Status
Không mở trả lời sau này.
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Sập nhà chứa máy bay, sát thủ săn ngầm P-3C Mỹ "đi tong"</h1>(Soha.vn) - 3 trong số 4 máy bay tuần thám săn ngầm P-3C Orion của Hải quân Mỹ đã hư hại trên mức có thể sửa chữa sau khi mắc kẹt trong hangar bị sập do tuyết rơi dày tại Nhật Bản.</h2>Sau B-52 Mỹ, tới lượt P-3C Hàn Quốc "trêu ngươi" Trung Quốc[*]Dọa “biến P-3C Orion thành bia tập bắn”, TQ vẫn sợ Mỹ - Phi liên thủ[*]So GX-6 với P-3C: Trung Quốc đang tự hạ thấp mình[/list]Thông tin trên do tạp chí Sea Power dẫn lời các quan chức Hải quân Mỹ cho biết hôm 5/5. Số phận của chiếc thứ 4 vẫn chưa thể đánh giá cụ thể.
4 chiếc máy bay Orion đang trải qua quá trình bảo dưỡng tại cơ sở bảo dưỡng máy bay tập đoàn NIPPI ở thành phố Yamato (Nhật Bản), ngay cạnh căn cứ hàng không hải quân Atsugi của Mỹ. Mái của hangar máy bay đã bị sập vào ngày 15/2 do tuyết rơi quá dày. Khi xảy ra sự việc, trong hangar còn có 6 máy bay Orion của Lực lượng Tự vệ Biển Nhật Bản.
Theo LaToya Graddy, người phát ngôn cho Văn phòng chương trình máy bay trinh sát và tuần tra biển của Hải quân Mỹ tại căn cứ hàng không hải quân Patuxent River, bang Maryland: "Trong số 4 chiếc máy bay, 3 chiếc đã thiệt hại hoàn toàn. Chiếc còn lại sẽ được đánh giá khả năng tiếp tục phục vụ sau khi phần mái sập được tháo dỡ. Tất cả 4 chiếc máy bay đang trong quá trình bảo trì theo lịch trình khi xảy ra sự việc".
Máy bay P-3C Orion đã tuần tra Thái Bình Dương để thực hiện các sứ mệnh tuần thám và săn ngầm kể từ khi nó được giới thiệu vào những năm 1960. Theo tờ Stripes (Mỹ), mỗi chiếc máy bay này có giá khoảng 36 triệu USD.
Hải quân Mỹ đang dần thay thế các máy bay P-3 bằng máy bay P-8 Poseidon với khung máy bay được nâng cấp và hệ thống điện tử được cải tiến. Máy bay P-8 đã bắt đầu được điều tới các căn cứ Mỹ ở Nhật Bản vào tháng 12/2013.

“Chiến hạm Mỹ là mục tiêu dễ dàng đối với hải quân Iran”</h1>"Trong nhiều năm qua, chúng tôi đã xây dựng mô hình các chiến hạm Mỹ và đánh chìm chúng. Chúng tôi tiêu diệt bản sao những con tàu của họ trong vòng 50 giây..." - Ông Fadavi nói.</h2>Iran luyện tấn công siêu tàu sân bay Mỹ[*]ẢNH: Iran duyệt binh hoành tráng, khoe nhiều vũ khí "khủng"[*]Tàu sân bay Iran khiến Mỹ choáng váng chỉ là mô hình đóng phim?[/list]Hãng tin Fars ngày 6/5 đưa tin Tư lệnh Hải quân của Quân đoàn Vệ binh Cách mạng Hồi giáo Iran (IRGC), Chuẩn Đô đốc Ali Fadavi, tuyên bố các thủy thủ Iran đã đạt đến trình độ thuần thục, cho phép họ tiêu diệt các chiến hạm của Mỹ một cách khá nhanh chóng.
Ông Fadavi nói: “Người Mỹ không hay biết gì cả. Trong nhiều năm qua, chúng tôi đã xây dựng mô hình các tàu khu trục, tàu tuần dương... của Mỹ và đánh chìm chúng. Chúng tôi tiêu diệt bản sao những con tàu của họ trong vòng 50 giây bằng một loạt biện pháp tác chiến.”
Chuẩn Đô đốc Fadavi nói thêm rằng trong những năm gần đây, các thủy thủ Iran thường xuyên tập luyện thành thạo các biện pháp tiêu diệt tàu chiến Mỹ, kể cả trong vùng Vịnh.
Ông Fadavi đồng thời lưu ý trong thời gian này, hải quân Iran đã có hình dung khá tốt về thiết kế của các chiến hạm Mỹ.

 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Máy bay chiến đấu Mỹ rơi tan xác, phi công thoát chết
Thứ bảy 10/05/2014 16:17
ANTĐ - Ngày 9-5, một chiếc máy bay chiến đấu AV-8B Harrier của lực lượng Hải quân đánh bộ Mỹ đã bị rơi xuống sa mạc hoang vắng ở Phoenix, bang Arizona và bốc cháy thành than, nhưng phi công đã nhảy dù an toàn.
Siêu trực thăng Đài Loan vừa nhận từ Mỹ bị rơi tan tành
Siêu tiêm kích F/A-18C Hornet của Mỹ bị rơi, phi công mất tích
Máy bay vận tải quân sự C-130 rơi, toàn bộ 103 người thiệt mạng
Trực thăng HH-60G của Mỹ rơi tại Anh, 4 người tử nạn
Theo thượng sỹ Donald Bohanner, chiếc máy bay, thuộc liên đội máy bay Hải quân đánh bộ số 3, căn cứ không quân Yuma, bang Arizona, đã cất cánh lúc 13h30 chiều 9-5 (giờ địa phương), 1 tiếng đồng hồ sau bị rơi xuống khu vực thưa dân cư ở miền nam thành phố Phoenix.
Hiện trường vụ tai nạn
Rất may mắn, phi công đã nhảy dù khỏi máy bay trước khi nó rơi xuống đất và đã được cảnh sát địa phương giải cứu cách hiện trường vụ tai nạn khoảng 3km. Tại hiện trường chiếc AV-8B Harrier đã bị cháy rụi thành than.
Các nhà điều tra đang phong tỏa hiện trường tai nạn trong bán kính 1 km để thu thập chứng cứ, tìm hiểu nguyên nhân vụ tai nạn. Một số nguồn tin cho rằng, máy bay bị rơi do trục trặc động cơ.
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Iran giới thiệu 'bản sao' UAV RQ-170 làm Mỹ choáng váng
(Vũ khí) - Quân đội Mỹ hẳn sẽ cảm thấy choáng váng sau khi Iran vừa bất ngờ giới thiệu một 'bản sao' UAV RQ-170 vào hôm Chủ Nhật.
Isreal 'trình làng' siêu UAV Heron mà Việt Nam quan tâm
Tác chiến điện tử Nga lại 'bắt sống' UAV Mỹ ở Crimea
Cận cảnh mô hình 'bản sao' UAV RQ-170 vừa được Iran giới thiệu hôm 11/5.
Cận cảnh mô hình 'bản sao' UAV RQ-170 vừa được Iran giới thiệu hôm 11/5.
Trong một buổi lễ được tổ chức hôm 11/5, Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo Iran (IRGC) đã chính thức giới thiệu một máy bay không người lái tàng hình, được chế tạo dựa trên việc đảo ngược kỹ thuật từ chiếc UAV RQ-170 Sentinel thu được của Mỹ hồi tháng 12/2011, sau khi chiếc máy bay này gặp tai nạn và phải hạ cánh xuống vùng Đông Bắc Iran.
Kể từ khi chiếc RQ-170 bị Iran thu giữ, các chuyên gia hàng đầu nước này đã bắt đầu nghiên cứu thiết kế khí động học tàng hình của loại UAV thuộc hàng bí mật số 1 này của Không quân Mỹ.
Trong tháng 2/2013, một đoạn video đã cho thấy rằng Iran đã truy cập được một số dữ liệu được lưu bên trong chiếc máy bay với mệnh danh "Quái thú Kandahar" RQ-170.
Bản sao UAV RQ-170 (góc phải phía trên) và nguyên bản UAV RQ-170 Sentinel của Mỹ mà Iran thu được (góc trái phía dưới màn ảnh).
Bản sao UAV RQ-170 (góc phải phía trên) và nguyên bản UAV RQ-170 Sentinel của Mỹ mà Iran thu được (góc trái phía dưới màn ảnh).
Sau một vài tuyên bố không có căn cứ, các hình ảnh được Iran tiết lộ là bằng chứng đầu tiên cho thấy rằng, họ đã tìm được một điều gì đó thú vị như các ổ đĩa cứng nằm bên trong chiếc UAV.
"Tất cả bộ nhớ và hệ thống máy tính của máy bay này đã được giải mã và một số tin tốt sẽ được công bố trong tương lai gần, không chỉ RQ-170 mà còn cả việc các lực lượng của chúng tôi đã thực hiện xong việc đảo ngược kỹ thuật của chiếc máy bay không người lái này", Phó Tư lệnh IRGC Hossein Salami nói với hãng thông tấn Fars News hồi năm 2013.
Có thể nhận thấy sau gần 3 năm bị thu giữ, chiếc RQ-170 của Mỹ đã trở nên tồi tàn hơn nhiều.
Có thể nhận thấy sau gần 3 năm bị thu giữ, chiếc RQ-170 của Mỹ đã trở nên tồi tàn hơn nhiều.
Hiện chưa rõ rằng bản sao UAV RQ-170 của Iran đã thực hiện chuyến bay đầu tiên hay chưa, cũng không chắc đó có phải là một sửa đổi cuối cùng mà các kỹ sư Iran đã thực hiện trên mô hình ban đầu hay không. Nhưng sự thật về mô hình "bản sao" UAV RQ-170 vừa được Iran giới thiệu sẽ là một tin rất xấu đối với Quân đội Mỹ khi có thêm các cảnh quay của máy bay không người lái đang bay ở Iran.
Sau UCAV RQ-170, Iran cũng đã săn lùng và khôi phục được thêm 2 loại máy bay không người lái khác, đó là RQ-11 và ít nhất là một chiếc Scan Eagle xâm nhập vào không phận Iran từ Vịnh Ba Tư.
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Hệ thống phòng thủ tên lửa tiền tỷ của Mỹ vô dụng
(Soha.vn) - Hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ chưa từng được thử nghiệm đánh chặn ICBM, trong khi đây là mối đe dọa chủ chốt mà nó cần phải phòng thủ.
Tờ Extremetech có bài viết nhận định về tình trạng hiện nay của chương trình phòng thủ tên lửa GMD của Mỹ. Dưới đây là nội dung bài viết:
Gần 20 năm qua, Mỹ đã đổ nhiều tiền của vào việc phát triển hệ thống phòng thủ tên lửa có khả năng đánh chặn các loại tên lửa đạn đạo liên lục địa (ICBM) và các loại tên lửa hành trình trước khi chúng tiếp cận mục tiêu. Bất chấp nỗ lực này, hệ thống của Mỹ chưa bao giờ hoạt động được như kỳ vọng. Tháng trước, Cơ quan Giải trình Chính phủ Mỹ (GAO) đã công bố một bản báo cáo về chương trình phòng thủ tên lửa GMD, trong đó chỉ trích gay gắt nhiều khía cạnh về thiết kế, điều hành và thử nghiệm thực địa của chương trình này.
Bất chấp những vấn đề gặp phải và các thất bại, Hạ viện Mỹ tiếp tục bỏ phiếu chi thêm 20 triệu USD để triển khai một hệ thống GMD ở vùng East Coast, trong khi đó quân đội Mỹ cũng đã triển khai hàng loạt tên lửa đánh chặn tới Alaska và có kế hoạch yêu cầu nhiều tên lửa hơn nữa. Tổng chi phí của chương trình này tới năm 2017 dự kiến ở mức 40 tỷ USD.
Vấn đề nằm ở chỗ, hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ chưa từng được thử nghiệm đánh chặn ICBM, trong khi đây là mối đe dọa chủ chốt mà nó cần phải phòng thủ. Thay vào đó, khả năng của hệ thống chỉ được mô tả qua bản báo cáo từ phía Cơ quan Điều hành, Kiểm tra và Đánh giá (DOT&E) của Lầu Năm Góc rằng "có khả năng hạn chế trước một mối đe dọa đơn thuần". Những ngôn từ đó đã được dùng để mô tả tình trạng của hệ thống kể từ năm 2003.
BÀI LIÊN QUAN
TQ thử vũ khí siêu vượt âm xuyên thủng lá chắn tên lửa Mỹ
“Sát thủ lá chắn tên lửa” Nga có uy hiếp được Mỹ?
Xây dựng lá chắn tên lửa, Ấn Độ cho Trung Quốc 'hít khói'
Nói đơn giản thì đây là một chương trình lãng phí thời gian nhất: kéo dài, đắt đỏ, tiêu tốn nhiều nguồn lực nhằm theo đuổi một mục tiêu mà có thể không thể đạt được. Tuy vậy ở các quốc gia khác, ví như Israel đã triển khai thành công hệ thống phòng thủ tên lửa. Nếu như vậy, chương trình của Mỹ đang gặp phải những vấn đề gì?
Mối đe dọa khác biệt
Iron Dome là một hệ thống đánh chặn tên lửa do Israel phát triển nhằm phòng thủ trước các cuộc tấn công bằng rocket Qassam và Grad của các nhóm khủng bố và phiến quân. Những rocket này có vận tốc khoảng 675 m/s. Tuy nhiên đối với mục tiêu là ICBM vốn có vận tốc khoảng 4 km/s trong giai đoạn phóng và ở giai đoạn cuối lên tới 6.9km/s thì vấn đề đánh chặn lại hoàn toàn khác.
Hệ thống Irone Dome của Israel
Hệ thống Irone Dome của Israel
Tiêu diệt một ICBM bằng một tên lửa đánh chặn ICBM đã được ví như việc sử dụng một viên đạn để bắn một viên đạn khác. Cân nhắc những viên đạn nhanh nhất có sơ tốc 1.22 km/s, nhiều người có thể tranh luận rằng hệ thống Iron Dome thực sự có thể “hạ một viên đạn bằng một viên đạn”. Tuy nhiên việc cố gắng đánh chặn một ICBM bằng một tên lửa GMD đòi hỏi tốc độ nhanh hơn thế rất nhiều.
Có ba giai đoạn để tên lửa đánh chặn có thể tấn công một ICBM, giai đoạn phóng (pha đẩy), giai đoạn giữa (khi ICBM trong hành trình bay cận quỹ đạo), và giai đoạn tách tầng (ICBM quay trở lại tầng khí quyển hướng tới mục tiêu). Giai đoạn phóng trên lý thuyết là giai đoạn dễ tấn công nhất, nhưng nó đòi hỏi một cự ly rất gần, chu trình phóng cực kì nhanh và cần nhớ là đòi hỏi một lực đẩy rất lớn. Việc đánh chặn ICBM lúc này tương tự như việc tiêu diệt một rocket kích thước lớn đang hướng lên quỹ đạo thấp (LEO) của trái đất trong vòng 60-300 giây.
Việc đánh chặn ICBM đang trong giai đọan tách tầng là một lựa chọn tồi bởi ICBM đã nhắm đến mục tiêu, theo đó đánh chặn một đầu đạn hạt nhân hoặc hóa học có thể chỉ làm đầu đạn rơi chậm hơn sang ngoại ô một thành phố thay vì nó đang nhắm vào vào trung tâm thành phố.
Chỉ còn giai đoạn giữa là thời điểm tấn công ưa thích. Tuy nhiên dựa trên những bằng chứng sẵn có cho thấy rằng một ICBM có khả năng dễ dàng khởi động những biện pháp đối kháng nhằm giảm đáng kể cơ hội cho một tên lửa đánh chặn ICBM có thể khóa mục tiêu hiệu quả.
Vấn đề cơ bản với bất kì hệ thống đánh chặn ICBM là nó tốn kém hơn rất nhiều so với việc bắn nhiều ICBM vào mục tiêu. Một trong những lý do khác để hệ thống Iron Dome của Israel hoạt động là bởi vì những phiến quân không thể cùng lúc phóng đi hàng loạt tên lửa vào không phận của Israel chỉ trong thời gian vài phút. Thậm chí như vậy, đây cũng được coi là một biện pháp bảo vệ mang tính tâm lý nhiều hơn là mang tính hiệu quả thực sự.
Kết quả các cuộc thử nghiệm hệ thống phòng thủ tên lửa
Lịch sử các cuộc thử nghiệm hệ thống GMD của Mỹ cho thấy kết quả kém
Lịch sử các cuộc thử nghiệm hệ thống GMD của Mỹ cho thấy kết quả kém
Trong trường hợp của mình, Mỹ đã tránh bất kì cuộc thử nghiệm nào trước một ICBM thực sự như trên, thay vì đó Mỹ lại tiến hành những cuộc thử nghiệm nhỏ và đơn giản hơn và trước các mục tiêu di chuyển chậm hơn nhiều. Bên cạnh đó, Mỹ tiếp tục chế tạo và triển khai những tên lửa đánh chặn như CE-II vốn chưa từng có một cuộc thử nghiệm thành công. Khi GAO liên hệ với Bộ Quốc phòng Mỹ để cung cấp thêm những dữ liệu về thực trạng của chương trình này, Bộ Quốc phòng đã không sẵn lòng chia sẻ những chi tiết về sự đánh giá của họ, cùng với đó họ lại sẽ tiếp tục triển khai những phương tiện với khả năng chưa được chứng minh.
Nhiều cơ quan chính phủ đã ra những bản báo cáo về sai lầm trong công tác quản lý của Cơ quan phòng thủ tên lửa Mỹ, các bản báo cáo trên viện dẫn rằng tổ chức này chưa đề xuất được các biện pháp khắc phục những lỗi chủ yếu. Mặc dù không có được những giải pháp hiệu quả nhưng Quốc hội Mỹ lại tỏ ra vui mừng và tiếp tục bỏ tiền vào những hệ thống vô tác dụng, và không yêu cầu các cơ quan chức năng cung cấp phương án khắc phục những vấn đề trên trong tương lai.
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Nga hạn chế nhu cầu sử dụng trạm vũ trụ của Mỹ
[BCOLOR=#ffffff][/BCOLOR]
Quote:
Nga mới đây tuyên bố từ chối yêu cầu được sử dụng Trạm Vũ trụ Quốc tế (ISS) của Mỹ, một động thái được cho là để đáp trả lại lệnh trừng phạt của Nhà Trắng vì vấn đề Ukraine.
Nga sẽ đưa người lên Mặt Trăng vào năm 2030 / NASA tạm ngưng hợp tác với Nga
international-space-station-ex-1285-3149-1400118711.jpg

Trạm Vũ trụ Quốc tế (ISS) nhìn từ tàu con thoi Endeavour. Ảnh: Reuters
Theo Reuters, thông báo được Phó Thủ tướng Nga Dmitry Rogozin, người đứng đầu ngành công nghiệp quốc phòng nước này, đưa ra hôm 13/5. Theo đó, Nga sẽ không cho phép phi hành gia Mỹ sử dụng ISS từ sau năm 2020, đồng thời cắt đứt hoạt động cung cấp động cơ tên lửa do Nga chế tạo để phục vụ cho mục đích phóng vệ tinh quân sự.

"Chúng tôi sẵn sàng cung cấp những động cơ này, nhưng trừ một điều kiện, đó là chúng không được sử dụng để phóng vệ tinh quân sự", Rogozin cho hay.

Tuyên bố của Nga được đưa ra sau khi Mỹ áp đặt lệnh trừng phạt đối với các đồng minh của Tổng thống Vladimir Putin, trong đó có Rogozin, vì cho rằng Nga can thiệp của Nga trong vấn đề Ukraine. Mỹ cũng tuyên bố từ chối cấp giấy phép xuất khẩu cho các sản phẩm công nghệ cao có thể hỗ trợ cho lĩnh vực quân sự của Nga. Trước động thái này, Nga cho rằng các lệnh trừng phạt của Mỹ là không thích đáng.

Rogozin cho biết Nga đang có những thay đổi và bước tiến mới đối với ngành công nghiệp không gian từ sau năm 2020, đồng thời sẽ đầu tư nguồn lực và kinh phí để thực hiện một dự án với nhiều triển vọng mới. Theo ông, Nga có thể sử dụng và nghiên cứu ISS mà không cần sự hợp tác từ phía Mỹ.

Nga là quốc gia đóng vai trò chủ chốt tại ISS với sự tham gia cả về nhân lực và công nghệ. Theo kế hoạch, Mỹ muốn sử dụng ISS cho đến ít nhất là năm 2024. Tuy nhiên, tàu vũ trụ Soyuz của Nga là phương tiện duy nhất đưa phi hành gia Mỹ lên trạm nghiên cứu. Các hoạt động nghiên cứu của Cơ quan Vũ trụ Hàng không Mỹ (NASA) hiện nay được thực hiện nhằm khôi phục phương tiện di chuyển lên ISS vào năm 2017.

Thùy Linh
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Nga khôi phục tàu trinh sát có “1-0-2” SSV-33 Ural

(Kienthuc.net.vn) - Bộ Quốc phòng Nga đang đặt hàng Rostatom khôi phục hoạt động tàu trinh sát chạy bằng năng lượng hạt nhân có “1-0-2” trên thế giới SSV-33 Ural.
Theo hãng tin Arms-Tass, Tổng công ty nhà nước Rosatom ngày 13/5 đã đăng tải trên website công ty đơn đặt hàng của Bộ Quốc phòng Nga về việc khôi phục hoạt động của tàu trinh sát, đối kháng điện tử cỡ lớn SSV-33 Ural. Đây là lớp tàu trinh sát khổng lồ có một không hai trên thế giới từng hoạt động dưới thời Liên Xô. Dự kiến, người thắng cuộc gói thầu khôi phục tàu trinh sát lớp Ural sẽ được công bố vào ngày 9/7 tới.​
Với tổng giá trị hợp đồng ước đạt 650 triệu rúp, Rosatom sẽ chia gói thầu khôi phục tàu Ural thành 3 bước và chiến hạm trinh sát cỡ lớn này sẽ được biên chế trở lại vào Hải quân Nga trong năm 2016. Toàn bộ quá trình khôi phục chiến hạm Ural sẽ được thực hiện tại Bolshoi Kamen, vùng Primorye, nơi con tàu đang được niêm cất.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
ssv33_kienthuc_4701_ggdi.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center} Tàu trinh sát, phát hiện sớm tên lửa đạn đạo khổng lồ SSV-33 Ural.{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
SSV-33 Ural thuộc lớp Project 1941 Titan được thiết kế để phát hiện sớm tên lửa đạn đạo Mỹ, NATO trong Chiến tranh Lạnh.​
Kích thước của con tàu có thể so sánh với tàu tuần dương hạt nhân hạng nặng lớp Orlan của Liên Xô hay tàu sân bay của Hải quân Ấn Độ INS Vikramaditya. Con tàu khổng lồ này dài 265m (dài hơn tàu sân bay Pháp Charles de Gaulle 4 mét) và rộng 30m, lượng giãn nước gần 37.000 tấn.​
Nhiệm vụ chính của lớp tàu trinh sát này là tổ chức trinh sát điện tử, đối kháng điện tử cấp hạm đội. Với các kênh liên kết thông tin với vệ tinh, hệ thống điện tử và radar trên tàu Ural cung cấp tham số về vị trí, phần từ bắn về đối phương cho các đơn vị tàu ngầm, tàu nổi của Liên Xô. Đây là yếu tố rất quan trọng trong học thuyết tác chiến phi đối xứng dùng tên lửa hành trình diệt hạm của Liên Xô để đối phó với các hạm đội tàu sân bay của Mỹ và đồng minh.​
Để bảo đảm thực hiện nhiệm vụ ở mọi nơi trên thế giới, dài ngày, Project 1941 Titan được trang bị 2 lò phản ứng hạt nhân KN-3 với 2 động cơ tuốc bin khí GT3A-688 giúp tàu đạt tầm bơi không giới hạn, tốc độ đạt được tới 21,6km/h.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
ssv33_kienthuc_4702_jhbf.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center} Con tàu hiện ở trong tình trạng hết sức tồi tệ với các hệ thống điện tử đã bị phá hủy hoàn toàn do thời gian.{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
“Hỏa lực” chính của Project 1941 không phải là các hệ thống tên lửa diệt hạm cực mạnh hay pháo hạm hạng nặng mà là các hệ thống điện tử - hệ thống trinh sát vô tuyến Coral được phát triển bởi Viện thiết kế Vympel từ năm 1975.​
Hệ thống Coral được cấu thành với bộ đôi siêu máy tính ES-1046 và Elbrus được thiết kế để theo dõi các vụ phóng tên lửa, xác định các loại tên lửa, phạm vi và địa điểm phóng cùng mục tiêu tọa độ, trọng lượng, tải trọng, thậm chí là cả thành phần của nhiên liệu tên lửa được sử dụng.​
Theo thiết kế, hệ thống trinh sát phức tạp của tàu có thể xác định bất kỳ mục tiêu nào, theo dõi các kênh thông tin liên lạc, theo dõi vệ tinh và xác định các thông số kỹ thuật của bất kỳ tàu vũ trụ nào từ khoảng cách 1.500 km.​
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Vì sao Pháp phớt lờ Mỹ, cương quyết bán Mistral cho Nga?

Thứ năm 15/05/2014 18:11
ANTĐ - Cùng với Đức, Pháp cũng vừa bày tỏ thái độ không đồng tình với lời kêu gọi cấm vận Nga của Mỹ. Cùng với các hợp đồng thương mại, mới đây Paris khẳng định vẫn tiếp tục thực hiện các hợp đồng quân sự với Moscow.​


Cuộc khủng hoảng tại Ukraine đã dẫn đến quan hệ giữa các quốc gia phương Tây với Nga xấu đi, Washington đã tự mình đưa ra các lệnh cấm vận kinh tế, quân sự, ngoại giao với Moscow, đồng thời kêu gọi các nước G7 và EU cũng thực hiện các biện pháp tương tự đối với Nga.​
Tuy nhiên, do các mối quan hệ hợp tác ràng buộc chặt chẽ với Nga, nhiều nước EU đã bày tỏ thái độ không đồng tình. Điển hình là ngày 10-05 vừa qua, Tổng thống Pháp đã công khai bày tỏ rằng, Paris vẫn tiếp tục thực hiện hợp đồng đã ký với Moscow trước đây về việc bán tàu đổ bộ chở trực thăng lớp Mistral cho nước này.​
Ngày 9-5, tổng thống Pháp Francois Hollande đã đến thăm nước Đức với thời gian 2 ngày. Trong cuộc hội đàm với Thủ tướng Đức Angela Merkel, hai nhà lãnh đạo đã tiến hành trao đổi về tình hình hiện nay tại Ukraine, đồng thời cùng kêu gọi Kiev và Moscow không can thiệp vào cuộc tổng tuyển cử được tổ chức vào ngày 25 tháng tới đây.​
Cũng trong cuộc hội đàm này, bà Merkel đã đề cập đến hợp đồng tàu đổ bộ “Mistral” mà Pháp và Nga đã ký vào năm 2011, hiện nay đang trong quá trình thực hiện và sẽ được thanh lý vào tháng 10 năm 2015. Ngày hôm sau, quyết định của ông Hollande đã được đưa ra.​
mistral-5e787.jpg
Theo như hợp đồng đã ký kết, Pháp sẽ bàn giao chiếc đầu tiên cho Nga vào tháng 10 năm 2014 cho Hạm đội Thái Bình Dương, chiếc thứ 2 sẽ được bàn giao trong năm 2015 và lập tức được Nga biên chế cho hạm đội biển Đen, đóng tại quân cảng Sevastopol, thuộc bán đảo Crimea.​
Trước đó, Mỹ cũng bày tỏ sự quan tâm đến tương lai của hợp đồng bán tàu đổ bộ chở trực thăng lớp “Mistral” cho Nga với trị giá 1,2 tỷ euro (1,66 tỷ USD). “Mistral” là lớp tàu đổ bộ chở trực thăng rất hiện đại, chính vì thế, việc Pháp đồng ý bán cho Nga loại tàu này đã bị Mỹ và NATO phản đối kịch liệt.​
Nhân cơ hội gia tăng lệnh trừng phạt Nga, Mỹ đã yêu cầu Pháp hủy bỏ hợp đồng này để tăng cường mức độ trừng phạt nặng hơn lên chính quyền ông Putin. Trợ lý ngoại trưởng về các vấn đề châu Âu của Mỹ Victoria Nuland khẳng định, Mỹ trước sau như một bày tỏ sự quan ngại đối với thương vụ quân sự này.​
Cũng đã có thời điểm Paris cũng đã từng xem xét đến việc phá vỡ hợp đồng mua bán. Tháng 3 vừa rồi, ngoại trưởng Pháp Laurent Fabius cũng đã từng tuyên bố, nếu như Moscow không cải thiện chính sách về cuộc khủng hoảng chính trị ở Kiev, Paris sẽ có thể hủy bỏ thương vụ quân sự này.​
Tuy nhiên, ngay sau đó, Phó thủ tướng Nga Dmitry Rogozin đã lên tiếng cảnh cáo, Pháp phải nghiêm túc thực hiện hợp đồng ký tháng 6-2011 về việc cung cấp 2 tàu tấn công đổ bộ lớp Mistral cho hải quân Nga, nếu phá hợp đồng, Pháp sẽ phải trả cái giá rất đắt.​
Tau_dobo_lop_Mistral.jpg
Vị phó thủ tướng phụ trách công nghiệp quốc phòng Nga tuyên bố, Pháp hoặc là tuân thủ các nghĩa vụ trong hợp đồng và bàn giao các tàu chiến đúng hạn, hoặc phải trả lại tiền và những bộ phận của thân tàu đã được lắp ráp tại xưởng đóng tàu Baltiysky Zavod của Nga.​
Trong khi đó, một nguồn tin tại Tập đoàn đóng tàu Thống nhất của Nga cũng cho rằng Pháp sẽ phải trả một khoản tiền phạt khổng lồ nếu đơn phương hủy hợp đồng mua sắm loại tàu đổ bộ có khả năng mang được 16 chiếc máy bay trực thăng, 70 xe bọc thép, 4 tàu đệm khí và 450 quân nhân này.​
Ngoài ra, nếu hủy hợp đồng mua 2 tàu đổ bộ có trị giá không nhỏ là 1,6 tỷ USD, thậm chí có thể còn cao hơn nhiều (vì kèm theo điều kiện mua thêm 2 chiếc nữa), hoặc là hải quân Pháp sẽ “buộc phải” sử dụng 2 chiếc tàu này (chiếc thứ 2 đã được khởi đóng ngày 18-06-2013), hoặc Pháp sẽ phải tìm một khách hàng để bán tống chúng đi.​
Trong điều kiện các cường quốc đều cắt giảm ngân sách quốc phòng và tự đóng được tàu sân bay trực thăng, các nước nhỏ thì không đủ khả năng mua hoặc ưa chuộng kiểu tàu đổ bộ của Mỹ, Pháp sẽ khó “đẩy đi” được 2 tàu đổ bộ này. Vì vậy, việc Paris không hủy hợp đồng này cũng là điều dễ hiểu.​
Đây là một quyết định rất đúng đắn của Pháp vì xem xét trên nhiều khía cạnh, nếu hủy hợp đồng thì bên bị thiệt hại nhiều hơn chính là Paris. Vì vậy, Tổng thống Hollande bày tỏ rằng, Pháp vẫn tiếp tục thực hiện hợp đồng đã ký với Moscow về việc bán tàu tấn công đổ bộ chở trực thăng lớp Mistral cho Nga.​
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Chuyên gia Mỹ: MiG-21 có thể "làm thịt" F-35B trong cận chiến

Theo ông Pierre Sprey, tiêm kích đánh chặn 60 tuổi MiG-21 có thể đánh thắng tiêm kích tối tân F-35B của Mỹ trong các cuộc không chiến tầm gần.

F-35 Lightning II của hãng Lockheed Martin là họ tiêm kích đa năng thế hệ 5 một chỗ ngồi và một động cơ. F-35 được thiết kế cho nhiệm vụ tấn công mặt đất, trinh sát, bảo đảm phòng không cho lực lượng mặt đất và hạm đội, máy bay có ứng dụng công nghệ tàng hình Stealth.​
Mỹ sản xuất 3 biến thể của F-35 là: F-35A cất-hạ cánh thông thường dùng cho không quân, F-35B cất cánh đường băng ngắn và hạ cánh thẳng đứng dùng cho thủy quân lục chiến, F-35C là tiêm kích trên hạm của Hải quân Mỹ cất-hạ cánh đường băng ngắn dùng để trang bị cho các tàu sân bay.​
Họ máy bay này là kết quả chương trình tham vọng nhiều năm của quân đội Mỹ nhằm chế tạo các tiêm kích vạn năng, có khả năng thực hiện nhiều loại nhiệm vụ. Dự kiến, thế hệ tiêm kích tối tân nhất này sẽ cho phép Mỹ giành toàn bộ ưu thế trên không.​
chuyen-gia-my-mig21-co-the-lam-thit-f35b-trong-can-chien.jpg

Tiêm kích F-35​
Tuy nhiên, Pierre Sprey, công trình sư thiết kế F-16 Fighting Falcon, loại tiêm kích thế hệ 4 phổ dụng nhất và một trong những công trình sư máy bay hàng đầu của Mỹ cho rằng, việc các công trình sư máy bay hiện tại ham mê thái quá đối với việc chế tạo máy bay cất cánh thẳng đứng có thể đem lại hậu quả tai hại.​
F-35B mà không quân hải quân Mỹ và Hải quân Anh sử dụng có khoang thân giữa rất dày vì ở đó bố trí turbine cho phép máy bay cất-hạ cánh thẳng đứng. Cánh thì trái lại được làm rất nhỏ. Vì thế mà tiêm kích này trở nên khó điều khiển, bởi lẽ cánh nhỏ lại phải mang tải trọng nhiều tấn của khoang chính. Điều đó làm giảm mạnh sức cơ động của máy bay vì cánh tạo ra lực kéo cần thiết để đổi hướng. Không có cánh thì không thể quay”.​
Trong không chiến tầm gần, máy bay như vậy sẽ thua một tiêm kích có thiết kế truyền thống. Theo ông Sprey, F-35B hiện đại lại vô dụng trong không chiến, thậm chí ngay cả tiêm kích Liên Xô MiG-21 chế tạo trong thập kỷ 1950 cũng có thể vượt qua nó vì MiG-21 có sức cơ động tốt hơn F-35B.​
 
Hạng B2
28/8/13
618
5
18
Ông lão 60 tuổi MiG-21 làm thịt F-35C

8:38 PM, 15/05/2014, Views: 7534 | By Nam Xương
VietnamDefence - Tiêm kích đánh chặn 60 tuổi MiG-21 có thể đánh thắng tiêm kích tối tân F-35С của Mỹ trong không chiến.
[xtable=bright|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
mig21.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}MiG-21{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
F-35 Lightning II của hãng Lockheed Martin là họ tiêm kích đa năng thế hệ 5 một chỗ ngồi và một động cơ.

F-35 được thiết kế cho nhiệm vụ tấn công mặt đất, trinh sát, bảo đảm phòng không, có ứng dụng công nghệ tàng hình Stealth, cho lực lượng mặt đất và hạm đội.

Mỹ sản xuất 3 biến thể của F-35 là: F-35A cất/hạ cánh thông thường, F-35B cất cánh đường băng ngắn và hạ cánh thẳng đứng, F-35C là tiêm kích trên hạm của Hải quân Mỹ cất/hạ cánh thẳng đứng, dùng để trang bị cho các tàu sân bay.

Họ máy bay này là kết quả của chương trình tham vọng nhiều năm của quân đội Mỹ nhằm chế tạo các tiêm kích vạn năng, có khả năng thực hiện nhiều loại nhiệm vụ.

Dự kiến, thế hệ tiêm kích tối tân nhất này sẽ cho phép Mỹ giành ưu thế toàn bộ trên không.

[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
f35s.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}F-35C{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]

Tuy nhiên, Pierre Sprey, công trình sư thiết kế F-16 Fighting Falcon, loại tiêm kích thế hệ 4 phổ dụng nhất và một trong những công trình sư máy bay hàng đầu của Mỹ, cho rằng, việc các công trình sự máy bay ham mê thái quá đối với việc chế tạo máy bay cất cánh thẳng đứng có thể đem lại hậu quả tai hại.

“F-35C mà không quân hải quân Mỹ và Hải quân Anh sử dụng có khoang thân giữa rất dày vì ở đó bố trí turbine cho phép máy bay cất/hạ cánh thẳng đứng. Cánh thì trái lại được làm rất nhỏ. Vì thế mà tiêm kích này trở nên khó điều khiển, bởi lẽ cánh nhỏ lại phải mang tải trọng nhiều tấn của khoang chính. Điều đó làm giảm mạnh sức cơ động của máy bay vì cánh tạo ra lực kéo cần thiết để đổi hưởng. Không có cánh thì không thể quay”.

Trong không chiến trực tiếp, máy bay như vậy sẽ thua một tiêm kích có thiết kế truyền thống. Theo ông Sprey, F-35C hiện đại lại vô dụng trong không chiến, thậm chí ngay cả tiêm kích Liên Xô MiG-21 chế tạo trong thập kỷ 1950 cũng có thể vượt qua nó vì MiG-21 có sức cơ động tốt hơn F-35C.
 
23/8/12
1.162
3
38
Mỹ đang “nhũn nhặn” trước sự ngạo mạn của TQ
(Bình luận quân sự) - Thái độ “nhũn nhặn” của Mỹ trước sự bành trướng của TQ đang đe dọa chính địa vị bá chủ và thách thức vai trò lãnh đạo thế giới của họ.
Trung Quốc đe dọa địa vị bá chủ về quân sự của Mỹ
Hiện nay, tuy vẫn đứng sau Mỹ về đầu tư cho quốc phòng nhưng mức tăng trưởng chi tiêu quân sự của Trung Quốc thì đã vượt qua Mỹ, đứng đầu thế giới. Trong đó, Bắc Kinh đầu tư trọng tâm cho 2 quân chủng không quân và hải quân nhằm nhanh chóng mở rộng phạm vi tác chiến không - biển, nhằm nhanh chóng hoàn tất âm mưu thôn tính các vùng biển Hoa Đông và biển Đông.
Sự lớn mạnh của hải quân Trung Quốc bao trùm các vùng biển đang có tranh chấp, thống trị khu vực châu Á-Thái Bình Dương, đè bẹp Nhật, đe dọa địa vị bá chủ của Mỹ. Đồng thời với việc Hoa Kỳ cắt giảm mạnh ngân sách quốc phòng, một số nhà quan sát quân sự đã bày tỏ thái độ nghi ngờ về cam kết bảo vệ các nước đồng minh Châu Á tại khu vực này của Washington.
Đô đốc hải quân Mỹ, Thượng tướng Jonathan Greenert mới đây cho biết, sức mạnh của lực lượng không - hải quân Mỹ tiếp tục bị đe dọa bởi xu hướng cắt giảm ngân sách quốc phòng, trong khi ngân sách quốc phòng Trung Quốc năm 2014 tăng tới 12.2%, lên 132 tỷ USD, tiếp tục mức tăng 2 con số ấn tượng, liên tục trong vòng 20 năm qua.
Các quan chức nước Mỹ cảnh báo, việc cắt giảm ngân sách quốc phòng có thể đe dọa đến kế hoạch triển khai 60% chiến hạm hải quân Mỹ ở hải ngoại và 60% máy bay chiến đấu trong và ngoài nước tới khu vực châu Á- Thái Bình Dương, gây ảnh hưởng lớn đến sức mạnh quân sự của Mỹ ở khu vực này, làm lung lay địa vị bá chủ của Washington trước đối thủ tiềm tàng như Bắc Kinh.
Kể từ khi chuyển dịch trọng tâm chiến lược về châu Á - Thái Bình Dương, Mỹ đã có sự điều chỉnh lực lượng lớn bao gồm lực lượng hải quân, không quân, lục quân và các vũ khí công nghệ cao đến khu vực nóng bỏng nhất trên thế giới nhằm thực hiện chính sách “tái cân bằng chiến lược”.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
tlht-tq_231759984.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Trung Quốc hiện có rất nhiều vũ khí có thể uy hiếp được Mỹ​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Hôm 4-3 vừa qua, Bộ Quốc phòng Mỹ đã công bố “Báo cáo đánh giá quốc phòng 4 năm”, trong đó tái khẳng định cam kết tiếp tục tăng cường sự hiện diện quân sự tại khu vực châu Á - Thái Bình Dương, thể hiện quyết tâm "xoay trục" sang châu Á - Thái Bình Dương.
Bộ trưởng Chuck Hagel tái khẳng định Mỹ sẽ kiên trì với kế hoạch đến năm 2020 sẽ điều động 60% tàu chiến của hải quân đến châu Á - Thái Bình Dương. Đồng thời sự điều chuyển lực lượng hải quân đánh bộ đến Guam và Okinawa, tàu tác chiến ven bờ đến thường trực ở biển Đông tại Singapore để tạo nên sức mạnh răn đe Trung Quốc.
Cũng trong chiến lược quay lại châu Á- Thái Bình Dương, Mỹ đã tuyên bố điều động 60% lực lượng không quân đang triển khai bên ngoài lãnh thổ đến “trọng tâm chiến lược mới” để bảo vệ lợi ích của Mỹ và đồng minh. Trong đó có những loại máy bay chiến đấu hết sức hiện đại như máy bay trinh sát chiến lược RQ-4 Global Hawk, máy bay chiến đấu tàng hình thế hệ 5 F-22 và F-35, đồng thời tăng cường số tàu sân bay để tăng khả năng chiếm lĩnh không phận trên các đại dương.
Chuẩn Đô đốc William Lescher, phó trợ lý Ngoại trưởng về ngân sách cho hải quân Mỹ cho biết, hải quân Mỹ hiện có khoảng 50 tàu ở Thái Bình Dương, con số này dự kiến sẽ tăng lên 65 chiếc vào trước năm 2020. Đồng thời sẽ có sự điều chỉnh tỷ lệ tàu sân bay tại các đại dương trên thế giới, tăng số lượng cho khu vực châu Á-Thái Bình Dương.
Hiện Mỹ đang sở hữu 10 tàu sân bay, 5 chiếc đang hoạt động ở Thái Bình Dương, còn 5 chiếc được triển khai ở Đại Tây Dương. Trong dự kiến của mình hải quân Mỹ sẽ huy động 6 tàu sân bay đến điểm nóng tiềm tàng châu Á, phá vỡ tỷ lệ cân bằng 5-5 truyền thống giữa Thái Bình Dương và Đại Tây Dương.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
165481_362615740522910_507950679_n_231759703.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Mỹ đang định điều chuyển 60% binh lực hải quân về châu Á-Thái Bình Dương​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Ngoài ra, còn có tin Mỹ đang tập trung bố trí hơn 60% số tàu ngầm hạt nhân tại Thái Bình Dương. Mặc dù Lầu Năm Góc chưa chính thức thừa nhận, nhưng theo đánh giá của nhiều chuyên gia, việc Washington điều động số lượng lớn các tàu ngầm hạt nhân tới khu vực này là điều tất yếu, để đối phó với khả năng chiến tranh hạt nhân với Trung Quốc và Triều Tiên.
Tuy nhiên hiện nay, Trung Quốc đã phát triển được rất nhiều loại vũ khí có khả năng đe dọa Mỹ. Trong đó chủ yếu là các vũ khí tấn công trên biển và trọng tâm là các loại tên lửa, tiêu biểu là tên lửa đạn đạo chống hàng không mẫu hạm, tên lửa đạn đạo liên lục địa phóng từ tàu ngầm, tên lửa hành trình tấn công mặt đất từ trên biển, tên lửa chống hạm từ đủ các phương tiện phóng.
Tên lửa đạn đạo chống tàu sân bay DF-21D của Trung Quốc thực sự được coi là mối đe dọa lớn nhất của các hàng không mẫu hạm Mỹ. Với tầm bắn trên 1500km, các tàu sân bay hiện diện ở Nhật Bản sẽ thành miếng mồi rất lớn đối với loại tên lửa này. Việc một số thông tin tình báo cho thấy, rất có khả năng Đại Lục đã triển khai 2 lữ tên lửa loại này, càng khiến cho Mỹ bất an.
Vừa qua, hải quân Trung Quốc đã đưa vào trong biên chế hạm đội Nam Hải tàu khu trục tên lửa Type 052D đầu tiên 172 Côn Minh. Hiện nay, Trung Quốc còn đang đóng thêm 3 chiếc, trong đó có 1 chiếc cũng đã hạ thủy.
Chiến hạm này có khả năng phòng không hạm đội rất mạnh với hệ thống tên lửa Hải Hồng Kỳ-9 (HHQ-9, phiên bản trên hạm của HQ-9), đặc biệt là khả năng tấn công mặt đất tầm xa với tên lửa hành trình Đông Hải-10 (gọi tắt là DH-10, cùng loại với phiên bản phóng từ mặt đất và trên máy bay là Trường Kiếm-10, gọi tắt CJ-10).
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
cj-10_23184421.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Tên lửa hành trình DH-10 phóng từ mặt đất của Trung Quốc​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Tầm phóng 1500-2000 km của tên lửa, kết hợp với sự cơ động của các phương tiện mang là tàu khu trục Type 052D và máy bay ném bom “chiến lược” H-6 sẽ khiến cho không chỉ các căn cứ quân sự Mỹ ở Nhật Bản, Hàn Quốc mà ngay cả Guam cũng bị loại tên lửa này uy hiếp.
Đặc biệt là các tàu ngầm hạt nhân chiến lược mang tên lửa đạn đạo thuộc lớp Tấn (Type 094). Với tên lửa đạn đạo liên lục địa Cự Lang-2 (JL-2) có tầm phóng trên 8000km, tàu ngầm này có khả năng uy hiếp toàn bộ nước Mỹ nếu nó di chuyển đến bờ tây lục địa Hoa Kỳ.
Ngoài ra, các máy bay chiến đấu của lực lượng không quân hải quân và máy bay ném bom, cùng các tàu khu trục Trung Quốc đều được trang bị thế hệ tên lửa chống hạm YJ-62 có tầm phóng 480km (theo số liệu Trung Quốc) vượt xa tầm phóng của tên lửa đối hạm A/U/RGM-84 Harpoon trên máy bay, tàu ngầm và chiến hạm Mỹ.
Hiện nay, Trung Quốc còn đang tham vọng nghiên cứu chế tạo thiết bị bay siêu thanh WU-14 có tầm phóng tới hơn 10.000km và tốc độ vươn tới mach25. Tuy kế hoạch của Bắc Kinh mới đang bước vào giai đoạn ban đầu nhưng nó tiềm ẩn nguy cơ cực lớn đối với quân đội Mỹ.
Có thể nói là Trung Quốc đang nỗ lực xây dựng một quân đội hiện đại hàng đầu thế giới nhằm tạo đối trọng cân bằng với Mỹ. Ở thời điểm hiện nay, tuy chưa thể đánh thắng Mỹ trong cuộc chiến tranh tổng hợp và toàn diện nhưng thực lực của Trung Quốc hoàn toàn có thể đánh bại lực lượng Mỹ đang đồn trú ở châu Á-Thái Bình Dương với chỉ một đòn đánh phủ đầu chớp nhoáng.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
us_f-35c_23184656.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Máy bay chiến đấu tàng hình thế hệ 5 F-35 của Mỹ​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Mỹ ngày càng 'nhũn' trước Trung Quốc, ngay trước mắt đồng minh
So với chiến lược châu Á - Thái Bình Dương của Mỹ từ sau thế chiến thứ 2 trở lại đây, chiến lược của chính phủ Obama nhiệm kỳ đầu tiên có tính liên tục hơn, tức là thông qua sự hiện diện thường trực của số lượng lớn quân Mỹ tại Đông Á và sự góp mặt vào tất cả các sự kiện ngoại giao của khu vực này để duy trì ổn định và an ninh.
Sau khi kết thúc nhiệm kỳ thứ nhất của ông Obama, chiến lược “tái cân bằng” của Mỹ xuất hiện 4 đặc trưng mới rất quan trọng.
Thứ nhất: Chiến lược “tái cân bằng” đã mở rộng từ lĩnh vực quân sự sang chính trị, kinh tế và văn hóa. Từ trước đến nay, chủ yếu các biện pháp mà Mỹ đã thực hiện thuộc lĩnh vực quân sự, ví dụ như tuyên bố triển khai 60% lực lượng hải quân tại khu vực châu Á - Thái Bình Dương, dự định triển khai mới 2500 binh sĩ đến Australia…
Tiếp nối chính sách bỏ qua các bất đồng ngoại giao đa phương với ASEAN của Chính phủ George W. Bush, ông Obama đang xây dựng mối quan hệ hợp tác đa phương, nhiều tầng, đa diện với các nước Đông Nam Á trên tất cả các lĩnh vực: phát triển kinh tế, giao lưu văn hóa, hợp tác quốc phòng, cứu trợ thiên tai…
Thứ hai: Khác với trước đây, chiến lược châu Á - Thái Bình Dương mới của Mỹ không chỉ đẩy mạnh mối quan hệ với các với các đồng minh cũ như: Nhật Bản, Hàn Quốc, Philippines, Australia mà còn xây dựng mối quan hệ thân thiết với Ấn Độ, Indonesia, Myanmar…, mà các quốc gia này đại bộ phận đều là láng giềng và có mâu thuẫn lớn trong tranh chấp chủi quyền với Trung Quốc.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
df-21_23184562.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Tên lửa đạn đạo chống tàu sân bay DF-21 của Trung Quốc​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Thứ ba: Kết hợp rất nhiều biện pháp chiến lược với phương pháp nhất quán là tham gia vào rất nhiều chương trình nghị sự ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Điều này thể hiện duy nhất một điều là Hoa Kỳ đang tăng cường sự hiện diện có tính “thể chế” ở châu Á, đặc biệt là Đông nam Á.
Thứ tư: Điều chỉnh, dung nạp Ấn Độ Dương vào trong chiến lược châu Á - Thái Bình Dương của mình. Cựu ngoại trưởng Mỹ Hilary Clinton đã từng định nghĩa lại khái niệm châu Á - Thái Bình Dương là “khu vực tính từ Ấn Độ Dương đến duyên hải phía tây Hoa Kỳ”.
Tuy nhiên, bắt đầu từ nhiệm kỳ thứ 2 của ông Obama đã có những chuệch choạc trong bước đi của Mỹ, khi Trung Quốc ngày càng cứng rắn và ngạo mạn hơn. Sau khi sa lầy trong 2 cuộc chiến không lối thoát ở Iraq và Afghanistan đến nỗi sức cùng lực kiệt, hiện nay Hoa Kỳ còn phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng kinh tế dẫn đến xu hướng cắt giảm ngân sách quốc phòng kéo dài.
Hệ quả không tránh khỏi là Mỹ phải thu hẹp khả năng đối phó khủng hoảng ở nhiều khu vực trên thế giới, cắt giảm hàng loạt các viện trợ quân sự quan trọng và kế hoạch triển khai quân đến các nước đồng minh bởi sự thiếu hụt nguồn lực quân sự và tài chính. Điều này cũng có thể thấy một phần quan sự “rụt rè” của Mỹ trong cuộc khủng hoảng Syria cuối năm ngoái.
Mỹ sẽ phải phụ thuộc nhiều hơn vào các hệ thống liên minh, nhưng hiện nay các đồng minh của Mỹ một số không đủ khả năng hỗ trợ họ, ngược lại còn cần Mỹ phải trợ giúp, bảo vệ; số khác có tiềm lực nhưng lại không coi Trung Quốc là đối thủ trực tiếp của họ (như EU), thậm chí còn giữ quan hệ chính trị, kinh tế, quân sự khá tốt với Bắc Kinh, nên Mỹ trở nên cô độc trong cuộc đấu với Trung Quốc.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
may-bay-h-6k_23185859.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Tên lửa hành trình DH-10 phóng từ máy bay ném bom H-6K của Trung Quốc{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Trong quá trình này, thách thức mà Mỹ vấp phải là làm thế nào để thực hiện đúng cam kết bảo vệ an ninh cho các đồng minh của họ mà vẫn không làm tổn hại đến quan hệ Mỹ - Trung, khi nhúng tay can dự vào các vấn đề tranh chấp trên biển Đông và biển Hoa Đông. Vì thế, hiện Mỹ đã nói nhiều hơn, đã biết “né” các vấn đề gai góc, dẫn đến uy tín và trọng lượng lời nói của Washington bị giảm sút nghiêm trọng .
Một ví dụ là đầu tháng 9-2013, ngay trước khi hội nghị “2+2” Mỹ-Nhật chính thức khai mạc, một số quan chức chính phủ Nhật Bản đã ngao ngán thốt lên: “Sao lại không thể động đến Trung Quốc?”. Điều này xuất phát từ vấn đề, các quan chức có liên quan của cả 2 bên đều phải soạn thảo trước các văn kiện riêng của mình để đưa ra thương nghị, trong quá trình thảo luận một tuyên bố chung.
Trong khi các văn bản của Nhật đầy rẫy các ngôn từ mạnh mẽ như: “Trung Quốc đang khiêu khích ở Senkaku”, “Bắc Kinh đang mở rộng chi tiêu quốc phòng”, “Đại Lục đang bành trướng trên biển”…, thể hiện sự lo lắng trước thái độ ngày càng khiêu khích của Trung Quốc thì ngược lại, trong các văn bản của phía Washington đưa ra tuyệt không nhắc đến cái gì thuộc về Bắc Kinh.
Hoa Kỳ giải thích: “Trọng điểm của tuyên bố chung là triển vọng hợp tác đồng minh Nhật-Mỹ, không cần thiết phải đặt trọng tâm chú ý vào một quốc gia nào”. Tuy nhiên, trước mối đe dọa ngày càng lớn từ phía Trung Quốc trong vấn đề tranh chấp chủ quyền Senkaku/Điếu Ngư, Nhật Bản đã kiên quyết không từ bỏ lập trường của mình.
Sau đó, ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã trả lời phỏng vấn với 1 bài phát biểu mang tính chất “ngoại giao chưa từng có”: “Để giải quyết những vấn đề quan trọng cần phải xây dựng mối quan hệ hợp tác với Trung Quốc, các bên đương sự cần tránh những hành động khiêu khích, cần phải thông qua các biện pháp ngoại giao và đối thoại để giải quyết vấn đề”.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
tau-san-bay-tai-vinh-persian_23185234.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Mấy cuộc diễn tập có sự tham gia của tàu sân bay Mỹ không thể giúp Philippines giữ được Scaborough​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Từ những lời nói của ông Kerry, không khó để nhận thấy là Mỹ đang muốn tránh đối đầu trực tiếp với Trung Quốc, trong khi Tokyo mong muốn lợi dụng mối quan hệ đồng minh với Washington để ngăn chặn Bắc Kinh nhưng Hoa Kỳ chỉ muốn tăng cường kiềm chế mà lại tránh “chọc giận” Trung Quốc. Đây chính là khác biệt lớn trong quan điểm của 2 nước về vấn đề giải quyết mâu thuẫn với Trung Quốc.
Sự bất lực của Mỹ trước Trung Quốc còn được thể hiện rõ trong cuộc khủng hoảng quan hệ Trung Quốc - Philippines năm 2013 với sự kiện Trung Quốc đã cướp đoạt quyền kiểm soát thực tế bãi cạn Scabrough, bãi Cỏ Mây và bãi Cỏ Rong ngay trước mắt “người anh cả”, trước “ánh mắt ngơ ngác” của đàn em Philippines.
Hiện nay, nhìn lại thái độ có phần quyết liệt của Washington khi đối đầu với Moscow trong khi giải quyết cuộc khủng hoảng chính trị ở Ukraine, người ta càng nhận thức được Washington nhỏ bé và yếu ớt thế nào trước Bắc Kinh. Các động thái kiểu “ phản ứng cho có lệ” Mỹ đã khiến Trung Quốc ngày càng lộng hành ngang ngược và dẫn trở nên khó kiềm chế.
Có thể nhận thấy, thái độ lừng chừng, thậm chí có phần “nhũn nhặn” với Bắc Kinh của Washington dường như đã biến thành một “tuyệt chiêu” trong nhiệm kỳ 2 của Tổng thống Obama. Nó đã làm cho một số đồng minh của Mỹ có phần chán nản và bắt đầu chuyển sang tìm kiếm những mối quan hệ đồng minh mới, đồng thời họ cũng phải dốc sức phát triển vũ khí, trang bị để tự cứu mình.
 
Status
Không mở trả lời sau này.