Giấc Mơ Mỹ: Một câu chuyện vui (2)
Thời gian tôi làm tình nguyện ở cơ quan kia thì có 1 người tìm đến không phải chỉ tìm việc mà cần lời khuyên.
Thật ra tôi không phụ trách tư vấn tâm lý hay cuộc sống, chỉ phụ trách phân tích các số liệu để làm báo cáo gởi đi các cơ quan và cơ sở khác để xin thiết bị, tình nguyện viên, vật tư,...
Làm thời gian thì tôi phụ trách luôn phần tư vấn cho dù không có bằng cấp trong lĩnh vực này.
Người tìm đến không ai xa lạ, mà vợ của thằng bạn.
(đừng nghĩ lung tung như mấy câu chuyện trên VN Express gần đây
)
Tôi phủ đầu ngay:
- Anh nói chuyện xem như người xa lạ và anh nói chuyện như là nhân viên thật sự. Anh cũng tiếp xúc nhiều người quen nhưng anh giữ bí mật vì công việc đòi hỏi thế.
Cô ta mĩm cười có vẻ hiểu vấn đề vì ít ra cô ta từng là giáo viên cấp 3 môn Anh Văn. Thời sinh viên của cô ta cũng có những giáo viên nước ngoài đến dạy 1-2 lớp vì thời cô ta là thời đại mới của VN.
Tôi tiếp:
- Bất cứ ai, cũng có thể lâm vào bế tắc trong khoảnh khắc nào đó, kể cả tỉ phú. Có gì em cứ nói.
Cô ta bắt đầu mở lời:
- Sao anh nói đúng vậy? Thật sự em đang bế tắc. Em quá bận rộn, 2 đứa nhóc phải đi gởi người ta cả ngày. Đứa lớn 3 tuổi chưa nói được quá 20 chữ. Cả hai đứa nhỏ con quá. Em tối 9 giờ mới về, sáng phải 9 giờ sáng đi gởi. Tiền làm ra đi đâu hết....
Trường hợp như cô ta không quá xa lạ với tôi mà "mẫu số chung" cho 80% các cô có trình độ theo chồng đến Mỹ sau năm 2000.
Tôi tiếp:
- Anh đang thất nghiệp, chỉ làm tình nguyện. Lời khuyên anh nói ra có thể không giá trị. Nếu em chịu nghe thi anh nói. Có những lời khuyên có giá trị, đó là các văn phòng tư vấn chuyên nghiệp mà em phải trả ít nhất $100/giờ cho họ. Nhưng họ đa số không hiểu văn hóa Việt Nam. Em từng học đại học, anh thì chỉ xong bằng college 2 năm nghề. Nếu em cần anh nói tiếp thì tiếp tục.
Cô ta gật đầu và sẵn sàng lắng nghe.
- Em có biết làm nail lâu ngày sẽ bị nhiễm chất độc vào người sinh ra nhiều bịnh?
- Em biết!
- Em có thể làm ít giờ bớt?
- Làm ít giờ bớt thì làm sao có tiền? Chủ nail cũng khó chịu.
- Mấu chốt ở đó. Em có thể làm ít giờ bớt vì con cái không?
Cô ta suy nghĩ rất lâu. Tôi bồi tiếp:
- Cái giỏ LV đó bao nhiêu?
- Dạ khoảng 2 ngàn.
- Cái ví trong cái giỏ đó bao nhiêu?
- Dạ gần 1 ngàn.
- Cái kính mát đó bao nhiêu?
- Dạ gần $500.
- Và em khi mua hàng, toàn là hàng sang và không bao giờ nghĩ đến chuyện SALE?
- Dạ đúng thế.
- Đó là mẫu số chung cho 80% dân nail đó em. Em ngại đi làm không có các thứ xịn như thì sợ tụi khác chê cười. Em thấy có tiền thì sài cho sướng. Nhưng em cuối cùng được gì khi bổng nhiên nằm nhà 1 tháng? Tự nhiên không còn tiền đủ sống trong 3 tháng cho dù em ... làm nhiều tiền?
- Dạ đúng thế,
- Nếu tuần tới, em đi làm, với giỏ chỉ $10, bóp $10, kính $10, và áo quần giày dép không phải xịn nhưng tươm tất và sạch sẽ mà chịu đựng nổi mọi cặp mắt và lời ra tiếng vào thì gặp anh tiếp.
(còn tiếp)