Chicago Botanic Garden
Người Việt sang Mỹ du lịch ngày một nhiều, nhất là người già. Có những người sang Mỹ chơi với mục đích tìm trường cho con.
Tôi thì có ông bác xa đến 4 nhịp (cỡ tên lửa SAM bắn mới tới) sang đây tìm hiểu trước khi cho con xin học. Xin visa cũng vì lý do đó và cho đi ngay. Mỹ nó đang đói, nghe có tiền là táp vì đằng nào người ta cũng phải tiêu tiền ở Mỹ.
Sang ở được 1 tuần. Tìm hiểu trường cũng chán rồi. Từ trường college đến university quanh vùng. Muốn đi xa thì ngại vì ổng già thiếu năng động. Chứ như trẻ chắc chỉ nóng đít 1 ngày thôi thì vội leo lên máy bay đi xa mà du hí.
Thấy cũng tội, có người đề nghị đi vườn bông ngắm hoa và chụp hình.
Thế là đi Chicago Botanic Garden xa đến 160 miles (tức khoảng 270 km).
Dự tính sẽ ở lại motel nhưng tôi đi đến phải đi về vì không xin nghỉ phép ngày thứ Hai. Thứ Bảy bận gặp bác sĩ gia đình và nhiều công chuyện nhà. Chỉ có Chủ Nhật là được.
Hai chiếc van đầy ắp người đi vào sáng thật sớm thẳng tiến về vùng bắc Chicago. Đi ghé dừng chân 1 lần để mua cà phê uống cho tỉnh.
Đến nơi thì 10 giờ sáng. Kẹt xe kinh khủng vì dòng người đổ về Chicago Botanic Garden xem hoa xuân.
Đây là lần đầu tiên đến vườn hoa này. Kẹt xe quá cho nên cả đoàn xuống xe đi bộ vào và hai tài xế hai xe chịu đựng kẹt để chờ vào sau.
Vườn hoa vào cửa miễn phí nhưng đậu xe là $15. Quá đắt.
Đa số lần đầu tiên đến cho nên chụp hình lia lịa. Dân Mít (Việt), Tàu, Nhật,... đi đâu không lo ngắm cảnh mà chỉ lo chụp hình. Đó là đặc trưng của giống nòi. Không có cảm thấy mắc cỡ nhưng thấy mắc cười.
Tulip nở rất đẹp. Google vài hình tại Chicago Botanic Garden cho bà con xem
vì tôi không có chụp hình vì lo chăn một đàn con nít của mấy bà mệt bở hơi tai.
Vườn hoa này cực kỳ rộng và mở quanh năm. Xuân, Hè và Thu thì có nhiều người vào xem. Đông thì có nhà kính trồng cây nhiệt đới như chuối, lan, xương rồng,....
Có cả khu vườn kiểu Nhật rất rộng
Nhìn từ trên cao:
đi rả hai cái cẳng không thể hết vườn hoa; và bọn con nít mệt đứa thì ngủ đứa thì nhè nhè làm tôi mệt nhưng nhiệm vụ chăn và chăm phải hoàn thành tốt đẹp
Đến chiều mặt trời gần khuất hẵn mọi người mới chịu về. Đồ ăn đem theo đẩy cả xe, ai mệt thì cứ tự nhiên tìm lấy mà ăn. Nào là trái cây, bánh ngọt, xôi, chè, bánh mì kẹp thịt, xôi mặn,... nước ướp lạnh,... tất cả gần sạch vì mọi người lội bộ nhiều.
Đến chiều mặt trời gần khuất hẵn mọi người mới chịu về. Đồ ăn đem theo đẩy cả xe, ai mệt thì cứ tự nhiên tìm lấy mà ăn. Nào là trái cây, bánh ngọt, xôi, chè, bánh mì kẹp thịt, xôi mặn,... nước ướp lạnh,... tất cả gần sạch vì mọi người lội bộ nhiều.
Đi về thì ông bác đó ngồi chung xe. Ổng luôn nói "bọn Mỹ ngu". Đại khái là vườn hoa đó chỉ có 1 nhà hàng khá kín đáu. Ổng nói phải cho người ta thuê thêm làm quán vài chỗ mặc sức thu tiền. Vì càng vào sâu thì càng mệt, càng đói, càng cần có ăn nhưng chẳng có cái quán nhỏ nào.
Tôi không biết bọn Mỹ có ngu hay không nhưng tôi thấy mình hơi kỳ kỳ khi chê người khác "ngu" trước. Ổng chỉ nghĩ đến tiền trong lúc dân tình thì cần không khí yên tĩnh và tách biệt với chốn đô thị. Cho dù có rộng lớn cách mấy thì những quán xá xen vào làm cho loãng đi và phá đi cái mục tiêu của cái vườn hoa đặt ra.
Chẳng có ai buồn muốn đi vào thành phố Chicago cho những ai (đặc biệt ông bác) chưa biết cho dù chỉ cách vườn hoa chỉ có 40km. Lúc này cũng 8 giờ tối rồi, mọi người cần về nhà vì ngày mai có một số người đi làm.
Xem:
http://www.chicagobotanic.org/