NắngSG nói:
k3 nói:
Vụ này làm em nhớ hồi thời bao cấp, xe chạy bằng than.
Đó là năm 1987, em là sinh viên năm 3, nghỉ hè theo ba em về quê Quảng Trị. Đi xe đò SG-Đà Nẵng OK.
Đến Đà Nẵng mua vé đi xe đò chạy than ra Huế.
Bi kịch từ đây.
Mới lên xe bác tài đốt nhang khấn vái.
Qua đèo Hải Vân mây bay đỉnh núi, đến đoạn xuôi xuống Truồi (Lăng Cô) đang bon bon tự dưng xe dừng lại tấp vào lề. Xe nghiêng hẳn 1 bên.
Bác tài bình tĩnh kêu mọi người xuống xe để sửa xe.
Ôi giời đất ơi, mọi người nhìn cái bánh xe trước bên phụ sao mất tiêu không thấy đâu.
Bác tài lại lấy nhang ra đốt, khấn vái lớn là hôm nay con cảm ơn trời phật cứu cả xe này, nếu đang đổ đèo mà bánh xe rớt ra vậy thì cả ngày hôm nay là ngày giỗ chung của chúng con
.
Mọi người túa ra tìm một hồi thì ra bánh xe nó lăn vô trong nhà dân bên đường.
Bác tài an ủi nói may quá chắc trên xe này có người mạng lớn cứu cả xe (em dự chắc là em
, vì thầy bói coi tử vi nói em có mạng đế vương, sau này có thể lên làm dua
).
Rồi ổng lôi ra cái bánh xe khác trông còn cũ kỹ hơn cái kia cùng với lơ xe lắp vào trong vòng chưa đầy 3 nốt nhạc.
Rồi ổng kêu bà con lên đi tui chở tới Huệ, bà con cứ yên tâm, chưa tới Huệ tui trả lại tiền.
Ôi sợ quá, bác chắc là lúc đó muốn rớt tim!
Em lúc đó còn khờ dại lắm, chưa biết yêu, chưa một lần dám nắm tay bạn gái. Cho nên em thấy cũng bình thường thôi, điếc không sợ súng mà.
Sau vụ sém rớt đèo em năm 3, qua năm 4 em còn sém chìm tàu trên sông Hậu ở cái đoạn 7 dòng sông giao nhau tạo thành 1 cái xoáy nước khổng lồ, ở giữa xoáy nước là 1 hố đen sâu hun hút. Nhiều người đã được du hí qua cái hố đen đến gặp vua Thủy Tề rồi.
Lần đó là mùng 5 tháng 5 âm lịch, đi tàu từ Cần Thơ về cù lao Quốc gia ở huyện Kế Sách (Sóc Trăng). Tàu chạy qua lại giữa các cù lao đón khách.
Khi chuẩn bị qua xoáy nước, bác tài công già đứng lên thắp nhang khấn vái, đồng thời gọi tất cả ai đang ngồi trên nóc tàu xuống bên trong tàu mà ngồi, để dặn dò biết cách lấy can nhựa ôm vào khi cần. Sau đó, đích thân bác tài công già cầm lái, không cho anh tài công trẻ lái nữa.
Dân đi quen thì tỉnh rụi, vẫn tiếp tục đánh bài hoặc nhậu lai rai.
Bọn sinh viên như em lúc đầu cũng hứng thú, nhưng trời càng dần tối, chạng vạng trên sông cái mênh mông thấy thân phận con tàu mình như chiếc lá thì bắt đầu lo.
Tàu càng tiến dần cái xoáy nước càng thấy nó khổng lồ.
Nhìn bác tài công có vẻ lo lắng hiện rõ.
Em nhìn ra xa đã thấy các ngọn sóng bắt đầu bạc đầu. Điều không ai mong đợi sắp thành hiện thực.
Lúc nãy bác tài công có dặn hễ khi thấy sóng bạc đầu mà xô thẳng vào tàu thì đó là lúc nguy hiểm đã đến. Nếu sóng bạc đầu mà chuyển sang sóng lưỡi búa thì mức độ nguy hiểm lên đến tột đỉnh. Điều đó chứng tỏ gió giật mạnh, có thể nhấn chìm con tàu bất cứ lúc nào. Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mạng sống đặt vào tài nghệ và kinh nghiệm của thuyền trưởng. Làm sao cho tàu cưỡi trên các ngọn sóng mới sống sót.
Bác tài công lại thắp nhang khấn vái lần nữa.
Ngay cả dân bản địa đi tàu hàng ngày cũng bắt đầu lo lắng, thôi tụ tập, ai về chỗ nấy để ổn định trọng tâm con tàu.
Bình thường theo tính toán đường đi của tài công thì gió sẽ đẩy con tàu ra xa xoáy nước. Nhưng người tính không bằng trời tính, có khi gió đột ngột đổi hướng ép con tàu đi sát vào xoáy nước. Nếu máy mạnh, chở nhẹ thì tăng tốc qua khỏi, nếu máy yếu chở nặng thì thôi rồi.
Gần như tất cả mọi người đều nín thở căng thẳng.
Bỗng nhiên có tiếng khóc phát ra nghe ghê rợn, thảm thiết như ma hú lạnh cả người. Thì ra có mợ sợ quá nên vừa khóc vừa hú lên từng hồi như vậy.
Em nhìn ra bên ngoài một màu đen đặc sệt, không thấy gì ngoài những ngọn sóng đầu bạc lừng lững nhưng những bóng ma lượn lờ quanh con tàu như muốn nuốt chửng nó.
Lúc này cũng không quan sát được cái xoáy nước đang ở bên trái hay bên phải được nữa.