MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 4 _11/3/1983).
Thông thường để tập kích 1 đ/v có hiệu quả,địch hay chọn những đ/v vừa mới về đứng chân,địa hình chưa thông thạo,hầm hào công sự chưa vửng chắc.Hoặc là những đ/v suốt 1 thời gian dài chưa hề bị tập kích,những đ/v phía sau,chủ quan vì phía trước có nhiều đ/v chốt chặn.Khi bất ngờ tiến đánh,chúng sẻ thu được kết quả khá cao,gây cho ta nhiều thương vong ,thiệt hại,thậm chí tiêu diệt hoàn toàn 1 đ/v,chiếm gọn chốt của ta.
Nhưng khi tiến công MO HƠN,chúng hoàn toàn không thể có các lợi thế đó,mà ngược lại,chúng phải đối phó với nhiều yếu tố hoàn toàn bất lợi cho mình.Đối với đ/v chúng tôi,MO HƠN như một ngôi nhà chung yêu dấu,đó là những gì quá quen thuộc,với nhiều ae thân thiết ở đó.Dù chỉ lùi về tới KÔP,chúng tôi đả thấy như 1 nửa thiên đàng rồi,nhưng đi đâu đến đâu,dù cho có bình yện,sung sướng thế nào,xong nhiệm vụ ai củng tìm cách làm thế nào về đ/v trong thời gian nhanh nhất.Nơi đó mới là nhà ở của chúng tôi thật sự.
Từng ae,dù ở trực tiếp ngoài chiến hào hay những bộ phận trợ chiến phía sau(nói cho đúng bài bản vậy thôi,chứ khi địch tập kích,đánh phá bộ phận nào củng như nhau),củng đều thuộc lòng địa hình cả tiểu đoàn như trong lòng bàn tay mình vậy.Từng gốc cây,bụi cỏ,từng vạt cỏ tranh.Từ trận địa về các hướng bên trong ,bên ngoài có gì,nó nằm ở đâu.Khi địch vào tập kích các hướng nó triển khai ở đâu,vị trí cối 60,hỏa lực nó chổ nào,ae đều biết rất rỏ.
Một đ/v đả từng có hơn 2 năm hoạt động trên 1 địa bàn liên tục,tích cực,thường xuyên tổ chức trinh sát địa hình để nắm được cự ly ,tìm ra cách đánh,bổ sung phương án đối phó liên tục,đến độ dù phương tiện thông tin,liên lạc có nhiều hạn chế,nhưng ai cũng nhập tâm các cách đánh,chỉ cần địch đánh đúng ngay vào phương án đả định sẳn,lập tức từ bộ binh đến hỏa lực sẻ giáng trả chúng thật thích ứng ngay.Chỉ khi nào có phương án khác,tiểu đoàn mới ra lệnh bổ sung.
Ở chiến hào,khi mới vào đ/v,vị trí phòng ngự cá nhân được phân công sẻ là vị trí có thể gắn liền với ae cho đến ngày được giải quyết chính sách.Từ đặc điểm đó,những khi rổi rảnh hay lúc địch đánh vào,trách nhiệm của từng người là quan sát khu vực đảm nhiệm của mình ,để tìm ra cách đánh thích hợp cho vị trí đó.Nhiều đ/c nhớ rất rỏ trận địa phía trước tiền duyên của mình,nơi nào là gốc cây,ụ mối,khi tập kích địch thường đứng ở đâu,vận động ra sao,nơi nào chúng lợi dụng được,nơi nào không,để tự bố trí mìn trái(vướng nổ và giựt nổ).Nhiều đ/c còn khẳng định,dù ban đêm vẩn cảm nhận và bắn chính xác từng vị trí phía trước chiến hào nếu pot vận động ngay vị trí đó.Những ngày nầy kinh nghiệm đó được ae chúng tôi phát huy tối đa trong đối phó với địch,nhiều ae gần nhau còn thống nhất hợp đồng chiến đấu ngay tại khu vực của mình.Phía trước các loại mìn trái do trên cấp xuống,do tự tạo theo cách đánh của mình đả được ae bố trí thành nhiều tầng ,đều khắp.
Với lính hỏa lực chúng tôi,qua những lần trinh sát địa hình của những lần địch tập kích trước đây,cũng như trước trận đánh nầy,chúng tôi đả xây đựng cho mình các cự ly và phương pháp bắn chi viện cho bộ binh hoàn chỉnh.Từng đ/c đều có những cảm nhận thật chính xác:cảm nhận về địa hình,cự ly,về địch và cả về đường đạn...Từ vị trí mình đang bố trí bắn về hướng đó thì khoảng bao nhiêu trong toàn địa hình,căn cứ vào dấu vết địch triển khai khi ta trinh sát thấy,cối 60,đại liên chúng sẻ đặt ở đâu.Các tình huống xảy ra,cần tập trung bắn vào chổ nào,bao nhiêu trăm mét,cũng đều được thống nhất giửa 2 loại hỏa lực.Thậm chí ban đêm chỉ bắn ứng dụng bằng góc độ củng được tính đến.
Các tình huống tồi tệ nhất cũng được đưa ra triển khai và bàn bạc tìm cách đối phó.Mất 1 phần,1 khu vực,thậm chí 2/3 đội hình cũng đều được đả thông.Sau khi thống nhất hết ý kiến,việc của ta là chỉ còn chờ đợi.
Riêng về địch,qua 3 ngày chiến đấu cho đến sáng hôm nay,thủ đoạn vẩn không có gì thay đổi,củng với hỏa lực cầm canh,bất ngờ tập trung vào 1 khu vực để phá hủy từng phần địa hình ,tiêu hao ta,kết hợp từng tốp bộ binh tập kích vào các hướng.Những trận đánh như thế nầy ta đả trải qua rất nhiều,kể cả những đ/c nhập ngủ 82 củng thấy quá bình thường,chỉ cần ẩn núp kỷ,kết hợp phân công quan sát là được.Anh em cứ nhìn nhau:chẳng lẻ nó chỉ đánh kiểu nầy.Đây là lối đánh thông thường của 1 đ/v pot mới điều về đối phó với MO HƠN vài tháng nay.Kinh nghiệm cho thấy qua bao nhiêu đợt tập kích của địch,cứ mổi lần chúng điều đ/v khác về ,là chúng tôi sẻ nhận 2 trận đánh tương đối lớn,1 trận "xin chào"của đ/v pot đổi đi và 1 trận cũng "xin chào" của đ/v chúng mới đến.
Có nhiều trận chúng đánh tương đối mạnh,tưởng chừng xuyên thủng chiến hào,nhưng đều bị ta phản kích đánh bật ra.Nhưng ta chỉ cho chúng quyền chủ động ở những loạt đạn đầu ,sau đó đều đưa chúng vào thế bị động,giành lấy vị trí của người đi săn,dù chúng như con thú dử cở nào.Ta đánh chúng từ lúc đang ở cứ,dọc đường vào tập kích ta,đang tập kích ta,hay cả lúc đánh xong rút về căn cứ,dù có lúc lực lượng chúng áp đảo hơn rất nhiều.
Chính vì vậy cho đến giờ chúng cũng chưa dám mở mủi đột kích mạnh vào trận địa của ta.10 giờ 30 trưa ,đột ngột trận địa trở nên yên ắng 1 cách kỳ lạ,không còn biểu hiện gì của địch.Cảm giác như chưa hề có trận đánh xảy ra mấy ngày trước đó.Có đ/c chủ quan cho là địch đả rút ,giống như dự kiến của ta,rồi nhiều ae cũng có ý nghỉ như vậy.Một số đ/c bắt đầu rời khỏi chiến hào,thăm hỏi,cười đùa với nhau.Đ/c nào kỷ tính thì kiểm tra lại vị trí của mình.
Đột ngột lệnh trên đưa xuống,D 2 chuẩn bị tinh thần đối phó khi bộ binh địch tiến công lớn vào đội hình.Đây là 1 đ/v rất mạnh của pot mới tăng cường về khu vực,đ/v nầy đả từng tham gia vây lấn và giải phóng Phnôm Pêng thời đánh Mỷ với quân số cựu binh còn khá nhiều.Trên nhận định đ/v nầy sẻ là lực lượng chủ yếu đánh chiếm MO HƠN,còn bộ phận trước đây chỉ là tiêu hao và làm ta bộc lộ trong mấy ngày đầu,sau đó chúng mới tung lực lượng quyết định đánh bứt.
Ngay buổi chiều D quyết định sáng hôm sau điều c5 từ KÔP hành quân vào tham chiến,đồng thời c6 ở mủi thứ yếu tổ chức 1 bộ phận từ 20 đến 25 tay súng sáng mai sẻ cắt từ hướng nam bẻ ngoặt về tây ,tây bắc để thăm dò và sẳn sàng đánh vào sườn nếu địch triển khai đánh lớn.Còn lại tất cả các lực lượng bước vào trực chiến cao.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 5_12/3/1983).
Sau khi làm mọi công tác chuẩn bị xong,sáng sớm lực lượng thăm dò c 6 bắt đầu xuất kích.Lực lượng tổ chức gồm 16 đ/c do quân số ta không còn nhiều,được chỉ huy do chính đ/c Tứ c trưởng.C7 cử 1 lực lượng sẳn sàng chi viện.
Lúc nầy c 5 ngoài KÔP củng đang làm công tác chuẩn bị hành quân vào,nhưng chưa vội xuất phát vì ta còn đang chờ thăm dò ý đồ của địch và tránh các đợt tập kích hỏa lực lớn từ sáng sớm đang rót vào đội hình.
Trận địa ta trên toàn khu vực khá căng thẳng,nhưng quyết tâm của quân ta vẩn còn rất cao.Thời gian chờ đợi bất kỳ điều gì củng làm cho con người ta thật khó chịu,nhưng ae củng biết lợi dụng lúc địch chưa thật sự tấn công để củng cố ,sửa chửa lại tất cả những gì cảm thấy chưa được hoàn chỉnh.Từ các vị trí bắn đả phù hợp hay quan sát tốt nhất khi địch triển khai tấn công hay chưa,những vị trí rải đạn có thích hợp để thay đổi khi địch đánh liên tục mà ta không có thời gian lắp đạn,những đ/c kỷ tính còn chặt những chảng ba cắm trước công sự để gác súng bắn cho được chính xác.
Một số hàm ếch chiến đấu củng được làm thêm.Thuận lợi kế tiếp nửa là quá trình pot dừng đánh để thay quân còn giúp ta dùng mọi cách để có thêm 1 phần nước uống,nếu ngày đó ngay từ đầu địch đánh liên tục cho đến giờ,có lẻ việc thiếu nước sẻ gây ra hậu quả không biết thế nào.Phần may mắn nầy pot lại vô tình tạo ra cho ta.
Đ/v nào dù cho thiện chiến đến đâu,khi tấn công đánh chiếm căn cứ củng đều phải nắm rỏ rất nhiều vấn đề,chính từ động tác khi đổi quân nầy đả tạo ra cho D 2 1 thời cơ quí báu đến như vậy,mà lúc đó pot không hề nghỉ đến.Đồng thời chúng củng bộc lộ rất nhiều yếu điểm.Đúng ra bộ binh chúng phải nổ súng ngay từ đầu khi các đợt hỏa lực mạnh mẻ của chúng đang gây tác động đến ta,nhưng vì quá biết rỏ về ta, lực lượng ban đầu của chúng không dám tổ chức đánh mạnh ,đột kích chiếm 1 phần chiến hào ta để tạo thế cho lực lượng chủ yếu có được bàn đạp phát triển đánh chiếm ra 2 bên ,tiến tới đánh chiếm toàn bộ trận địa.Đúng là bọn nầy không đủ yếu tố tinh thần để làm được như vậy,dù trang bị bọn chúng mạnh hơn nhiều,lực lượng đông hơn và được chi viện hỏa lực tối đa mà chúng có thể có.
Ngoài ra củng không loại trừ phía sau lưng của chúng có thể lúc nầy là 1 số các cố vấn quân sự của 1 số nước thù địch với ta đang thúc ép,củng muốn tạo ra 1 cái gì đó để báo cáo về cấp trên.Chứ không lẻ bỏ ra 1 đống tiền của chỉ để pot tiến hành chiến tranh du kích.Việc tăng cường lực lượng để quyết chiếm MO HƠN của địch lần nầy củng vậy,chính là chúng muốn thể hiện khả năng đánh lớn, nên củng dùng mọi cách,tung mọi lực lượng có thể để chiếm cho được căn cứ của ta.
Ý đồ thứ 2 củng không kém phần quan trọng là như ta nhận định từ đầu là làm làm ta phải điều bớt lực lượng về chi viện,hướng chủ yếu của chiến dịch sẻ mất tập trung,không đập tan được các căn cứ hậu cần,bàn đạp của chúng.
Bởi vậy việc phá hủy ý đồ ngay từ đầu của cả 2 bên là rất quan trọng,làm ảnh hưởng cả quá trình tiếp theo.Nhưng 1 thằng học trò muốn dùng bài học được để phản lại thầy là 1 điều rất khó,nhất là thầy nó lại là 1 quân đội có truyền thống quá lớn,lại là 1 đội quân mạnh nhất trong khu vực lúc đó.
Dù củng có khá nhiều khó khăn trong thời kỳ nầy,nhưng cán bộ ,chiến sỉ D2 củng ra sức phát huy truyền thống của quân đội,dùng tất cả khả năng tại chổ,quyết tâm giử vững trận địa,bằng chính kinh nghiệm và chiến thuật của mình,kiên quyết bẻ gẩy âm mưu của địch.
Tiếc rằng do lực lượng còn quá ít và có khá nhiều khó khăn,nên nhiệm vụ cơ bản đ/v hoàn thành,nhưng ta củng có 1 số thiệt hại củng đáng kể.
Bộ phận c6 vừa đi ,vừa quan sát thăm dò đến trưa thì chạm địch tại hướng nam rừng tre,cách đội hình khoảng 2 km.Đây là lực lượng chúng vừa mới thay đến đang còn bố trí nghỉ ngơi dưới lòng con suối cạn.Nhưng bọn chúng rất cảnh giác, có tổ chức gác xách cẩn thận.Khi ta vừa ra khỏi khu vực rừng tre vài đ/c,chưa kịp quan sát,bất ngờ chúng dùng B 69 bắn thẳng vào đội hình,làm đ/c đi đầu hy sinh ngay tại chổ,sau đó chúng tổ chức vây đánh ta quyết liệt.Bên ta do ngay từ đầu bị vướng rừng tre nên không thể triển khai được lực lượng,chỉ có 1 số đ/c đi đầu nổ súng được.Địch lại dựa vào bờ suối cạn ẩn nấp và triển khai,dùng hỏa lực áp đảo nên quá trình chiến đấu tiếp theo ta hy sinh thêm 1 đ/c nửa và bị thương 4 đ/c(có 2 ca nhẹ).Lực lượng còn lại của ta củng cố gắng chiến đấu quyết liệt,cố gắng kéo được thương tử về phía sau và lợi dụng địa hình tổ chức bảo vệ thương binh tử sỉ.
Phát hiện lực lượng ta quá mỏng,pot tổ chức tấn công liên tục,nhằm tiêu diệt lực lượng ta,chúng lập tức dùng hỏa lực áp đảo,tổ chức cho bộ binh xung phong liên tục,nhưng đều bị ta đánh bật trở lại.Sau đó ta để 1 số đ/c ở lại chốt giử và tìm cách đưa thương tử dần về đội hình,nhưng trong điều kiện cực kỳ khó khăn.Lúc nầy lực lượng c7 đang trực chiến ở cứ thấy tình hình củng vội vả điều 1 b (8 đ/c)lên ứng cứu nhưng do địch quá đông,lại đang khống chế khu vực ,nên ta phải quay vào thế phòng ngự chống trả suốt chiều hôm đó,đợi đến tối tìm cách thoát khỏi vỏng vây của chúng.Cuối cùng suốt đêm hôm đó cả 2 lực lượng của ta đều phải nằm lại ngoài địa hình,trong khi số ae c7 không mang theo cơm ăn,nước uống,phài chịu đựng đói khát đến sáng hôm sau.
Theo dỏi các tình huống xảy ra,D liền điện c5 nhanh chóng hành quân vào MO HƠN ngay trong buổi chiều.Khi vào đến nơi,c5 lập tức triển khai từng bộ phận vào chiếm lỉnh xen kẻ cùng lực lượng c7 chứ không theo đội hình từng c ,để những đ/c đả thông thạo kèm cặp nhau,lấy chiến thuật từng cá nhân phòng ngự độc lập trong đội hình chung,đề phòng địch bất ngờ dùng bộ binh đánh lớn.
Từ khi c6 đụng địch nổ súng và bị vây đánh cùng bộ phận chi viện c7,bầu trời MO HƠN hầu như lúc nào củng rền vang tiếng hỏa lực địch đánh vào đến tàn trận đánh.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 6_13/3/1983).
Cuối cùng thì lực lượng kết hợp của c6 và c7 cũng đưa được thương binh,tử sỉ về tới đ/v an toàn.Do không dự kiến hết những tình huống khó khăn,ác liệt sẻ gặp phải nên đ/c nào cũng trải qua hết 1 ngày đêm đói khát do không mang theo lương ăn,nước uống.Gần sáng nhiều đ/c phải dùng những chiếc lá đẩm sương để liếm cho đở khát,trong khi về còn cách địa hình không bao xa.
Do những vết thương gây ra bởi hỏa lực,2 ca tử đả bắt đầu phân hủy,có mùi.Trong khi đó 2 ca thương của ta cũng khá nặng,ae cũng rất đuối sức do mất nhiều máu,đ/v lập tức tổ chức 1 đoàn tải để đưa cả 4 ca ra KOP.
Sự việc nầy làm cho ta bị mất 1 lực lượng khá lớn để trực chiến,nhưng D cũng quyết tâm bằng mọi giá phải tổ chức đưa ra,để kịp thời cứu chửa cho 2 đ/c bị thương.Một điều hơi buồn là trong chuyến đi nầy,ngoài lực lượng đả được phân công,lại có 1 số đ/c tự nguyện đi theo,để rồi không thấy quay vô cho đến tàn cuộc chiến.Đây là những con người cũng đả nằm trong dự kiến,không đủ tinh thần để chấp nhận sự mất mát hy sinh.Nhưng đó lúc nào củng chỉ là một bộ phận nhỏ,không đáng kể,ae đả nghỉ trước,chỉ là khi nào thôi.
Tình huống lúc đó thật lòng cũng làm ae rất khó chịu,nhưng sau nầy bình tâm nghỉ lại,cũng thấy thông cảm ít nhiều. Thật sự lúc đó ta chưa chạm súng chính thức với lực lượng bộ binh của địch.Nhưng gì xảy ra chỉ là sự chịu đựng đến khôn cùng,mà hỏa lực của địch thường xuyên mang lại cho ta
Đó là 1 biểu hiện sự dồi dào về được tiếp tế của pot trong thời điểm đó,nhứt là đạn hỏa lực các cở.Suốt bao nhiêu ngày đêm của trận đánh,chúng sử dụng quá nhiều,như để khẳng định sẻ dùng hỏa lực để giải quyết bao nhiêu phần trăm sát thương ta.Thật khó mà diển tả hết những điều nầy,củng như tâm trạng từng người trong đ/v lúc đó.Cái tâm trạng của những người chứng kiến sự tàn phá và chỉ biết trân mình ra chịu đựng từng loạt pháo rớt quanh mình,tiếng rít thường xuyên ,gần sát ,rồi bắt đầu những tiếng nổ vang lên,hầm trú ẩn rung lên từng chập.Những tiếng nổ sát chân hầm,đất đá rơi trên đầu bồm bộp,sức ép làm lồng ngực như tức thở,khói sộc vào mồm nghe khét lẹt,tất cả như ngừng thở để theo dỏi loạt rơi kế tiếp,rồi lại chịu đựng,lại chờ đợi…
Sau đó lại chui ra khỏi hầm để quan sát sự tàn phá của hỏa lực.Địa hình như bị cày sới cả lên.Cây cỏ như bị bứng đi đâu mất sạch.Cả địa hình nham nhở bởi vết tích của đạn nổ gây ra.Trên trục đường ngày nào ae vẩn thường xuyên đi lại,bằng phẳng là thế,mà giờ đầy rẩy các hố nhỏ to.Đầu tiên là các điểm nổ cối 120,đạn phá hầm,tạo thành những hố mỗi bề non 4 m,khi nổ hất lên những cục đất bằng cả người ôm ra xung quanh,xen kẻ vết cối 82,cối 60 nổ chồng lên.Các loại pháo khoan cũng không kém phần dầy đặc,nổ thành từng đám,từng khu vực,tạo thành lổ như 1 bải dả tràng,mà độ sâu tới hết 1 tầm tre(3 đến 4m).Chỉ cần 1 chút tư tưởng thoáng qua,1 quả nào đó rớt trúng hầm…..Thì củng khó mà giử được tâm lý bình thường.
Tin tức về địch lại cập nhật thường xuyên,sự thay đổi,điều quân,rồi các loạt đánh thăm dò khiến có lúc ta không tránh khỏi hoang mang.Giờ lại chứng kiến tử thương khi bắt đầu chạm địch,dù chưa có gì ác liệt so với những gì từng trải,nhưng củng làm 1 số ae tư tưởng không cao,dể bi quan,dao động.
Phát hiện lực lượng ta tăng cường,địch lại bắt đầu dùng hỏa lực tiếp tục bắn dử dội vào đội hình.Bộ binh chúng củng chưa xuất hiện vào những ngày nầy,chúng còn có nhiều thời gian để tiếp tục nắn gân ta.

MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 7_14/3/1983).
Tính từ thời điểm ta hoàn toàn rút quân rời bỏ MÊ LAI lùi về phía sau để chốt chặn,MO HƠN chỉ được biết như 1 địa danh bởi các đ/v xung quanh,tính từ ngả ba con voi đổ lại.Một địa danh không tên không tuổi trên bản đồ,có 1 tiểu đoàn quân tình nguyện chốt chặn ngày đêm.Điều nầy đối với 1 số đ/v là gần như xa lạ.Khi nhắc đến cụm từ CAO MÊ LAI,đặc biệt là đối với sư 5,người ta hay hình dung đến những trận sốt rét rừng khủng khiếp,những đ/v từ quan đến lính khuôn mặt đều mang khuôn mặt ma trơi,xanh mét.Nhắc đến 1 địa hình cây đan xen chằng chịt,có chổ không thấy nổi ánh mặt trời,vận động cả ngày không ngoài 3 km,đó là chưa kể những lúc lạc rừng cảm giác như không tìm thấy lối ra.
Một vùng rộng lớn mùa khô đi miệt mài không tìm đâu ra giọt nước,có những chuyến công tác mà lượng nước mang theo còn nặng hơn vủ khí trang bị,thực phẩm cộng lại,ở cái chổ mà 1 trong những bài học đầu tiên là cách tìm ra nước từ những loại cây leo,từ trong những hốc,những ngọn tre thường ngậm sương đêm tích lại,trải tăng vào những khoảng trống trong rừng để khi đêm xuống được nhận vài giọt nước trời cho.
Nhưng có lẻ bất kỳ đ/v nào khi nhắc đến MÊ LAI sẻ không bao giờ bỏ qua từ mìn trái.Mìn dầy đặc,như nấm mọc trong rừng.Đó là cái từ ngày nào ở đây người lính cũng nhắc tới,cũng nghe nói,cũng chứng kiến nó gây ra sự thương vong...Không thể thống kê ra số lượng mìn của cả 2 phía,gài không theo thứ tự nào,thủ đoạn cũng mổi khu mổi khác.Ngay cả người lính công binh chuyên nghiệp nhiều lúc cũng bó tay.Những bải mìn cứ nằm đó,chỉ còn biết đi tránh chứ không có thời gian để gở bao giờ.Nhưng bước tránh được bải mìn thì lại vướng vào những trái mìn không nhìn thấy được,gài cô lẻ theo mổi bước chân đi, tạo hiệu quả sát thương thường xuyên và đáng sợ nhất.
Còn MO HƠN,vùng đất do D2 E2 trấn giử,dù là chỉ cách MÊ LAi cũng không xa thì hầu như chỉ 1 số đ/v có liên quan sau nầy chỉ nghe nói đến tên chứ không tường tận lắm,mặc dù có những lúc mức độ ác liệt còn có phần nhỉnh hơn MÊ LAI nhiều.Chúng tôi nằm lẳng lặng giửa rừng già,quanh năm không một người khách lạ.Chẵng biết ngày đó sao chẵng thấy cả chỉ huy trung đoàn 1 lần vào thăm để động viên ae hoàn thành nhiệm vụ,chỉ có 2 đợt ghé qua của sư và E khi hoạt động gần khu vực,nhưng rồi lại bắt ae chúng tôi đưa ra mặc dù quân số cả trăm tay súng.Còn lại chỉ có những người lính MO HƠN gặp gở lẩn nhau.Những đoàn tải thường xuyên ra vô,những lần bắt gặp nhau trên đường đi lối lại cũng chỉ là lính tiểu đoàn,họa hoằn lắm có vài đợt tải lớn thì MO HƠN mới có khách vào thăm.Còn đối với ae ngoài E,đoàn tải từ MO HƠN ra chỉ mang theo toàn thương tử.Cứ như thế chúng tôi công tác,chiến đấu,hoàn thành nhiệm vụ bằng nổ lực bản thân mình,với sự hổ trợ từ E rất khiêm tốn.Nhiều trường hợp ae bị thương vào phần mềm không nặng,nhưng do quá thiếu người,mãi đến vài tiếng sau mới tổ chức cáng đi được,máu ra nhiều,dẩn đến choáng,ra gần đến E thì tắt hơi,ae khiêng đi nhiều đ/c phải bật khóc.
Những ngày nầy chúng tôi chiến đấu trong tâm tư như vậy,bằng chính khả năng ,tiềm lực của mình,không nghỉ đến 1 điều gì khác,chỉ tìm cách làm sao chống lại địch,chịu đựng và bẻ gẩy các đợt tấn công của chúng chừng nào còn có thể,trong không gian phòng ngự và quyết tâm chiến thắng của đ/v mình.
Tiểu đoàn lại tiếp tục tổ chức 1 lực lượng 30 tay súng lấy từ các c bộ binh do đ/c Dung D phó CT chỉ huy,bung ra thăm dò từ bắc c7 vòng qua c5 đến trục đường tiếp giáp giửa c5 và c6 để phát hiện ,đề phòng bộ binh địch áp sát và trung thành với chiến thuật phòng ngự tích cực của ta,nhưng không chạm địch(sau nầy nghe ae tham gia nói do đi chưa tới,nhưng phải chấp hành lệnh chỉ huy).
Hỏa lực địch vẩn tiếp tục bắn vào như những ngày đầu từ buổi sáng.Nhưng đến khoảng 2 giờ chiều bắt đầu chúng chuyển tầm các loại cối về cuối đội hình c8,mật độ khá dầy phủ lên hết cả đội hình(nhưng lúc nầy ta đả bỏ ngỏ,toàn bộ hướng đông c8 và 1 phần đông c7 và phía trong c8 không có đ/c nào,nên không gây sát thương cho ta).Đột nhiên các trận địa DKZ 75 và 85 nòng dài của chúng trở nên tập trung, bắn dử dội vào khu vực BCH D và trận địa DKZ của ta đang bố trí.Các loạt nổ thật dử dội và gần sát,khói bốc lên bao phủ cả 2 khu vực nầy.Tiếng nổ đinh tai,nhức óc.Ngồi trong hầm trú ẩn,cứ thấy mặt đất cứ rung lên từng chập,mặt đ/c nào cũng căng thẳng tột cùng,qua mấy ngày mới thấy đạn nổ gần như vậy.Có những trái rơi sát chân hầm,nghe như sắp sập đến nơi,cả 5 ae ai cũng nhìn nhau,không nói tiếng nào,chỉ còn biết chịu đựng.Tầm bắn của mình không thể phản tới các trận địa của chúng.Đ/c nào đó la lên:hả họng ra để bớt tức ngực.Tiếng đ/c khác:cho bụi nó xộc vào mồm à.Cả khẩu đội chui hết vào lô cốt,vừa làm hầm trú vừa là trận địa,tim thót theo từng tiếng nổ,những tiếng nổ quá gần,hốt theo từng nắm cỏ tranh rớt vào lổ pháo thủ,phủ lên đầu,lên cổ cả khẩu đội.Điểm nổ xung quanh,nhưng rất may là chừa lại ngay đúng nơi ae chúng tôi đang ngồi túm tụm.
Bọn địch đả tổ chức các nhóm trèo cây,bắt đầu dùng ống nhòm chỉnh pháo vào các trận địa của ta qua quan sát được.Lại 1 khó khăn mới bắt đầu đe dọa chúng tôi.
Để có yếu tố quyết định trên chiến trường,lực lượng bộ binh lúc nào cũng là nhân tố quyết định.Dù cho có dùng hỏa lực cở nào,có bắn nát cả trận địa của địch,nhưng sau đó không dùng bộ binh tiến chiếm thì cũng chỉ mang tính hủy dỉệt hoặc tiêu hao.Suốt nhiều năm phòng ngự ở địa bàn nầy,trước đó địch cũng nhiều lần tổ chức tập kích ta bằng binh hỏa lực.Nhưng với kinh nghiệm của 1 đ/v chuyên về phòng ngự,chúng tôi đều chủ động phán đoán được tình hình và tìm ra cách đánh hửu hiệu với chúng(như chỉ dùng hỏa lực bắn phá dử dội,nhưng khi bộ binh nổ súng chỉ nằm 1 chổ ,không cơ động,thì chắc chắn sau 1 thời gian chúng sẻ rút quân,chỉ cần bắn vài loạt đạn nhọn như báo:chúng tao đang ở trong nầy là xong.
Lần nầy biết chúng quyết tâm đánh chiếm,nhưng vẩn chưa thấy lực lượng mình chờ đợi xuất hiện,chỉ thấy hỏa lực ngày càng nhiều,vừa khó chịu,vừa nôn nao khó tả được.
 
Hạng C
29/8/11
724
296
63
Tiếp đi Bác [link=http://www.otosaigon.com/forum/showprofile.aspx?memid=23360]enh_uong, em đang chờ Bác Post tiếp
[/link]
 
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM(ngày thứ 8_15/3/1983).
Sáng sớm ta lại tổ chức 20 tay súng do đ/c Huỳnh văn Tấm,ctrưởng c7 chỉ huy đột kích từ hướng nam c8,lúc nầy do c6 giản ra đảm nhiệm.Rút kinh nghiệm của đợt bung ra lần trước,đến gần khu vực chạm địch ta bắt đầu dàn đội hình hàng ngang từ từ tiến lên tiếp cận chúng.Cũng cần nói thêm lần công tác nầy chỉ toàn là số ae xung phong,hoàn toàn tự nguyện.Đ/c Tấm lại là 1 chỉ huy rất giỏi(sau nầy là D phó QS của chúng tôi),dù trình độ không cao,xuất thân từ 1 gia đình lao động ở Hốc Môn,nhưng kinh nghiệm chiến đấu và trình độ chỉ huy thì anh lại có thừa,được ae trong đ/v hoàn toàn tin tưởng.Vận động chậm khoảng chừng 200 m thì ta bắt đầu phát hiện ra bộ binh địch.Chúng cũng đang bắt đầu triển khai quân,1 số tên đang loay hoay triển khai cối 60 để bắn vào đội hình ta.Bốn quả B40 đầu tiên của ta liên tiếp trúng vào đội hình địch,đồng thời đạn nhọn các cở của ta củng bắn chế áp ào ạt vào các vị trí còn lại.Từng viên đạn lửa kèm theo lao xối xả theo từng điểm xạ của ae ta cứ đúng hướng địch mà lao vào.Bị đánh bất ngờ,bộ binh pot bỏ chạy tán loạn,cả đến 2 phút sau chúng mới hoàn hồn phản ứng.
Vài trái B69 lúc nầy mới bắn về phía ta,nhưng lập tức nhiều quả B của ta nổ ngay vào vị trí của chúng.Vừa bắn,vừa hô xung phong,vừa kèm nhau ,giử vửng đội hình hành tiến,bộ binh ta bắt đầu tiếp cận về hướng chúng.Nhiều tên hốt hoảng ôm súng bỏ chạy,rất may cho chúng là khẩu cối 60 lúc đó chúng tập trung khá đông,nên chúng kịp thời vác chạy,chỉ còn để lại hơn 20 trái đạn còn mới cáu,thơm mùi sơn.
Đến 10 phút sau,khi đả hiểu chuyện gì mới xảy ra,chúng mới vội vả điều lực lượng đến ứng cứu,tiếng súng bắt liên lạc rộ lên xung quanh.Phần ta củng sợ truy kích sâu sẻ bị chúng bao vây,nên củng lập tức tổ chức rút lui,vài đ/c cũng kịp hốt hết số cối 60 chiến lợi phẩm.Sau đó chúng lại dùng ưu thế về hỏa lực trả đủa,bắn cấp tập vào đội hình ta.Mặc kệ,ngồi trong hầm ae cứ trao đổi và cười nói với nhau vui vẻ như chẳng có gì.
Đến gần trưa có 1 tình huống xảy ra với đ/v chúng tôi mà không biết phải nên cười hay khóc.Số là có 4 đ/c c7 lúc đó đang chốt hướng chủ yếu của c5(tây,tây bắc),do đả mấy ngày không có gì ăn,mà biết phía trước đội hình có 1 hồ nước nhỏ,bùn sền sệt có nhiều lươn lắm.Lúc trước mùa nầy ae hay ra tổ chức cuốc lươn,nên quên cả sợ,rủ nhau ra bắt.Mới đầu 2 đ/c cảnh giới,2 đ/c xuống bắt.Nhưng khi phát hiện ra lươn,1 đ/c củng để súng trên bờ hồ,nhảy xuống tham gia.Giửa lúc đang say bắt,thì bất ngờ bộ binh pot xuất hiện.Chúng dàn ngang từ hướng tây c5 đến bắc c7(gần nửa đội hình phòng ngự của ta)ào ạt tiến vào,bắt đầu tiến công toàn tuyến.Khi phát hiện lính ta quá gần những tên đi gần cũng hết sức sửng sốt,khi đ/c cảnh giới của ta nổ súng,khoảng cách chỉ là 5m.Bọn đi gần lập tức sựng lại,lính ta lập tức leo lên bỏ chạy vào đội hình(cách 50m),bỏ cả súng.Pot lập tức bắn theo,đ/c cảnh giới bị 1 viên đạn nhọn xuyên thủng 2 đùi,té ngay tại chổ.Hai đ/c vừa chạy,vừa bắn vào tới chiến hào củng bị 1 quả B69 pot bắn theo,bị thương nhẹ.Rất may là đ/c thứ tư kịp thời cỏng đ/c bị thương chạy thoát.
Chọn thời điểm tấn công vào lúc nầy,pot cũng tính toán hết sức chiến lược,thông thường từ trước đến nay chúng chỉ thường tổ chức đánh ta vào tầm sáng sớm hay buổi chiều,những ngày có trăng lên.Còn buổi trưa là tầm ta hay chủ quan nhất,vì nghỉ chúng nghỉ ngơi,không hay đánh.Việc chúng bất ngờ chạm các đ/c đang đào lươn là tình huống ngoài dự kiến,khiến chúng phải bộc lộ sớm đội hình.Nhưng đối với ta,đây đúng là 1 tình huống may mắn quá đổi.Quả thật ngày đó khi chúng áp sát chiến hào mới nổ súng,không biết tình huống nào sẻ xảy ra.
Thật nhanh,ào ạt chúng nổ súng dồn dập,uy hiếp ta ngay từ đầu.Các loại hỏa lực bộ binh đồng loạt nổ mạnh,dựng thành 1 bức tường lửa phía trước chiến hào ta.Tiếng đạn nhọn nghe thật rát,cứ soèn soẹt ,sát trên đầu bộ binh.Mặc dầu có chuẩn bị từ trước,nhưng cũng đến nhiều giây sau ,bộ binh ta mới phản ứng lại được.Đầu tiên là các loạt điểm xạ rời rạc,sau rộ đều,thỉnh thoảng tiếng B trực xạ nghe đanh ,dòn,cứ mỗi lần nổ lên là phía trước im bặt,sau đó mới rộ lại.Phản ứng của ta bắt đầu có hiệu quả,báo hiệu chiến hào vẩn vẹn nguyên.
Hai khẩu hỏa lực thì chỉ có cối 82 là có 1 máy hửu tuyến nối với BCH D.Còn khẩu DKZ thì tùy nghi sử dụng,phản ứng theo kinh nghiệm.Từ trong trận địa có thể nhìn thấy nhiều quả B69 bắn vọt lao qua đầu,rớt về hướng nam địa hình nổ tung ngoài đó.Đạn nhọn từ súng bộ binh và các khẩu 12 ly 7 bắn gần cứ chiu chíu nghe thật rát,bộ binh địch đả vào quá gần,chúng tôi cố gắng quan sát diển biến tình hình để xác định cự ly và hướng bắn chi viện cho bộ binh hiệu quả nhất.Đạn hỏa lực từ xa của chúng bắn vào củng dựng khói xung quanh,nhưng lúc nầy cũng không làm chúng tôi nao núng.
Xen kẻ bắt đầu có tiếng mìn giựt của bộ binh ngoài chiến hào,như vậy bộ binh địch chỉ cách tiền duyên ta chừng 50 m.Hướng chủ yếu tây bắc c5,ngoài chiến hào chúng dùng còi thổi vang từng chập,tiếng la hét,tiếng hỏa lực trực tiếp nổ liên hồi,địch đánh đúng vào hướng xác định của ta.DKZ lập tức lấy tầm 400m(hướng,cự ly ta đả xác định từ trước,bắn ngoài chiến hào 100m),bắn liên tục 5 quả bơ 10 đạn nổ.Ở cự ly nầy,nghe tiếng đề pa là pháo đả nổ,rất uy hiếp khi bắn trúng.Đội hình chúng triển khai rộng khắp,áp đảo và rất chủ quan,cứ tiến lên như đi dạo.Nhiều khu vực ae ta cũng rất kiên cường ,đợi địch vào gần,nhìn rỏ mặt mới nổ súng.Có đoạn chúng đánh rát quá ,ae tản ra,chặn đánh quyết liệt bọn phía sau không cho phát triển lên,một số tên vào gần không thấy đồng bọn lên tiếp ứng lại quay đầu tháo chạy trở ra.Hỏa lực cũng bắn cắt phía sau bộ binh và các trận địa hỏa lực trực tiếp của chúng,hổ trợ hiệu quả cho bộ binh bám chắc chiến hào,sẳn sàng bắn chặn lực lượng địch thâm nhập,tạo thế cho bộ binh phản kích.Cứ thế mà kết hợp nhuần nhuyển với nhau.
Sau gần 1 giờ chiến đấu,tiếng hỏa lực bắt đầu thưa dần,chỉ còn các loạt đạn nhọn là vẩn tiếp tục đều khắp.như vậy ta đả giử được địa hình phòng ngự ở đợt đánh đầu tiên.DKZ cũng đả chi viện trực tiếp cho bộ binh gần 30 trái.Ngoài chiến hào địch cũng bắt đầu có dấu hiệu rút quân,một số tên bị chết vẩn còn nằm phía trước,như những ụ mối bất động.Kiên quyết không cho bọn chúng lấy xác,những đ/c có trình độ xạ kích tốt được tăng cường đến các khu vực nầy để tổ chức bắn tỉa khi chúng tổ chức lấy xác.Địch lại bắt đầu tổ chức tấn công và thổi còi kết hợp hò hét xung phong ,nhưng cũng từ từ rút khỏi trận địa.
Khoảng 2 tiếng sau,D tổ chức họp triển khai nhiệm vụ đánh bộ binh địch,thành phần là các cán bộ chủ chốt.Ta cũng xác định những lần tiến công kế tiếp của địch sẻ ác liệt hơn.Đây mới là trận đánh thăm dò bước đầu,có thể lực lượng chủ lực của địch vẩn chưa xuất hiện.Từng đ/c phải hết sức cảnh giác,không để bị bất ngờ và nhất là sẳn sàng đánh phản kích khi trận địa bị xuyên thủng.Tranh thủ cũng cố hầm hào,bố trí lại mìn trái giửa các loạt đánh.Bất ngờ khi buổi họp chưa xong thì hỏa lực DKZ 75 từ nhiều trận địa xung quanh bắn vào dử dội.Sợ bộ binh địch tiếp tục tiến công,cácđ/c đang họp lập tức tìm cách vận động về vị trí của mình.Thật không may đ/c trung úy Cẩn vì rát quá liền chui vào hầm trú ẩn dọc đường thì bị 1 quả DKZ 75 xuyên phá bắn trúng,gẩy đùi hy sinh.Anh là người HÀ NộI duy nhất của đ/v tôi lúc đó,được tăng cường khi vừa học xong khóa sỉ quan biên phòng cùng 5 đ/c khác.Nhưng cả 5 đ/c đều quay ra ,không nhận nhiệm vụ,chỉ còn anh ở lại.Anh là 1 người cao ráo,rất đẹp trai và vui vẻ.Thời điểm anh hy sinh ,cũng đả gắng bó với đ/v rất nhiều,đả chỉ huy nhiều trận phục kích,xuất kích và đang nằm trong BCH c5.Một đ/c được nhiều thiện cảm của ae đả anh dũng hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ và có nhiều triển vọng.
Nói chung là 1 ngày đầy mất mát cho cả ta và địch.Hai đối thủ đả chạm mặt nhau,bắt đầu ăn miếng trả miếng thật sòng phẵng.Đêm đó chúng tôi trao đổi với nhau thật nhiều về các tình huống và cách đối phó.Cả đội hình chắc cũng như vậy,tốt nhất là nên chuẩn bị thật kỷ cho ngày mai.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 9_ 16/3/1983).
Gần sáng đột nhiên hỏa lực địch bắn vào bổng im bặt.Thật lạ,khi nó bắn đều đều dù ngủ không ngon giấc,cũng vẩn mơ mơ màng màng vài tiếng.Giờ bổng nhiên lặng im,lại không ai ngủ được tí nào.Khẩu đội cũng lục đục thức dậy hỏi nhau:chuyện gì vậy,không lẻ chúng rút quân?Nhưng củng phải gác xách chu đáo và trực chiến thường xuyên.Có chổ nào đả nghe tiếng lao nhao,chắc các nhà thời sự nghiệp dư đang tụ hội.
Đến khi trời sáng hẳn,những gì xảy ra trước mắt bộ binh ta ở chiến hào như một điều không tưởng.Từng tốp pot khoảng chục tên,đầu vận cà ma đỏ rực,đang lăm lăm trên tay mổi thằng 1 khẩu B69 mới bóng,đầu súng buộc vải đỏ,chỉa thẳng về hướng chiến hào ta,khoảng cách chừng 4 đến 50 m,có chổ chỉ hơn 20m,như ở hướng tây trục đường,rải rác khắp đội hình.Lực lượng phía sau chúng củng khá đông,thường xuyên vận động qua lại,xen kẻ là những khẩu đại liên,12 ly7,DKZ trực xạ,sẳn sàng nổ súng.
Không biết có đ/v nào bị rơi vào trường hợp phòng ngự kiểu nầy không,nhưng lúc đó bộ binh ta cũng thật sự hơi hoảng loạn.Có tiếng B trực xạ của ta bắn ra,nhưng ngay lập tức vị trí đó lảnh ngay hàng chục quả B69 của địch bắn trả.Ngay cả bắn điểm xạ cũng cùng chung số phận.Cứ mổi lần bắn trả,hàng chục quả B69 của chúng làm sạt của ta hết 1 đoạn chiến hào.Đ/c phát hỏa hoặc vận động bị chúng phát hiện,lập tức sẻ lảnh cả chục trái B,thương vong ngay lập tức.Cứ thế bọn chúng đứng cho ta ngắm bắn và lần lượt tỉa dần cácvị trí xuất hiện của ta.Máu nóng dồn lên ,đ/c Đẹp,c trưởng c5 chộp 1 cây B40 ngắm bắn ngay vào 1 tốp địch ngay hướng trục đường.Nhưng anh củng không ngoại lệ,giửa lúc chưa kịp vận động,chổ đứng của anh bị hàng chục trái B của địch bắn trúng.Dù cúi thật thấp,anh vẩn trúng mảnh hy sinh.Đoạn chiến hào nơi anh nằm bị sạt lở gần hết,phủ đến hơn nửa người của anh,ae tổ chức lấy xác trong điều kiện cực kỳ khó khăn.
Vận dụng hình thức tiến công kiểu nầy,pot cũng thật sự rất mạo hiểm,nhưng hiệu quả của nó cũng rất cao,tạo ra thế áp đảo cho chúng,buộc ta phải bộc lộ thật gần,rồi dùng hỏa lực trực tiếp sát thương ta.Sau nhiều lần phát hỏa bị phản mạnh,với 1 số thương vong,bộ binh ta phải rút vào những khu vực che khuất để ẩn nấp,1 số khu vực gần như bỏ ngỏ.Cái khó lúc nầy là pot sẻ tập trung tiến công chổ nào,và lúc nào chúng sẻ nổ súng.Sự căng thẳng càng lúc càng dâng cao.
Ngay cả hỏa lực phía sau như DKZ lúc nầy chúng tôi cũng khá lúng túng.Việc pot vào quá gần trên trục đường cũng có nghỉa là chúng sẻ nhìn thấy rỏ trận địa của ta.Vậy là các loạt B69 của chúng cũng ngắm vào ta nhả đạn.Nguy cơ mất pháo là điều có thể xảy ra vì bọn chúng bắn vào chỉ qua tầm mắt,khá chính xác so với hỏa lực từ xa.Từng loạt B của chúng rớt xung quanh,trận địa mù mịt khói.Ta phải tháo pháo vận động qua vị trí khác.
Lúc nầy chúng có vẻ như chưa vội,cứ khiêu khích và lần lượt triệt hạ các vị trí của ta khi xuất hiện.Chúng muốn phải thật sự dành lấy thế mạnh khi tiến công dứt điểm trận địa ta.
Phần đ/v dần dần cũng bắt đầu lâm vào bế tắt,ae bắt đầu cũng thấy sợ lối đánh nầy,địch quá gần,quá chính xác,quá áp đảo.Thật khó tả cảm giác 1 chiến sỉ bộ binh nơi chiến hào,bất ngờ nhìn ra đả thấy cả chục lính pot giương B chờ sẳn ở tầm vài chục mét.Nổ súng hay không cũng bị hàng loạt hỏa lực nổ tung ngay vị trí đứng của mình.Tiếng nổ vang dội,mặt đất như một cơn địa chấn,chiến hào trong tích tắc bị mất 1 đoạn dài.
Cả đ/v hầu như cũng bị cách ly,không ai dám vận động đến ai nếu không muốn ăn hỏa lực.Chỉ còn thỉnh thoảng vài loạt bắn của những đ/c cạnh sườn,nhưng cũng phải tính trước đường rút khi nổ súng.Đói,khát bắt đầu tạo cảm giác cồn cào,bụng cứ sôi lên từng chập,cổ họng khô đắng khi cả buổi ngồi trong ánh nắng.Giờ chỉ còn trông cậy vào sức chịu đựng của bản thân.Chờ 1 trận dứt điểm để thoát ra thực tế.
Không còn tiếng súng bắn ra nhiều,pot củng chưa dám ra đòn quyết định,chúng quay ra bắn vào bất cứ thứ gì trong trận địa phòng ngự ta mà chúng nhìn thấy được.Những ngôi nhà nửa nổi,nửa chìm,những giàn bầu,bí tăng gia,bụi cây còn sót lại,thậm chí những ụ mối phía bên trong,cứ lần lượt mất đi sau mổi lượt bắn phá,vừa bắn chúng vừa la hét uy hiếp tinh thần lính ta.Một số tên còn chơi trò đột ngột hét lên,ôm súng chạy sồng sộc vào chiến hào ta,nhưng cách chừng 20 m thì bất ngờ quay trở lại cười phá lên khiêu khích.
Áp dụng cách đánh cận chiến nầy,rỏ ràng pot hoàn toàn chiếm ưu thế.Đội hình chúng tính từ tây c6 qua trục đường,qua tây tây bắc c5 đến hết đội hình c7 khoảng 1000m chúng sử dụng gần chục tổ như vậy, 10khẩu x 8 tổ củng là khoảng gần 80 khẩu B69.sức hủy diệt và áp đảo của chúng lớn biết bao nhiêu.Những thằng pot với khuôn mặt khá già dặn,tướng như hộ pháp,sử dụng B cứ nhẹ như ta sử dụng AK,đường ngắm chính xác như được đào tạo để sử dụng cách đánh nầy.Khi cần chúng cũng cơ động rất nhanh,khi chia hai,khi nhập lại,cứ đứng thẳng lưng mà bắn,ít nhiều bước đầu chúng cũng tạo ra cho ta 1 chút hoang mang.
Muốn có 1 đối sách thích hợp,để bẻ gẩy cách đánh nầy,ít ra ta củng phải có 1 buổi hợp khẩn,hoặc tối thiểu cũng phải có 1 phương tiện thông tin để phổ biến.Rất tiếc ngày đó ta không thể có cả 2 điều kiện nầy.Nhưng nếu cứ để chúng diệt ta dần dần như câu cá,thì trận địa ta sớm muộn gì củng sẻ rơi về tay chúng thôi.BCH D quyết định rời vị trí để trực tiếp xuống chiến hào,phổ biến ngắn gọn nhiệm vụ và truyền đạt lại với nhau dây chuyền từ đ/c nầy qua đ/c khác.Thật lạ là có lúc tưởng chừng như đứt liên lạc,nhưng khi nổ súng,ta lại hợp đồng quá hiểu ý với nhau,như là từ lính tới quan đều cùng chung 1 ý nghỉ vậy.
Nổ súng đồng loạt ,rộng khắp,kiên quyết và phải thật dũng cảm bám chắc vị trí của mình,không run sợ,đánh bật địch ra xa và quan sát chốt giử không cho chúng bám gần trở lại,hướng nào địch phản ứng quyết liệt cũng cố trụ để chờ chi viện.Ta trở thành người tập kích địch từ trong đội hình,cố gắng giử vửng những vị trí chiếm được làm nơi mở rộng quan sát cho đến tối.Nếu không đạt được địa hình rộng cũng chiếm lấy 1 số vị trí đầu cầu,ép địch dạt ra xa,để khi cần tổ chức lực lượng vận động ra ngoài đánh vào sườn các mủi áp sát của chúng.
Đến 3 giờ chiều,lúc nầy các công tác chuẩn bị phản kích đả xong,nhưng ae ai cũng quá đói khát vì cả ngày chưa ăn gì,lại phải phơi trần dưới nắng nóng.Cũng ý thức được đây là thời điểm phản kích rất quan trọng,nhất là các đ/c ở chính diện với bọn bắn B và các loại hỏa lực bộ binh khác,chỉ cần tư tưởng xao động,không kiên quyết bắn đồng loạt,dẩn đến bọn địch chế áp trở lại,hậu quả sẻ rất khó lường.Ngay cả hỏa lực bên trong của ta chi viện khống chế cũng vậy,nếu phán đoán chính xác,cũng sẻ góp phần giải tỏa được chiến hào của ta.Tất cả phần tử và cơ số đạn bắn cũng đả được chuẩn bị sẳn sàng.Các loại đại liên,trung liên đều bí mật vận động tới ngay vị trí chính diện bộ phận dùng B69 của chúng.
Một tiếng AK trong đội hình vang lên,tất cả các loại súng ta từ chiến hào đột ngột đưa lên bắn dử dội vào các tốp bộ binh của chúng,hỏa lực cối 82,DKZ củng canh ngay các trận địa 12 ly 7,DK phía sau nhả đạn,không gian như vở ra,khói bụi mù mịt che phủ cả chiến hào.Không thằng lính nào,dù dủng cảm đến đâu,trong tình huống nầy có thể bình tỉnh được,lính pot củng vậy,từ đầu chúng đả vở trận ngay.Tiếng hô xung phong của ta vang dội cả một góc rừng.Địa hình là của ta,nên từng loạt đạn rất chính xác cứ cắm ngay vào đội hình vây lấn của địch.Nhiều tên chủ quan còn không kịp cầm súng,cứ lủi vào các gốc cây,ụ mối trú thân,lại vướng vào mìn bẩy mà ta gài sẳn.Bọn mang B từ đầu đến giờ nghêng ngang là thế,bất ngờ củng phải bò lăn,bò càng không dám đứng lên phản kích lại ta.Rất nhiều cuộc đối đầu không cân sức diển ra,dù phần lợi thế luôn nghiêng về pot,nhưng cuối cùng chúng cũng phải tháo chạy trước sự lì đòn của quân ta.Có những đ/c trong cơn say máu còn nhẩy lên khỏi chiến hào,miệng thì hô xung phong,tay thì quạt AK liên tục,như xả đi sự kiềm nén ,chịu đựng suốt cả buổi trời.
Địch cũng cố gắng phản ứng để lấy lại thế trận,nhưng đả quá muộn.Khi đả bám được chiến hào,bộ binh ta liên tiếp nả chính xác vào đội hình của chúng,khiến chúng không cách nào tập trung gom lại như lúc ban đầu,giửa những loạt AK tập trung ,chính xác,thì bao nhiêu khẩu B không tìm được mục tiêu cũng vô ích mà thôi.Bọn địch bắt đầu bị đẩy ra xa đội hình,ở tầm quan sát của B không hiệu quả nửa vì bị che khuất.Ta tạm ngừng nổ súng,cắt cử quan sát và cũng cố những đoạn sạt lở cho những đợt đánh tiếp theo.Lúc nầy chúng tôi chẳng quan tâm tới thành tích đả diệt được bao nhiêu tên địch,đếm bao nhiêu xác chúng đang nằm ngoài tiền duyên,mà chỉ cần biểu lộ cho chúng thấy tinh thần lính Việt Nam trong chiến đấu.Dù gian khổ ác liệt thế nào,dù trong hoàn cảnh nào,chúng tao cũng sẻ chiến thắng,bẻ gẩy tất cả âm mưu thủ đoạn của mầy,dù phải chịu bao mất mát ,hy sinh.
Đến gần tối địch lại tiếp tục gọi pháo bắn chi viện và mở tiếp nhiều đợt tiến công,nhưng hoàn toàn vô vọng.Qua bước khó khăn,mất mát ban đầu,chúng tôi củng tìm được cách đối phó với chúng,bám chặt chiến hào,không cho chúng tiếp cận cho đến tối.
Vậy là ở chổ chúng tôi,pot lại thất bại 1 lần nửa cho cách đánh mới: B la phan( dùng nhiều khẩu B bắn 1 lúc).
 
  • Like
Reactions: Kirinman
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 10_17/3/1983).
Suốt đêm hôm đó cả đ/v chúng tôi hầu như chẳng ai được nghỉ ngơi,chuyện thời gian bây giờ cũng không ai tính đến.Tất cả mọi tâm tư hành động bây giờ là chỉ ở ngày mai.Chuyện gì sẻ xảy ra?Pot sẻ đánh thế nào?Cuối ngày sẻ ra sao?...Những câu hỏi cứ liên tiếp đặt ra,cuốn hút tất cả làm con người không còn nghỉ ra chuyện gì khác.
Ngay trong đêm,bộ binh ngoài chiến hào đả kịp thời cũng cố những đoạn sạt lở,bố trí lại mìn gài,bổ sung đạn dược đầy đủ cho trận đánh ngày mai.Viết ra thì ngắn gọn,nhưng ae phải làm hì hụt suốt cả đêm,phải bỏ ra một công sức và 1 tinh thần không gì tả được.Các loại mìn bố phòng cũng được triển khai tối đa,để ngăn cản quân địch xung phong khi tiến đánh.Đặc biệt là các trái đạn H 12 gài giựt,số đạn nầy khi khẩu pháo bị địch bắn trúng thời gian trước còn lại rất nhiều.Ta hay lấy bắn ứng dụng vào các căn cứ của địch,bố trí ở chiến hào dí bắn khi địch vào tập kích,giờ được lấy ra gài giựt chống xung phong thay thế DH 10 đả bị hao hụt khá nhiều qua mấy ngày chiến đấu.Đầu tiên ta chôn phần đuôi chứa thuốc phóng xuống đất,sao cho phần đầu đạn hướng về phía địch 1 góc từ 30 đến 45 độ.Xong gắn mìn kích nổ vào đầu đạn chờ sẳn,khi địch xung phong vào gần,chỉ cần kéo dây kích nổ mìn kẹp,sẻ gây nổ cả quả đạn gây sát thương mà ta vẩn an toàn trong vòng 15 đến 20 m(nhưng tốt hơn hết nên hụp đầu xuống cho chắc ăn).Cả mìn chống tăng gở được cũng đem ra sử dụng,kẹp cùng cối 82 gài giựt do lính ta chế biến.Nói chung tất cả những gì ae nghỉ có thể giúp ích cho công tác phòng ngự đều được triển khai.
Lúc nầy lại một tình huống tự nhiên xảy ra như 1 thử thách đến tột cùng với ae trong cuộc chiến.Hồ nước duy nhất của tiểu đoàn còn lại cũng bắt đầu cạn khô.bình thường những năm trước đó tình huống nầy cũng đả làm cho ta khó khăn khá nhiều rồi,khi ai củng phải đi kiếm nước dùng cách ngoài xa đ/v.Vậy mà giờ nó xảy ra đúng lúc ta đang gặp khó khăn,ác liệt thế nầy.Cả hồ nước giờ chỉ còn 1 vài vủng nhỏ như bàn tay,đục ngầu và bùn sền sệt.Anh em phải rang gạo chia nhau để nhai cho đở đói mà chiến đấu với nhau.Mỗi đ/c chỉ được nhận khẩu phần là vài ba nắm gạo rang cùng vài ba ngụm nước.Cứ thấy đói thì tự móc túi lấy gạo rang ra mà nhai,còn khi thật khát mới được uống lưng ngụm nước.Thật éo le và mâu thuẩn khi mà ăn gạo rang lại khát nước vô cùng.Sự việc ngay lập tức được lên máy báo ngay về E để có cách hổ trợ.
Từng loạt pháo cầm canh của pot bắn vào cứ nổ đều đều không dứt,gây lên những ánh chớp sáng rực suốt đêm.
Gần sáng bộ binh ta đả triển khai bám sát hết chiến hào,đề phòng pot áp sát triển khai lối đánh hôm qua.Ta cũng thống nhất nếu phát hiện sẻ kiên quyết nổ súng đồng loạt,bằng mọi giá không cho chúng bám gần đội hình,triển khai được hỏa lực.
Khi trời vừa rạng sáng,bất ngờ hỏa lực DKZ và cối 82 của ta nổ súng,bắn vào các vị trí địch có thể triển khai uy hiếp ta trong 5 phút từ các trận địa dự bị.Dứt loạt ta lại cơ động về các trận địa trực chiến.Nhưng không thấy địch có động tỉnh gì.
Mãi đến hơn 7 giờ địch mới có đợt tập kích đầu tiên ,như cố giử thế làm cho ta nao núng.Vài loạt B với vài loạt đạn nhọn lúc nầy đối với chúng tôi chẳng thấm thía gì.Nhưng bằng kinh nghiệm chúng tôi biết rằng chẳng phải đó là những gì chúng thực thụ chúng muốn đánh với ta.
Khi loạt tập kích cuối vừa dứt khoảng 5 phút,đột nhiên nghe tiếng đề pa từ các trận địa hỏa lực ở hướng biên giới Thái liên tục nổ vang,chỉ vài giây sau từng loạt rít cuối tầm và tiếng hỏa lực nổ vang rền.mặt đất lại rung lên bởi đạn xuyên phá,nhưng lần nầychúng tôi còn nghe xen kẻ nhiều tiếng nổ trên không,như xé tan không khí.Trận địa bị bao trùm bởi khói lửa,tiếng mảnh chém vào không khí vun vút,vào mái nhà lộp bộp,vào vách hầm nghe phừng phực.Bất giác chúng tôi ai cũng nép sát vào góc hầm,vì sợ mảnh lọt vào lổ pháo thủ,chém trúng vào người,địch bắn pháo chụp,nổ trên không.
Tiếng nổ như xé tan không khí,từng đám khói lửa cứ nổ trong nhau từ những khẩu 85 nòng dài(của pot)và 105(của Thái) bắn sang,phá hủy gần như hết những gì còn sót lại trên mặt đất,từng mái nhà,các đồ dùng chứa nước,gốc cây ,ngọn cỏ.Nhưng cũng thật may là tầm bắn của chúng lại sâu về hướng c8 củ,nơi địa hình ta đả bỏ ngỏ từ những ngày đầu,nếu không sự thương vong chúng gây cho ta là rất đáng kể.
Đợt pháo nầy tuy cũng không gây sát thương cho ta nhiều,nhưng lại bắn trúng vào tình cảm của ae rất cao.Những đám cỏ tranh khô héo vì bị hỏa lực của mấy ngày trước,nay lại bị lửa của trận pháo nầy làm nên một đám cháy dử dội,lan đến hầm phẩu tiểu đoàn,nơi có 3 đ/c liệt sỉ do ta chưa tổ chức đưa ra được đành để tạm nằm đó vì nhà xác cũng không còn chổ.Trong 3 đ/c nầy có đ/c Đẹp C trưởng c5,khi lửa cháy đến,nhưng pháo còn bắn nên ae không ai dám ra ứng cứu.Đến khi pháo bắn vừa dứt,các đ/c pháo thủ DK và cối 82,D bộ chạy ra dập lửa thì lửa đả cháy khét phần chân đ/c Đẹp rồi,ngày đó ae cảm giác như anh lại phải hy sinh thêm lần thứ 2 trong cuộc chiến.
Giửa lúc đang dập lửa bổng dưng 1 quả đạn lép từ hồi nào phát nổ,khiến 1 đ/c pháo thủ DKZ bị thương nặng vào vai trái,máu tuôn xối xả,ae lại phải đưa về hầm băng bó.Trước tình hình đó,D liền tổ chức 1 bộ phận bung ra thăm dò,tìm cách đưa thương binh ,tử sỉ ra ngoài,nhưng chỉ mới cắt ra thì bị chặn đánh,phải quay trở lại.Phổ biến xuống của tiểu đoàn,địch bắt đầu có dấu hiệu tập trung dứt điểm,tất cả phải tập trung cho tốt,quyết tử thủ không để mất chốt MO HƠN.
Đến tầm 4 giờ chiều địch bắt đầu tổ chức đánh.Lần nầy chúng không tổ chức đánh rộng khắp như lúc ban đầu mà tập trung đánh mạnh vào hướng phòng ngự chủ yếu của ta từ hướng tây ,tây bắc c5.Mủi đột kích của chúng được trang bị hỏa lực rất mạnh,áp đảo ta ngay từ đầu.Chúng chỉ tổ chức 1 mủi vu hồi đánh thọc vào hướng c7,còn lại lực lượng chủ yếu của chúng quyết tâm chọc thủng hướng c5,tạo thành mủi thọc sâu đánh thẳng vào trung tâm,chia cắt tiến tới tiêu diệt toàn bộ quân ta trong căn cứ.Đây cũng là bài bản chủ yếu của ta nên ae cũng được thường xuyên phổ biến cách đánh,giờ mới có cơ hội được thực tế qua trận đánh nầy.Chốt giử khu vực nầy từ đầu đến giờ là 2 b hổn hợp của c5 và c7.Đây là 2 b có thể gọi là đánh phòng ngự giỏi nhứt của D trong thời điểm đó.
Đợi các loạt hỏa lực trực xạ từ đầu của địch vừa dứt,ae lập tức triển khai ra chiến hào chờ đợi,đến khi pot vào gần khoảng hơn chục m,ta bất ngờ nổ súng,quất thẳng vào đội hình đang hành tiến khiến chúng phải tháo chạy trở ra.Tiếng mìn giựt vang dội cả cánh rừng,tiếng la hét,thổi còi của pot trộn lẩn vào nhau ,tạo thành 1 mớ âm thanh nghe thật hổn loạn,truyền vào tới bên trong đội hình.Hỏa lực của ta cũng bắt đầu tham gia chi viện tối đa vào khu vực,từng đường đạn đan xen rót thẳng vào phía sau đội hình tiến công của địch ,tạo nên những chớp lửa nhấp nháy liên miên,từng đụn khói cứ dựng lên,khiến bộ binh vô cùng phấn khởi.
Qua đợt đánh đầu,pot bị thiệt hại khá lớn,xác chúng nằm đầy,những thằng bị thương cứ rú lên từng chập,khiến chúng bị thốn ,mất hẳn nhuệ khí ban đầu.Lúc nầy bộ binh ta bắt đầu đưa chúng vào bẩy.Từng luồng đạn bắn quét ép những tên không có gì trú ẩn phải dạt về 1 góc ta đả bố trí mìn chờ sẳn.Chỉ nghe tiếng nổ của mìn giựt ,là thấy chúng nháo nhào bỏ chạy,tìm nơi ẩn núp,mà những vị trí đó thường ta cũng gài bẩy để chờ.
Sau nhiều lần đột phá thất bại,địch buộc phải rút quân để lại một bải ngổn ngang bên ngoài trận địa.
Cũng trong thời điểm nầy,1 đoàn tải nước của E củng vừa vào tới,kết hợp cùng 1 tổ trinh sát pháo binh,kịp thời tổ chức đưa thương binh,tử sỉ của ta về tuyến sau,kết thúc 1 ngày chiến đấu đầy căng thẳng và dử dội.
 
  • Like
Reactions: Kirinman
MO HƠN TRẬN 11 NGÀY ĐÊM (ngày thứ 11).
Lúc nầy 1 b chỉ còn từ 8 đến 10 đ/c,như vậy là cũng tương đối cao so với 1 số thời điểm trước đó rồi.Do vì có thời điểm ta chia thành 2 bộ phận để phân tán bớt để tránh hỏa lực sát thương trong thời gian đầu,nên khi c5 vào tăng cường ta vẩn giử đội hình như củ,chỉ xen kẻ nhằm để những đ/c chiến đấu trước đó kèm những đ/c mới vào chưa nắm được tình hình địch và mìn trái ta bố trí, không bị động khi bất ngờ địch tổ chức tấn công.Từ chổ đó khu vực phòng ngự giửa c5 và c7 cứ 1 b c5 thì đến 1 b c7 mà không bố trí theo từng c.So với lực lượng ta lúc đó thì pot có lợi thế hơn về quân số rất nhiều.Đội hình chúng rải dài theo toàn bộ từ hướng tây c6 qua c5 về đến hết đội hình c7,gần như hết nửa đội hình ta.
Bên ngoài chúng cũng tổ chức từng tốp lùng sục xung quanh,nhất là hướng nam trận địa,nhằm phát hiện,ngăn chặn lực lượng chi viện cho ta từ bên ngoài vào cũng như lực lượng tải thương tử và vòng đánh chúng từ phía sau của ta.Nói chung về mặt nào bọn chúng cũng vượt trội.Chỉ có sự dũng cảm và cách đánh thì chúng còn thua ta 1 bậc.Ngoài hỏa lực thường xuyên rót vào căn cứ ngày đêm,bộ binh chúng cũng áp dụng rất nhiều cách đánh từ bài bản kết hợp nhiều lối đánh mới nhưng đều bị ta bẻ gẩy.
Thời gian đầu chúng thường dàn ngang đồng loạt tiến công ta dử dội,hỏa lực bên ngoài bắn khống chế,hỏa lực bộ binh trực tiếp vào chiến hào,bộ binh tổ chức dàn ngang đánh đều,vừa đánh vừa hò hét xung phong.Nhưng khi vào gần chiến hào bị ta bất ngờ giựt trái(vì bên ngoài chúng đả giải tỏa hết)và đánh vổ mặt quyết liệt,chúng quay qua thu hẹp chính diện tiến công,dùng lực lượng xung kích được hổ trợ tối đa hỏa lực đi cùng,tổ chức tiến công liên tục,hầu mở được 1 mủi dùi sâu vào trung tâm phòng ngự của ta để phát triển ra 2 bên,nhằm chia cắt tiêu diệt ta từng bộ phận,tiến tới chiếm toàn bộ căn cứ.
Điều chúng không nghỉ tới,như từ đầu duc thao đả nêu,là các bài của chúng đều bị ta bắt hết.Đây như là 1 trận đánh như là tổng hợp của các lần đánh từ trước đến nay của nhiều đ/v trước đó của chúng.Chỉ là từ trước đến nay dù trận đánh có lớn cách nào,sau vài tiếng không xuyên thủng là chúng đều tổ chức rút quân.Còn bây giờ với khả năng tăng cường liên tục và hỏa lực quá áp đảo,chúng tổ chức đánh dài ngày nhằm làm cho ta suy yếu dần,để chúng dể dàng đánh chiếm mà thôi.
Ngay từ đầu đ/v chúng tôi cũng đả nhận định 1 số tình huống và khả năng sẻ xảy ra khi chúng tổ chức đánh,thậm chí cả phương án tiêu hao quân số chỉ còn 20 đến 30 tay súng thì ta vẩn còn khả năng cầm cự 1 thời gian.Việc tấn công vào 1 đ/v phòng ngự Quân tình nguyện ta ở 1 địa bàn quen thuộc gần 3 năm và có 1 khoảng thời gian tương đối tốt để cũng cố chuẩn bị các thứ thì pot vô tình như 1 con thú chui đầu vào bẩy mà thôi.
Sáu giờ sáng ngày tiến công cuối cùng này,chúng gần như tung hết lực lượng vào để quyết định số phận trận đánh.Trên toàn tuyến phòng ngự của ta,chúng dàn ngang dầy đặc nổ súng quyết liệt ngay từ đầu.Cả trận địa như chìm trong khói lửa,các loại hỏa lực theo cùng bộ binh chúng củng bắn dử dội ,trực xạ vào đội hình.Nhưng quân ta cũng quyết không thua kém,lúc nầy cũng chẳng đ/c nào còn cân nhắc bất cứ điều gì,kiên quyết bắn vào bất cứ thứ gì xuất hiện trước chiến hào trong tâm trạng say máu nhất.Tiếng đạn nhọn,hỏa lực,giựt mìn cũng liên tục vang lên.Bên ngoài pot thổi còi,bên trong ta cũng hô xung phong vang dội.
Nhưng xu hướng thì mổi lúc địch mổi chiếm ưu thế tốt hơn.Từ trận địa hỏa lực,nghe ngày bọn chúng càng tiến sâu hơn.Lúc nầy các khẩu 12 ly 7,DKZ 75 trực xạ cũa chúng ngày càng vận động đi tới.Hỏa lực của ta bất chấp hỏa lực từ căn cứ chúng liên tục chế áp,bắn hết cở ra các mục tiêu ngoài chiến hào.
Đột nhiên nghe nhiều tiếng đề pa thật lớn,tiếng rít dài và vài tiếng nổ trên không khô khốc.Vài cụm khói nổ ngay ngoài tiền duyên c7.Trong vài giây sau đó ,liên tiếp tiếng đầu nòng các loại pháo hạng nặng cất lên,hàng chục trái pháo từ ngoài con voi và KOP bắn vào,ngay đúng đội hình dàn ngang tiến công của địch.Tiếng mảnh phạt ngay sát chiến hào,rồi lại lướt ra xa.Bất ngờ cả ta và pot đều sựng lại,nhưng pot thì gần như không có điểm dừng,chúng hốt hoảng la hét hổn loạn vì quá bất ngờ.
Ngay cả bộ binh ta nhiều đ/c còn không biết vừa được pháo mình bắn vào chi viện,vì từ đầu tới giờ có nghe thấy tiếng pháo nào đâu.Ngay chi tiết tổ trinh sát pháo vào hôm qua,ngoài chiến hào không phải đ/c nào cũng biết,nên cũng chẳng chuẩn bị tinh thần gì.Chừng thấy pháo rơi đúng vào đội hình địch nổ liên tiếp mấy chục trái,ae sướng quá mới hò reo vang trời.
Phần pot do không đề phòng ,lại bị mấy chục quả pháo rớt trúng đội hình cùng 1 lúc,chúng chỉ còn biết yên lặng tháo chạy ngay lập tức.Pháo ta bắn tài và chính xác thật,không cần động tác chỉnh đi ,chỉnh lại nhiều lần.Chỉ cần vài trái điểm là khoảng mười giây sau ,các loạt pháo đả rớt ngay đầu pot,bẻ gẩy cuộc tiến công quyết liệt của chúng ngay lập tức.Ngày đó nếu pháo không bắn chính xác đến như vậy hoặc chậm chừng 30 phút nửa thôi,cục diện phòng ngự của Mo HƠN chắc sẻ phải theo hướng khác.Cuộc chiến nầy ta thắng lợi cũng có 1 phần không nhỏ của hỏa lực pháo binh.
Đơn giản vậy thôi,ngày cuối cùng không có gì để kể cho ae nghe nửa.Ngày đó cũng bởi trong thế yếu 2 ngày sau ta mới đưa lực lượng ra lùng sục và trinh sát địa hình.Chẳng còn gì ở trận địa ngoài bông băng chúng bỏ lại trắng xóa,các bộ phận 12 ly7,DKZ 75,các loại vủ khí bộ binh bị bắn tan hoang.Hai ngày sau nửa ta mới nông lên gần mỏ vẹt,cả 1 vùng thối ôm lên vì xác chúng kéo ra bỏ lại,ae không dám lại gần vì sợ mìn trái,vì mùi hôi không chịu được.Ta hầu như không thu được gì nhiều để báo cáo.Nhưng đó là 1 trận đánh làm nên niềm tự hào của đ/v,tự hào vì đả hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao,như cấp trên đả nhận xét.
 
  • Like
Reactions: Kirinman