"Tiêu điểm của đợt luyện tập này đối với tôi là không chiến cự ly gần (BFM - basic fighter maneuvering, dogfighting) chống lại một chiếc F-16C", đại uý Oliver Prunk, sĩ quan đoàn bay JG73 giải thích. "Chiếc F-16C có lực đẩy mạnh hơn hẳn F-16A. Tôi cũng rất hài lòng về tính chuyên nghiệp của các phi công Mỹ. Họ thực hiện nhiệm vụ hết sức nghiêm chỉnh. Chúng tôi cũng cố gắng hết sức mình. Tôi nghĩ họ đã ngạc nhiên về khả năng của chiếc Mig-29 và về những gì chúng tôi có thể làm với nó".
Đối với các phi công Mỹ, khả năng gây ấn tượng nhất của chiếc Mig-29 là khả năng vận động ở tốc độ thấp (low speed maneuverability). "Ở tốc độ thấp, chống lại một chiếc Fulcrum cũng giống như chống lại một chiếc F-18 Hornet", đại uý Mike McCoy của đoàn 510 giải thích. "Nhưng Mig-29 có lợi thế về lực đẩy so với Hornet. Chiếc Hornet có thể chỉnh mũi ra xung quanh khi bay ở tốc độ thấp, nhưng sẽ phải giảm mất độ cao để lấy lại tốc độ. Mig-29 cũng có khả năng như vậy trong việc chỉnh hướng ở tốc độ thấp, nhưng có thể lấy lại năng lượng nhanh hơn nhiều. Hơn nữa các phi công lái Mig có thêm cái khả năng 45 độ đó để bắn một quả Archer và có thể ăn thịt anh".
Loại tên lửa có góc ngắm rộng này, như đã mô tả ở trên, tỏ ra là một mối đe doạ đáng sợ, tuy không phải là không thể vượt qua được". "Một số tính năng thực ra yếu hơn so với chúng tôi nghĩ ban đầu", McCoy nói. "Chúng tôi cũng phải dè chừng hệ thống nhìn gắn trên mũ phi công (của chiếc Mig29). Hệ thống đó làm cho chúng tôi khó quyết định đeo bám. Nói cách khác, khi tôi tiếp cận, tôi phải để ý đến hệ thống này. Mỗi lần tôi đến gần mũi một chiếc Fulcum, tôi lại phải nhả mồi nhiệt (flare) đề đánh lừa một quả Archer đang bay tới." "Trước khi tới đây, một số phi công của chúng ta nghĩ rằng hệ thống ngắm gắn mũ trên chiếc Mig29 là sự kết thúc của không chiến tầm gần", Lt Col (thiếu tá?) Gary West, chỉ huy đoàn 510, giải thích. "Chúng tôi đã phát hiện ra rằng nó cũng không đến nỗi chết người như chúng tôi nghĩ". Chúng tôi đã gặp một số vị trí - đặc biệt là các tình huống bắn "qua vòng tròn" và tốc độ thấp - khi phi công Mig-29 có thể nhìn lên góc 45 độ và bắn trong khi hướng mũi máy bay của anh ta vẫn thẳng. Khả năng đó đã khiến một số phi công của chúng tôi thay đổi cách tiếp cận chiếc Mig-29 trong một trận chiến. Ở tốc độ dưới 200 knots, chiếc Mig29 có khả năng cực kỳ trong việc chỉnh hướng mũi máy bay, cho (xuống) đến tận tốc độ dưới 100 knots. Tuy nhiên chiếc F-16 lại có lợi thế ở tốc độ trên 200 knots. ở tốc độ cao, chúng tôi có thể tăng lực đẩy lên trên họ để bay theo hướng thẳng đứng. Và tốc độ đổi hướng của chúng tôi cũng tốt hơn hẳn. Nếu cứ bình tĩnh và giữ tốc độ khoảng 325 knots, chiếc F-16 có thể đưa được chiếc Mig-29 vào mũi ngắm của mình. Nhưng người phi công phải hết sức thận trọng với những cú bắn "qua vòng tròn" bằng hệ thống ngắm gắn mũ của chiếc Mig-29.
Chúng tôi đã làm rất tốt trong các tình huống cận chiến độc lập", West tiếp tục. "Chúng tôi đã thử các kiểu một vòng và hai vòng tròn, tuỳ thuộc vào việc chúng tôi vòng trước bao nhiêu lâu lúc tiếp cận. Chúng tôi đã thành công trong việc sự dụng sự khéo léo hoặc sức đẩy của máy bay để chiếm lợi thế ít nhất là sau một hai vòng, không có một trường hợp ngoại lệ nào. Tôi cho rằng không một phi công F-16 để rơi vào thế bị động mà không thoát được. Cũng như mọi khi, và điều này áp dụng với bất kể máy bay nào, thành công phụ thuộc vào người bay".
Ba phi công của đoàn bay 510 cũng được ngồi ghế sau trên một trong các máy bay huấn luyện Mig-29 hai chỗ ngồi. Đại uý Sparrow là một trong số đó. "Chiếc Mig khó điều khiển hơn chiếc F-16". Sparrow nhận xét. "Phần khung sườn (?) (airframe) của Liên Xô làm rất tuyệt vời, nhưng phần điều khiển điện tử (?? - avionics) thì không được thân thiện lắm. Sau khi bay trên ghế sau của chiếc Fulcrum, tôi có một cảm giác là chúng ta thật ... (spoil) khi ngồi trong chiếc F16. Tôi đã luôn có thiện cảm với F16, và tôi sẽ không đánh đổi việc bay trên chiếc F16 bằng bất kỳ loại máy bay nào khác, dù là trong nước hay nước ngoài sản xuất."
"Chiếc Fulcrum không có crisp trong di chuyển như chiếc F-16", Sparrow tiếp "Anh phải là một con bạch tuộc trong buồng lái Mig29 thì mới điều khiển được chiếc Mig-29. Các phi công Đức đã phải chịu đựng điều đó. Chỉ mỗi việc khoá mục tiêu (lock on) và bắn tên lửa thôi cũng phải bật tắt cả nửa tá công tắc. Chúng tôi có thể làm việc đó (trên chiếc F-16) bằng một cái gẩy ngón cái trong khi vẫn nhìn lên màn hình (HUD - Head Up Display). Phi công F-16 cũng có lợi thế hơn hẳn về tầm nhìn. Lợi thế một vài trăm feet là có thể tạo sự khác biệt trong không chiến, trong khi sự khác biệt thực sự còn lớn hơn như vậy. Các phi công Mig-29 sẽ rất vất vả trong việc kiểm tra hướng 6 giờ (phía sau?) của họ. Đường rãnh canopy của họ cao hơn. Họ có thể mất tầm nhìn lên chúng ta ngay cả khi cận chiến".
"Tầm nhìn trên chiếc Mig-29 không được tốt lắm", McCoy đồng ý. "Điểm bất lợi của họ là một lợi thế của chúng tôi. Các phi công F16 ngồi ở vị trí cao trong buồng lái. Tất cả các phi công Mig-29 đã từng ngồi trên buồng lái của chúng tôi đều muốn nhìn xung quanh khi đã đóng nắp buồng lái. Họ bị ấn tượng bởi việc họ có thể quay đầu nhìn quanh và nhìn về phía đuôi và thậm chí nhìn thấy cả động cơ". "Bên cạnh tầm nhìn, tôi cũng trông đợi tốc độ quay tốt hơn (ở F-16). Mig-29 không phải là loại máy bay có thể chịu được áp lực 9G liên tục như F-16. Tôi đã thử làm một số động tác tôi vẫn thường làm trong chiếc F-16. Ví dụ, tôi thử một động tác jink (?) góc bắn rộng (high AOA). Tôi giảm tốc độ chiếc Mig xuống khoảng 180 knots và kéo góc 90 độ và bắt đầu kéo nhiều áp lực. Sau đó tôi chuyển sang nghỉ và thêm một ít rudder (?) để cho chiếc may bay xoay với aileron (?). Người phi công Đức khi đó đã phải giành lấy quyền điều khiển của tôi vì chiếc máy bay sắp sửa snap. Trước đó tôi làm động tác này luôn trên F-16 mà chẳng làm sao cả.
Tôi cũng thử lộn một vòng tròn ở tốc độ 250 knot. Tôi giảm lực đẩy xuống tối thiểu và cho thăng bằng. Khi tôi nhấc mũi lên cao, tôi chuyển sang chế độ đốt sau (afterburner - để tăng tối đa lực đẩy?). Tôi phải hamfist một chút khi lên đến đỉnh vòng tròn. Tôi vẩn ở trong chế độ đốt sau ở độ cao 15000 feet và chiếc máy bay mất điều khiển. Mũi máy bay hết đâm trái lại phải. Tôi bỏ cần lái ra và lấy lại được điều khiển khi máy bay rơi xuống. Với F-16, ta hoàn toàn có thể thực hiện được một vòng lộn ở tốc độ 250 knots."