Status
Không mở trả lời sau này.
23/8/12
1.162
3
38
Hai tiêm kích của Hạm đội 7 Mỹ rơi ở Thái Bình Dương

Ngày 12-9, Mỹ thông báo 2 chiếc máy bay chiến đấu F/A-18 của hải quân nước này đã rơi xuống khu vực phía tây Thái Bình Dương. Một trong hai phi công mất tích.

Theo AFP, Hạm đội 7 của Hải quân Mỹ cho biết hai chiếc máy bay tiêm kích F/A-18 Hornet rơi xuống tây Thái Bình Dương lúc 5g40 chiều (giờ địa phương). Hai máy bay này trước đó xuất phát từ tàu sân bay USS Carl Vinson.​
Hiện Hải quân Mỹ đã mở cuộc điều tra vụ việc. Lực lượng cứu hộ của Hải quân Mỹ đã tìm thấy một phi công. Hiện người này đang được chăm sóc y tế trên tàu USS Carl Vinson.​
Chiến dịch tìm kiếm phi công thứ hai đang diễn ra một cách khẩn trương.​
Hiện vẫn chưa rõ tại sao cùng lúc hai chiến đấu cơ của Hải quân Mỹ gặp nạn ở cùng một địa điểm. Trước đó, Hải quân Mỹ cho biết tàu USS Carl Vinson đang thực thi nhiệm vụ tại vùng biển mà Hạm đội 7 có chức năng hỗ trợ hòa bình và ổn định của khu vực Thái Bình Dương.​
Hồi tháng 6, một chiếc chiến đấu cơ F/A-18E Super Hornet của Hải quân Mỹ cũng rơi xuống biển ngoài khơi bờ biển phía nam California khi chuẩn bị hạ cánh xuống tàu USS Carl Vinson.​
 
23/8/12
1.162
3
38
Dạo này bạn Mèo nhiều tin đen quá

Siêu tiêm kích F/A-18C Hornet của Mỹ bị rơi, phi công mất tích
http://www.anninhthudo.vn/Quan-su/S...t-cua-My-bi-roi-phi-cong-mat-tich/539311.antd


Tiêm kích F-15E nổ tung động cơ tại Anh
http://soha.vn/quan-su/tiem-kich-no-tung-my-con-muon-dung-f-15-20140316181629363.htm

AV-8B rơi xuống nhà dân nổ banh xác
http://www.tin247.com/may_bay_chien_dau_av_8b_harrier_lao_xuong_lam_chay_nha_dan-6-22953623.html

-AV-8B lại rơi tan xác ở Nhật
http://citinews.net/the-gioi/may-bay-chien-dau-av-8b-my-boc-chay-o-nhat-HIRRAPQ/

- Chiếc trực thăng CH-53E thứ 2 gặp nạn trong năm nay
http://baodatviet.vn/quoc-phong/vu-khi/truc-thang-hang-nang-cua-hai-quan-my-gap-nan-3056023/

- F15C rơi, phi công không kịp nhảy dù
http://www.baomoi.com/My-May-bay-F15-roi-phi-cong-khong-kip-nhay-du/119/14691402.epi

Và giờ 2 chiếc FA-18 cùng nhau lao xuống biển....Máy bay chiến đấu Mỹ có thực sự tốt như quảng cáo và phim ảnh ! trong 1 năm mà rơi tới mấy chiếc, trong khi đó máy bay Nga, TQ cùng hoạt động tương tự lại chẳng mấy khi tai nạn thảm khốc ?
 
Chỉnh sửa cuối:
23/8/12
1.162
3
38
khen Nga sô thì cứ qua Nga sô học đi nhá, đừng qua xứ giãy chết hoc, tẩy chay máy tính, Iphone đi.xài đồ của Nga đi, đi xe volga, lada, bay máy bay dân dụng IL, đừng đi TOY, ford, Boeing, airbus nữa

Đang dùng Keybersky của Nga diệt virus đây. Còn QDNDVN vẫn dùng đồ của Nga để bảo vệ lãnh đạo đi bằng xe Mỹ, dùng dt Mỹ nhé. Airbus của Mỹ à !
 
Hạng F
22/10/09
8.170
32.535
113
Đang dùng Keybersky của Nga diệt virus đây. Còn QDNDVN vẫn dùng đồ của Nga để bảo vệ lãnh đạo đi bằng xe Mỹ, dùng dt Mỹ nhé. Airbus của Mỹ à !
chú em có vấn đề đọc hiểu à? chú có thấy chỗ nào anh nói airbus của Mỷ ko? airbus củng xài avionics của Mỷ nhé.chú có biết mấy chú lính bảo vệ trước toà lảnh sự, đại sứ quán các nước kể cả Mỹ xài súng gì ko? của nước nào ko.. Nếu chú pro Nga thì học tiếng Nga đi nhé..Thôi anh ra, cho chú tự sướng.. chúc chú em mau có dịp đến Nga thăm anh Putin
 
23/8/12
1.162
3
38
Đặc nhiệm Mỹ thất bại tại Iran
(Bí mật quân sự) - Trong chiến dịch “Móng vuốt đại bàng” Iran, đặc nhiệm Mỹ thậm chí đã hoảng loạn, tự bắn vào không khí và tháo chạy trong hỗn loạn.
Ngày 3/9, báo chí đưa tin phiến quân thuộc tổ chức Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng tại Iraq đã hành quyết nhà báo Mỹ Steven Sotloff.
Trước đó, ngày 19/8, IS cũng đã hành hình man rợ nhà báo Mỹ James Foley.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hai nhà báo Mỹ bị bắt làm con tin liên tục bị hành quyết làm cho một số người có cảm giác là những con tin này đã bị chính quyền Mỹ bỏ rơi.
Ngay cả bà mẹ của James Foley là Diane Foley mới đây cũng đã có những lời chỉ trích chính phủ Mỹ vì cái chết của con trai bà.
Dĩ nhiên không phải như vậy. Không thể nói là chính quyền Mỹ phó mặc hai nhà báo trên (cũng như các con tin người Mỹ khác) cho số phận, người Mỹ đã làm tất cả những gì có thể.

Ngay ngày 04/9, báo chí Phương Tây đưa tin là một chiến dịch bí mật do đích thân Tổng thống Obama phê chuẩn đã được tiến hành nhằm giải cứu các con tin người Mỹ, nhưng rất tiếc là đã không thành công vì phiến quân đã chuyển các con tin đi nơi khác.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
dac-nhiem-my-that-bai-iran-iraq-baodatviet.vn-1_14116865.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Nhà báo James Foley trước khi bị hành quyết{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Người phát ngôn Lầu Năm Góc, Thiếu tướng John Kirby sau đó đã chính thức xác nhận thông tin này: “nhiều lính đặc nhiệm tinh nhuệ nhất của Mỹ cũng đã được cử đi làm nhiệm vụ này (giải thoát con tin)”.

Còn cố vấn an ninh của Tổng thống, bà Susan Rice nhấn mạnh: “Nhưng nỗ lực đó cho thấy điều quan trọng là chúng tôi đã làm mọi việc có thể để đưa những người Mỹ bị bắt giữ về nhà”.
Những chi tiết của chiến dịch lần này dĩ nhiên là được giữ bí mật. Nhưng chúng ta có thể hình dung phần nào những biện pháp giải cứu con tin mà đặc nhiệm Mỹ đã tiến hành qua chiến dịch “Móng vuốt đại bàng” tại Iran cách đây 34 năm.
Đã có nhiều trường hợp, một chiến dịch của đặc nhiệm Mỹ được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng đã bị thất bại không phải vì lính Đặc nhiệm Mỹ không thiện chiến mà vì những yếu tố ngẫu nhiên và những rủi ro không thể tính trước - có lẽ chiến dịch giải cứu các nhà báo Mỹ mới đây cũng có số phận tương tự. Để chi tiết hơn, xin thiệu lại với bạn đọc về nguyên nhân thất bại của chiến dịch “Móng vuốt đại bàng”.
Bối cảnh chiến dịch “Móng vuốt đại bàng”
Trước năm 1979, Iran là một vương quốc thế tục thân Phương Tây do Quốc vương R.Pekhlevy đứng đầu. Đến cuối những năm 70, kinh tế nước này lâm vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng, tốc độ lạm phát tăng cao chưa từng thấy cùng tình trạng tham nhũng tràn lan khiến đại bộ phận dân chúng phẫn nộ và một phong trào phản kháng mạnh mẽ chống chính phủ được khởi động.
Đầu năm 1979, Quốc vương R.Pekhlevi phải chạy trốn trong Đại sứ quán Mỹ, giáo chủ Khomeini quay về Iran sau 15 năm lưu vong và sau một cuộc trưng cầu dân ý, nước Cộng hòa Hồi giáo Iran được thành lập.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
dac-nhiem-my-that-bai-iran-iraq-baodatviet.vn-2_14117864.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Đặc nhiệm Mỹ di chuyển bằng trực thăng vận tải{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Ngày 04/11/1979, một đám đông sinh viên đã tấn công tòa nhà Đại sứ quán Mỹ ở Tehran đòi Đại sứ Mỹ phải giao nộp lại R.Pekhlevi.

Hàng chục lính thủy đánh bộ Mỹ bảo vệ Đại sứ quán bất lực trước đám đông và những sinh viên này đã bắt 66 người Mỹ làm con tin (sau đó đã thả 14 người gồm phụ nữ, người Mỹ gốc Phi và 01 người đang ốm nặng). Có 6 nhà ngoại giao Mỹ khác trốn được vào tòa nhà sứ quán Canada.
Đại bàng bắt mồi
Chính phủ Mỹ đã ngay lập tức tiến hành các chiến dịch ngoại giao để giải thoát con tin nhưng đã không thành công, các biện pháp cấm vận mà Tổng thống J.Carter áp dụng đối với Iran như đóng băng tài khoản Iran ở các ngân hàng Mỹ, cấm vận dầu mỏ v.v cũng không có tác dụng và hai nước đã cắt đứt quan hệ ngoại giao.

Sau nhiều lần sử dụng tất cả các biện pháp hòa bình bất thành, Mỹ quyết định tiến hành một chiến dịch vũ lực giải cứu con tin mang mật danh “Móng vuốt đại bàng”.
Kế hoạch chi tiết của chiến dịch đã được soạn thảo ngay sau khi sinh viên Iran chiếm tòa nhà Đại sứ quán. Vào tháng 12/1979, một đội đặc nhiệm “Delta” đã được tập trung tại một căn cứ bí mật để luyện tập các phương án giải cứu.

Có 3 nhóm trực tiếp tham gia chiến dịch với các mật danh lần lượt là “Đỏ”, “Xanh” (mỗi nhóm 40 người) và “Trắng” (13 người). Hai nhóm đầu có nhiệm vụ giải thoát con tin tại tòa nhà đại sứ Mỹ, còn nhóm thứ ba- trụ sở Bộ ngoại giao Iran, nơi có 3 con tin người Mỹ bị giam giữ.
Để có thể luyện tập thành thạo đến từng chi tiết nhỏ, tại căn cứ bí mật này, Mỹ đã cho xây một mô hình tòa nhà Đại sứ quán Mỹ ở Tehran để lính đặc nhiệm tập các phương án đột nhập vào bên trong qua khu kỹ thuật và qua cửa sổ.
Tất cả lính đặc nhiệm được trang bị súng giảm thanh và mặc quần áo dân sự, trên nếp gấp tay áo mang băng tay cờ Mỹ nhưng được che kín: dấu hiệu để đặc nhiệm Mỹ nhận biết địch-ta khi bắt đầu các hoạt động tác chiến.
Theo kế hoạch, chiến dịch sẽ được tiến hành trong 45 phút, ngay sau đó tất cả con tin và lính đặc nhiệm phải nhanh chóng rút khỏi hai khu vực trên.
Nhưng trước hết, phải đến được Tehran. Bộ tư lệnh đặc nhiệm Mỹ đã cân nhắc nhiều phương án xâm nhập vào lãnh thổ Iran. Vấn đề khó khăn nhất là ở chỗ thủ đô Tehran cách quá xa các căn cứ Hải quân Mỹ và đồng minh, - cũng không thể xâm nhập bằng đường bộ (ví dụ từ Thổ Nhĩ Kỳ) bởi vì xác suất rủi ro rất cao – rất có thể đường bộ sẽ bị phong tỏa ngay sau khi Đặc nhiệm và con tin rời Tehran.
Cuối cùng, Bộ Tư lệnh đặc nhiệm Mỹ chọn phương án sử dụng máy bay lên thẳng và việc đưa đặc nhiệm vào sâu trong lãnh thổ Iran được thực hiện qua hai giai đoạn.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
dac-nhiem-my-that-bai-iran-iraq-baodatviet.vn-3_14117122.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Một nhiệm vụ tác chiến thâm nhập bằng đường thủy của đặc nhiệm Mỹ{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Đêm đầu tiên, 3 chiếc máy bay vận tải C-130 Hercules sẽ đưa các chiến binh “Delta” từ căn cứ không quân trên đảo Masirah tại Oman (cách Tehran hơn 1.000 km) đến một điểm tập kết được gọi là “Sa mạc-1” cách Tehran 370 km về phía nam.
Trong thế chiến thứ hai, tại khu vực “Sa mạc-1” đã có một căn cứ không quân của Anh và đã bị bỏ hoang. Tiếp ngay sau đó, 3 chiếc Hercules khác từ tàu sân bay Nimits cũng sẽ vận chuyển nhiên liệu đến đây cho 8 chiếc máy bay lên thẳng RH-53D không sơn cờ hiệu. Việc chọn máy bay lên thẳng phá mìn biển RH-53 D là có lý do – một là loại máy bay này có tải trọng lớn, chở được nhiều người và hai là Hải quân Iran cũng có RH-53D – trong trường hợp lính phòng không Iran phát hiện, nhiều khả năng là họ sẽ nghĩ đây là máy bay của Iran.
Cũng theo kế hoạch, sau khi được nạp nhiên liệu các máy bay lên thẳng sẽ đưa lính đặc nhiệm đến điểm tập kết “Sa mạc-2” ngay cạnh thủ đô Tehran, còn các máy bay Hercules sẽ quay trở lại căn cứ trên đảo Masir. Tất cả việc di chuyển này phải được giữ tuyệt mật – máy bay phải bay rất thấp để tránh radar của phòng không Iran phát hiện.
Trong suốt cả ngày hôm sau, lính đặc nhiệm phải ém quân tại “Sa mạc-2”. Đến chiều tối lính đặc nhiệm sẽ sử dụng các xe ô tô do các điệp viên Mỹ ém sẵn cung cấp để đột nhập vào trung tâm Tehran.

Cuộc tấn công Tòa nhà đại sứ sẽ được tiến hành vào khoảng nửa đêm và sau khi giải cứu các con tin, đặc nhiệm sẽ gọi máy bay lên thẳng tới hoặc là ngay trong khuôn viên Đại sứ quán, hoặc là đến một sân vận động gần đấy.
Việc yểm hộ cho lính đặc nhiệm và con tin rút bằng máy bay sẽ do các máy bay yểm trợ hỏa lực AC-130 thực hiện. Cuối cùng, lính đặc nhiệm cùng con tin sẽ được máy bay lên thẳng đưa đến sân bay bỏ hoang Manzariia, - lúc này đã do một phân đội đặc nhiệm khác chiếm giữ và đã có các máy bay vận tải hạng trung C-141 đợi sẵn để đưa toàn bộ lính đặc nhiệm lẫn con tin về một căn cứ không quân ở Ai cập.
“Houston, chúng tôi gặp trục trặc”
Đây là một kế hoạch rất nhiều chi tiết và phức tạp đòi hỏi phải có sự phối hợp cực kỳ chính xác giữa các phân đội đặc nhiệm của Lục quân với Không quân và Hải quân, nhưng rất tiếc là nó đã không tính hết (và không thể tính hết) các yếu tố rủi ro, yếu tố con người.
Cũng không thể dự tính được phản ứng của Quân đội Iran và những bất ngờ khác có thể xảy ra tại trung tâm một thành phố đông đúc như Tehran.
Tuy nhiên, những gì xảy ra trong thực tế này còn tồi tệ hơn cả những ác mộng khủng khiếp nhất của lính Mỹ.
Chiến dịch được bắt đầu vào chiều 24/4/1980. Như đã thống nhất từ trước, 6 máy bay vận tải bay cực thấp vượt qua vịnh Oman vào lãnh thổ Iran. Sau khi hạ cánh xuống “Sa mạc-1”, lính Mỹ hoàn toàn bất ngờ khi phát hiện ra ngay cạnh đó một con đường ô tô khá nhiều phương tiện đi lại.
[xtable=bcenter|border:0|cellpadding:3|cellspacing:0|1x@]
{tbody}
{tr}
{td}
dac-nhiem-my-that-bai-iran-iraq-baodatviet.vn-4_14118896.jpg
{/td}
{/tr}
{tr}
{td}Lính Mỹ đã thành công trong chiến dịch tiêu diệt thủ lĩnh khủng bố Osama Bin Laden nhưng không có nghĩa họ không có nhiệm vụ thất bại{/td}
{/tr}
{/tbody}
[/xtable]
Đặc nhiệm Mỹ buộc phải giữ 01 ô tô với 40 hành khách và dự định sẽ thả họ khi bay khỏi đây. Nhưng một lái xe chở xăng đến sau đó đã không chấp hành lệnh dừng lại của đặc nhiệm Mỹ. Do lo ngại ý đồ của chiến dịch bị lộ, lính Mỹ đã phải dùng súng phóng lựu phá hủy chiếc xe này. Cột lửa bốc cao hàng chục mét có thể nhìn thấy từ xa và như thế, yếu tố bất ngờ đã không còn nữa.
Ngay sau đó, đến lượt phương tiện kỹ thuật cũng gặp trục trặc. Các máy bay lên thẳng của Hải quân Mỹ trên đường đến điểm tập kết đã bay vào một khu vực có bão cát, một chiếc bay lạc đường và buộc phải quay trở lại tàu sân bay (để giữ bí mật, các máy bay này bị cấm sử dụng phương tiện liên lạc vô tuyến).
Một chiếc khác bị rơi (hoặc phải hạ cánh khẩn cấp) trên đường bay (tổ lái đã được cứu thoát và được đưa về căn cứ), chiếc thứ ba bay đến được điểm tiếp nhiên liệu nhưng lại không cất cánh được vì trục trặc kỹ thuật.

Chỉ còn 5 chiếc máy bay lên thẳng có thể hoạt động và như vậy là không đủ để đưa toàn bộ lính đặc nhiệm và con tin từ Tehran về căn cứ nếu tiến hành chiến dịch.
Sau khi cân nhắc tình hình, tư lệnh chiến dịch là đại tá Beckwith ra lệnh rút quân. Một máy bay lên thẳng cất cánh nhưng mất hướng trong đám mây bụi và va vào chiếc máy bay tiếp dầu. Nhiên liệu trong chiếc máy bay tiếp dầu bốc cháy và ngay lập tức cả hai chiếc đều bốc cháy làm 8 phi công thiệt mạng tại chỗ và 12 người bị thương.
Những người còn lại không kịp hiểu điều gì đã xảy ra và lập tức nổ súng loạn xạ vì nghĩ rằng bị lính Iran tấn công. Các phi công lái máy bay lên thẳng bỏ vội vàng bỏ các máy bay của mình để lên các máy bay vận tải. Các phi công lái máy bay vận tải cũng lập tức cất cánh để tránh xa đám cháy.
Kết quả là lính đặc nhiệm Mỹ đã rời khỏi khu vực dự định tiến hành chiến dịch, bỏ lại trên sa mạc 5 chiếc máy bay lên thẳng còn nguyên vẹn cùng toàn bộ tài liệu mật, bản đồ, những trang thiết bị mới nhất và cả tiền. Theo quy định, lẽ phải hủy toàn bộ nhưng đặc nhiệm Mỹ đã không kịp làm việc đó do quá hoảng loạn – chúng đã trở thành “chiến lợi phẩm” của Quân đội Iran.
Không lâu sau đó, toàn thế giới biết đến vụ này. Không những thế, chiến dịch trên cũng gây rắc rối cho quan hệ giữa Mỹ và Oman vì phía Mỹ không thông báo trước cho phía Oman – sau đó Oman cấm Mỹ sử dụng căn cứ không quân trên đảo Masirah.
Ngày 06/5, Tổng thống Mỹ J.Carter tuyên bố quốc tang tưởng niệm các phi công hy sinh, còn số phận các con tin tại Tehran lại phải tiếp tục giải quyết qua các kênh ngoại giao. Mãi đến ngày 20/01/1981 – tức là 444 ngày sau khi bị bắt, những con tin này mới được trả tự do.
Một số quan chức quân sự cao cấp chịu trách nhiệm tiến hành chiến dịch bị mất chức và ngay cả tổng thống J.Carter cũng trả giá đắt vì thất bại của chiến dịch “Móng vuốt đại bàng”, ông này đã thua R.Rigan trong cuộc chạy đua vào chiếc ghế tổng thống lần hai.
Còn người Iran cho dựng tại nơi xảy ra thảm họa của Đặc nhiệm Mỹ “bia cảm ơn” với hàm ý cho rằng thất bại của Đặc nhiệm Mỹ chính là ý của “Đức Ala” đã bảo vệ nước cộng hòa Hồi giáo này trước Mỹ.
 
23/8/12
1.162
3
38
chú em có vấn đề đọc hiểu à? chú có thấy chỗ nào anh nói airbus của Mỷ ko? airbus củng xài avionics của Mỷ nhé.chú có biết mấy chú lính bảo vệ trước toà lảnh sự, đại sứ quán các nước kể cả Mỹ xài súng gì ko? của nước nào ko.. Nếu chú pro Nga thì học tiếng Nga đi nhé..Thôi anh ra, cho chú tự sướng.. chúc chú em mau có dịp đến Nga thăm anh Putin

Thế đang nói ở VN hay ở Mỹ ! ở Nga cũng sài súng Mỹ bảo vệ Putin à ! hoang tưởng
 
23/8/12
1.162
3
38
Chiến đấu cơ Su-35S Nga vượt trội F-22 Mỹ ở điểm nào?

Trên thực tế, toàn bộ ý tưởng về một máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5 của Nga đã được thể hiện trong chiếc Su-35S.

“Tổ hợp Hàng không Tương lai cho Không quân Chiến thuật” (máy bay phản lực chiến đấu tiên tiến, tuyến đầu thế hệ thứ năm PAK FA T-50) của Nga đang hoàn tất giai đoạn thử nghiệm của mình rất thành công. Máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm này dự kiến sẽ đi vào hoạt động trong quân đội Nga năm 2017. Trong khi đó các đơn vị không quân tuyến đầu của Nga đã được trang bị loại chiến đấu cơ gần như tương đương với T-50: Máy bay chiến đấu đa năng Su-35S.​
chien-dau-co-su35s-nga-vuot-troi-f22-my-o-diem-nao-.jpg

Máy bay chiến đấu Su-35S của Nga.​
Cùng với việc tạo ra khái niệm chiến đấu cơ thế hệ thứ năm thực tế, vốn khởi đầu được thiết kế ở dạng kỹ thuật số, các bộ phận của máy bay chiến đấu trong tương lai đã được chế tạo và phát triển trên nền tảng Su-35S. Kết quả là máy bay chiến đấu Su-35S thế hệ 4++ thực sự có tính năng ngang với máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm trên tất cả các mặt (trừ công nghệ tàng hình), và cho đến thời điểm này nó đã được đưa vào sản xuất hàng loạt.​
Hơn nữa, xét về những đặc điểm nổi bật, Su-35S đã vượt trội hơn các máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm của Mỹ hiện đang hoạt động là F-22 Raptor. Hệ thống kiểm soát radar Irbis được tích hợp trên máy bay Su-35S có thể phát hiện mục tiêu trên không ở khoảng cách kỷ lục lên đến 400km, và cùng lúc có thể theo dõi tới 30 mục tiêu cũng như đánh chặn 8 mục tiêu. Hệ thống radar trang bị trên máy bay F-22 hạn chế hơn với phạm vi phát hiện mục tiêu tối đa chỉ khoảng 300 km.​
Ngoài ra, hệ thống Irbis giúp cho Su-35S có khả năng chủ động phát hiện và theo dõi lên đến 4 mục tiêu trên mặt đất cùng một lúc. Su-35S cũng được trang bị một hệ thống định vị có khả năng xác định chính xác vị trí của máy bay và các thông số chuyển động của nó một cách độc lập, mà không cần đến định vị vệ tinh hoặc liên lạc với các trạm ở mặt đất. Điều đó có nghĩa là, nếu các hệ thống định vị (GPS hoặc GLONASS) không hoạt động, thì Su-35S cũng không bị "mù".​
chien-dau-co-su35s-nga-vuot-troi-f22-my-o-diem-nao-.jpg

Máy bay chiến đấu F-22 của Mỹ.​
Lực lượng Không quân Nga sẽ nhận 48 máy bay Su-35S trước khi kết thúc năm 2015. Trên thực tế, đây là những máy bay thế hệ thứ năm, vì Su-35S gần giống như T-50 về các thiết bị điện tử, hệ thống kiểm soát và trang bị vũ khí trên máy bay. Do đó, nó sẽ không gây ra khó khăn cho các phi công khi chuyển sang điều khiển máy bay thế hệ thứ năm tiêu chuẩn với công nghệ tàng hình: Bất kỳ phi công nào lái máy bay Su-35S có thể điều khiển T-50 một cách dễ dàng. Điều này cũng có nghĩa rằng việc chuyển đổi sang máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm trong lực lượng Không quân Nga không phải bắt đầu vào năm 2017, mà là đang diễn ra.​
Loại máy bay lý tưởng của Nga sẽ thống trị bầu trời trong nửa cuối thế kỷ 21 đang được định hình ngày hôm nay. Nhưng điều quan trọng ở đây là ngành công nghiệp máy bay Nga đang đi đầu trong việc phát triển một máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu. Càng nhanh đưa máy bay Su-35 vào hoạt động với số lượng lớn, thì việc chế tạo máy bay chiến đấu thế hệ tiếp theo sẽ càng có khả năng thành công cao hơn đối với Moskva.​
 
23/8/12
1.162
3
38
Tên lửa vác vai Verba Nga có thể hạ F-22 Mỹ?
[BCOLOR=#ffffff][/BCOLOR]
Quote:
(Kiến Thức) - Tên lửa phòng không Verba (Nga) miễn nhiễm hoàn toàn với mọi biện pháp đối phó điện tử, mồi bẫy nhiệt của máy bay chiến đấu hiện nay.

Theo một thông báo từ Bộ quốc phòng Nga cho biết, Quân đội Nga đã chính thức được trang bị hệ thống tên lửa phòng không vác vai di động (MANPADS) 9K333 Verba. Ngay sau khi xuất hiện, Verba đã được các chuyên gia quân sự đánh giá là có tính năng kỹ chiến thuật vượt trội hoàn toàn, so với các mẫu tên lửa phòng không vác vai cùng loại trên thế giới.

Được biết, sau khi đưa vào trang bị trong các lực lượng vũ trang Nga, tên lửa 9K333 Verba sẽ thay thế cho hệ thống tên lửa phòng không di động thế hệ cũ của Nga là 9K338 Igla-S. Cả hai mẫu tên lửa trên đều do cục thiết kế chế tạo máy KBM phát triển và sản xuất.
verbakienthuc2_bzpn.jpg


Lực lượng vũ trang Nga sẽ thay thế tổ hợp tên lửa Igla-S bằng tổ hợp tên lửa phòng không Verba mới.

Những bộ tên lửa phòng không 9K333 Verba đầu tiên sẽ được trang bị cho một đơn vị đổ bộ đường không và một lữ đoàn bộ binh cơ giới thuộc quân khu miền Đông nước Nga.

Các hệ thống tên lửa phòng không vác di động thế hệ cũ như Igla-S, trong tương lai sẽ được thay thế bằng các hệ thống tên lửa phòng không vác vai tiên tiến hơn.

Bắn hạ máy bay và tên lửa hành trình

Phát ngôn viên Bộ quốc phòng Nga trong một cuộc phỏng vấn cho hay, tên lửa phòng không Verba không chỉ được trang bị cho các lữ đoàn bộ binh cơ giới. Nó còn được trang bị cho cả các đơn vị đổ bộ đường không và lực lượng lính thủy đánh bộ Nga.

Ông này cho biết thêm rằng, Quân đội Nga dự định sẽ thay thế toàn bộ số tên lửa phòng không vác vai Igla kiểu cũ sang Verba. Tuy nhiên thời gian và lộ trình chuyển đổi cụ thể vẫn chưa được chính thức công bố.

Nguồn tin này cũng cho hay, hiện tại Nga cũng đang triển khai một số dự án phát triển các hệ thống MANPADS mới nhằm thay thế kho tên lửa phòng không đã lỗi thời của nước này. Ngoài việc được thiết kế để có thể sử dụng một loại tên lửa vác vai cá nhân, những mẫu tên lửa còn có thể được triển khai ở dạng tổ hợp tên lửa phòng không trên nhiều nền tảng khác nhau.
verbakienthuc3_kcgd.jpg


9K333 Verba được đánh giá vượt trội hơn hẳn so với tên lửa phòng không vác vai Stinger của Mỹ.

Xét về tính năng kỹ-chiến thuật, hệ thống 9K333 Verba ưu việt hơn tất cả các hệ thống MANPADS hiện có trong trang bị của quân đội Nga như 9K310 Igla-1, 9K38 Igla, 9K338 Igla-S, cũng như các loại tương đương chúng của nước ngoài như Stinger Block 1 của Mỹ hay QW-2 của Trung Quốc.

Sự khác biệt chính giữa tên lửa Igla và Verba thế hệ mới là nó được trang bị thế hệ đầu tự dẫn hồng ngoại đa quang phổ - GOS (trong khi đó Igla-S chỉ sử dụng đầu dẫn 2 phổ). Tên lửa 9K333 có thể phân biệt chính xác các mục tiêu ngay cả khi bị tác động bởi hệ thống mồi bẫy nhiệt thụ động. Đây là hệ thống phòng thủ chủ yếu không chỉ đối với các loại máy bay chiến đấu, máy bay ném bom, trực thăng tiến công, máy bay cường kích mà còn của các trực thăng và máy bay vận tải.

Chuyên gia quân sự độc lập Anton Lavrov cho rằng, ngày nay các hệ thống tên lửa MANPADS của Mỹ hay Pháp đều được trang bị đầu dẫn GOS và chúng khá phổ biến ở các quốc gia này. Tuy nhiên loại công nghệ luôn bị cấm xuất khẩu ra nước ngoài.
verbakienthuc4_ohgs.jpg


Việc được trang bị thế hệ đầu dẫn đa phổ mới giúp Verba tăng khả năng tấn công chính xác các mục tiêu.

Các tên lửa Verba xác định mục tiêu của mình với đầu dẫn GOS, vì vậy nó có thể phân biệt được mục tiêu ngay cả trong trường hợp đối phương cố tình gây mù đầu dẫn của MANPADS bằng cách sử dụng tia laser. Bên cạnh đó, đầu dò hồng ngoại mới của Verba có thể tìm được cả mục tiêu có mức bức xạ thấp, như máy bay hay tên lửa hành trình. Thậm chí cả với các máy bay trực thăng đã được gắn thiết bị tản nhiệt từ động cơ.

Tấn công trực diện

Hầu hết các mẫu tên lửa MANPADS của các quốc gia trên thế giới hiện nay, đều có thể tấn công dễ dàng mục tiêu trên không trong giai đoạn ban đầu. Nhưng khi mục tiêu bay quá phạm vi điều khiển thiết bị dẫn đường dưới mặt đất, thì chúng sẽ tự tìm theo nguồn nhiệt phát ra từ động cơ máy bay.

Đó là với các tên lửa thế hệ cũ nhưng với Verba nó có thể thực hiện tấn công trực diện vào mục tiêu với đầu dẫn đa phổ GOS, theo đó không chỉ có khả năng phát hiện ra nguồn nhiệt từ động cơ máy bay mà còn tìm theo nguồn nhiệt phát ra từ cánh quạt lẫn thân máy bay trong suốt quá trình di chuyển trên không.
verbakienthuc5_bpjm.jpg


Các hệ thống mồi bẫy nhiệt hoàn toàn không có tác dụng với 9K333 Verba.

Đây chính là một trong những điểm khác biệt cơ bản của Verba và Igla, nó cho hiệu suất cao hơn nhiều so với các đầu dẫn thế hệ cũ. Ngoài ra phạm vi và độ cao tấn công của Verba cũng được tăng đáng kể. Nó có phạm vi tấn công hiệu quả lên tới 6,5km, độ cao 4,5km, trong khi đó tên lửa Igla tiền nhiệm chỉ đạt độ cao 3,5km và quan trọng hơn nữa là chúng vượt trội hoàn toàn so với tên lửa phòng không di động Stinger của Mỹ chỉ có phạm vi tấn công 4,8km và với độ cao 3,8km.

Đa số các tên lửa MANPADS thế hệ mới đều được tích hợp hệ thống điều khiển tự động (ACS) ở pha cuối, nó đều có thể được sử đụng chỉ cho một tên lửa phòng không hay cả tổ hợp phòng không. Việc sử dụng ACS không chỉ phụ thuộc vào dữ liệu từ hệ thống radar mặt đất mà còn có thể tiếp cận với dữ liệu từ các máy bay cảnh báo sớm trên không, với chế độ truyền tải và chia sẻ dữ liệu hoàn toàn tự động cho toàn bộ tổ hợp phòng không.

Theo Bộ quốc phòng Nga, các tính năng trên của Verba có tính năng tương tự như các thiết bị cùng loại của Mỹ và Pháp. Những quốc gia nổi tiếng với khả năng hệ thống tự động hóa trong chỉ huy các hoạt động quân sự. Tuy nhiên mẫu tên lửa phòng không vác vai di động Verba của Nga vẫn có điểm vượt trội hơn so với những quốc gia trên không .
 
23/8/12
1.162
3
38
Mỹ: Hơn 14.000 nam quân nhân bị hiếp dâm trong vòng một năm
[BCOLOR=#ffffff][/BCOLOR]

Quote:
Thứ Tư, 17/09/2014 11:38

(Thethaovanhoa.vn) - Mặc dù phụ nữ có nhiều nguy cơ trở thành nạn nhân của tệ cưỡng hiếp trong quân đội Mỹ, cưỡng hiếp nam giới hiện cũng đang là một vấn đề gây nhức nhối không kém.

Trong một bài báo gần đây đăng trên tờ GQ, hơn một chục cựu binh và quân nhân đang phục vụ trong quân đội Mỹ đã công khai nói về việc họ bị tấn công tình dục, cũng như sự thất bại của quân đội trong việc mang những kẻ có tội ra trước công lý.

GQ nói rằng khi một người đàn ông vào quân ngũ, anh ta có khả năng bị lạm dụng tình dục cao gấp 10 lần so với khi sống ngoài xã hội. Riêng năm 2012 đã có 14.200 nam quân nhân báo cáo về việc bị hiếp dâm.

Steve-Stovey.jpg

Steve Stovey (Hải quân Mỹ): 'Dưới góc độ một người đàn ông, tôi không thể cư xử như trước được nữa. Tất cả những gì tôi nhớ được, ngoài sự đau đớn ra là những tiếng động khi bị cưỡng hiếp. Tôi cố gắng ân ái với vợ nhưng không thể. Tôi cứ bị ám ảnh bởi những tiếng động đó"


Vấn đề là ở chỗ đàn ông ít có xu hướng báo cáo về những lần bị tấn công. Nhờ vậy, những kẻ tấn công họ vẫn giữ được quyền lực, công việc, còn bản thân các nạn nhân cứ giữ sự đau đớn bên trong và về sau lại trút lên các mối quan hệ khác.

Cơ cấu quyền lực trong quân đội cũng là nguyên nhân khiến các cuộc tấn công phổ biến hơn, bởi những người có cấp bậc thấp sẽ cảm thấy khó khăn trong việc tố cáo những kẻ tấn công là cấp trên của mình.

Khi Kole Welsh bị tấn công trong thời gian tại ngũ năm 2007, anh đã quyết định không báo cáo sự việc vì lo ngại điều này có thể gây tổn hại tới sự nghiệp của mình.

Kole-Welsh.jpg

Kole Welsh phục vụ quân đội từ 2002-2007


"Tôi muốn trở thành một sĩ quan và đã tự động viên mình rằng đó chỉ là "trải nghiệm xấu", rằng bản thân sẽ không cho phép điều này xảy ra thêm một lần nữa” - anh kể. Nhưng có những thiệt hại mà bạn không lường trước được. Một tháng rưỡi sau, tôi được đưa vào một căn phòng với 9 sĩ quan và nhận thông báo gây sốc:"Anh có phản ứng dương tính với HIV." Welsh đã bị loại khỏi quân đội và thủ tục diễn ra chỉ vỏn vẹn trong một ngày. "Đó thật sự là một cú sốc" - Welsh kể lại.

Heath Phillips, một nạn nhân khác từng phục vụ Hải quân từ 1988-1989 cho biết: 'Tôi không thể làm việc quanh những người đàn ông. Tôi đã từng thử công việc xây dựng, nhưng chỉ kéo dài được vài tuần. Đôi khi đùa cợt về tình dục sẽ làm tôi khó chịu. Tôi sẽ nổi cáu. Và khi mọi thứ làm tôi khó chịu, tôi hét tên kẻ đã tấn công tôi lên trước mặt mọi người. Tất nhiên, người khác sẽ chỉ nhìn vào bạn như kiểu gã này bị điên à?".

Và trong khi các nạn nhân câm lặng, quân đội chỉ làm cho họ một điều duy nhất là loại họ khỏi hàng ngũ, với lý do rối loạn nhân cách. Trong khi đó kẻ phạm tội tiếp tục được tại ngũ.

Từ năm 2000-2010, gần 31.000 quân nhân đã bị buộc xuất ngũ vì lý do trên. Họ cũng không được hưởng chế độ điều trị sau khi bị tấn công tình dục, vốn miễn phí với các quân nhân. Ngay cả những người được điều trị tấn công tình dục cũng không nhận được sự trợ giúp họ cần, do chương trình được thiết kế chủ yếu dành cho các nạn nhân là phụ nữ.

Ted Skoranek, từng là bác sĩ thú y trong quân đội kể lại: "Tôi đã cố gắng kể lại chuyện của mình để mong được điều trị. Nhưng mỗi lần đi khám tôi lại gặp một viên bác sĩ mới, thậm chí là thực tập sinh. Tôi cứ phải kể đi kể lại câu chuyện của mình, quá nhiều tới mức thành như một trò đùa vậy".
Cựu binh Hải quân Terry Neal cho biết một trong các viên bác sĩ thậm chí còn nói thẳng với anh: "Con trai, đàn ông không bị cưỡng hiếp ".

Trent-Smith.jpg

Trent Smith


Trent Smith thuộc lực lượng Không quân, nhập ngũ năm 2011, chia sẻ: "Kẻ tấn công là một sĩ quan cao cấp, có quyền gọi điện trực tiếp lên chỉ huy cấp cao nhất. Khi được mời tới nhà của anh ta, tôi chỉ nghĩ rằng mình không nên từ chối. Giờ nhìn lại vụ tấn công, tôi luôn tự hỏi vì sao mình đã chẳng làm gì để chống lại? Nó không diễn ra theo kiểu anh ta đè tôi xuống hoặc trói tôi lại. Tôi thậm chí đã không có hành động chống lại anh ta. Khi ấy tôi mới 19 tuổi. Chống lại anh ta có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi. Tôi như hóa đá và đã bị cuốn theo hành vi phạm tội của anh ta."

Hiện hệ thống tư pháp quân đội mới chỉ kết án 7% những kẻ phạm tội bị tố cáo. Có tới 81% nạn nhân không hề báo cáo lại việc bị tấn công tình dục.

Thượng nghị sĩ New York, ông Kristin Gillibrand, hiện đang tìm cách thay đổi tình hình bằng việc đề xuất dự luật Cải tiến quy trình xét xử quân sự. Dự luật sẽ đưa các công tố viên độc lập và hoạt động xét xử những kẻ hiếp dâm nam quân nhân và cho phép tước quân hàm những kẻ phạm tội tấn công tình dục.
 
Status
Không mở trả lời sau này.