói 6 tuần), nên đọc và viết thì ko tệ, nhưng nói thì kinh hoàng, đám đối tác khi nói với em phải nói chậm. Bình thường đàm phán làm việc, em viết ra hết, mail trước, còn lúc cãi nhau em viết ra bảng, ra giấy, ra slide, chứ nói ko nhiều. Nhưng mà vẫn làm được mà, với đám tư bản giãy chết tay to thì em ko biết, chứ đám có từ 5-30 triệu mẽo, chủ doanh nghiệp nhỏ, quản lý cao cấp (dưới board of directors) của hãng to em đâm chém liên tục, sợ qué gì bọn nó). Bây giờ em sợ nhất là nói tiếng Anh với con em, nhiều khi nói xong nó trố mắt nhìn mình, chả hiểu thằng bố nó nói cái gì (còn thằng bố mặt thộn ra như tè bậy bị bắt gặp)!!
 
Hạng D
24/10/10
3.407
14.795
113
NoWD nói:
....
Gia cảnh em chỉ là mức “xóa đói” thôi, nhưng vợ chồng em thống nhất là con phải có điều kiện giáo dục, y tế tốt nhất trong khả năng có thể và cứ thế mà làm, dù biết là chi tiêu tài chính sẽ càng ngày càng nặng (em nhớ đợt đứa lớn học trên KinderWorld ở tháp Hà nội, em chạy cai xe máy cà tàng lên đón con có nghe thấy mấy tay bảo vệ nói với nhau là nhà nào kiếm được xe ôm hay thật, đưa đón chăm chỉ, mà quấn quýt với con nhà người ta đến thế!! :=)).
....
Eo ... ông bố mẫu mực thứ 2 của FI đã xuất hiện, hâm mộ bác quá đi
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif

Mời các ông bố khác tiếp tục cướp diễn đàn kể chuyện cho em hâm mộ tiếp nào ...
 
Chủ Tịch OSFI
27/3/06
9.348
161.041
113
www.phindeli.com
Bác NoWD thật là tuyệt
080402cool_prv.gif


Chuyện cho con đi hay ở thì chỉ là quan niệm rất riêng của em (khác biệt với quan điểm của số đông). Tuy vậy, em đồng ý với bác là khi nó lớn nó nhất quyết đòi đi thì em cũng phải chịu.

Hiện nay em đang bảo đứa lớn: nếu muốn đi thì tự xin học bổng mà đi.
 
Last edited by a moderator:
Chi Hội Trưởng SFC
1/8/10
3.144
508
113
124
Mềnh thì lại nhắm mắt tự hỏi : Các vị lãnh đạo nhà nước hồi nhỏ học trường nào ???
 
Hạng D
24/10/10
3.407
14.795
113
van_nguyen113 nói:
Em thật sự ngưỡng mộ các bác nam trong FI nhà mình
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
Còn em thì ngưỡng mộ cả bà chị nữa đới :D:D:D nói thật nhen, không bơm đểu đâu hehe :):)
 
Hạng D
24/11/06
3.928
20.161
113
Vietnam
EM chỉ hi vọng mai mốt ko theo cụ phuctr hay NoWd , tệ hơn theo HT thôi. Mấy chuyện này để vợ em lo là được, các bác khổ quá:D:D:D:D
 
Hạng D
24/10/10
3.407
14.795
113
JBL.WWE nói:
EM chỉ hi vọng mai mốt ko theo cụ phuctr hay NoWd , tệ hơn theo HT thôi. Mấy chuyện này để vợ em lo là được, các bác khổ quá:D:D:D:D
Thật lòng hâm mộ vợ bác quá đi
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
033102flo_1_prv.gif
hoa nè, ôm về đưa vợ giùm em nha
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif
080402cool_prv.gif
 
Hạng D
2/3/11
2.337
32.549
113
Tui cũng 2 đứa học trường công + tiếng anh illa mà thôi. Cứ xác định học ở vn đến hết lớp 12 rồi tính tiếp vì muốn tụi nó có trãi nghiệm như cha mẹ về mọi thứ ở trường công, những bất công những khó chịu và cả những hành xử giang hồ lươn lẹo khôn lỏi của vietnamese.
 
Hạng B2
13/12/05
362
6.302
93
52
@ bác tuando: Em đi học toàn nhờ học bổng cho nên đến con em thì nếu em còn tiền là em sẽ trả tiền để cho nó đi học, trừ khi con em được các học bổng mang tính vinh dự (còn học bổng để cho người khác, vì xét cho cùng nếu ngày xưa ko được học bổng thì em cũng chẳng bước chân ra khỏi biên giới Vn để đi học)(vả lại nói cho cùng nhận học bổng có cảm giác mang ơn, em ko thấy thoải mái, mặc dù đến nay với các nước cho em học bổng em cũng đã trả hết, thập chí gấp nhiều lần rồi).

@ bác hanhpham: ngưỡng mộ cái gì bác ơi, duyên phận nó thế. Mình có con để chăm sóc là niềm vui mà, bản thân em nhìn vào đời mình thấy em được như thế là quá tốt với kiếp này. Em khá rõ biết mấy trường hợp ở ngay quê ta, tài sản từ khá đến rất lớn, địa vị khá cao, sẵn sàng vứt hết mọi thứ đi nếu được trời cho 1 đứa con.

@ các bác: về chuyện “mất” hay “đường về quê mẹ” với em nó thế này: nếu trong lòng mình nghĩ về người nào đó hay cái gì đó mà thấy ấm áp, thì đó là người thân/quê nhà.
Ví như em, vì lúc còn nhỏ bố em đi học rồi công tác xa nhà, mẹ em cũng vậy, sau này gia đình tụ họp lại chuyển chỗ ở liên miên, cho nên với bố mẹ em, em coi như ko có “nhà”, mà khi em nghĩ đến “nhà” thì trừ cái nhà mà vợ chồng con cái em đang sống, thì xa xôi em nghĩ đến nơi em từng sống cùng ông bà nội em (vậy nên khi ông bà em mất, là em mất cái “nhà” đó, Tết đến nơi rồi, nghĩ đến ông bà em là em lại chảy nước mắt). Vợ em hoàn cảnh hơi khác, nhưng cũng mất “nhà” khá sớm, nên khi bọn em có cái “nhà” của mình, bọn em trân trọng nó lắm.
Vì thế, với con em, em cố gắng hết sức để tạo ra sự ấp áp trong gia đình, để nhiều năm sau nó thấy đó đang coi là “nhà” và “có cha mẹ yêu thương chúng nó thật lòng, vô điều kiện”, để nó thấy đáng quay về (nói rộng ra em cũng muốn con em yêu cái đất nước khốn khổ này, biết rõ cái hay cái dở của xã hội phương Tây, để mà nó lựa chọn cái gì hợp nhất với chúng nó).

Xin lỗi bác lucsi vì lan man ra ngoài topic:
Năm nay em nhìn thấy mấy cái thảm cảnh, ngẫm ra mà lạnh buốt đến tận xương, vì xét cho cùng nếu lưỡi dao hư vô như thế chém xuống đầu mình thì có lẽ chết còn sướng hơn!
 
Status
Không mở trả lời sau này.