Hồi thứ 20. CHIẾN DỊCH C81
CÔNG TÁC CHUẨN BỊ
Sau cái trận Takung Krao đó, chúng tôi trở về Don Thomo được một thời gian ngắn, rồi lại có lệnh hành quân. Bấy giờ đang là thời điểm giao nhau giữa hai mùa mưa nắng, mùa mưa 1981 đang kết thúc và mùa khô 1982 đang đến. Chúng tôi lại đi về hướng Nam, vượt qua một con suối sâu, nước cuồn cuộn. Tôi biết bơi chút đỉnh, nhưng chỉ là bơi trong hồ thôi, ra suối lớn nước chảy xiết, tưởng bở tôi súng đeo vai, tay trái cầm bao nylon bọc ba lô quần áo, tay phải quạt nước bơi qua suối. Vừa hụt tầm chân đứng, sức của nước đẩy tôi chới với xuống hạ lưu liền. Nhìn về phía hạ lưu dòng chảy, tôi thấy rõ một hàng đăng bằng tre, được giăng sẳn ngang dòng nước để bắt cá... đang chờ tôi.
Có hai anh lính đứng dọc theo đường dây căng ngang suối (để bộ đội phăng theo dây đó mà lội qua) không anh nào với tới tôi, dòng nước đang đẩy tôi xuống hạ nguồn, xuống cái hàng đăng đang chờ sẳn... Bỗng dưng có bàn tay tay rắn chắc của một anh nào đó, đẩy tôi vào bờ .
Chúng tôi tập kết bên kia dòng chảy, vắt đồ ướt, phơi phóng đồ đạc, nghỉ ngơi ăn uống.
Hôm đó, chúng tôi vào một điểm cách Tà-cuông Krao khá xa để ém quân, ăn uống cực khổ, thiếu thốn đủ thứ, nhất là thuốc hút. Được khoảng mười ngày thì lui quân về Don Thomo.
Sau này nghe anh em nói lại là do vướng cái suối sâu chặn đường hành quân, nên mặt trận không triển khai chiến dịch vào thời điểm đó được, tạm thời rút chúng tôi về.
Anh em nói sao biết vậy, chứ cái chiến dịch này được giữ bí mật lắm, đến cấp đại đội không hề hay biết gì.
Hôm đó là ngày 25 tết, tôi nhớ rõ... Vì hôm đó tôi dắt trung đội đi truy quét trước đội hình đóng quân của tiểu đoàn ở Don Thomo, cùng đi với chúng tôi có anh Dũng đại đội phó đi kèm. Đến trưa chúng tôi về đến nhà thì cả tiểu đoàn đã đột ngột kéo quân vào Cốp-tút rồi, hậu cứ chỉ còn lại mấy bệnh binh mất sức ở lại trông coi.
Chúng tôi vào Cốp-tút, thì tiểu đoàn đã vào Tà-cuông. Hôm sau, chúng tôi vào Tà-cuông thì tiểu đoàn đã đi vào rừng rồi.
Chúng tôi quanh quẩn ở Tà-cuông đợi lệnh, ra hồ Tà-cuông rửa ráy và đong nước vào bình toong, nước hồ vào mùa lạnh trong veo, từng đàn đĩa nghe hơi người lội tới lúc nhúc, kiểu bơi của chúng hệt như kiểu bơi của người nhái mà ta thấy trong phim...
Rửa mặt, đong nước bình xong xuôi, chúng tôi tà tà đi qua một căn lều trại dã chiến, đứng lại nhìn vào thì thấy mấy ông tướng tá mặt trận 479 đứng vây quanh bản đồ, chỉ trỏ, bàn luận hội ý ở đây. Vệ binh mang súng kè kè đứng gác xung quanh, dòm dòm, ngó ngó chúng tôi, chúng tôi thấy không tiện đứng đó lâu, làm ảnh hưởng kế hoạch hành quân của các xếp nên kéo nhau đi mà bàn tán rằng chuẩn bị có đánh lớn đây... Thực sự đến lúc đó chúng tôi cũng chưa biết là mình đang tham gia chiến dịch C81.
Trưa 27 tết chúng tôi bắt kịp tiểu đoàn của mình, anh em đang đong nước vào bi-đông và tất cả cái gì... có thể đựng được nước để ra trận.
Cả tiểu đoàn hành quân vào trận với súng đạn, gạo và nước rất nặng nề, chúng tôi mang theo nước uống rất nhiều. Bởi vì chúng tôi đang vào Nam Cao Mê-lai giữa cao điểm mùa khô khốc liệt.
Ở đây chỉ có hai mùa
Nắng không có nước, còn mưa rừng lầy...
Những câu thơ của đại tá Văn Lê, nhà văn quân đội rất đúng với hoàn cảnh của chúng tôi lúc này.
CÔNG TÁC CHUẨN BỊ
Sau cái trận Takung Krao đó, chúng tôi trở về Don Thomo được một thời gian ngắn, rồi lại có lệnh hành quân. Bấy giờ đang là thời điểm giao nhau giữa hai mùa mưa nắng, mùa mưa 1981 đang kết thúc và mùa khô 1982 đang đến. Chúng tôi lại đi về hướng Nam, vượt qua một con suối sâu, nước cuồn cuộn. Tôi biết bơi chút đỉnh, nhưng chỉ là bơi trong hồ thôi, ra suối lớn nước chảy xiết, tưởng bở tôi súng đeo vai, tay trái cầm bao nylon bọc ba lô quần áo, tay phải quạt nước bơi qua suối. Vừa hụt tầm chân đứng, sức của nước đẩy tôi chới với xuống hạ lưu liền. Nhìn về phía hạ lưu dòng chảy, tôi thấy rõ một hàng đăng bằng tre, được giăng sẳn ngang dòng nước để bắt cá... đang chờ tôi.
Có hai anh lính đứng dọc theo đường dây căng ngang suối (để bộ đội phăng theo dây đó mà lội qua) không anh nào với tới tôi, dòng nước đang đẩy tôi xuống hạ nguồn, xuống cái hàng đăng đang chờ sẳn... Bỗng dưng có bàn tay tay rắn chắc của một anh nào đó, đẩy tôi vào bờ .
Chúng tôi tập kết bên kia dòng chảy, vắt đồ ướt, phơi phóng đồ đạc, nghỉ ngơi ăn uống.
Hôm đó, chúng tôi vào một điểm cách Tà-cuông Krao khá xa để ém quân, ăn uống cực khổ, thiếu thốn đủ thứ, nhất là thuốc hút. Được khoảng mười ngày thì lui quân về Don Thomo.
Sau này nghe anh em nói lại là do vướng cái suối sâu chặn đường hành quân, nên mặt trận không triển khai chiến dịch vào thời điểm đó được, tạm thời rút chúng tôi về.
Anh em nói sao biết vậy, chứ cái chiến dịch này được giữ bí mật lắm, đến cấp đại đội không hề hay biết gì.
Hôm đó là ngày 25 tết, tôi nhớ rõ... Vì hôm đó tôi dắt trung đội đi truy quét trước đội hình đóng quân của tiểu đoàn ở Don Thomo, cùng đi với chúng tôi có anh Dũng đại đội phó đi kèm. Đến trưa chúng tôi về đến nhà thì cả tiểu đoàn đã đột ngột kéo quân vào Cốp-tút rồi, hậu cứ chỉ còn lại mấy bệnh binh mất sức ở lại trông coi.
Chúng tôi vào Cốp-tút, thì tiểu đoàn đã vào Tà-cuông. Hôm sau, chúng tôi vào Tà-cuông thì tiểu đoàn đã đi vào rừng rồi.
Chúng tôi quanh quẩn ở Tà-cuông đợi lệnh, ra hồ Tà-cuông rửa ráy và đong nước vào bình toong, nước hồ vào mùa lạnh trong veo, từng đàn đĩa nghe hơi người lội tới lúc nhúc, kiểu bơi của chúng hệt như kiểu bơi của người nhái mà ta thấy trong phim...
Rửa mặt, đong nước bình xong xuôi, chúng tôi tà tà đi qua một căn lều trại dã chiến, đứng lại nhìn vào thì thấy mấy ông tướng tá mặt trận 479 đứng vây quanh bản đồ, chỉ trỏ, bàn luận hội ý ở đây. Vệ binh mang súng kè kè đứng gác xung quanh, dòm dòm, ngó ngó chúng tôi, chúng tôi thấy không tiện đứng đó lâu, làm ảnh hưởng kế hoạch hành quân của các xếp nên kéo nhau đi mà bàn tán rằng chuẩn bị có đánh lớn đây... Thực sự đến lúc đó chúng tôi cũng chưa biết là mình đang tham gia chiến dịch C81.
Trưa 27 tết chúng tôi bắt kịp tiểu đoàn của mình, anh em đang đong nước vào bi-đông và tất cả cái gì... có thể đựng được nước để ra trận.
Cả tiểu đoàn hành quân vào trận với súng đạn, gạo và nước rất nặng nề, chúng tôi mang theo nước uống rất nhiều. Bởi vì chúng tôi đang vào Nam Cao Mê-lai giữa cao điểm mùa khô khốc liệt.
Ở đây chỉ có hai mùa
Nắng không có nước, còn mưa rừng lầy...
Những câu thơ của đại tá Văn Lê, nhà văn quân đội rất đúng với hoàn cảnh của chúng tôi lúc này.