Status
Không mở trả lời sau này.
Hạng B2
1/8/06
285
20
18
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Nói về vụ rút quân em có việc này muốn hỏi bác Phuni và các bác có kiến thức thực tế. Em nghe mấy đứa bạn đi bên đó về kể là trong quá trình rút quân về nước bộ đội mình chết một mớ vì vụ đưa tiễn, thể hiện tình đoàn kết của dân K. Bộ đội ngồi trên xe dân dưới đường vẫy cờ vẫy tay đưa tiễn, xe sắp chạy đưa tay bắt, xe chạy kéo xuống, mấy anh khom lưng bắt tay bị kéo mất thế té xuống bị xe sau cán chết, nhẹ lắm cũng bị thương, rồi một số chuyện khác nữa lâu wá em quên rồi (đại loại ngoài mặt thì tử tế, anh nào mất cảnh giác là nó thịt luôn).
Nghe tụi nó kể chuyện này xong thấy mấy tấm hình dân K vẫy chào hết ham nổi, không biết thực hư thế nào, nhờ các bác chỉ giáo.
 
Bị Bấm 1 lỗ
9/1/07
222
0
0
Tp.HCM
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Các bác ơi ..kể chuyện tiếp đi chứ.... sau đó em cũng xin kể ít chuyện của em.....
 
Hạng C
4/12/06
577
15
18
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Bài viết thật là hay. Ai ngờ dân xe pháo mà cũng có tâm hồn văn chương quá đỗi. Khâm phục ! khâm phục !
 
Hạng D
7/1/06
2.258
50
38
hamburger hill
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Xin long trọng giới thiệu :
- Đây, tác giả "Bài Ca Không Quên" :
Bố già Phạm Minh Tuấn
image483bk9.jpg

...và Fernandoz, Nhạc Viện TpHCM, sáng hôm nay
image484fo4.jpg
 
  • Like
Reactions: ngr040
Chi Hội Trưởng SubaruFC
15/6/06
2.728
1.581
113
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Nhà bác Phạm Minh Tuấn ở P13 Q10, em gặp bác ấy hoài:D:D em cũng thích bài hát bài ca không quên của bác ấy mà ca sĩ Cẩm Vân hát là hay nhất các bác nhỉ.
 
Hạng B2
8/5/06
346
162
43
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Anh hùng tử khí hùng nào tử
Mệnh trượng phu vị quốc vong thân


Sau trận “nắn gân - tập hậu và giải vây tốc hành” ấy thì rạng sáng ngày hôm sau cuộc chiến thực sự quyết định giữa quân VN và K đã nổ ra. Chiến trường chính là một dãi đất dọc QL 7 về phía bắc Snoul, con đường dẫn đến thủ phủ Salung-Krache, có địa danh là Cát-Đai. Đó là một Phum cách Snoul chừng 4 km với những căn nhà sàn nằm xen lẫn trong những tàn cây chạy dài hai bên QL7, phía sau dãi nhà là những cánh đồng nhỏ khô cằn rồi tiếp giáp là rừng.
Những ngày đầu, vùng nầy là hướng tiến công của Exx và D Gò Dầu thế nhưng qua 5 ngày so găng và nhất là sau trận tập kích hôm trước thì rỏ ràng là lực lượng VN không đủ để có một trận chiến cân sức. Như thế, Trung Đoàn Gia Định từ mạn tây nam của Snoul đã được điều lên tăng cường cho hướng nầy.
Ngày đầu tiên chuyển sang mủi nầy thì tổ tụi tui vẫn đóng trong đội hình với BCH tiểu đoàn, thế nhưng ngày hôm sau thì mọi việc diễn biến càng lúc càng ác liệt. Hai đại đội 2 và đại đội 3 thế chổ cho D Gò Dầu đã hứng chịu một cuộc tấn công dữ dội của một trung đoàn quân K’mer đỏ. Anh Ba T. tiểu đoàn phó kiêm tham mưu trưởng tiểu đoàn được điều lên “đốc chiến” cũng phải ở lại không thể về lại BCH do đường 7 cũng bị bên K cắt đứt. Trận chiến không cân sức đã diễn ra suốt từ sáng sớm đến chiều tối. Bên mình dù quân số ít hơn nhưng nhờ có hầm và mệnh lệnh “kỷ luật chiến trường” nên vẫn còn trụ vững mặc dù cũng đã có một số thương vong…

Đến chừng 7 giờ tối thì tổ tụi tui nhận được lệnh đi cùng một tiểu đội súng cối với sự dẫn đường của trinh sát trung đoàn đi lên trận địa. Nhiệm vụ là nắm tình hình, hộ tống anh Ba T. về họp bàn chiến thuật với BCH tiểu đoàn và (tổ trinh sát tụi tui) mang nước, lương khô tiếp tế cho hai đại đội trên đó và (tiểu đội cối) tải thương binh về tuyến sau .

Triết thuyết của các tôn giáo thường dạy rằng: Ai mà trong cuộc đời có nhiều tội lổi thì khi chết sẽ bị xuống hỏa ngục…Con đường đi xuống hỏa ngục đó nếu có thì chắc chắn là sẽ giống như con đường mà đêm nay chúng tôi đang đi…Trời cuối năm, từng cơn gió se lạnh và khô thổi vuốt qua cánh đồng và những tàn lá hai bên đường và làm bùng đỏ lên những đám lửa của những căn nhà đang cháy rực. Mái, vách đã ra tro nhưng những cây cột do được chôn sâu xuống đất và thường được làm bằng gổ cứng nên vẫn đứng sửng và trong đêm đen vẫn rực lên ánh lửa đỏ than hồng. Ánh lửa, tiếng gió rít, mùi hăng nồng của khói tro, của thuốc súng…tất cả đã tạo cho thần kinh chúng tôi, những chiến binh đã qua “thử lửa”, một cảm giác vừa căng cứng, vừa như mất thăng bằng và sự tự chủ…từng bước chân như đi trong hư vô mặc dù tụi tui vẫn phải hết sức tập trung vì biết rằng quân K đang lẩn khuất đâu đó hai bên đường. Đây là đất của họ, họ rất thông thuộc đường đất, và sẽ dễ dàng làm thịt tụi tui nếu họ đủ gan và biết chọn đúng chổ phục kích…Trên mặt đường vương vãi ngổn ngang những vỏ đạn SKZ 75 (đại bác không giật của US-ARMY) và DK 82 (đại bác không giật của LX), mấy ông bạn bên tiểu đội cối vốn chỉ quen “đi sau - vác nặng”, nay phải liều mình đi vào đất địch như một khinh binh (khinh: nhẹ) nên cứ thỉnh thoảng lại đá vào mấy cái vỏ đạn và lại một phen làm cả đám hết hồn vì lo bên K phát hiện ra tụi tụi đang len lỏi qua đội hình của họ. Có những chổ tụi tui đi gần đến mức nghe rỏ cả tiếng đào hầm của lính K, tuy nhiên mấy ông anh bên trinh sát trung đoàn đã trấn an tụi tui rằng: “Đừng có lo, cứ đi thật êm, trời tối tụi K cũng không dám mò đi lung tung đâu vì nó cũng sợ mình phục kích…” Cứ thế, dù con đường hỏa ngục tưởng chừng như vô tận rồi cũng được vượt qua…Bây giờ nhớ lại, tôi mới tận ngộ rằng, vì sao trong mùa hè đỏ lửa của cuộc chiến tranh VN đã xuất hiện những cái tên ấn tượng như “Đại lộ Kinh hoàng – QL 13 Bình Long ”, “Đại lộ Hoàng Hôn – Dãy phố Buồn hiu - Quảng Trị”…Khi đến nơi, cảm nhận được nỗi vui mừng của những đồng đội khi được tiếp tế nước và lương khô qua những cái nắm chặt tay thật lòng thì bao nhiêu mệt nhọc và căng thẳng của đoạn đường máu lửa như đã được gội rửa gần hết...
Chuyến về cũng gian nan tương tự nhưng mấy ông bạn lính Cối không còn than vãn nặng nề gì nữa, bước chân hình như đều hơn, nhanh hơn vì trỉu nặng trên vai họ và vời vợi thời gian mà họ đang vượt qua sẽ là sinh mạng của những đồng đội thương binh…Chúng tôi đã đi không nghỉ và cảm thấy sao thật mau, cả bọn đã về đến BCH tiểu đoàn.

Sau buổi họp của BCH tiểu đoàn về kế hoạch ngày mai thì…tổ tụi tui đã nhận được một nhiệm vụ mà sau nầy tụi tui cứ nói đùa với nhau là như hồi “quá ngũ quan trảm lục tướng” của Ông Quan Vân Tường. Nhiệm vụ là: Hộ tống BCH tiểu đoàn “xông trận”, tức là thay vì ở tuyến sau cùng với Đại Đội 1 (C1) theo kế hoạch cũ thì BCH tiểu đoàn sẽ cùng tổ chúng tôi đêm nay bí mật đi lên tuyến trên với C2 và C3 để sẳng sàng cho trận quyết chiến ngày mai. Nghĩa là tụi tui lại một lần nữa phải trở lại con đường hỏa ngục nhưng với một trách nhiệm nặng nề hơn là phải bảo vệ an toàn BCH tiểu đoàn trên suốt con đường xuyên qua đất địch. Thế là lại mò mẩm nhưng cũng đỡ khồ hơn lần trước là vì các anh trong BCH tiểu đoàn đều là những chiến binh dạn dày kinh nghiệm trong cuộc kháng chiến trước 1975 nên kỷ năng “…băng lau lách xuyên đêm…” của mấy ảnh quá ngon lành thành ra mọi việc lại êm re hơn chuyến đi lần trước…

Đêm đó…sau khi đến nơi, tổ tụi tui đã được giao một nhiệm vụ thực sự “lạnh lưng”. Ở chiến tuyến của C3, tổ chốt ở vị trí gần quân K nhất đã bị thương toàn bộ. Hầm chốt chiến đấu vẫn còn nhưng người thì không ! Lúc đến nơi, ông trung đội trưởng trung đội 1 của C3 (B1) mới dẫn tụi tui ra (lúc ấy là chừng 21 giờ đêm, trời tối như mực tàu…) và nói:
- Bên kia bụi chuối, cách chuồng trâu (lại trâu !) 10 mét là cái hầm dành cho mấy ông. Hồi chiều khi rút thương binh thì nó còn trống. Bây giờ thì không biết tụi K có chiếm nó hay chưa. Mấy ông cứ bò ra đó, phang mấy quả lựu đạn rồi chiếm lấy hầm mà thủ cho tới sáng nhé…
Từ trên trời rơi xuống, mà còn đánh “mò” theo kiểu “bịt mắt bắt dê” nầy thiệt là hết biết (thời đó chưa có từ “botay.com”), thế nhưng, trong hoàn cảnh mà sinh mạng của cả đơn vị từ cán bộ đến từng chiến sĩ đều ngàn cân treo sợi tóc nầy thì không có đất cho sự cân phân, so bì… tồn tại. Thôi thì….”…cũng liều nhắm mắt đưa chân…” (cụ Tiên Điền “độc chiêu” là ở chổ nầy: Trong hầu như bất kỳ hoàng cãnh éo le nào, ta cũng đều có thể mượn lời của cụ để thì là mà…trang trải nỗi lòng một cách đã đời cô Lựu )…thế nhưng, sự thể thì cũng không đến đỗi. Bên K có lẽ cũng “ngán càng” sau một ngày máu lửa nên khi tụi tui bò đến thì cái hầm chốt vẫn im ắng, chẳng có “ma” (sống) nào “trụ trì” cả. Tụi tui tiếp quản chốt im re, thế nhưng có một vấn đề nhỏ. Đó là hầm quá nhỏ. Thằng Phú không thể nào an trí cái thân theo chuẩn người mẫu nam của nó vào hầm nên tụi tui đành ưu tiên cho nó về tuyến sau (BCH C3) còn tui và thằng Cắt cố thu mình chịu trận tại chốt.

(xin hẹn tiếp lần sau: một đêm ngủ mà thức - thức mà ngủ và một ngày chiến trận của những anh hùng)
 
Hạng D
27/5/05
1.543
20
38
Biên Hòa
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

phuni56

Triết thuyết của các tôn giáo thường dạy rằng: Ai mà trong cuộc đời có nhiều tội lổi thì khi chết sẽ bị xuống hỏa ngục…Con đường đi xuống hỏa ngục đó nếu có thì chắc chắn là sẽ giống như con đường mà đêm nay chúng tôi đang đi…

Đọc bài của bác mà em ái mộ bác qúa,sao bác ko xuất bản tự truyện nhỉ?Bút pháp tả thực theo lối kể chuyện của bác rất cuốn hút và có cái thần .
 
Bị Bấm 1 lỗ
9/1/07
222
0
0
Tp.HCM
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

tiếp đi bác phuni ơi em hồi hộp quá bác ạ !
 
Hạng B2
9/3/06
324
1
18
44
Hà Nội
RE: Những vụn vặt lượm lặt từ ... ký ức

Em là bậc con cháu, thật sự hôm nay mới vào đọc topic này, bây giờ mới xong, thật chẳng biết nói thế nào !!!!
Mặc dù là dân khối A nhưng em rất thích học lịch sử, thích đọc về lịch sử cả VN và TQ. Quả thật OS là một trang Web ấn tượng ! Xin chân thành cảm ơn các bác - những cư dân OS !
 
Status
Không mở trả lời sau này.