Status
Không mở trả lời sau này.
23/8/12
1.162
3
38
5 loại vũ khí Trung Quốc khiến Mỹ "mất ăn mất ngủ"

(Soha.vn)-Mặc dù vũ khí "made in China" thường không được các chuyên gia đánh giá cao nhưng theo tạp chí The National Interest (Mỹ), có 5 loại vũ khí TQ đang khiến Mỹ rất lo ngại.

Dưới đây là nội dung chi tiết về 5 loại vũ khí trong bài viết của tờ The National Interest:
1. Tên lửa đạn đạo DF-21D
Tên lửa đạn đạo DF-21D là vũ khí nguy hiểm nhất đối với quân đội Mỹ tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương. Loại tên lửa này được cho là “sát thủ tàu sân bay”. DF-21D Là tên lửa đạn đạo tầm trung đặc biệt để tấn công tàu sân bay Mỹ. Tầm bắn của DF-21D ước tính cao nhất là 1.500km, có thể gây thiệt hại nặng nề cho các tàu chiến lớn. Cuộc tấn công trực tiếp của tên lửa DF-21D đủ làm tê liệt một tàu sân bay, thậm chí bị đánh chìm.
Phải mất thêm vài năm nữa, tên lửa DF-21D mới đạt được khả năng chiến đấu toàn diện. Tuy nhiên, loại tên lửa này có thể trở thành loại vũ khí hủy diệt rất lớn mà quân đội Mỹ không thể coi thường.
2. Tiêm kích tàng hình J-20
j20-38b01.jpg
Máy bay J-20 là tiêm kích tàng hình thế hệ 5 đầu tiên của Trung Quốc, hiện nay đang trong giai đoạn thử nghiệm. Vai trò rõ ràng nhất của máy bay J-20 là để giúp Trung Quốc chiếm ưu thế trên không. J-20 có tầm hoạt động xa, đồng nghĩa với việc nó có thể hoạt động xa bờ biển Trung Quốc, đánh chặn máy bay tấn công và máy bay ném bom, bao gồm F/A-18, B-1, B-2.
BÀI LIÊN QUAN
Trung Quốc cũng có thể sử dụng J-20 để tấn công các máy bay hỗ trợ của Mỹ. Máy bay cảnh báo sớm E-3 Sentry và E-2C Hawkeye, cùng các máy bay tiếp dầu như KC-135 và KC-130 là những lực lượng chủ chốt cho phép Không quân Mỹ hoạt động tầm xa. Tiêm kích J-20 trang bị tên lửa không đối không có thể bắn hạ những máy bay này, khiến Mỹ và các lực lượng đồng minh tê liệt.​
Một vai trò khác của J-20 là tấn công tàu chiến và căn cứ của Mỹ tại châu Á – Thái Bình Dương. Máy bay J-20 mang theo tên lửa tấn công mặt đất có thể phá hủy các hệ thống tên lửa đất-đối-không, các căn cứ không quân, các trạm radar và các cơ sở chỉ huy của Mỹ xuyên suốt Thái Bình Dương. Cuộc tấn công của J-20 sẽ ngăn chặn hệ thống tên lửa của Mỹ và dọn đường cho các cuộc tấn công bằng tên lửa đạn đạo thông thường.​
3. Vũ khí diệt vệ tinh
1-sc-19-1399537554816.jpg

Đồ họa so sánh kích thước của SC-19 và nguyên mẫu của nó là DF-21C​
Trung Quốc cũng có ít nhất một loại vũ khí vệ tinh là tên lửa SC-19 có thể làm cho hệ thống vệ tinh dẫn đường GPS của Mỹ gặp nguy hiểm. Vũ khí chống vệ tinh của Trung Quốc có thể tấn công nhiều loại vệ tinh Mỹ, bao gồm vẹ tinh thu thập tình báo, vệ tinh viễn thông, vệ tinh cảnh báo tên lửa. Mất những vệ tinh này sẽ làm cho quân Mỹ khó có thể tiến hành trinh sát đối với Trung Quốc.
Trong nhiều thập kỷ, các vệ tinh quân sự đã mang lại cho quân đội Mỹ lợi thế đáng kể trong tác chiến. Điều này đặc biệt có lợi trong chiến lược xoay trục về châu Á-Thái Bình Dương, nơi cách lục địa Mỹ tới hàng nghìn dặm.
Trung Quốc có ít nhất một loại vũ khí chống vệ tinh là tên lửa SC-19. SC-19 được cho là có khả năng chạm tới quỹ đạo trái đất tầm trung, đe dọa hệ thống định vị GPS của Mỹ.
Vũ khí chống vệ tinh của Trung Quốc có thể tấn công nhiều loại vệ tinh của Mỹ, trong đó có vệ tinh định vị, vệ tinh liên lạc và vệ tinh do thám. Thiệt hại những vệ tinh như vậy sẽ gây khó khăn cho Mỹ trong việc do thám Trung Quốc.
4. Tàu đổ bộ Type 071
type071-5f00a.jpg
Tàu đổ bộ Type 071 ngày càng quan trọng đối với Trung Quốc, đặc biệt là trong tranh chấp lãnh thổ ở Biển ĐôngHoa Đông.
Trung Quốc hiện có 3 tàu đổ bộ Type 071 và đang dự kiến đóng thêm 3 tàu nữa. Type 071 được chế tạo tại nhà máy đóng tàu Hudong-Zhonghua ở Thượng Hải. Mỗi tàu có lượng giãn nước 20.000 tấn, có thể chở từ 400-800 lính thủy đánh bộ, 18 xe bọc thép. Ngoài ra, tàu còn có sàn đáp cho trực thăng, có thể chở một số tàu đổ bộ đệm khí...
Tàu đổ bộ Type 071 có thể được sử dụng để đe dọa hoặc tấn công Đài Loan, đồng thời đe dọa sự hiện diện của Mỹ trong khu vực.
Một mình chiếc tàu Type 071 không đáng lo ngại. Tuy nhiên, nó cho thấy khả năng mà Trung Quốc có thể sử dụng để làm leo thang tình hình tranh chấp lãnh thổ, đẩy khu vực vào một tình huống vô cùng nguy hiểm.
5. Vũ khí tấn công mạng
China-war-games-010-f1c5d.jpg

Ảnh minh họa​
Điều khiến Mỹ lo ngại nhất có lẽ là khả năng tác chiến mạng của Trung Quốc. Trung Quốc có thể tiến hành các hoạt động chiếm quyền kiểm soát mạng lưới liên lạc, phát tán các phần mềm độc hại và thậm chí là tiến hành các chiến dịch tuyên truyền tin tức giả. Trung Quốc có thể sử dụng khả năng này để làm sập mạng lưới máy tính của đối phương hoặc gây nhiễu hệ thống thông tin liên lạc của đối phương trước một vụ tấn công bằng máy bay hoặc tên lửa.
Trước bài viết này của báo chí Mỹ, một chuyên gia quân sự giấu tên đã trao đổi với Thời báo Hoàn Cầu rằng trong số các loại vũ khí mà báo chí Mỹ lựa chọn, có một số loại mà quan chức Trung quốc chưa từng công khai về tính năng tác chiến của chúng, thậm chí chưa từng thừa nhận sự tồn tại của loại vũ khí đó.
Trong khi đó, chuyên gia quân sự Trung Quốc Vương Á Nam cho hay lựa chọn của báo chí Mỹ vẫn có lý nhất định, vì xu hướng phát triển những loại vũ khí này thách thức ưu thế phát động chiến tranh trên các mặt của Mỹ trong tương lai, thậm chí có thể sẽ làm cho Mỹ phải thay đổi phương thức tác chiến quen thuộc nhất và tiện dụng nhất.
Theo ông Vương, xu thế này dường như là một mối đe dọa lớn đối với người Mỹ, như tên lửa DF-21D, đại diện cho tên lửa đạn đạo chống hạm Trung Quốc, là mối đe dọa đối với tàu sân bay Mỹ; máy bay J-20 khiến ưu thế của máy bay thế hệ 5 F-22 của Mỹ giảm, vũ khí chống vệ tinh thách thức quyền kiểm soát không gian của Mỹ, thậm chí đe dọa đến hệ thống tấn công toàn cầu của Mỹ. Tàu tấn công đổ bộ Type 071 là loại tàu có khả năng tác chiến đổ bộ được nâng cao, làm cho Mỹ lo ngại một khi xảy ra chiến tranh, tính khả thi của cơ sở tiền tuyến của Mỹ bị phá vỡ.
Về vũ khí tác chiến mạng, ông Vương cho rằng sự lựa chọn này của báo chí Mỹ không thật sự hợp lý. Đây có thể là một hình thái chiến tranh mới trong tương lai, tuy nhiên, Trung Quốc chưa từng thể hiện khả năng tấn công mạng, trong khi các cuộc tấn công vào website của các tổ chức thương mại và chính phủ không mang ý nghĩa nhiều về mặt quân sự. Sự lựa chọn này của báo Mỹ chỉ cho thấy hệ thống mạng của các nước trên thế giới có nhiều lỗ hổng, không liên quan tới việc Trung Quốc có khả năng tấn công mạng mạnh hay không.
 
23/8/12
1.162
3
38
Nga tiếp tục điều chiến đấu cơ dọa Mỹ
(Vũ khí) - Sau vụ việc chiếc Su-24 trên Biển Đen hồi tháng Tư vừa qua, Nga tiếp tục điều máy bay chiến đấu đe dọa máy bay Mỹ trên Thái Bình Dương.
Thông tin trên được tờ Washington Post của Mỹ cho biết, theo đó sự cố này xảy ra từ ngày 23/4, nhưng tới ngày 3/6 truyền thông hai phía mới đưa tin.
Khi sự cố xảy ra, máy bay do thám điện tử RC-135 của Không quân Mỹ đang có chuyến bay thực hiện nhiệm vụ cách bờ biển vùng Viễn Đông Nga khoảng 100 km, ở phía bắc Nhật Bản.
Theo Washington Post, chiếc Su-27 của Nga đã bay theo chiếc RC-135, và có thời điểm chỉ cách buồng lái của chiếc RC-135 một khoảng cách chỉ hơn 30 m. Chiếc Su-27 cũng đã lật mở cánh để cho phi công của chiếc RC-135 nhìn thấy các tên lửa đối không mà máy bay này mang theo.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
nga-de-doa-my-datviet.vn_41019641.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Máy bay RC-135 của Không quân Mỹ​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Trong khi đó Người phát ngôn Lầu năm góc, Đại tá Steven Warren cho biết chiếc Su-27 đã ngăn chiếc RC-135 khi máy bay này đang làm việc ở không phận quốc tế trên biển Okhotsk vào ngày 23/4.
Đây là vụ việc mới nhất gây lo ngại cho giới chức Lầu Năm Góc kể từ khi quan hệ Nga-Mỹ trở nên căng thẳng sau khi sự kiện Moscow sáp nhập bán đảo Crimea. Hồi giữa tháng 4, một máy bay chiến đấu Su-24 của Nga cũng bay thấp bên trên một tàu chiến Hải quân Mỹ ở Biển Đen.
Đại tá Steve Warren, phát ngôn viên của Lầu Năm Góc cho biết, chiếc Su-24 của Nga chỉ bay cách tàu khu trục USS Donald Cook của Mỹ khoảng dưới 914m với độ cao 152m so với mực nước biển khiến cho tàu khu trục này phải đưa ra nhiều tín hiệu cảnh báo qua radio.
Sự việc này lặp đi lặp lại nhiều lần trong vòng 90 phút. Lầu Năm Góc chỉ trích hành động này của Nga mang tính chất “khiêu khích” trong bối cảnh hai nước đang căng thẳng vì khủng hoảng Ukraine.
Theo thông tin từ Quân đội Mỹ, máy bay RC-135 dùng để trinh sát các nguồn phát xạ trên không, trên biển và trên mặt đất trong dải sóng cm, dm, m. Đồng thời, nó được sử dụng để chống lại không quân và các hệ thống phòng không của địch, điều chỉnh thứ tự điện tử chiến trường (EOB).
Máy bay RC-135 bảo đảm trinh sát tất cả các phương tiện phòng không của địch, bao gồm các máy bay tiêm kích đánh chặn và các tổ hợp tên lửa phòng không, cũng như các mạng liên lạc vô tuyến không quân và các phương tiện vô tuyến điện trên khoang.
Thành phần của RC-135 gồm các sỹ quan chỉ huy không quân tác chiến, trong đó có 1 chỉ huy cấp cao, trắc thủ tự động, trắc thủ trinh sát bằng tay. Họ có nhiệm vụ theo dõi vị trí của máy bay đối phương và các tổ hợp tên lửa phòng không theo phát xạ radar bằng hệ thống chặn bắt AEELS (hệ thống trinh sát kỹ thuật vô tuyến tự động của radar).
Thông qua phân tích của EOB có thể nhận biết khâu yếu của hệ thống phòng không đối phương, tiếp theo do nhân viên kế hoạch xác định cách thức sử dụng các biện pháp như phóng tên lửa chống phóng xạ để tiến hành đột phá đối với những hệ thống phòng thủ này.
Hiện nay quân đội Mỹ có tổng cộng 15 chiếc RC-135V/W, chủ yếu thực hiện nhiệm vụ theo dõi và trinh sát điện tử.
 
23/8/12
1.162
3
38
Siêu tiêm kích Su-35 thách thức F-22 Raptor và F-35 Lightning II

Vũ khí quân sự -Là MBTK thế hệ 4++ nhưng áp dụng nhiều công nghệ của MBTK thế hệ 5, Su-35BM có tính năng và khả năng chiến đấu gần với máy bay thế hệ 5
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
su35-01.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Su-35BM Flanker E – đối thủ của máy bay tiêm kích tàng hình thế hệ 5 F-22, F-35.
Ảnh: ausairpower.net​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Là MBTK thế hệ 4++ nhưng áp dụng nhiều của MBTK thế hệ 5, Su-35BM có tính năng và khả năng chiến đấu gần với máy bay thế hệ 5, nên ưu việt hơn tất cả các loại MBTK đa năng thế hệ 4+ trên thế giới trong giai đoạn 2009-2015, thậm chí có một số tính năng không thua kém F-22 (ví dụ như khả năng cơ động). Su-35BM được coi là đối thủ nhiều khả năng nhất của các MBTK thế hệ 5 F-22 Raptor và F-35 Lightning II của Mỹ, trong khi chỉ có đơn giá chỉ bằng 1/3 (30-38 triệu USD).​
Xuất thân danh tiếng
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
su35-02.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
SU-35BM. Ảnh: Lenta.ru​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Su-27, NATO gọi là Flanker, nghĩa là “đòn tấn công tạt sườn”, là máy bay tiêm kích đánh chặn đa năng hạng nặng tầm xa và giành ưu thế trên không, mọi thời tiết, cơ động cao của Liên Xô/Nga. Năm 1969, Viện Thiết kế Sukhoi bắt tay vào phát triển máy bay tiêm kích thế hệ 4 T-10 (Su-27) để đáp lại việc Mỹ phát triển F-15 Eagle. Su-27 thực hiện chuyến bay đầu ngày 20/5/1977, được sản xuất loạt từ năm 1982 và đưa vào trang bị của quân đội Liên Xô năm 1984. Su-27 hiện là loại máy bay chủ lực của Không quân Nga và có trong trang bị của quân đội các nước SNG, Ấn Độ, TQ và các nước khác.​
Đây là họ máy bay tiêm kích thế hệ 4 nổi tiếng nhất, một nguồn thu ngoại tệ lớn của Nga hiện nay. Trên cơ sở Su-27, đã phát triển nhiều biến thể khác nhau như: máy bay huấn luyện-chiến đấu Su-27UB, máy bay tiêm kích trên hạm Su-33 và biến thể huấn luyện-chiến đấu của nó là Su-33UB, máy bay tiêm kích đa năng Su-30, Su-35 và Su-37, máy bay ném bom chiến thuật Su-32/Su-34…​
Những năm 1980, theo đơn đặt hàng của Không quân Nga, Viện Thiết kế Sukhoi đã phát triển mẫu hiện đại hoá đầu tiên T10-M (Su-27M) cất cánh lần đầu năm 1988 và năm 1991, Liên Xô quyết định sản xuất loạt Su-27M với ký hiệu Su-35. Từ 1992-1995, Không quân Nga nhận được 12 Su-35 sản xuất loạt, nhưng do thiếu tiền nên không được sản xuất tiếp, các máy bay đã chế tạo chủ yếu dùng để thử nghiệm và bay trình diễn.​
Từ cuối thập niên 1990, Nga bắt đầu triển khai chương trình hiện đại hoá Su-27 lần thứ hai đưa đến sự ra đời của biến thể hiện đại hoá sâu T10-BM (Su-27M2), nhưng máy bay mới vẫn dùng lại ký hiệu Su-35, hoặc còn gọi là Su-35BM (2 chữ cái “BM” – “Bolshaya Modernizatsya” – có nghĩa là “hiện đại hoá lớn”), NATO gọi là Flanker Е. Cho đến nay, Su-35BM là biến thể mới nhất của họ Su-27 lừng danh, là loại máy bay quá độ dùng để thay thế các máy bay Su-27 đời đầu cho đến khi Nga sản xuất máy bay tiêm kích thế hệ 5 PAK FA.​
MBTK đa năng, hạng nặng, siêu cơ động Su-35BM dùng để giành ưu thế trên không bằng cách tiêu diệt máy bay có và không người lái, kể cả máy bay tàng hình, bằng tên lửa có điều khiển tầm trung và trong không chiến tầm gần, tiêu diệt các mục tiêu mặt nước và mặt đất bằng tất cả các loại vũ khí, trước hết là vũ khí chính xác cao (tên lửa và bom có điều khiển) khi tác chiến đơn lẻ hoặc theo tốp trong mọi thời tiết, bất kể ngày đêm; cũng như trinh sát song hành trên đất liền và trên biển.​
Su-35, chính xác hơn là Su-35BM (BM nghĩa là “hiện đại hoá lớn”), là biến thể hiện đại hoá lần thứ hai, hiện đại hoá sâu của Su-27, được phát triển từ cuối thập kỷ 1990. Su-35BM (T10-BM, Su-27M2) là biến thể mới nhất của họ Su-27 lừng danh và là loại máy bay quá độ dùng để thay thế các Su-27 đời đầu cho đến khi Nga sản xuất máy bay tiêm kích (MBTK) thế hệ 5 PAK FA.​
Loại Su-35 đầu tiên (T10-M hay Su-27M) ra đời trong những năm 1980, chỉ được sản xuất 12 chiếc từ năm 1992-1995, chủ yếu dùng để thử nghiệm và bay trình diễn, không được sản xuất tiếp do thiếu tiền.​
Su-35BM có bề ngoài giống Su-27, tuổi thọ khai thác lên tới 6.000 giờ bay hay 30 năm, mang được 14.300 kg nhiên liệu (11.500 kg bên trong máy bay và 3.000 kg trong 2 thùng dầu phụ x 1.800 lít treo thêm dưới cánh), ngoài ra, máy bay còn có hệ thống tiếp dầu trên không. Su-35BM áp dụng công nghệ, vật liệu tàng hình để giảm độ bộc lộ với radar sóng cm (băng X) của đối phương ở bán cầu trước trong khu vực ±60°. Diện tích cánh đứng đuôi giảm đi nên cũng góp phần giảm độ bộc lộ radar. Trong buồng lái lắp ghế phóng К-36DM có độ an toàn rất cao, nó đã giúp cứu mạng phi công thử nghiệm khi chiếc Su-35BM chế thử thứ tư bị cháy/nổ khi chạy trên đường băng ngày 26/4/2009 trong quá trình thử nghiệm.​
Mẫu chế thử Su-35BM ra mắt lần đầu năm 2007, thử thành công lần đầu tiên ngày 19/2/2008; bay trình diễn cho Tổng thống Nga khi đó V. Putin và Tổng thống tương lai D. Medvedev vào ngày 20/2/2008; bay trình diễn lần đầu cho quan chức Bộ Quốc phòng Nga và các sứ quán nước ngoài vào ngày 7/7/2008.​
[xtable=bleft|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
f22-01.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Máy bay tiêm kích tàng hình thế hệ 5 F-22 Raptor.
Ảnh: AFP​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Đến nay, Liên hiệp KnAAPO đã chế tạo 4 mẫu chế thử Su-35BM, trong đó mẫu bay thử Su-35BM thứ ba khi chạy thử trên đường băng ngày 26/4/2009 do mất phanh hoặc hỏng hệ thống cấp nhiên liệu đã phát nổ và cháy trụi. Phi công thử nghiệm Evgenyi Frolov đã kịp nhảy dù, thoát hiểm. Theo Công ty Sukhoi, vụ nổ Su-35BM không ảnh hưởng đến tiến độ chương trình Su-35 vì tính đến tháng 4/2009, Su-35BM đã thực hiện hơn 100 trong 150-160 chuyến bay thử dự kiến.​
Các đặc điểm nổi bật của Su-35BM là hệ thống thiết bị điện tử hàng không hoàn toàn mới; radar mới N035 Irbis có tầm phát hiện xa đối với mục tiêu trên không và mặt đất/mặt nước, có thể bám và tấn công nhiều mục tiêu; các động cơ mới 117S có lực đẩy mạnh và có điều khiển vector lực kéo giúp máy bay có khả năng “siêu cơ động” và bay “siêu hành trình”.​
Hệ thống thiết bị điện tử hàng không (avionics) tiên tiến
Su-35BM được trang bị hệ thống avionics hoàn toàn mới mà nòng cốt là hệ thống thông tin-điều khiển IUS dùng để liên kết về mặt chức năng, logic, thông tin và phần mềm các hệ thống trên khoang thành một hệ thống tích hợp thống nhất, bảo đảm sự tương tác giữa phi công và máy móc.​
IUS gồm 2 máy tính số trung tâm, các phương tiện chuyển mạch và biến đổi thông tin, hệ thống hiển thị áp dụng nguyên tắc “buồng lái kính”. Các khí tài thông tin-điều khiển chính trong buồng lái Su-35 là 2 màn hiển thị màu đa năng tinh thể lỏng cỡ lớn MFI-35, bảng hiển thị đa năng với bộ xử lý lắp liền, bộ hiển thị chuẩn trực góc rộng trên mặt kính chính diện IKSh-1M và bàn điểu khiển và hiển thị. Các màn hiển thị MFI-35 với các bộ xử lý màn hình lắp liền có kích thước 9х12 inch (đường chéo màn hình 15 inch) và độ phân giải 1.400х1.050 pix, dùng để thu nhận, xử lý và hiển thị ở chế độ nhiều cửa sổ thông tin hình ảnh, chữ-số và biểu tượng, hiển thị thông tin truyền hình từ các cảm biến truyền hình trên khoang đính kèm thông tin tổng hợp chữ-số và biểu tượng, cũng như để tạo và phát các tín hiệu video số đến hệ thống đăng ký video. Bảng đa năng dùng để hiển thị thông tin cần thiết và phát lệnh bằng cách bấm nút các quanh màn hình ở tất cả các giai đoạn bay. Bộ hiển thị chuẩn trực IKSh-1M với bộ xử lý lắp liền có trường nhìn 20×300 bảo đảm quan sát trên nền không gian sau buồng lái hình ảnh thông tin chuẩn trực theo các tín hiệu điều khiển.​
Buồng lái Su-35BM được chuẩn hoá đáng kể với buồng lái máy bay thế hệ 5, việc điều khiển các hệ thống, thiết bị và vũ khí thực hiện bằng các nút bấm, công tắc trên cần lái và các cần điều khiển động cơ, các nút xung quanh của các màn hiển thị đa năng. Như vậy, Su-35 đã thực hiện khái niệm HOTAS (Hands On Throttle and Stick) cho phép phi công kiểm soát hầu như tất cả các hệ thống của máy bay mà phi công không phải rời tay khỏi các cơ cấu điều khiển.​
Hệ thống điều khiển từ xa tổ hợp 3 kênh hoàn toàn bằng điện (hệ thống điều khiển bay bằng dây) KSU-35, không có liên kết cơ khí trực tiếp do hãng MNPK Avionika phát triển và thực hiện đồng thời chức năng của nhiều hệ thống như điều khiển từ xa, tự động điều khiển, tín hiệu hạn chế, tín hiệu không gian, điều khiển phanh bánh, điều khiển quay càng trước, đồng thời cả chức năng an toàn chủ động; nhờ đó nâng cao đặc tính lái và cơ động của máy bay. Hệ thống điều khiển có trí tuệ nhân tạo mạnh giúp ổn định máy bay trong nhiều chế độ bay phức tạp nên Su-35BM có thể bay ở nhiều độ cao và tốc độ, cũng như tác chiến trong những điều kiện mà các máy bay tiêm kích “truyền thống” không thể tác chiến.​
Su-35 còn được trang bị các thiết bị dẫn đường, liên lạc vô tuyến hiện đại cho phép máy bay hoạt động theo tốp, và hệ thống đối phó điện tử hiệu quả cao; có thể được lắp thùng treo quang-điện tử với trạm ngắm bắn laser-truyền hình để phát hiện, bám, định tầm và chiếu xạ mục tiêu mặt đất phục vụ sử dụng bom điều khiển bằng laser.​
Hệ thống điều khiển hoả lực siêu việt
Hệ thống điều khiển vũ khí cho phép Su-35 sử dụng hầu hết các loại vũ khí hàng không có và không điều khiển hiện có và tương lai của Nga, trừ các loại bom, tên lửa hạng nặng dành riêng cho máy bay ném bom chiến lược.​
Cốt lõi của hệ thống điều khiển hoả lực của Su-35BM là radar mới với anten mạng pha thụ động sóng cm (băng X) quét tia bằng điện tử Irbis-E, có thể phát hiện, bám và xác định toạ độ của các mục tiêu trên không, mặt đất, mặt nước trong mọi thời tiết, cả ngày và đêm. Hệ thống điều khiển hoả lực và Irbis-E có thể phát hiện, bám tới 30 mục tiêu bay, trong khi vẫn giám sát không trung, bắn đồng thời 8 mục tiêu trong số đó hoặc 4 mục tiêu mặt đất; phát hiện, lọc, bám đến 4 mục tiêu mặt đất/mặt nước ở chế độ tạo bản đồ ở cự ly đến 400 km trong khi vẫn giám sát không trung và bắt mục tiêu bay nên rất lợi hại khi tác chiến chống tàu nổi được yểm trợ từ trên không. Với Irbis-E, Su-35BM có thể đối phó với F-22 Raptor trong những điều kiện nhất định.​
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|417x@]
{tbody}
{tr}
{td}
irbis-01.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Radar anten mạng pha thụ động Irbis-E đang được lắp ráp lên Su-35​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Irbis-E là radar đa năng băng X (sóng cm) với anten mạng pha thụ động điều khiển quét tia bằng điện tử có đường kính 900 mm đặt trên bộ dẫn động điện thuỷ lực 2 cấp cho phép dịch chuyển toàn bộ anten để mở rộng góc quan sát của radar, được trang bị hệ thống tính toán tiên tiến với máy tính Solo-35. Anten quét điều khiển điện tử tia radar theo phương vị và góc tà trong vùng không nhỏ hơn 60 độ. Bộ dẫn động điện thuỷ lực quay anten theo phương vị đến góc 60° và theo góc nghiêng đến góc 120°. Nhờ vậy, góc quay tối đa của tia radar theo phương vị khi điều khiển bằng điện tử và quay anten bằng cơ khi tăng lên đếntheo phương vị khi điều khiển điện tử và quay bổ trợ anten bằng cơ khí lên tới 120°.​
So với các radar trước đó, Irbis-E có tính năng cao hơn, ví dụ có dải tần làm việc lớn hơn trên 2 lần Irbis có dải tần công tác rộng hơn 2 lần, vùng quan sát và bám mục tiêu bay tăng từ 70 lên đến 120°, tầm hoạt động tăng 2-2,5 lần, khả năng chống nhiễu tốt hơn, khu vực phát hiện và bám mục tiêu bay theo phương vị tăng từ 70 lên đến 1200 và cự ly phát hiện tăng 2-2,5 lần. Ở chế độ đối không, Irbis-E có thể phát hiện mục tiêu bay có bề mặt tán xạ hiệu dụng (BMTXHD) 3 m[sup]2[/sup] bay ngược chiều ở cự ly 350-400 km, phát hiện máy bay tàng hình có BMTXHD 0,01 m[sup]2[/sup] ở cự ly đến 90 km. Với các mục tiêu mặt đất/mặt nước, Irbis có thể phát hiện tàu sân bay (BMTXHD 50.000 m[sup]2[/sup]) ở cự ly 400 km, cầu đường sắt (1.000 m[sup]2[/sup]) – 150-200 km, tàu/xuồng (200 m[sup]2[/sup]) – 100-120 km, bệ phóng tên lửa chiến dịch-chiến thuật và tốp xe tăng (30 m[sup]2[/sup]) – 60-70 km. Xét về các tham số này, Irbis-E thuộc loại hiện đại nhất thế giới, vượt xa đa số các radar anten mạng pha thụ động và chủ động của Mỹ và Tây Âu. Irbis-E còn có thể phát hiện, bám các tên lửa có điều khiển không-đối-không, đất-đối-không tấn công máy bay – Phi công lúc đó còn không dưới 6 s để cơ động tránh tên lửa. Irbis cũng có thể định hướng, phát hiện tới 10 máy bay gây nhiễu, tính toán cự ly đến 1 trong số đó để tiến công.
Irbis-E cho phép Su-35 sử dụng tất cả các loại vũ khí trang bị cho Su-30MK, các loại vũ khí có điều khiển không-đối-không và không-đối-đất mới, kể cả loại tầm xa. Tuy không phải được thiết kế để đối địch với F-22 Raptor, nhưng nhờ radar Irbis-E nên trong những điều kiện nhất định, Su-35BM có thể đối phó với F-22 Raptor của Mỹ.
Trạm định vị quang học OLS-35
Một thành phần quan trọng khác của hệ thống điều khiển vũ khí của Su-35BM là trạm định vị quang học (Mỹ/NATO gọi là hệ thống sục sạo và bám hồng ngoại – IRST) OLS-35 gồm: thiết bị định vị hồng ngoại, máy đo xa-chỉ thị mục tiêu laser và camera truyền hình; góp phần tăng cường khả năng điều khiển vũ khí của Su-35. Nhờ nền tảng linh kiện hiện đại, các thuật toán và phần mềm mới, OLS-35 vượt trội các trạm định vị quang học OEPS-27 của họ Su-27 và Su-30 về tầm, độ chính xác và độ tin cậy. Vùng quan sát, phát hiện và bám tự động mục tiêu của OLS-35 là 90° theo phương vị và +60° đến -15° theo góc tà. Thiết bị sục sạo hồng ngoại có thể phát hiện mục tiêu bay ở bán cầu trước ở cự ly ≥50 km, ở bán cầu sau là ≥90 km. Máy đo xa laser có tầm hoạt động 20 km với mục tiêu bay và 30 km với mục tiêu mặt đất, sai số đo là 5 m.​
Khả năng siêu cơ động và bay “siêu hành trình”
Một đặc điểm khác của MBTK thế hệ 5 có mặt trên Su-35BM là động cơ 117S có điều khiển vector lực đẩy, do hãng NPO Saturn phát triển trên cơ sở hiện đại hoá sâu của động cơ AL-31F, có sử dụng các công nghệ thế hệ 5, giúp máy bay có khả năng “siêu cơ động”, thậm chí sức cơ động có thể hơn cả F-22 vì động cơ của F-22 chỉ có thể di chuyển lên/xuống, còn 117S có thể di chuyển lên/xuống và phải/trái. Động cơ của MiG-29OVT thậm chí còn xoay tròn về mọi hướng.​
[xtable=bright|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
117s-01.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Động cơ 117S có điều khiển vector lực đẩy.
Ảnh: NPO Saturn​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Động cơ 117S được trang bị loại quạt mới đường kính tăng 3% (932 mm so với 905 mm), các turbine cao áp và thấp áp mới, hệ thống điều khiển từ xa động cơ kỹ thuật số mới SDU-D và có loa phụt điều khiển vector lực đẩy nên tăng được khả năng cơ động của máy bay. Loa phụt quay kết hợp với hệ thống điều khiển vector lực đẩy tự động thay đổi lực đẩy vi sai của 2 động cơ, cho phép điều khiển máy bay ở mọi mặt phẳng, thực hiện các thao tác cơ động mà các loại máy bay tiêm kích khác không thể làm được, nâng cao cơ bản độ an toàn bay và giữ được đặc tính điều khiển hầu như ở mọi tốc độ, kể cả ở tốc độ siêu nhỏ và cận không. Các cơ quan điều khiển khí động thông thường mất hiệu quả trong những điều kiện đó. Khi cần, hệ thống điều khiển vector lực đẩy có thể ngắt hoàn toàn với các loa phụt động cơ được cố định ở vị trí trung lập. Lực đẩy của động cơ ở chế độ đặc biệt tăng 16% lên đến 14.500 kgf (lớn hơn 2 tấn so với AL-31F), ở chế độ tối đa không tăng lực đạt 8.800 kgf. Lực đẩy mạnh hơn giúp máy bay có các đặc tính động học cao, cải thiện đặc tính tăng tốc, giúp phi công dễ cắt đuôi kẻ địch hoặc rút ngắn khoảng cách với đối phương. So với AL-31F, dự trữ công tác của động cơ tăng 2-2,7 lần. Dự trữ công tác giữa các lần sửa chữa tăng từ 500 lên đến 1.000 giờ (dự trữ công tác cho đến lần đại tu đầu tiên là 1.500 giờ), dự trữ công tác danh định tăng từ 1.500 lên đến 4.000 giờ. Động cơ 117S sẽ được NPO Saturn và Liên hiệp UMPO hợp tác sản xuất loạt.​
Trong chuyến bay đầu, Su-35BM đã bay đôi cùng Su-30МК để so sánh lực đẩy động cơ. Khi bay, Su-35BM đã tăng tốc tối đa ở chế độ không tăng lực, nhưng Su-30MK đã phải dùng chế độ tăng lực mà vẫn thỉnh thoảng bị tụt lại sau. Ở chế độ không tăng lực, ở tốc độ siêu âm nhỏ, Su-35BM tiếp tục tăng tốc, nghĩa là với trọng lượng và dải tốc độ-độ cao nhất định, Su-35BM có thể chuyển sang chế độ bay “siêu hành trình” (bay siêu âm mà không dùng chế độ tăng lực). Trong tất cả các loại máy bay tiêm kích sản xuất loạt, chỉ có 2 loại máy bay sản xuất loạt có thể bay ở chế độ “siêu hành trình” là máy bay đánh chặn hạng nặng MiG-31 Foxhound của Nga và F-22A Raptor của Mỹ. Đây là đặc điểm được đánh giá rất cao. Máy bay cơ động tốt không chỉ ở chế độ “siêu cơ động” mà cả ở các chế độ bay tương đối đơn giản, khi bay tốc độ thấp 200 km/h và nhỏ hơn.​
Khả năng bay dài ở chế độ siêu âm với lực đẩy danh định của động cơ là một dấu hiệu đặc trưng của máy bay tiêm kích thế hệ 5. Sau khi vượt qua giới hạn âm thanh, máy bay tăng tốc ít nhất lên tốc độ 1,3M (tuỳ thuộc độ cao) để vượt qua cái gọi là “bướu” khí động – dải tốc độ 1,1-1,2M khi mà bay siêu âm là không có lợi do lực cản khí động lớn dẫn tới tăng nhiên liệu tiêu thụ.​
Hệ thống vũ khí tầm xa khủng khiếp
Su-35 mang tối đa được 8.000 kg tải trọng chiến đấu lắp trên 12 điểm treo. Ngoài các vũ khí như ở Su-30МК, Su-35 còn được trang bị các loại vũ khí không-đối-không, không-đối-diện có điều khiển mới, kể cả các loại tầm xa.​
Thành phần vũ khí có điều khiển không-đối-không gồm: các tên lửa không-đối-không tầm trung tự dẫn radar chủ động, bán chủ động: R-27ER1 (8 quả), R-27ET1 và R-27EP1 (mỗi loại 4 quả), RVV-АЕ/R-77 (đến 12 quả, kể cả ụ treo kép lắp 4 tên lửa dưới thân), tên lửa tự dẫn hồng ngoại tầm gần R-73E (6 quả) (tổng cộng 34 tên lửa) và 5 tên lửa tầm siêu xa mới như K-100-1 có tầm bắn khủng khiếp… tới 400 km, có tốc độ 4.000 km/h, độ cao tác chiến 3-30.000 m.​
[xtable=bright|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
yakhont-01.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Tên lửa không-đối-không tầm siêu xa K-100-1
trên mô hình Su-35{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Các loại tên lửa không-đối-diện có điều khiển có thể trang bị gồm 25 tên lửa chống hạm, chống radar tầm trung và tầm xa: 6 tên lửa chống radar Kh-29TE dẫn bằng truyền hình và/hoặc Kh-29L dẫn bằng laser, 6 tên lửa chống hạm Kh-31A và/hoặc chống radar Kh-31P, 5 tên lửa chống hạm tầm xa tiên tiến mới Kh-59MK, 5 tên lửa chống radar tăng tầm Kh-58UShE, 3 tên lửa chống hạm tầm xa Club (3M-14AE/3M-54AE1) và 1 tên lửa chống hạm siêu âm hạng nặng tầm xa Kh-61 Yakhont-M tầm bắn 300 km.​
Ngoài ra, Su-35 còn có thể được trang bị các loại bom điều khiển bằng truyền hình, laser và vệ tinh giống như ở các máy bay Su-30MK hiện nay, gồm: đến 8 bom KAB-500Kr/OD dẫn bằng truyền hình, KAB-500L dẫn bằng laser hoặc bom mới nhất KAB-500S-E dẫn bằng vệ tinh (tương tự JDAM của Mỹ), đến 3 bom 1500 kg KAB-1500Kr dẫn bằng truyền hình hoặc KAB-1500LG dẫn bằng laser.​
Các phương án mang vũ khí không điều khiển không-đối-đất là: 16 bom FAB-500М54, 14 bom FAB-500М62, 14 thùng cháy ZB-500, 34 bom FAB-250М54, 48 bom OFAB-100-120, 8 bom chùm KMGU/KMGU-U, 120 rocket S-8, 30 rocket S-13, 6 rocket S-25. Trong tương lai, Su-35 có thể sử dụng các bom cải tiến và bom mới cỡ 500 và 250 kg, rocket 80, 122 và 266/420 mm, kể cả các loại điều khiển bằng laser.​
Bao giờ Su-35BM đến Việt Nam?
[xtable=bleft|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
su35-03.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td} {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Với tính năng vượt trội so với tất cả các loại MBTK đa năng thế hệ 4+ của Mỹ và NATO, Su-35BM được dự báo sẽ là một trong vài loại MBTK tốt nhất và đông đảo nhất thế giới trong thập kỷ tới. Theo chương trình mua sắm vũ khí quốc gia giai đoạn 2006-2015 do Nga thông qua năm 2006, dự kiến sản xuất 182 Su-35BM cho Không quân Nga và xuất khẩu từ năm 2011-2020. Đến lúc đó, Không quân Nga vẫn còn khoảng 120-140 máy bay tiêm kích Su-27 đã được hiện đại hoá sâu và 30-40 máy bay tiêm kích thế hệ 5. Các máy bay Su này cùng với các loại máy bay khác sẽ cho phép Không quân Nga duy trì tiềm năng chiến đấu trong 20-30 năm nữa. Tổng tư lệnh Không quân Nga Aleksandr Zelin cho biết, Không quân Nga sẽ thành lập 2-3 trung đoàn tiêm kích Su-35 (60-80 máy bay+lực lượng dự bị). Bên cạnhd dó, một số công nghệ của Su-35 cũng sẽ được dùng để hiện đại hoá Su-27 lên tiêu chuẩn Su-27SM2, nâng cấp Su-30MKI, Su-33…​
Su-35BM được Nga ráo riết quảng cáo, tiếp thị, tham gia nhiều cuộc triển lãm hàng không quốc tế ở Nga, Anh, Hàn Quốc, Trung Quốc, Indonesia, Brazil… Tháng 7/2008, tại triển lãm Farnborough-2008, Anh, ông Aleksandr Mikheyev, Phó Tổng giám đốc hãng xuất khẩu vũ khí Nga Rosoboronoexport tuyên bố Nga sẵn sàng bán Su-35BM cho Ấn Độ, Malaysia và Algeria; còn Tổng giám đốc Công ty Sukhoi Mikhail Pogosyan thì cho biết Su-35 sẽ được sản xuất loạt ít nhất đến năm 2020 và thị trường cần không dưới 200 chiếc Su-35.​
Tuy Ấn Độ có thể quan tâm đến Su-35BM hoặc sử dụng các hệ thống của nó như radar và động cơ 117S để nâng cấp các máy bay Su-30MKI mới sẽ chuyển giao cho Ấn Độ, nhưng Ấn Độ ít có khả năng mua Su-35BM vì họ đang hợp tác với Nga phát triển MBTK thế hệ 5 PAK FA, loại sẽ bay thử lần đầu vào cuối năm 2009 và bắt đầu sản xuất năm 2010.​
Nga từng dự kiến khả năng bán Su-35BM cho Trung Quốc (TQ) và mới đây có tin Su-35BM đã được đưa vào kế hoạch đàm phán hợp tác kỹ thuật quân sự Nga-Trung. Tuy nhiên, định hướng xuất khẩu như trên cho thấy TQ không được coi là khách hàng tiềm năng của Su-35BM. Mặt khác, sự tham gia của Ấn Độ vào dự án PAK FA và sự lo ngại bị làm nhái, mất công nghệ của Nga như đã xảy ra với máy bay tiêm kích Su-27, máy bay tiêm kích trên hạm Su-33, hệ thống rocket phóng loạt Smerch, tên lửa phòng không S-300 (Trung Quốc đã chế tạo được các sản phẩm nhái là A-100, HQ-9/FT-2000, J-11B. Hợp đồng mua Su-33 để trang bị cho các tàu sân bay đang đóng của Trung Quốc cũng đang gặp khó khăn do Nga lo sợ mất công nghệ) có thể sẽ loại TQ ra khỏi danh sách khách hàng mua MBTK thế hệ 5 của Nga.​
Su-35BM sẽ được xuất khẩu chủ yếu sang Đông Nam Á, Nam Mỹ, châu Phi và Cận Đông. Nước đầu tiên có thể mua Su-35BM là Venezuela vì Tổng thống Hugo Chavez tỏ ra rất ưng ý loại máy bay này. Tại Đông Nam Á, ba nước Indonesia, Malaysia và Việt Nam vốn đang sử dụng Su-27/Su-30 có thể sẽ đón nhận Su-35BM trong dăm ba năm nữa.​
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
pakfa-02.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Máy bay tiêm kích thế hệ 5 PAK FA của Nga​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Nga và Ấn Độ đang hợp tác phát triển và sản xuất máy bay tiêm kích thế hệ 5 PAK FA, Brazil cũng mới tuyên bố sẽ tham gia dự án này. Từ năm 2015, Nga sẽ sản xuất PAK FA thế hệ 5 song song với Su-35BM. PAK FA (T-50) hiện đang được Công ty Sukhoi phát triển để thay thế MiG-29 và Su-27 và sẽ sử dụng các công nghệ của các máy bay thử nghiệm Su-47 (S-37) Berkut, MiG 1.44 và Su-35BM. Hiện chỉ có Không quân Mỹ đã đưa vào sử dụng máy bay tiêm kích thế hệ 5 duy nhất là F-22A Raptor từ tháng 12/2005, đồng thời cũng đang ráo riết chuẩn bị sản xuất một máy bay thế hệ 5 nữa là máy bay tiêm kích-bom F-35 Lightning II.​
Tính năng kỹ-chiến thuật của Su-35BM
Chiều dài × chiều cao × sải cánh, m: 21,95 × 5,92 × 14,75​
Diện tích cánh, m2: 62,2
Trọng lượng: rỗng × cất cánh thông thường × cất cánh tối đa, tấn: 16,5 × 25,5 × 38,8
Động cơ: 2 × 117S × 14.500 kgf ở chế độ tăng lực
Tốc độ tối đa bay cao, km/h: 2.600
Tốc độ bay thấp, km/h:1.450
Tốc độ bay hành trình, km/h: gần 1.000
Bán kính hoạt động tuỳ tải trọng và biên dạng bay, km: đến 2.000
Trần bay thực tế, m: 18.500
Chịu quá tải tối đa, g: 10
Tầm bay không tiếp dầu, km: 4.000
Vũ khí lắp trong: 1 pháo 30 mm GSh-301.
Vũ khí treo: đến 8.000 kg treo trên 12 điểm treo.
Tổ lái, người: 1.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
su35-18.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td} {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
 
23/8/12
1.162
3
38
Nga sẽ có khắc tinh đòn tấn công toàn cầu của Mỹ
(Vũ khí) - Tên lửa xuyên lục địa mới của Nga hóa giải chiến thuật đòn tấn công nhanh toàn cầu của Mỹ.
Nga đang nghiên cứu chế tạo tên lửa đường đạn xuyên lục địa (ICBM) mới để đáp trả khái niệm “đòn tấn công nhanh toàn cầu” (Prompt Global Strike) của Mỹ và có thể chọc thủng mọi lá chắn tên lửa.
Vào năm 2018-2020, Nga sẽ hoàn thành ICBM hạng nặng mới có tên Sarmat. Nó sẽ là sự đáp trả sáng kiến chiến lược “Đòn tấn công nhanh toàn cầu” và sẽ có thể vượt qua hầu như mọi hệ thống phòng thủ tên lửa, Thứ trưởng Quốc phòng Nga Yuri Borisov cho hay.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
ten-lua-chien-luoc-nga-datviet.vn_42358506.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}
Tên lửa ICBM Yars của quân đội Nga​
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Theo ông, việc phát triển ICBM hạng nặng đang ở giai đoạn cao trào. Để giải quyết nhiệm vụ đặt ra, Nga đang tiến hành nhiều nghiên cứu vượt trước và công tác thiết kế thử nghiệm để đối phó với đòn đánh toàn cầu từ phía Mỹ.
Ông Borisov cũng khẳng định, vào cuối năm 2020 lực lượng hạt nhân chiến lược Nga sẽ được trang bị lại 100% chứ không phải là 70%.
Việc phát triển ICBM hạng nặng Sarmat sẽ hoàn thành vào năm 2018-2020. Hiện nay, một số cơ quan nghiên cứu do Trung tâm Tên lửa quốc gia mang tên Maleyev đứng đầu đang phát triển tên lửa này.
Tên lửa có thể bay rất xa qua Nam cực và buộc Mỹ phải xây dựng hệ thống phòng thủ tên lửa vòng tròn rất phức tạp. Ngoài ra, khả năng mang tải trọng lớn của tên lửa cho phép bố trí trên tên lửa không chỉ các đầu đạn mà cả các hệ thống đột phá phòng thủ tên lửa khác nhau.
Ông Borisov cho biết, việc phát triển Sarmat đang đúng tiến độ và hy vọng sẽ hoàn thành đúng kế hoạch. Sarmat sẽ là tên lửa có một không hai trên thế giới, có khả năng vượt qua hầu như mọi cản trở, mọi hệ thống phòng thủ tên lửa và khiến kẻ thù khiếp sợ vì có thể tấn công qua cả Bắc cực và Nam cực.
Việc Nga đổi mới lực lượng tên lửa hạt nhân chiến lược là để giáng trả sáng kiến “Đòn tấn công nhanh toàn cầu” của Mỹ. Lực lượng này đang được đồng thời trang bị ồ ạt các loại ICBM Yars và Bulava.
Sáng kiến chiến lược “Đòn tấn công nhanh toàn cầu” của Mỹ trù tính chế tạo các hệ thống vũ khí tấn công có khả năng tấn công bằng vũ khí phi hạt nhân vào mọi vị trí trên trái đất trong vòng 1 giờ.
Công cụ để thực hiện các đòn tấn công đó sẽ là các ICBM hiện đại hóa sâu, tên lửa hành trình siêu vượt âm, cũng như vũ khí nguyên lý mới (pháo laser, pháo ray điện từ...).
 
23/8/12
1.162
3
38
Mỹ choáng váng trước vũ khí vượt siêu thanh của Nga

Chủ nhật 08/06/2014 21:35
ANTĐ - Hiện nay, Nga đang nghiên cứu một thiết bị bay vượt siêu thanh do tên lửa liên lục địa mang theo, có thể dễ dàng xuyên thủng hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ và NATO.​
Nga đã tiến hành phóng thử tên lửa đạn đạo liên lục địa cơ động trên đường quốc lộ RS-12M Topol (SS-25 Sickle), để thử nghiệm một loại đầu đạn tiên tiến thế hệ mới. Địa điểm phóng tại bãi phóng thử Kapustin Yar thuộc miền nam nước Nga, điểm rơi của tên lửa nằm ở Sary Shagan, thuộc nước láng giềng Kazakhstan.​
Người phát ngôn Bộ quốc phòng Nga Yegorov thông báo hết sức ngắn gọn: “Mục đích của đợt thử nghiệm lần này là kiểm tra một loại đầu đạn sử dụng trên các tên lửa đạn đạo liên lục địa đang trong quá trình nghiên cứu”.​
Còn RIA Novosti thì cho rằng, mục đích của đợt thử nghiệm này là nghiên cứu phát triển một thiết bị chiến đấu thế hệ mới, lắp đặt trên các tên lửa đạn đạo liên lục địa tương lai. Ngoài các tuyên bố đó ra, phía Nga không tiết lộ thông tin gì thêm.​
Còn theo các chuyên gia quốc phòng, thử nghiệm lần này đã hé lộ một kế hoạch hiện đại hóa vũ khí hạt nhân chiến lược của Moscow, động thái này cũng cho thấy sự bất an của Nga về việc Mỹ và NATO bố trí hệ thống phòng thủ tên lửa tại châu Âu, chính vì vậy buộc họ phải phát triển đầu đạn thế hệ mới để xuyên thủng hệ thống phòng thủ tên lửa của Washington và đồng minh.​
Qua quá trình dài theo dõi về phát triển chiến lược quân sự của Nga, cựu quan chức quốc phòng Mỹ Mark S. Schneider cho rằng, Nga đã từng tiết lộ tên lửa xuyên lục địa RS-12M1 Topol (SS-27 Sickle-B) và tên lửa thế hệ mới phóng từ tàu ngầm RSM-56 Bulava (SS-NX-32) mang đầu đạn tiên tiến, mỗi quả có thể mang tới 10 đầu đạn.​
topol-m.jpg

Một vụ phóng thử tên lửa đạn đạo liên lục địa RS-12M Topol
Ông lưu ý, truyền thông Nga đã từng công khai tiết lộ hai thông tin rất quan trọng về 2 loại tên lửa đạn đạo liên lục địa SS-27 và SS-NX-32 là: Mỗi tên lửa có thể mang 10 đầu đạn và các đầu đạn này có thể bay với tốc độ vượt siêu thanh rất cao.​
Tốc độ siêu thanh được quy định là vận tốc cao gấp 5 lần tốc độ âm thanh (Mach5, tương đương khoảng 6000km/h). Hiện nay trên thế giới các cường quốc như Nga, Mỹ, Trung Quốc… đều đang nỗ lực nghiên cứu loại thiết bị tấn công có vận tốc siêu thanh để xuyên phá các hệ thống phòng thủ tên lửa đang ngày càng tinh vi và chặt chẽ.​
Công trình sư về tên lửa đạn đạo liên lục địa của Nga Aleksandr Mosolov đã từng tiết lộ, tên lửa đạn đạn chiến lược thế hệ mới mới sẽ mang theo nhiều thiết bị bay tái nhập, có thể độc lập khóa mục tiêu, mà không đến thiết bị phân tách và kiểm soát nhiều đầu đạn con là đầu đạn mẹ kiểu phân hướng hiện đang sử dụng phổ biến trên các loại tên lửa đạn đạo liên lục địa.​
Một báo cáo được công bố vào năm ngoái của trung tâm tình báo hàng không vũ trụ quốc gia Mỹ cũng đã đề cập đến những thông tin về việc Moscow đang nghiên cứu thiết bị bay với tốc độ vượt siêu thanh, thiết bị bay này giúp cho tên lửa chiến lược của Nga dễ dàng xuyên thủng hệ thống phòng thủ tên lửa của Mỹ và NATO.​
Đây được coi là những thông tin mà phía Mỹ và đồng minh không hề mong muốn. Nhưng theo như những gì vừa đề cập ở trên thì nó đang trở thành hiện thực.​
 
23/8/12
1.162
3
38
“DF-21D không phải là mối đe dọa với tàu sân bay Mỹ” ?

(Kienthuc.net.vn) - Đó là nhận định của biên tập viên tạp chí The Diplomat Zachary Keck, theo ông này thì tên lửa hành trình mới là “sát thủ diệt tàu sân bay thực sự”.
Hầu hết các chuyên gia quân sự thế giới đều coi tên lửa đạn đạo chống tàu DF-21D của Trung Quốc là mối đe dọa lớn đối với tàu sân bay Mỹ hoạt động ở Tây Thái Bình Dương, nhưng ông Zachary Keck – biên tập viên The Diplomat (trụ sở tại Tokyo) cho rằng, tên lửa hành trình mới là “sát thủ tàu sân bay thực sự”.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
tenluatq_kienthuc_4701_dhxn.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center} Tên lửa hành trình chống tàu tầm xa C-602 (hay còn gọi là YJ-62) bắn thử nghiệm trên đất liền.{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Trích dẫn một báo cáo mới của Trung tâm Nghiên cứu Nội vụ Quân sự Trung Quốc – Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc gia, ông Keck cho rằng, yếu tố quan trọng trong chiến lược chống tiếp cận/chống xâm nhập của Quân đội Trung Quốc là phát triển và triển khai số lượng lớn các loại tên lửa hành trình chống tàu chính xác cao và tên lửa hành trình đối đất trên bờ, trên không, trên biển.​
Báo cáo cũng trình bày chi tiết một số lợi thế của tên lửa hành trình chống tàu sân bay Mỹ, các tác giả lưu ý rằng tên lửa hành trình có thể phóng từ nhiều nền tảng trên bộ, biển và trên không. Với tín hiệu hồng ngoại thấp, các tác giả nói rằng tên lửa hành trình rất khó bị phát hiện từ các hệ thống phòng thủ tên lửa đối phương.​
“Với tốc độ siêu âm, diện tích phản xạ sóng radar nhỏ và độ cao bay cực thấp sẽ giúp tăng khả năng thâm nhập, vượt qua hệ thống phòng không đối phương của tên lửa hành trình”, báo cáo cho biết.​
“Trong khi đó, Trung Quốc với tiềm lực quốc phòng của mình có thể sản xuất tên lửa hành trình với giá rẻ và có thể dự trữ số lượng rất lớn”, ông Keck cho biết.​
Ông này kết luận, Quân đội Trung Quốc có thể khai thác giải pháp số lượng bên cạnh chất lượng để tăng khả năng tiếp cận, tấn công tàu sân bay Mỹ.​
Thực vậy, hiện nay Quân đội Trung Quốc được cho là sở hữu kho tên lửa hành trình đa dạng không thua kém Nga, Mỹ. Thậm chí ở lĩnh vực tên lửa chống tàu thì Mỹ không còn là đối thủ của Trung Quốc.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
tenluatq_kienthuc_4702_yxwj.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Máy bay ném bom H-6 có thể mang được tên lửa chống tàu tầm xa vài trăm km tới tên lửa đối đất tầm vài nghìn kim. {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Theo đó, công nghệ quốc phòng Trung Quốc đã phát triển cho hải quân, không quân nước này khoảng 30 kiểu tên lửa từ cận âm tới siêu âm. Điển hình như các loại tên lửa hành trình chống tàu trang bị trên tàu hộ vệ và tiêm kích đa năng YJ-82 (và các biến thể khác) đạt tầm bắn từ 120-300km; tên lửa hành trình chống tàu phóng từ tàu hộ vệ - khu trục và bệ phóng mặt đất C-602 đạt tầm bắn đến 400km; tên lửa hành trình chống tàu siêu thanh YJ-12 đạt tầm tới 400km…​
Trong lĩnh vực tên lửa hành trình đối đất, Trung Quốc đã phát triển hơn 20 kiểu khác nhau với một số là biến thể của tên lửa chống tàu. Điển hình như: tên lửa hành trình tầm xa phóng từ trên không CJ-10 (đạt tầm bắn khoảng 2.500km); tên lửa hành trình DH-10 đạt tầm phóng tới 4.000km; seri tên lửa HN-1/2/3 đạt tầm phóng 600-3.000km. Tất cả các mẫu tên lửa này đều có thể phóng từ máy bay ném bom H-6, tàu khu trục cỡ lớn như Type 052D.​
 
23/8/12
1.162
3
38
Có ai biết vào thời WW2, MỸ từng phải nhờ Anh dạy lái máy bay chiến đấu và SAS huấn luyện Commando, ban đêm mới dám ném bom Đức, ban ngày nhường cho Anh
 
23/8/12
1.162
3
38
Không phải M113, M2 mà là BMP

Vì sao BMP-1 lại là huyền thoại làng xe chiến đấu bộ binh?

(Kienthuc.net.vn) - Thiết kế mang tính cách mạng, thành công trên chiến trường, số lượng chế tạo có lẽ là những yếu tố đưa BMP-1 trở thành huyền thoại.
BMP-1 là mẫu xe chiến đấu bộ binh do Liên Xô thiết kế và chế tạo. Đây được xem như là mẫu xe chiến đấu bộ binh đầu tiên trên thế giới, với việc được trang bị khả năng hỏa lực mạnh có khả năng chuyển quân cơ động và được thiết kế để có thể lội nước.​
Với những tính năng trên, BMP-1 ngay từ khi mới xuất hiện nó đã trở thành mối lo ngại hàng đầu của Phương Tây trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh.​
Tháng 7/1967,trong đội hình cơ giới tiến vào Quảng trưởng Đỏ tại buổi lễ duyệt binh kỉ niệm 50 năm Cách mạng tháng 10 Nga, BMP-1 bất ngờ xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của những người chứng kiến buổi lễ.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
bmp1_kienthuc_2_bmio.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Một chiếc BMP-1 với cấu hình trang bị tiêu chuẩn.{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Với thiết kế giống như một mẫu xe tăng hạng nhẹ nhưng lại được vũ trang tốt hơn cùng với khả năng chuyển quân, các tướng lĩnh Liên Xô lúc đó đã mở ra một khái niệm mới cho lực lượng tăng thiết giáp lúc bấy giờ.​
Trước đó, không chỉ mình Liên Xô mà các nước Phương Tây cũng nung nấu ý định về việc chế tạo ra một mẫu xe chiến đấu mới dành cho lực lượng bộ binh mặt đất thay thế cho xe thiết giáp đã lỗi thời và yếu ớt lúc đó. Tuy nhiên, việc chế tạo ra một loại vũ khí vừa có thể chuyển quân vừa được trang bị khả năng hỏa lực mạnh là điều không hề dễ dàng.​
Trong Chiến tranh Thế giới thứ 2, các mẫu xe bọc thép là lực lượng nòng cốt giúp vận chuyển binh lính ra chiến trường trên bộ trước nguy cơ tấn công từ kẻ thù, nhưng chúng thường được trang bị hỏa lực hạn chế (thường là súng máy hạng nhẹ). Nên việc có thể hỗ trợ hay đáp trả các đợt tấn công của kẻ thù cho lực lượng bộ binh đi kèm là điều rất hạn chế.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
bmp1_kienthuc_3_mgno.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Với khả năng của mình, BMP-1 có thể giúp bảo vệ an toàn binh sĩ bên trong xe trước các đợt tấn công từ bên ngoài. {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Còn đối với lực lượng tăng chiến đấu chủ lực thì lại quá hạn chế về mặt chuyển quân cũng như khả năng tác chiến cơ động khiến nó khó có thể đóng vai trò hỗ trợ hỏa lực cơ động trên chiến trường lúc bấy giờ.​
Sau khi kết thúc Chiến tranh Thế giới thứ 2, với việc chạy đua vũ khí hạt nhân và vũ khí sinh hóa học giữa các quốc gia, thì việc chế tạo một mẫu xe bộ binh đa năng có thể đáp ứng được những yêu cầu như trên trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.​
Với việc trình làng mẫu xe chiến đấu bộ binh cuối những năm 1960, Liên Xô đã chính thức giải được bài toán mà các nước khác đang tìm câu trả lời trên.​
BMP-1 có khả năng chở theo 11 lính bộ binh (bao gồm cả kíp lái) và thiết kế cửa đổ bộ ở phía sau xe đã biến nó thành một boong ke trên chiến trường lúc đó, và sau này kiểu thiết kế trên cũng được sử dụng rộng rãi cho nhiều mẫu xe trên thế giới.​
Các tính năng của BMP-1 vượt trội hoàn toàn so với các thiết kế của các nước Phương Tây lúc đó. BMP-1 được trang bị một tháp pháo 2A28 Grom 73mm nòng trơn bán tự động, cùng 4 tên lửa chống tăng dẫn đường bằng dây dẫn 9M14 Malyutka (AT-3) đạt tầm bắn hiệu quả từ 500m đến 3000m.​
Với trang bị trên, BMP-1 có thể dễ dàng hạ gục các xe tăng chiến đấu chủ lực như M60 (Mỹ), Leopard (Tây Đức), AMX-30B (Pháp) và Chieftain (Anh) hay các công sự kiên cố.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
bmp1_kienthuc_4_ebfg.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Với thiết kế có thể hoạt động trong mọi điều kiện môi trường, BMP-1 có thể tham gia vào bất kỳ cuộc chiến nào trên thế giới. {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
BMP-1 được trang bị một động cơ diesel UTD-20 có công suất 300 mã lực, tốc độ di chuyển tối đa 65km/h trên đường nhựa và 45km/h với địa hình xấu và di chuyển với tốc độ 7km/h trên mặt nước. Phạm vi hoạt động hiệu quả BMP-1 từ 500-600km, tổng trọng lượng của nó hơn 13 tấn và dài gần 7m.​
BMP-1 có thể miễn nhiễm hoàn toàn với các loại đạn xuyên giáp 7.62mm và phần giáp phía trước có thể chống được đạn 23mm. Nó còn được trang bị hệ thống lọc không khí giúp bảo vệ an toàn cho binh lính và kíp lái trước nguy cơ từ bụi phóng xạ và vũ khí hóa học.​
Sự kết hợp các tính năng trên vào trong một chiếc xe chiến đấu bộ binh và sử dụng chúng hỗ trợ tấn công phía sau cho lực lượng tăng chiến đấu chủ lực tạo thành một nắm đấm thực sự trên chiến trường. Chính vì vậy, sau này đa số các quốc gia sở hữu lực lượng tăng thiết giáp mạnh đều sở hữu cho mình một số lượng lớn các dòng xe chiến đấu bộ binh cơ bản.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
bmp1_kienthuc_5_sacu.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Một chiếc BMP-1 được phe chính phủ sử dụng trong Nội chiến Syria. {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Trận chiến đầu tiên của BMP-1 là vào năm 1973 trong Chiến tranh Yom Kippur, được sử dụng bởi Quân đội Ai Cập và Syria với hàng trăm đơn vị. Nhưng do được huấn luyện chiến thuật kém của các nước này nên trong giai đoạn đầu đã chịu tổn thất nặng nề trước sức mạnh của lực lượng tăng thiết giáp của Quân đội Israel.​
Đến năm 1982, trong Chiến tranh Lebanon, lực lượng thiết giáp của Quân đội Syria đã sử dụng hiệu quả BMP-1 hơn nhiều so với trước đây. Trong một cuộc phục kích, trung đội trưởng tình báo Syria là Mazin Fauri sử dụng BMP-1 đã tiêu diệt một chiếc tăng chiến đấu chủ lực M60A1 của Israel bằng pháo chính 73mm và sau đó loại khỏi chiến trường thêm một chiếc Merkava bằng tên lửa chống tăng 9M14 Malyutka. Mazin Fauri còn sử dụng chiếc BMP-1 của mình bắt sống 2 phi công Israel điều khiển chiếc F-4 Phantom sau khi nó bị bắn hạ.​
BMP-1 đã tham gia vào hàng chục cuộc xung đột và chiến tranh trên toàn thế giới, thậm chí nó còn được 2 bên tham chiến sử dụng chống lại nhau như trong Chiến tranh Iran-Iraq 1980-1988. Nó đã chứng minh được khả năng đáng tin cậy và dễ sử dụng của mình trên chiến trường, mặc dù còn nhiều thiếu sót.​
[xtable]
{tbody}
{tr}
{td}
bmp1_kienthuc_6_thqa.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td=center}Phiên bản nâng BMP-1 của Ba Lan với hệ thống pháo tự động 30mm của Elbit Systems. {/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]​
Các cựu chiến binh Liên Xô và Nga hiện nay từng tham gia vào các cuộc xung đột như Afghanistan và Chechnya đánh giá, BMP-1 thiếu khả năng bảo vệ bên thân thân xe trước các loại vũ khí bộ binh thông thường và các vũ khí của nó không hiệu quả trong môi trường tác chiến rừng núi hay đô thị.​
Trong suốt thời gian hoạt động của mình, BMP-1 đã được sản xuất hơn 20.000 chiếc và sử dụng ở 50 quốc gia. Chính điều này đã biến BMP-1 trở thành dòng xe chiến đấu bộ binh thành công nhất trong lịch sử.​
Ngày nay, tuy đã lỗi thời nhưng BMP-1 vẫn nhận được nhiều sự quan tâm của quân đội các nước thông qua các chương trình nâng cấp, giúp nó có thể sống sót trong môi trường chiến tranh hiện đại ngày nay.​
 
23/8/12
1.162
3
38
Máy bay ném bom Tu-22M3 Nga “dằn mặt” Mỹ trên biển Đen

Thứ ba 10/06/2014 11:40
ANTĐ - Đáp trả lại việc Mỹ điều thêm 2 máy bay ném bom tàng hình chiến lược B-2 đến châu Âu, máy bay ném bom Tu-22M3 của Nga phối hợp với hạm đội Biển Đen, tập luyện tấn công tên lửa vào các cụm tàu đối phương trên vùng biển này.​
Theo tin của Interfax, hôm 9-6, không quân Nga đã tổ chức một đợt huấn luyện thực binh với sự tham gia của các máy bay ném bom chiến lược Tu-22M3 mang tên lửa hành trình chống hạm tầm xa, có khả năng gắn đầu đạn hạt nhân.​
Nhóm máy bay tấn công gồm hai chiếc Tu-22M3 "Backfire" của Nga đã hợp luyện cùng các lực lượng của Hạm đội Biển Đen để hoàn thiện kỹ năng tấn công tên lửa vào các mục tiêu mô phỏng đang hiện diện ở Biển Đen.​
Người phát ngôn của Hạm đội biển Đen cho biết: “Hai máy bay ném bom tầm xa Tu-22M3 thực hiện chuyến bay từ sân bay Engels (khu vực tỉnh Saratov) đã hoàn thành tấn công tên lửa vào đội tàu chiến của đối phương giả định trên không phận biển Đen”.​
Đây được coi là hành động đáp trả việc Mỹ điều chuyển tiếp 2 chiếc máy bay ném bom tàng hình chiến lược B-2 đến căn cứ không quân ở Anh, nâng tổng số máy bay chiến lược, có khả năng mang vũ khí hạt nhân đồn trú ở đây lên con số 5.​
Tu-22M3.jpg
Hai chiếc B-2 này thuộc Liên đội ném bom số 509 ở Căn cứ không quân Whiteman - bang Missouri, đã được triển khai tới Căn cứ không quân Fairford ở phía Tây London để bổ sung cho 3 “Pháo đài bay” B-52 đã được triển khai đến đây từ hôm 4-6, cả 5 chiếc máy bay ném bom này đều có thể mang theo vũ khí hạt nhân.​
Trước đây, vào tháng 4-2014, Nga cũng đã có hành động đáp trả Mỹ khi điều một chiếc máy bay chiến đấu Su-24 Fencer, khiêu khích tàu khu trục USS Donald Cook của Mỹ trong vùng biển quốc tế ở phía tây biển Đen, chỉ chưa đầy 48 giờ sau khi nó tiến vào vùng biển này.​
Trong 90 phút căng thẳng, máy bay Su-25 của Nga đã 12 lần bay qua tàu khu trục Mỹ với khoảng cách khoảng 900m và ở độ cao khoảng 150m và nhiều lần thực hiện các động tác bổ nhào hoặc mô phỏng một vụ tấn công, phớt lờ các tín hiệu cảnh báo và liên lạc của chiếc khu trục hạm Mỹ.​
Nga diễn tập quân sự ở Kaliningrad, phản ứng lại hành động của NATO

Thứ ba 10/06/2014 11:50
ANTĐ - Hạm đội biển Đen của Nga vừa tuyên bố tiến hành một cuộc tập trận tại Kaliningrad, vùng lãnh thổ ở duyên hải biển Baltic, Bộ trưởng quốc phòng Nga cho biết vào hôm 10/6.
Cuộc diễn tập này sẽ được tổ chức dưới sự điều khiển của chỉ huy quận quân sự phía Tây nước Nga.
1044883.jpg

Chiến dịch tập trận này sẽ diễn ra ở Kaliningrad,
vùng lãnh thổ của Nga ở duyên hải biển Baltic

“Cuộc tập trận diễn ra cùng lúc với chiến dịch tập trận quốc tế quy mô lớn Saber Strike 2014 và Baltops 2014 của NATO vừa được khởi động vào ngày hôm qua 9/6 ở Latvia, bên bờ biển Baltic”, đại diện Bộ quốc phòng Nga trả lời với hãng thông tấn Itar-tass.

“Số lượng binh lính Nga và thiết bị quân sự tham gia vào cuộc diễn tập lần này sẽ ngang bằng với số lượng nhân sự, đạn dược và thiết bị được triển khai bởi NATO trong các cuộc diễn tập gần biên giới Nga”.

Các bài tập của Nga sẽ bao gồm nhiều nhóm tàu hỗ trợ, lực lượng không quân và thuỷ quân và cả máy bay ném bom Sukhoi Su-34.

Cuộc diễn tập Saber Strike 2014 của NATO vừa khởi động vào hôm 9/6 với sự tham gia của 4.700 binh lính và 800 phương tiện quân sự ở 3 quốc gia có lãnh thổ tại vùng Baltic là Latvia, Lithuania và Estonia từ 9 – 20/6, ngoài ra, cuộc diễn tập hải quân Baltops 2014 cũng diễn ra từ 6 – 21/6.​
 
23/8/12
1.162
3
38
Tên lửa cổ lỗ Liên Xô bắn rụng bóng ma F-117 Mỹ
(Bí mật quân sự) - Máy bay tàng hình F-117 hay B-2 của Mỹ không phải bất khả xâm phạm mà từng bị bắn hạ bằng loại tên lửa cổ lỗ của Liên Xô.
Nhân dịp kỷ niệm 15 năm kể từ ngày NATO vô cớ tấn công Cộng hòa Liên bang Nam Tư, một quốc gia có chủ quyền, khiến hơn 2.500 người thiệt mạng, hơn 12.500 người bị thương, trong đó có 89 trẻ em, và thiệt hại về kinh tế ước tính lên tới 120 tỷ USD, nhà báo Nga Alexandr Yuryev đã có bài viết đăng trên báo Bình luận Quân sự Độc lập về sự kiện này. Trong bài viết, nhà báo Yuryev đã dẫn lời phỏng vấn một cựu binh, nguyên là khẩu đội trưởng tên lửa R-125 đã bắn rơi chiếc máy bay tàng hình F-117 của Mỹ.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
clip_image002.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Tòa nhà Bộ Nội vụ Nam Tư trúng bom{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Nhà báo này cũng đưa ra những đánh giá cá nhân về điểm yếu của những chiếc máy bay tàng hình vốn được ca ngợi là “vô hình” trước các hệ thống phòng không đối phương. Dưới đây là nội dung bài viết:
Không có máy bay tàng hình. Những chiếc tiêm kích và máy bay ném bom được chế tạo theo công nghệ tàng hình với hình dáng kỳ quặc nhưng lại có những tính năng tầm thường và giá cả đắt đỏ vẫn bị radar của Nga phát hiện và các tên lửa Nga tiêu diệt.
Chiến dịch “Bão táp sa mạc” (NATO tấn công Iraq năm 1991) đã giúp công nghệ tàng hình nổi tiếng toàn thế giới. Trong 6 tuần, những chiếc cường kích F-117 của Mỹ đã ném bom thủ đô Bagdad của Iraq. Hàng đêm, những chiếc máy bay của Mỹ dễ dàng vượt qua mọi tuyến phòng không của Iraq, tiêu diệt các mục tiêu đã định và trở về căn cứ mà không chịu bất kỳ thiệt hại nào. Điều này đã cho phép Phó Tư lệnh Không quân Mỹ John Welch tự hào nói rằng: “Công nghệ tàng hình đã đưa chúng ta trở lại với nguyên tắc nền tảng của chiến tranh mang tên sự bất ngờ”.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
clip_image004.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Máy bay tàng hình F-117 của Mỹ{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Đã có một thời, F-117 nhanh chóng trở thành một “nhãn hiệu” nổi tiếng của Mỹ kiểu như Cadillac hay Coca-Cola. Cần nhớ rằng bất kỳ cuộc chiến nào đều là sự quảng cáo đầy sức mạnh đối với các loại vũ khí được mang ra sử dụng. Nhất là khi nó đáp ứng được kỳ vọng.
Cái giá của vô hình
Các chuyên gia đã không sử dụng từ “vô hình” đối với việc ứng dụng công nghệ tàng hình. Làm cho máy bay hoặc tên lửa trở thành các phương tiện hiện đại vô hình là điều không thể. Người ta chỉ có thể giảm độ bộc lộ của chúng và cũng chỉ là đối với trường radar mà thôi. Trong trường hợp này, điểm yếu chết người của máy bay tàng hình chính là chúng lại bị mắt thường của người sử dụng tên lửa phòng không vác vai tầm gần phát hiện. Chúng cũng bị tên lửa có đầu tự dẫn vô tuyến của các tổ hợp tên lửa này phát hiện. Các tổ hợp phòng không vác vai hiện đại còn sử dụng các phương thức dẫn đường tổng hợp như quang, hồng ngoại, laze. Khi đó, công nghệ tàng hình không thể giúp ích gì.
[xtable=bcenter|374x49]
{tbody}
{tr}
{td}
{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Một vấn đề khác nữa là việc tiêu diệt các máy bay của đối phương cần phải thực hiện trên các hướng tiếp cận từ xa chứ không phải khi chúng đã bay trên đầu.
Để phát hiện các mục tiêu từ xa đã có các trạm radar. Nếu không tính tới hệ thống phòng thủ tên lửa thì một radar tầm trung có thể phát hiện máy bay từ khoảng cách 300 km. Công nghệ tàng hình cho phép giảm được khoảng cách này nhưng với giá rất cao.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
clip_image006.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Radar Voronezh của Nga có thể phát hiện mục tiêu từ hàng nghìn km{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Để phân tán các tia bức xạ radar, trước hết máy bay được thiết kế đặc biệt với các góc cạnh được tạo ra từ nhiều mặt phẳng. Thiết kế này được gọi là “mài nhẵn”. Thiết kế đuôi thông thường cũng được thay thế bằng kiểu cánh bướm “V” nhằm giảm độ phản xạ tín hiệu radar. Người ta cũng sử dụng các vật liệu thay thế kim loại như sợi carbon và các vật liệu phủ hấp thụ sóng radar.
Đối với động cơ, bộ phận bằng kim loại dễ bị phát hiện nhất, người ta cho lắp các máy khuếch tán đặc biệt giúp “dập” tín hiệu radar, bổ sung các luồng không khí lạnh bằng các cửa hút gió để giảm độ bộc lộ hồng ngoại. Hoặc, ngay như ghế ngồi của phi công cũng được thiết kế với bề mặt xếp lớp để phân tán tia bức xạ radar…
Những thiết kế “kỳ dị” này khiến máy bay tàng hình có tính năng chiến đấu kém, không thể mang theo nhiều vũ khí bởi vì phải giấu trong thân, tầm bay và tốc độ hạn chế…
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
clip_image008.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Máy bay ném bom tàng hình B-2 Spirit{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Đặc biệt, các máy bay tàng hình được lắp đặt radar riêng một cách rất thận trọng hoặc đơn giản là không có radar riêng. Nguyên nhân là radar riêng phát ra các tia bức xạ khiến các máy bay tàng hình có thể trở thành “chiếc đèn pin của kẻ cướp trong căn nhà tối”.
Một điểm đáng chú ý nữa là các máy bay tàng hình có giá thành không hề rẻ. Ví dụ như chiếc máy bay ném bom tàng hình B-2 Spirit của Mỹ là chiếc máy bay đắt nhất trong lịch sử với giá lên tới trên 1,5 tỷ USD mỗi chiếc.
Nhưng dù rất “tinh quái” thì những chiếc máy bay tàng hình vẫn bị bắn hạ…
Chạm tới kẻ vô hình
Ngày 27/3/1999, trong cuộc chiến Nam Tư, một chiếc máy bay tàng hình F-117 Night Hawk của Mỹ đã bị bắn hạ bởi tổ hợp tên lửa phòng không cũ ký S-125 Pechora. Quả tên lửa 5V27D đầu tiên, vốn được sản xuất ở nhà máy Kirov nhân dịp Đại hội lần thứ 20 Đảng Cộng sản Liên Xô năm 1976, đã xé toang cánh máy bay và quả thứ hai đã bắn trung khung thân chiếc F-117. Viên phi công Dale Zelko bật ghế phóng, rơi xuống và lẩn trốn trong một khu rừng rồi sau đó được trực thăng của đặc nhiệm Mỹ cứu thoát.
Khẩu đội trưởng Dragan Matich của khẩu đội tên lửa R-125 của Nam Tư bắn rơi chiếc F-117 kể lại: “Ngày 24/3, chúng tôi rời đơn vị chiến đấu để tới bố trí tại vùng ngoại ô Belgrad. Ba ngày trôi qua tương đối êm ả. Chúng tôi công tác và sinh hoạt bình thường. Nhiệm vụ chủ yếu là không để lọt vào radar của các máy bay dẫn đường và phát hiện radar hộ tống các máy bay của NATO.
Chiều ngày 27/3, toàn bộ đơn vị chúng tôi trực chiến. Các đồng đội ở bộ phận quan trắc thông báo phát hiện nhiễu mạnh và nguồn gây nhiễu đang di chuyển về phía chúng tôi. Năm phút sau, bộ phận trinh sát vô tuyến cho biết mục tiêu đang tiến gần về phía khẩu đội chúng tôi. Tôi nhìn qua màn hình và thấy mục tiêu, tín hiệu rất rõ ràng. Tôi báo cáo mục tiêu đã được xác nhận và chúng tôi sẵn sàng tiêu diệt. Đúng 17 giây sau khi lện “bắn” được phát đi, chiếc máy bay đã bị tên lửa của chúng tôi bắn hạ”.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
clip_image010.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Một phần Cabin chiếc F-117 bị Nam Tư bắn hạ được trưng bày tại Belgrad{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Dragan Matich kể tiếp: “Di chuyển càng nhanh thì cơ hội sống sót của khẩu đội càng cao. Trong 3 tháng Mỹ xâm lược, chúng tôi đã thay đổi vị trí 24 lần. Theo dõi chúng tôi là các máy bay phát hiện radar và dẫn đường cũng như các vệ tinh của Mỹ. Chỉ cần 20 giây bộc lộ dưới radar của kẻ thù, coi như bạn đã chết. Những quả tên lửa Tomahawk hoặc bom có sức công phá lớn sẽ ngay lập tức bay đến. Chúng tôi lặng lẽ bắn và lặng lẽ di chuyển khỏi vị trí”.
Ngoài ra, Matich cho biết khẩu đội của ông còn tiêu diệt các máy bay tiêm kích F-16 và cả máy bay tàng hình B-2. Tuy nhiên, những chiếc máy bay này của Mỹ sau đó đã được kéo về các căn cứ nên không có bằng chứng. Trên thực tế, ngay cả chiếc F-117 bị bắn rơi cũng được người Mỹ thông báo là bị lạc và sau đó đã quay trở về. Tuy nhiên, người Serbia đã bác bỏ điều này. Bằng chứng là cabin của chiếc F-117 này đang được trưng bày trong bảo tàng không quân ở Belgrad.
 
Status
Không mở trả lời sau này.