Re:Em lại lang thang (phần 2)
Em lại tiếp tục làm hướng dẫn viên đây.
Ba Vì dưới một góc nhìn khác - Góc nhìn của nhà sử học Dương Trung Quốc
- Một tuần liên tục được tiếp cận với nhiều dấu tích của quá khứ, có cái là di tích đã nổi tiếng trở thành di sản thế giới, có cái vẫn còn ẩn trong rừng sâu và sự quên lãng... nhưng tất cả gợi lại những bước thăng trầm của đất nước đã trải mà ngày nay chúng ta kế thừa và khắc phục...
Ông ngoại tôi từng tham gia thầu xây dựng những toà nhà trên ngọn Tam Đảo từ hồi thập kỷ 20-30 của thế kỷ trước. Giờ đây lên Tam Đảo vẫn còn thấy cả một quần thể những nền nhà bị phá tới tận nền móng. Hỏi ra thì biết rằng những nền nhà ấy nay đã thuộc về nhiều chủ mới và ai cũng biết rằng khu đô thị nghỉ mát nổi tiếng và sầm uất này đã bị phá huỷ trong thời kỳ "tiêu thổ kháng chiến" khi thực dân Pháp trở lại xâm lược nước ta cách đây hơn sáu mươi năm". Tiêu thổ kháng chiến" là một chủ trương của nhà nước vào thời điểm chúng ta buộc phải cầm súng bảo vệ nền độc lập non trẻ của mình.
Cách đây vài ngày, lên thăm Ba Vì (có ngọn núi thiêng, dân ta thờ Đức Thánh Tản) nay là Rừng quốc gia. Lên đến "cốt" 800 rồi 1000 bỗng nhận ra trong rừng sâu dấu tích nhiều nền nhà đã đổ nát hoàn toàn chỉ còn nền móng hoặc một vài cây cột nhô lên giống như những mộ chí ghi nhận sự sống một thời, nhiều cây cối đã mọc lên trên nền nhà cũ...
Hỏi người và xem sách mới biết rằng đã từng có một thị trấn được xây trong rừng sâu của một thời người Pháp nghĩ rằng sẽ ở lâu dài trên đất nước ta nên tìm ra nhiều địa điểm trên độ cao và có khí hậu ôn hoà hợp với cơ địa nguời Âu Tây. Vì thế mà có Đà Lạt, Bà Nà, Bạch Mã, Tam Đảo, Ba Vì, Sa pa... suốt từ Nam ra Bắc. Có thể nói, trừ Đà Lạt, tất cả các địa danh còn lại đều bị phá trong cùng một hoàn cảnh như nhau mới cách đây hơn 60 năm thôi.
Trên núi Ba Vì lại có cả một di tích đã được xếp hạng, đó là toà nhà nơi diễn ra một trận đánh của quân ta nhằm vào nơi đồn trú của một đơn vị quân Pháp từ độ cao và tầm quan sát lý tưởng của ngọn Ba Vì để khống chế những tuyến đường huyết mạch lên Hoà Bình hay sang Phú Thọ tiếp cận với vùng Kháng chiến của ta. Nhổ đi được cứ điểm này là chiến công mở màn cho Chiến dịch Hoà Bình thắng lợi để mở tiếp Chiến dịch Tây Bắc rồi Điện Biên... vào giai đoạn cuối của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp...
Nhìn các nền nhà và vị trí của nó có thể hình dung ra vẻ đẹp của những ngôi biệt thự đã từng có và vẻ đẹp cảnh quan từ đó nhìn ra xung quanh. Vẻ đẹp đã từng có khiến ta hiểu thêm sâu sắc cái hy sinh mất mát để có ngày hôm nay. Không chỉ mấy khu nhà của người Pháp trên các vùng núi nghỉ mát mà có thể nói "tiêu thổ kháng chiến" không trừ một nơi nào trên đất nước.
Nhiều nguời còn biết đến vẻ đẹp nên thơ của đô thị Đồng Hới trước chiến tranh, dáng vẻ hoành tráng và độc đáo của cầu Hàm Rồng vượt sông Mã mà không có tru, trên đất Thanh Hoá..., và ngay cả Điện Cần Chánh cũng như một số công trình trong đại nội của Kinh thành Huế cũng đều là những mục tiêu của cuộc vận động yêu nước này. Tự đốt phá quê hương mình, ngay cả ngôi nhà của chính mình để chiến đấu bảo vệ quê hương, là ký ức phổ biến của thế hệ đương thời...
"Tiêu thổ kháng chiến" là cách gọi về một phương thức tiến hành chiến tranh có từ thời xa xưa như chủ trương "nhà không vườn trống" thời Trần đánh giặc Nguyên-Mông, là những kinh nghiệm của Trung Hoa thời kháng Nhật... được coi là tiếp thu từ "Binh pháp" của Tôn Tử.
Ở, sau khi kêu gọi Toàn quốc kháng chiến đêm 19.12.1946, không đầy 1 tháng sau, ngày 16.1.1947 Chủ tịch Hồ Chí Minh ra "lời kêu gọi phá hoại để kháng chiến" với những lời lẽ mạnh mẽ và tự tin: "Đánh thì phải phá hoại. Ta không phá thì Pháp cũng phá. Vì vậy ta phải phá trước cho Pháp không dùng được. Bây giờ chúng ta phá đi để chặn Pháp lại, không cho chúng tiến lên, không cho chúng lợi dụng. Ta vì nuớc hy sinh chịu khổ một lúc. Đến ngày thắng lợi ta sẽ cùng nhau sửa sang lại, nào có khó gì?
Vì vậy, tôi thiết tha kêu gọi toàn thể đồng bào, mọi ngưòi đều ra sức giúp phá... Một nhát cuốc của đồng bào cũng như một viên đạn của chiến sĩ bắn vào quân địch. Tôi cũng trân trọng hứa với đồng bào rằng: kháng chiến thắng lợi rồi, tôi sẽ ra sức cùng đồng bào sửa sang tu bổ lại hết. Chúng ta sẽ làm những đường sá, cầu cống khéo hơn, những nhà cửa tốt hơn và xứng đáng là một dân tộc tự do, độc lập hơn".
Hẳn vào thời điểm đó, người đứng đầu cuộc kháng chiến chống Pháp cũng không ngờ là sau đó lại phải bước tiếp vào cuộc kháng chiến chống Mỹ cũng vô cùng khốc liệt, tất cả kéo dài hơn ba thập kỷ và cũng thêm một lần phải nói đến lời mong ước "đến ngày thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng lại gấp mười ngày nay".
Gặp ông giám đốc Vườn Quốc gia Ba Vì, tôi rất bất ngờ được ông cho biết chỉ cách đây hơn 2 thập kỷ, những toà nhà "tiêu thổ kháng chiến" này vẫn còn nguyên vẹn hình hài. Hồi "tiêu thổ" người ta chỉ phá để làm sao không sử dụng được thôi, còn bị tận diệt đến nền móng này lại chính là thời mà trên cho chính sách xuất khẩu sắt thép vụn hồi những năm 80 thế kỷ trước đầy khó khăn thì dân mới vào đập cho tan nát chỉ để lấy mấy thanh sắt vụn lẫn trong bêtông hay các cấu kiện sử dụng sắt thép...
Không dè vài hôm sau vào Huế, thăm di tích Chín Hầm - nơi ghi tội ác của Ngô Đình Cẩn giam cầm các tù chính trị và những người chống đối trong những căn hầm người Pháp xây trước đó làm kho tàng, tôi cũng được những người hướng dẫn cho biết cả 9 căn hầm ấy cũng đều bị phá tận móng cùng vào cái thời thu gom sắt vụn đến nay ngành bảo tàng mới phục dựng lại được có một căn...
Các bạn làm công tác bảo tàng cũng nhận rằng kể từ sau đợt truy gom sắt vụn ấy, việc sưu tập những chứng tích chiến tranh như các loại vũ khí từ quả bom bi nhỏ xíu cho đến những khẩu pháo hay xác xe tăng khổng lồ, kể cả những thảm thép đường băng sân bay dã chiến ngày càng hiếm hoi vì nó đã ùn ùn xuống tàu xuất khẩu... Người ta nói rằng đó cũng là thời điểm cả "hàng rào điện tử Mac Namara" khổng lồ cũng biến mất khỏi vùng giới tuyến...
Nghĩ ngợi như vậy mới thấy sức mạnh của con người trước cả điều hay và lẽ dở. Vấn đề là sự hướng đạo của những chủ trương... Ở cũng thế và việc nào cũng vậy.