Bên xứ tư bản thì tiền đi chợ ko được quá 30% giá bán thì mới sống dc cho dù mình buôn bán bình dân hay cao cấp. Nó ko đơn giản là 30% tiền chợ thì mình hưởng hết 70% còn lại, ngoài ra còn rất nhiều chi phí khác từ nặng tới nhẹ như: mặt bằng, nhân viên, bảo hiểm, thanh tra tư nhân, diệt chuột & côn trùng, điện, nước, gas, rác ... và những chi phí ko tên khác. Ngoài ra còn phải để dành 1 khoản để sau này sửa sang lại tiệm hoặc đầu tư vào cái khác, rồi chi phí rủi ro nữa (VD: bán phở gặp dịch bò điên, bán thịt nướng gặp dịch cúm heo ... ). Chứ ko dễ ăn đâu bác.
nói thật. v
vụ nhân viên là đau đầu nhất. từ người pha chế đến người phụ việc.
có người kĩ tính, có người lười. làm qua loa.
mỗi lần tuyển thì phải đuối.
haiza nhiều khi muốn vọt ra cửa sổ.
vụ nhân viên là đau đầu nhất. từ người pha chế đến người phụ việc.
có người kĩ tính, có người lười. làm qua loa.
mỗi lần tuyển thì phải đuối.
haiza nhiều khi muốn vọt ra cửa sổ.
Thì anh tổ chức"bóc lột" trên công lao động của người khác thì phải có tài quản trịBài toán nhân sự chua loét hả các bác?!
Nên người Hoa cứ mua đứt theo năm, và giờ toàn trẻ con Khơ khớ từ miền tây lên
Mạn bàn về chuyện bán giá hột dẻ, cũng nhiều chuyện dở khóc dở cười.
1 lạng bit-tết Mỹ đầu vào đã 30k, phần ngon có khi mắc hơn. 1 phần thì nhà hàng bán 2 lạng, kèm khoai tây chiên, pate, bơ cứng Thụy Sỹ, phô-mai dai vùng TBN, và xa-lách, dưa leo, cà chua. Giá bò là 60k, mấy phần phụ liệu là 20k tính luôn phụ liệu bếp. Tổng giá vật tư là 80k. Mặc định hiểu nhân công và chi phí thêm 80k nữa, và giá bán ra phải là 240k/phần.
Vậy mà người ta vẫn vào gọi đúng món đó, ko phải vì phí tiền mà là cách thưởng thức mỗi người khác nhau. Còn mấy anh đơn giản hơn, cứ ra quán bò bít-tết, quất 1 phần 50k là no luôn phần thằng người, còn chép chép miệng khen ngon bổ rẻ.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
1 nhà hàng đàng hoàng họ ít có khái niệm"đi chợ", ngược lại, 1 quán ăn lớn thì việc "đi chợ" của họ là tiên quýêt hàng đầu. Thực phẩm đầu vào của 1 nhà hàng phải được mua từ 1 nhà cung cấp đủ tiêu chuẩn, và NCC đó phải chịu trách nhiệm đến 50% cho các vấn đề vệ sinh anh tòan thực phẩm, xuất xứ và chất lượng món ăn.
Kèm theo, các khâu chế biến ở 1 nhà bếp của nhà hàng phải khác với 1 nhà bếp ở quán ăn, từ cách vệ sinh cái dĩa, cách lau muỗng dao nĩa thật bóng sao cho ko còn 1 sợi lông khăn mịn trên đó. Cách sắp đặt, cách cắt cho đẹp miếng thịt, cách rãi 2-3 cọng ngò thơm lên kèm tiêu xay bể đúng 1/5 hạt.v.v... Cũng làm sao cho đúng bài bản, thì một nhân viên bếp phụ phải được học cho bài bản, đó là nghề "trang trí món ăn"...
Những chuyện tưởng chừng cầu kỳ đó, ko phải ai cũng nghĩ đến. Và đối với 1 người chủ nghiêm khắc, tất tần tật phải được thực hiện chi ly như cây kim sợi chỉ, ko hề có thỏa hiệp với sự thiếu hoàn hảo.
Vấn đề là khách ko cần hiểu, họ chỉ cần trả tiền và ăn uống. Vấn đề của 1 cơ ngơi làm ngành F&B, họ phải cật lực đằng sau mỗi món ăn cho khách gần như 24/24h. Thành công đánh dấu sự hiệu quả của những gịot mồ hôi, và thất bại là do 1 hay vài mắc xích nhỏ làm chưa tốt, hoặc thần may mắn đã ngỏanh mặt đi quá xa...
1 lạng bit-tết Mỹ đầu vào đã 30k, phần ngon có khi mắc hơn. 1 phần thì nhà hàng bán 2 lạng, kèm khoai tây chiên, pate, bơ cứng Thụy Sỹ, phô-mai dai vùng TBN, và xa-lách, dưa leo, cà chua. Giá bò là 60k, mấy phần phụ liệu là 20k tính luôn phụ liệu bếp. Tổng giá vật tư là 80k. Mặc định hiểu nhân công và chi phí thêm 80k nữa, và giá bán ra phải là 240k/phần.
Vậy mà người ta vẫn vào gọi đúng món đó, ko phải vì phí tiền mà là cách thưởng thức mỗi người khác nhau. Còn mấy anh đơn giản hơn, cứ ra quán bò bít-tết, quất 1 phần 50k là no luôn phần thằng người, còn chép chép miệng khen ngon bổ rẻ.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
1 nhà hàng đàng hoàng họ ít có khái niệm"đi chợ", ngược lại, 1 quán ăn lớn thì việc "đi chợ" của họ là tiên quýêt hàng đầu. Thực phẩm đầu vào của 1 nhà hàng phải được mua từ 1 nhà cung cấp đủ tiêu chuẩn, và NCC đó phải chịu trách nhiệm đến 50% cho các vấn đề vệ sinh anh tòan thực phẩm, xuất xứ và chất lượng món ăn.
Kèm theo, các khâu chế biến ở 1 nhà bếp của nhà hàng phải khác với 1 nhà bếp ở quán ăn, từ cách vệ sinh cái dĩa, cách lau muỗng dao nĩa thật bóng sao cho ko còn 1 sợi lông khăn mịn trên đó. Cách sắp đặt, cách cắt cho đẹp miếng thịt, cách rãi 2-3 cọng ngò thơm lên kèm tiêu xay bể đúng 1/5 hạt.v.v... Cũng làm sao cho đúng bài bản, thì một nhân viên bếp phụ phải được học cho bài bản, đó là nghề "trang trí món ăn"...
Những chuyện tưởng chừng cầu kỳ đó, ko phải ai cũng nghĩ đến. Và đối với 1 người chủ nghiêm khắc, tất tần tật phải được thực hiện chi ly như cây kim sợi chỉ, ko hề có thỏa hiệp với sự thiếu hoàn hảo.
Vấn đề là khách ko cần hiểu, họ chỉ cần trả tiền và ăn uống. Vấn đề của 1 cơ ngơi làm ngành F&B, họ phải cật lực đằng sau mỗi món ăn cho khách gần như 24/24h. Thành công đánh dấu sự hiệu quả của những gịot mồ hôi, và thất bại là do 1 hay vài mắc xích nhỏ làm chưa tốt, hoặc thần may mắn đã ngỏanh mặt đi quá xa...
Đù, mấy anh mà than quản lí nhân viên khó chắc luật lệ như 3c.
Bữa nào em in cái luật ở quán em cho mấy anh coi, dài 3 trang a4. Thằng đi chấm luật là thằng đệ ruột của em mà nó lại phụ thuộc vào cái quán em.
Lúc mới mở quán luật ở chỗ em có 1 trang a4, tụi nhân viên nó coi mình không ra cái lq gì hết.
Nhưng mình xử nhân viên phải dựa trên cơ sở mà làm. Chủ VN có cái thói xử theo cảm tính, thấy ngứa mắt, không đúng ý là hoạch hoẹ, tụi làm công cho mình nó không coi ra gì.
Lúc chưa có luật nó làm sai thì ok, bỏ qua nhưng 1 khi đã thêm luật vào mà bị bắt thì chém, mà chỗ em nếu phạm luật bị chém là căng.
Nói chung các anh đã lỡ mang tiếng làm chủ nhân viên dưới quyền không dưới 10 người phải chơi sao cho đẹp, đôi khi cũng phải tự cắn d.ai mình để đàn em nó nể 1 tí.
Bữa nào em in cái luật ở quán em cho mấy anh coi, dài 3 trang a4. Thằng đi chấm luật là thằng đệ ruột của em mà nó lại phụ thuộc vào cái quán em.
Lúc mới mở quán luật ở chỗ em có 1 trang a4, tụi nhân viên nó coi mình không ra cái lq gì hết.
Nhưng mình xử nhân viên phải dựa trên cơ sở mà làm. Chủ VN có cái thói xử theo cảm tính, thấy ngứa mắt, không đúng ý là hoạch hoẹ, tụi làm công cho mình nó không coi ra gì.
Lúc chưa có luật nó làm sai thì ok, bỏ qua nhưng 1 khi đã thêm luật vào mà bị bắt thì chém, mà chỗ em nếu phạm luật bị chém là căng.
Nói chung các anh đã lỡ mang tiếng làm chủ nhân viên dưới quyền không dưới 10 người phải chơi sao cho đẹp, đôi khi cũng phải tự cắn d.ai mình để đàn em nó nể 1 tí.
bởi vậy mới nóiMạn bàn về chuyện bán giá hột dẻ, cũng nhiều chuyện dở khóc dở cười.
1 lạng bit-tết Mỹ đầu vào đã 30k, phần ngon có khi mắc hơn. 1 phần thì nhà hàng bán 2 lạng, kèm khoai tây chiên, pate, bơ cứng Thụy Sỹ, phô-mai dai vùng TBN, và xa-lách, dưa leo, cà chua. Giá bò là 60k, mấy phần phụ liệu là 20k tính luôn phụ liệu bếp. Tổng giá vật tư là 80k. Mặc định hiểu nhân công và chi phí thêm 80k nữa, và giá bán ra phải là 240k/phần.
Vậy mà người ta vẫn vào gọi đúng món đó, ko phải vì phí tiền mà là cách thưởng thức mỗi người khác nhau. Còn mấy anh đơn giản hơn, cứ ra quán bò bít-tết, quất 1 phần 50k là no luôn phần thằng người, còn chép chép miệng khen ngon bổ rẻ.
Cái gì cũng có cái giá của nó.
1 nhà hàng đàng hoàng họ ít có khái niệm"đi chợ", ngược lại, 1 quán ăn lớn thì việc "đi chợ" của họ là tiên quýêt hàng đầu. Thực phẩm đầu vào của 1 nhà hàng phải được mua từ 1 nhà cung cấp đủ tiêu chuẩn, và NCC đó phải chịu trách nhiệm đến 50% cho các vấn đề vệ sinh anh tòan thực phẩm, xuất xứ và chất lượng món ăn.
Kèm theo, các khâu chế biến ở 1 nhà bếp của nhà hàng phải khác với 1 nhà bếp ở quán ăn, từ cách vệ sinh cái dĩa, cách lau muỗng dao nĩa thật bóng sao cho ko còn 1 sợi lông khăn mịn trên đó. Cách sắp đặt, cách cắt cho đẹp miếng thịt, cách rãi 2-3 cọng ngò thơm lên kèm tiêu xay bể đúng 1/5 hạt.v.v... Cũng làm sao cho đúng bài bản, thì một nhân viên bếp phụ phải được học cho bài bản, đó là nghề "trang trí món ăn"...
Những chuyện tưởng chừng cầu kỳ đó, ko phải ai cũng nghĩ đến. Và đối với 1 người chủ nghiêm khắc, tất tần tật phải được thực hiện chi ly như cây kim sợi chỉ, ko hề có thỏa hiệp với sự thiếu hoàn hảo.
Vấn đề là khách ko cần hiểu, họ chỉ cần trả tiền và ăn uống. Vấn đề của 1 cơ ngơi làm ngành F&B, họ phải cật lực đằng sau mỗi món ăn cho khách gần như 24/24h. Thành công đánh dấu sự hiệu quả của những gịot mồ hôi, và thất bại là do 1 hay vài mắc xích nhỏ làm chưa tốt, hoặc thần may mắn đã ngỏanh mặt đi quá xa...
làm nhỏ thì dễ, như quán ăn nhỏ lẻ thì dễ
bung ra lớn khó lắm
Phục vụ khách Tây, hành xử theo ta.hôm qua em vừa mới bị mắng vốn. Chuyện um trời. Chẳng qua có bà khách gọi thức ăn qua điện thoại. Gọi xong rồi huỷ ngay( cái này do khách nói) nhân viên không biết cứ cho vào bếp làm . Làm xong khách không tới lấy. Gọi điện cả "trăm" cuộc không thấy trả lời. Bức xúc em đầu bếp nhắn tin " bitch" thế là cả nhà hàng dậy sóng
bác có thể chia sẻ kn cho em dc ko?Đù, mấy anh mà than quản lí nhân viên khó chắc luật lệ như 3c.
Bữa nào em in cái luật ở quán em cho mấy anh coi, dài 3 trang a4. Thằng đi chấm luật là thằng đệ ruột của em mà nó lại phụ thuộc vào cái quán em.
Lúc mới mở quán luật ở chỗ em có 1 trang a4, tụi nhân viên nó coi mình không ra cái lq gì hết.
Nhưng mình xử nhân viên phải dựa trên cơ sở mà làm. Chủ VN có cái thói xử theo cảm tính, thấy ngứa mắt, không đúng ý là hoạch hoẹ, tụi làm công cho mình nó không coi ra gì.
Lúc chưa có luật nó làm sai thì ok, bỏ qua nhưng 1 khi đã thêm luật vào mà bị bắt thì chém, mà chỗ em nếu phạm luật bị chém là căng.
Nói chung các anh đã lỡ mang tiếng làm chủ nhân viên dưới quyền không dưới 10 người phải chơi sao cho đẹp, đôi khi cũng phải tự cắn d.ai mình để đàn em nó nể 1 tí.
bác đang bán gì?
menu bao nhiêu món?
nv bao nhiêu người?
bởi vậy mới nói
làm nhỏ thì dễ, như quán ăn nhỏ lẻ thì dễ
bung ra lớn khó lắm
nhỏ là nhỏ thế nào?
Anh biết you and coffee trần hưng đạo? Nó có đúng 1 chi nhánh.
Doanh thu mỗi tháng 750 triệu, tiền mặt bằng 180 triệu.
Chủ là cháu của 1 đại ca bên thành uỷ.