Mèo nhé ... đến dịch vụ đây: quán cafe cave của mèo, à, cafe cara của mèo, thì thế này:
CÁI MÀ AI CŨNG THẤY:
Đầu năm kia: Trung bình mỗi lính/10 khách ( tính tổng các bộ phận)
Lính: chị ơi, khách cứ complain giá nước cao
Mèo: kệ mẹ tau, mày lo hầu hạ cho tốt vào, tau bị chửi méo mặt đủ chuyện ròi, chỉ còn chuyện phục vụ tệ là chưa đến tai thôi ( vì em canh để trảm từ trước khi khách thấy, mệt chết mẹ)
Đầu năm ngoái: Trung bình mỗi lính/15 khách
Lính: chị ơi, khách vẫn complain sao quán mình bán mắc
Mèo: ủa, ca cẩm cứ ca mà đến thì cứ đến. Ngộ hen, thôi, ráng nghe đi mấy ku. Mang tiền đến là được rồi, không có khách là ăn cám cả bầy đó.
( Mèo nghĩ: mịa, phục vụ tốt mà không chịu trả phí phục vụ, mềnh với đám lính sống bằng niềm tin để phục vụ à)
Đầu năm nay: Trung bình mỗi lính/20 khách.
Lính: chị, khách dạo này dễ thương lắm, bọn em phục vụ cũng khỏe
Mèo: tụi mình tinh tướng hết cả rồi, chạy cái ót 30s là xử xong 1 em khách, ngày xưa hả, tụi mài mỗi lượt khách loay hoay 5 phút còn chưa ổn nữa, không khen để tau ăn cám à.
( Mèo nghĩ: mịa, tăng lương cho tụi bây gấp đôi năm ngoái òi, tau cũng đâu có bóc lột !! Hic, lương tau vẫn chưa có này)
Giữa năm nay: Trung bình mỗi lính/30 khách.
Lính: chị ơi, khách ít quá, tụi em rảnh, chán
Mèo: mịa, bọn này ở không cũng kiu, tau đào đâu ra khách dí vào mặt tui bây thêm chứ. Thôi để tau cày cày cày đứng đường vẫy khách cho tụi bây ... giá nước 2 năm nay không tăng gì hết nên nghiến răng cầm cự mỏi cả quai hàm đây này , tau mà tăng là tụi bây còn rảnh nữa, mà lương tụi bây thì tăng theo thâm niên chứ đâu có giảm bao giờ. Tau ước giá mà toàn bộ khách của tau lên có dịp lên SG uống cafe 1 bữa để biết giá cả leo lên đến đầu rồi, chứ không còn đầu gối nữa đâu.
NỘI TÌNH BÊN TRONG:
-Năm kia: mỗi ngày làm 15h, bỏ việc ra là ngủ như chết. Cả năm không dám đi chơi đâu hết. Nhưng ngủ ngon.
-Năm ngoái: mỗi ngày làm 10h, còn lại mắc suy nghĩ đến tóc bạc mỗi tháng vài cọng. Lính mình dư mà bỏ thì tội, vậy nên mở rộng thị trường để tụi nó còn có chỗ làm.
-Năm nay: mỗi ngày làm việc chừng 4h thôi, còn lại 10h phải nghĩ mãi xem mình làm mẹ gì để thoát hiểm đây. Đi miết, vì ngồi 1 chỗ là suy nghĩ quẩn. Tóc bạc cả nắm hic hic ... thị trường đã mở rộng, vấn đề quản lý thế nào để chống thất thoát. Làm thế nào để cạnh tranh mà vẫn giữ nguyên chi phí ( thật ra là tăng trong mức kiểm soát đủ bù đắp , vì giá sản phẩm giữ nguyên mà lạm phát vùn vụt...) làm thế nào để đừng tăng chi phí quản lý mà chất lượng sản phẩm dịch vụ không bị giảm... hic hic ... đau đầu lắm.
Bên em không khoán thẳng như xây dựng của bác bravia được, vì sản phẩm là công sức lao động, là thái độ phục vụ, là chất lượng phim ảnh, là diện tích phục vụ, là cảm giác tận hưởng .... nên em phải theo khá sát , nhiều lúc ngồi mấy ngày trời liền phân tích số liệu, nhìn lại cả quá trình, không đùng đùng nhảy lên la mắng nhân viên được ... Mấy cái này em không học chuyên về phân tích hệ thống nên không viết đàng hoàng ra, chỉ biết rằng, làm gì cũng có cái khổ của nó, bác nào nghĩ em đang rung đùi chờ sung rụng thì em cũng chỉ biết ngồi cười dạ dạ, em sướng vì em lúc nào cũng AQ là em sướng, chứ không phải vì em thực sự được như bác tưởng tượng.